*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày đó sau khi về nhà Lục Chân Nghi đã nằm mơ. Trong mơ cô vẫn cùng bạn tốt uống rượu ở quán bar kia, chàng trai kỳ quái ấy đứng hát trên sân khấu. Mặc dù anh cúi đầu, lặng lẽ, nhưng cũng không lạnh lùng như trong hiện thực. Anh hát rất hay, ánh mắt thỉnh thoảng ngần ngại nhìn về phía cô, cô sẽ cười với anh.
Sau đó là cửa quán bar, mưa to, cô đi xe, còn chàng trai kia đứng trong mưa, nước mưa chảy theo khuôn mặt anh. Mưa quá lớn, giống như có thể bao phủ anh.
Cô do dự một chút, xoay người lấy ô dúi vào tay anh.
Anh nhận lấy cái ô, ngẩng đầu nhìn cô, do dự nói: “Cuối tuần cô lại đến chứ? Tôi trả lại ô cho cô bằng cách nào?”
Sau đó bọn họ trao đổi số điện thoại.
Sau khi tỉnh lại Lục Chân Nghi cảm thấy không thở nổi, không thể nói rõ là bi thương hay là buồn bã mất mát.
Không biết là bởi vì những lời nói của chàng trai kỳ quái kia hay là qua một năm cô cũng đã chán cảm giác vội vã thoát ly cuộc sống sinh viên, Lục Chân Nghi quả thật cảm thấy mình không cần phải tiếp tục đi mua hàng hiệu, đi bar, ngày ngày tìm quán ăn, tiêu sạch tiền lương nữa.
Hơn nữa cô cảm thấy chàng trai kia nói rất có lý. 2008 là thế vận hội Olympic rồi, trên thực tế thì từ năm 2006 giá nhà đã bắt đầu tăng, năm sau vẫn tiếp tục tăng là chuyện hiển nhiên.
Vì vậy cô bắt đầu tiết kiệm tiền, tìm mua nhà.
Lần thứ hai gặp lại Tần Thẩm là hai tháng sau đó. World Cup cũng đã kết thúc.
Lục Chân Nghi chưa bao giờ ngờ Tần Thẩm sẽ chủ động tìm mình, ngay cả tên cô là gì anh cũng không biết làm sao có thể tìm được công ty cô?
Anh tốn bao nhiêu công sức?
Đối với nam nữ trẻ tuổi cô đơn sống trong thời đại ai ai cũng cảm thấy mình mới là quan trọng mà nói, chỉ cần đối phương không phải người đặc biệt đáng ghét thì chân thành như vậy cũng đủ làm cho người ta rung động.
Huống chi Tần Thẩm còn trẻ lại đẹp trai.
Huống chi anh còn lái Wrangler.
Tần Thẩm dựa vào một chiếc Wrangler màu đỏ mới tinh.
Vào năm 2006, xe vẫn chưa nhiều, Wrangler cũng có thể được coi là một chiếc xe tốt, huống chi Wrangler màu đỏ vốn rất đẹp, càng bắt mắt hơn.
Anh mặc một chiếc áo phông màu trắng, quần jean, không có trang sức dư thừa, nhưng thanh xuân chính là món trang sức đẹp nhất khiến cho làn da trắng nõn của anh như ngọc, mái tóc đen như tơ, hào quang phát ra từ chính bản thân anh cộng thêm vẻ trầm tĩnh và hờ hững hoàn toàn không hợp tuổi khiến anh thật sự rất hấp dẫn.
Cho nên Lục Chân Nghi và các cô gái khác đều giống nhau, gần như chỉ cần liếc qua cô đã nhận ra.
Đây không phải cậu ca sĩ kỳ quái ở quán bar sao? Lúc ấy trong lòng cô nghĩ thầm, hoàn toàn không tự kỷ đến mức cho rằng người ta đang đợi cô.
Chỉ cảm thấy kỳ lạ thôi.
Bình thường ca sĩ ở quán bar đều không có xuất thân tốt, điều kiện gia đình bình thường, kinh tế không dư dả nhưng trong lòng mang mơ ước thành danh.
Đây là ấn tượng phổ biến nhất của mọi người về ca sĩ quán bar.
Nhưng mà Tần Thẩm nhiều nhất chỉ hai mươi tuổi, chẳng những biết lái xe mà còn là xe Wrangler.
Đây là biểu hiện của con cháu nhà giàu mà.
Chẳng lẽ thật ra anh là con cháu nhà giàu chỉ vì mơ ước mới hát ở quán bar? Vậy có thể giải thích vì sao anh có thể nghỉ việc vì World Cup rồi… Nhưng mà Lục Chân Nghi luôn cảm thấy anh cũng không quá giống con cháu nhà giàu.
Lục Chân Nghi đi đến cách anh 200m thì chậm lại, do dự có nên qua đó chào hỏi không. Nhưng đúng lúc ấy Tần Thẩm đã xoay người lại, nói với cô: “Lục Chân Nghi, tan tầm rồi à?”
Vì vậy không ít cô gái đi qua đi lại trong bãi đỗ xe trước cao ốc âm thầm nhìn trộm trai đẹp đều quay sang nhìn Lục Chân Nghi, trong đó không thiếu hâm mộ ghen ghét. Mà không ít đàn ông đang ngắm xe giờ cũng liếc nhìn Lục Chân Nghi vài lần, nhất là ngực và eo, không biết có bao nhiêu người âm thầm cho rằng “Xem ra không phải nuôi trai bao thì là trai nhà giàu với gái tri thức.”
Lục Chân Nghi hoảng sợ: “Sao cậu…?”
Vẻ mặt Tần Thẩm có chút không kiên nhẫn, đi tới trực tiếp kéo cổ tay Lục Chân Nghi, nói: “Đừng hỏi nhiều, đến tìm cô giúp chút việc.”
Lục Chân Nghi sững sờ bị anh đẩy lên xe ngồi vào ghế phụ, Tần Thẩm cũng ngồi vào ghế lái.
“… Chuyện gì? Làm sao cậu biết tên tôi…”
Lục Chân Nghi hỏi, Tần Thẩm nhíu mày như thể cảm thấy rất phiền: “Đừng hỏi nhiều, lát nữa đến cô sẽ biết.” Giọng điệu rất quen, giống như thể bọn họ là bạn rất thân hoặc người nhà vậy.
Lại qua một lát, Tần Thẩm dường như không quen với sự im lặng của Lục Chân Nghi, chủ động nói: “Gần đây buôn bán lời ít tiền, cái xe này là mới mua, cô thấy thế nào?” Trong giọng nói có chút đắc ý không dễ phát hiện.
Khoe của?
Lục Chân Nghi lại không cảm thấy vậy mà giống như anh đang mong được khen ngợi…
Cho nên cô cười khẽ một tiếng: “Đương nhiên là rất tuyệt.”
Nghe thấy cô cười, Tần Thẩm mặc dù đang lái xe cũng không kiềm chế được quay đầu nhìn cô một cái, giống như đang tìm kiếm điều gì đó trên khuôn mặt cô vậy.
Xe của bọn họ đi qua 4th Ring Road, đến khu ngoại thành.
Lúc ấy nơi này chưa có xe điện ngầm cũng không phồn hoa như hiện giờ, rất hoang vu vắng vẻ, nhưng cũng lác đác vài tòa nhà mới xây.
Cuối cùng xe dừng trước cửa một tòa nhà đang rao bán.
Tần Thẩm quay đầu nói với cô: “Xem giúp tôi, tôi mua nhà.”
[Chú thích: Wrangler là một loại xe địa hình chuyên nghiệp. Với đặc điểm mạnh mẽ, chắc chắn, và thực dụng, xe này rất phù hợp để lái trong tận thế =))))))]