*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai năm cứ thế chầm chậm trôi qua.
Lục Chân Nghi tiếp tục thỉnh thoảng đi chơi cùng bạn bè, có khi lại gọi sang cho Tần Thẩm. Cô không gọi thường xuyên, cứ ba bốn ngày một lần.
Nội dung luôn rất bình thường xoay quanh ‘Anh làm cái gì, em làm cái gì’, nhưng lại không bình thản như vợ chồng già. Giống như cả hai đều đang kìm nén.
Thật ra, cảm giác hai người yêu nhau lại ở hai nơi rất kỳ lạ.
Ban đầu đương nhiên là nhớ nhung da diết nhiệt độ cơ thể ấm áp của đối phương. Một thân một mình lại càng khó giãi bày.
Bị sự cô đơn và thói quen dày vò, làm cho người ta ăn ngủ không yên.
Qua một năm, nhớ nhung đã trở thành một cách gọi.
Người bên đầu kia dường như chỉ là một giọng nói qua điện thoại mà thôi.
Hai năm chia lìa làm cô có khi buồn, có khi tủi, nhưng cũng không xé ruột xé gan.
Cô có công việc, bạn bè, sở thích và cả nỗi buồn bã nho nhỏ khi càng ngày càng ‘già’ của cô. Tần Thẩm dùng phương thức mạnh mẽ để bước vào cuộc sống của cô rồi lại rời đi một cách khó hiểu. Cho nên khi anh trở về cô cũng không kích động.
Hai năm, Tần Thẩm dường như cao hơn, rắn chắc hơn, cũng đen hơn một chút, càng giống một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai cường tráng chứ không còn là một thiếu niên xinh đẹp nữa mặc dù khuôn mặt anh vẫn tuấn tú như xưa. Chỉ có điều phong cách ăn mặc của anh vẫn không thay đổi chút nào, không giống người đã ở Pháp tận hai năm.
Lục Chân Nghi đứng ở cửa ra sân bay, nhìn anh bước tới thậm chí còn cảm thấy chút lạ lẫm.
Tần Thẩm có một đặc điểm ấy là khi có cô, ánh mắt anh sẽ luôn chăm chú nhìn cô.
Điều này khiến cô cảm thấy rằng đối với anh ngoại trừ cô ra tất cả mọi thứ xung quanh đều không quan trọng.
Hơn nữa đây cũng có thể là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến cô ‘ rơi vào tay giặc’.
Xa cách hai năm điều này vẫn không hề thay đổi.
Trong sân bay ồn ào huyên náo, người qua người lại nhốn nháo, đôi mắt đen kia cũng vẫn chỉ nhìn mình cô mà thôi.
Cho nên Lục Chân Nghi thở dài, tiến tới đón, thậm chí còn nở nụ cười dịu dàng đi đến trước mặt anh, nói: “Đi đường mệt không?”
“Không sao.” Anh khẽ nói, hơi nghiêng người không để cô cầm hộ ba lô. Anh túm lấy khuỷu tay cô, nói: “Đi thôi.”
Cô bị anh kéo đi rất không thoải mái liền giãy ra, nói: “Xe em đỗ ở bên ngoài rồi.”
Lên xe, anh nhéo mặt cô: “Hơi gầy một chút.”
Cô hừ một tiếng.
Tần Thẩm thở ra một hơi, tựa vào lưng ghế, dường như thật sự rất mệt mỏi lại vừa giống như đang quyết định điều gì đó.
Lục Chân Nghi lái xe, liếc nhìn anh một cái: “Lẽ nào anh trở về để ly hôn nên không biết phải nói gì?”
Tần Thẩm sặc một cái: “…Em nói cái gì!”
Anh dùng ánh mắt như muốn véo tai cô nhìn cô chằm chằm.
Lục Chân Nghi nhún vai, đổi đề tài. “Đồng Đồng chắc hẳn cũng không nhận ra anh nữa, Elsa lại càng không cần phải nói.”
Tần Thẩm lấy ra một cái hộp bằng giấy, đưa cho cô, “Quà của em.”
Lục Chân Nghi đang lái xe nên không mở được, hỏi: “Cái gì vậy?”
Tần Thẩm nói, “Cây nho đỏ non, không phải em thích uống nho đỏ sao?”
Lục Chân Nghi có chút kinh ngạc, cười nói: “Làm sao anh biết? Thấy em uống à? Từ nay về sau anh ủ cho em uống nhé?” Trong lòng cô có chút ngọt ngào, hỏi: “Giống ở đâu vậy?” Lát sau lại hỏi: “Sao anh mang về được? Không phải động thực vật không được phép tùy tiện nhập cảnh sao?”
Tần Thẩm cảm thấy sự vui vẻ của cô liền khẽ mỉm cười, nói: “Anh muốn mua một căn biệt thự.”
Vị trí biệt thự Tần Thẩm mua không đẹp, tận quận Xương Bình, ở một khu rất vắng vẻ bên kia Bát Đạt Lĩnh, gần một doanh trại quân đội. Nói là biệt thự nhưng thật ra là một tòa nhà nhà nông tự xây, hơn nữa còn là đất nông nghiệp.
Lục Chân Nghi cảm thấy đầu óc anh đúng là có vấn đề mới mua căn nhà này.
Hơn nữa lần này anh cũng không cần Lục Chân Nghi trang hoàng nữa, nói là tự anh sẽ làm, cho cô một bất ngờ gì đó.
Không đợi trang hoàng xong, anh lại kéo Lục Chân Nghi tới thảo nguyên Bá Thượng cưỡi ngựa, kết quả lại nhặt được một con chim đầu rìu bị thương. Mào con chim này vô cùng xinh đẹp. Thế là nhà Lục Chân Nghi ngoài hai con chó lại có thêm một con chim nhỏ.
Mua lồng chim, khay thức ăn, bánh mì côn trùng… Cũng bận rộn một thời gian.
Nhưng Lục Chân Nghi là người yêu động vật, vậy nên cô không ngại.
Tháng Mười, biệt thự của Tần Thẩm đã trang hoàng xong, nhưng anh cũng không đưa Lục Chân Nghi đến xem ngay mà còn bận việc gấp, không biết là bận cái gì.
Lục Chân Nghi cũng không để ý, cô không có chút hứng thú nào với cái gọi là biệt thự kia cả, trong ấn tượng của cô chỉ nhớ nó vuông thành sắc cạnh, bê tông cốt thép, bụi bẩn, hình như có hai tầng, không phù hợp với thẩm mỹ của cô.
Tần Thẩm nói: “Tháng mười hai chúng ta chuyển tới, hai mươi hai tháng mười hai là sinh nhật em, nghe đồn là Ngày Tận Thế. Ngày hai mươi mốt chúng ta mở một bữa tiếc tận thế, gọi bạn tốt của en tới tham gia cùng đi.”
Lục Chân Nghi cười rộ lên: “Cái biệt thự đất nông nghiệp ấy mà anh cũng muốn khoe? Em không mặt dày đến thế đâu?”
Tần Thẩm nói: “Dày cái gì, nhân tiện chúc mừng sinh nhật cho em chứ sao.”
“Vậy thì gọi đám Ngô Tĩnh San đi, Lý Lạc Ngọc chắc chắn sẽ cười nhạo cái chúng ta gọi là biệt thự kia, thôi thì đừng để cô ta có cơ hội lên mặt. Đồng nghiệp công ty cũng không cần.”
Tần Thẩm ngẫm nghĩ một lát, lại nói: “Mời cả bố mẹ em đi, chúng ta đã đăng ký rồi mà anh vẫn chưa ra mắt bố mẹ vợ.”
Lục Chân Nghi cười nhạo: “Thế cũng phải là anh đến nhà ra mắt, chuẩn bị lễ trọng đi cầu hôn chứ? Nào có chuyện lại gọi bố mẹ tới?”
Tần Thẩm nói: “Lo cho em trước đi, năm nay ngươi 29 rồi, nhà em không phải sinh nhật ‘chín’ luôn làm lớn sao. Gọi bố mẹ em tới tổ chức sinh nhật cho em, nhân tiện nói chuyện của chúng ta cho họ biết.”
Lục Chân Nghi nghĩ lại cũng thấy đúng, đến lúc đó giới thiệu Tần Thẩm cho bọn họ cũng rất tốt.
Kết quả, buổi tối gọi điện thoại mẹ lại có chút do dự, bố thì lập tức đồng ý, nhưng qua hai ba ngày lại gọi điện thoại cho cô ấp a ấp úng nói mình có chuyện quan trọng có lẽ không tới được.
Lục Chân Nghi tức giận, nói không cần bọn họ đến.
Tần Thẩm lại cứ rối rắm chuyện này, bắt Lục Chân Nghi gọi lại cho họ, dù thế nào cũng phải mời họ đến, thậm chí còn dùng thẻ căn cước của họ để mua sẵn vé máy bay.
Cuối cùng, bố mẹ Lục Chân Nghi đồng ý tới.
Trung tuần tháng mười hai, Tần Thẩm bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lục Chân Nghi nói: “Anh mang nhiều như vậy làm gì? Chúng ta nhiều nhất cũng chỉ thỉnh thoảng cuối tuần qua đó thôi. Ở luôn tại đó em không đi làm được.”
Tần Thẩm nói: “Bên đó không người muốn mua đồ rất khó, cho dù thỉnh thoảng mới ghé qua cũng phải chuẩn bị chu đáo.”
Ngày 19 bọn họ chuyển nhà mang theo một đống đồ, cộng thêm hai chú chó Yorkshire và một chú chim đầu rìu. Khi Lục Chân Nghi nhìn thấy căn nhà liền trợn mắt há hốc mồm.
Đằng trước nhà có một sân nhỏ năm sáu chục mét vuông, hôm nay đã xây tường quây quanh, thậm chí còn giăng lưới điện.
Tường ngoài 100% xi măng, không có chút thẩm mỹ nào hết.
Lục Chân Nghi ai oán: “Em không thích tường, đây đâu phải nhà tù. Chúng ta làm hàng rào sắt, trồng hoa hồng leo thì đẹp biết bao.”
Tần Thẩm hừ một tiếng: “Vậy khác nào mời trộm vào. Nơi này không phải chung cư, không có bảo vệ với camera đâu.”
Sau khi đi vào, trong sân tạm coi như xinh đẹp, sạch sẽ, còn trồng nho, một cây ăn quả không có hoa, một cây đào, ngay cả trong góc cũng trồng một luống rau.
Lục Chân Nghi thở dài, “Đúng là nhà nông dân rồi.”
Tường nhà được lát đá, nhưng cửa sổ lại rất nhỏ, rất giống lâu đài thời Trung cổ.
Lục Chân Nghi nghẹn lời: “Không ngờ anh lại thích kiểu lâu đài… Lấy ánh sáng thì…”
Trên nóc nhà lắp tấm năng lượng mặt trời.
Cửa là cửa sắt lớn, thậm chí còn lắp thêm gai sắt rất dày, giăng thêm lưới sắt to như tay em bé.
Nhìn kỹ thì ngay cả cửa sổ nhỏ cũng gia cố thêm lưới chống trộm.
“Hình như em nhầm, đây không phải phong cách lâu đài mà là nhà tù.”
May là đồ dùng trong nhà coi như bình thường, tất cả đều theo tiêu chí chắc canh, hữu dụng, thoải mái, mặc dù không có đẹp nhưng cũng không xúc phạm tới thẩm mỹ của Lục Chân Nghi.
Ngày 20, một người bạn của Tần Thẩm bắt xe lửa đến.
Đây là lần đầu tiên Lục Chân Nghi gặp bạn của Tần Thẩm. Trên đường tới nhà ga Tần Thẩm đã giới thiệu với Lục Chân Nghi đó là hàng xóm lúc nhỏ của anh, hoàn cảnh giống anh. Năm Tần Thẩm mười sáu tuổi cha mẹ đều mất, người kia bằng tuổi anh, chín tuổi mất mẹ, cha lấy vợ hai, mẹ kế không coi anh ta như con người, mà lão cha ruột lại là loại có mẹ kế thì có bố dượng.
Anh ta thuở nhỏ chịu không ít khổ, cũng không học đại học, bây giờ đang làm thợ lặn ở một viện bảo tàng hải dương rất lớn ven biển.
Anh ta tên Thẩm Hoành Hoan, Tần Thẩm gọi anh là “Hoan Tử”.
Anh ta giống một người đàn ông hai lăm tuổi hơn Tần Thẩm, mặc dù không phải người quá hướng ngoại nhưng nhìn thấy bạn cũ vẫn trêu đùa cợt nhả. Anh ta mặc một chiếc áo khoác to sụ giống áo khoác quân đội, giầy thể thao, vừa nhìn đã biết không có khiếu thẩm mỹ.
Khuôn mặt bình thường, dáng người cao gầy, lúc cười còn có chút trẻ con.
Lúc nhìn thấy Tần Thẩm, anh ta không nhận ra nên ngẩn người mất một lúc, sau đó lập tức xông lên đấm một phát lên vai Tần Thẩm: “Giỏi lắm, Quả dâu, thằng nhóc cậu sống cũng không tệ nhỉ.” Anh ta lại nhìn Lục Chân Nghi, nụ cười dí dỏm không giấu được chút ngại ngùng,” Còn tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy nữa.”
“Là vợ.” Tần Thẩm chữa sai, trong giọng nói lạnh lùng bình tĩnh mang theo chút vui sướng, “Bọn tôi đăng ký rồi.”
“Òa.” Thẩm Hoành Hoan kêu lên. “Cậu được lắm.” Rồi quay sang nói với Lục Chân Nghi, “Chúc mừng chúc mừng.”
Lục Chân Nghi cười, đứng bên cạnh Tần Thẩm, mặc áo khoác ngoài kiểu váy bằng len lông cừu trắng, tóc dài xinh đẹp, đoan trang hơn bình thường.
Đi ra ngoài nhìn thấy xe của Tần Thẩm, Thẩm Hoành Hoan lại kinh ngạc, sau đó lên xe trở về “Biệt thự” ở Xương Bình của bọn họ.
Trên đường, Lục Chân Nghi rất nhanh đã có thể nói cười tự nhiên với Thẩm Hoành Hoan. Cô từ nhỏ đã thích động vật, đam mê nhất là cá heo, cá voi, mỗi lần tới viện hải dương đều vô cùng hâm mộ những người chăm sóc và huấn luyện ở đấy.
Thẩm Hoành Hoan chính là huấn luyện viên biểu diễn với cá heo, anh ta tuy không yêu động vật đến vậy nhưng cũng không ghét, sờ sờ đầu cười nói: “Chúng nó rất đáng yêu, hơn nữa còn vô cùng thông minh, nhìn như một đứa con nít. Nhưng đã hư thì cũng cực kỳ hư.”
Tần Thẩm lái xe nghe hai người bọn họ nói chuyện, trong lòng có sự an bình nhẹ nhàng.
Anh rất thích điểm này của Lục Chân Nghi, cô luôn nhìn theo chiều hướng khách quan, tư tưởng vững vàng, đổi lại là cô gái khác bằng tuổi cô, cùng bối cảnh và nghề nghiệp như cô khi gặp Thẩm Hoành Hoan không khôn khéo thì sẽ tỏ ra kỳ thị, khôn khéo thì sẽ cố ý che giấu. Nhưng Lục Chân Nghi thì không.
Dù là hoàn toàn khác biệt giai cấp với cô, cô cũng sẽ tôn trọng thói quen của đối phương, vui lòng lắng nghe.
Nếu như không phải vậy thì sao lúc trước cô có thể ở bên anh?
Chỉ tiếc là người không phải thần, đã bị rất nhiều thứ ảnh hưởng khiến lòng con người cũng rắc rối như mê cung vậy.
Những lời này đến từ chính những cảm nhận chân thành nhất từ trong lòng Tần Thẩm tiên sinh không giỏi văn chương, trình độ học vấn cũng không cao.
Khi đến nơi, Thẩm Hoành Hoan đã khai hết chuyện hồi nhỏ của họ cho Lục Chân Nghi. Từ Tần Thẩm có biệt danh ‘Quả dâu’ đến chuyện có người gọi anh là ‘A Tử’ cũng kể ra.
Đương nhiên, làm bạn bè nối khố sống chết có nhau, sau khi anh ta phát huy vô cùng tốt tinh thần ‘Bôi xấu bạn’ xong cũng không quên khen bạn lấy hai câu: “Cô Lục, cô đừng thấy Quả dâu không bằng cấp, thật ra cậu ấy từ nhỏ đã rất thông minh, nếu có cha mẹ khác thì cậu ấy không chỉ được có vậy thôi đâu… Cô xem, không có bằng cấp cậu ấycũng sống rất tốt đấy thôi? Tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng thật ra cậu ấy rất trượng nghĩa, nhất định có thể đối tốt với ngươi, bề ngoài cũng ‘dạng chó hình người’…”
[Chú thích: Câu gốc là nhân mô cẩu dạng, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng bên trong mưu mô.]
Tần Thẩm nghe thế liền phỉ nhổ anh ta, cười mắng: “Thằng oắt kia, cậu nói ai dạng chó hình người?”
Nhìn thấy lô cốt của Tần Thẩm Thẩm Hoành Hoan cũng không quá kinh ngạc, dù sao nơi này xa như vậy, phong cách lại rất ‘Nông thôn’, không giống như giá đắt đỏ. Nhưng anh ta vẫn phát biểu ý kiến với tường cao lưới sắt kia: “An ninh nơi này không tốt à? Hay cậu đắc tội với ai?” Sau đó lại khẽ nói: “Tiền kiếm được… Có phải đụng vào cái gì không nên đụng không?”
Tần Thẩm cốc đầu anh ta: “Nghĩ linh tinh gì đấy? Năm đó khó khăn như vậy chúng ta còn không đụng vào, chẳng lẽ tôi lại càng lớn càng ngu à?”
Tối đó bọn họ đi ăn ở KKmall, trưa hôm sau Tần Thẩm và Lục Chân Nghi cùng xuống bếp. Tần Thẩm ở Pháp học nấu ăn, sau khi trở về cũng đã làm cho Lục Chân Nghi ăn nhiều lần. Nhưng cân nhắc đến khẩu vị của Thẩm Hoành Hoan, hôm nay anh làm món ăn gia đình. Anh làm cũng không tồi, một đĩa thịt xào đậu, một đĩa tôm cay, Lục Chân Nghi thích uống súp anh liền làm ngó sen hầm xương, lại xào thêm một đĩa mướp. Lục Chân Nghi nghĩ đến sở thích của cánh đàn ông, liền làm thêm khoai tây nghiền và gà om… Cô khá là giỏi mấy món cho người lười.
Chuyến bay của bố mẹ Lục Chân Nghi sẽ đến vào tối nay, nhưng sau giờ cơm trưa Lục Chân Nghi gọi điện thoại cho bọn họ thì sắc mặt lập tức thay đổi rõ rệt.
Bọn họ không lên máy bay!
Ông Lục ấp a ấp úng, xin lỗi mãi, nói hai ngày nữa nhất định sẽ tới tổ chức bù cho Lục Chân Nghi, nhưng cô nghĩ nguyện vọng được ở bên bố mẹ có lẽ không thể thực hiện được rồi.
Bà Lục cũng không lên máy bay, khi nghe điện thoại thì thở phì phì: “Mụ vợ họ Hoàng chết tiệt của bố con tới nhà chúng ta làm loạn, nói với dượng Trần cái gì mà con cũng sắp 30 rồi còn muốn bố mẹ mình quay lại… Dượng con rất không vui, đúng lúc em trai con lại ngã bệnh, hiện giờ lớp 11 đang đúng thời điểm căng thẳng, chờ nó hết bệnh mẹ sẽ qua. Chỉ mấy ngày thôi.”
Em trai đương nhiên không phải em ruột, thậm chí cũng không phải em cùng mẹ khác cha mà là con riêng của dượng Trần. Nhưng khi mẹ cô tái giá, nó mới ba tuổi, là do mẹ cô tự tay chăm sóc nuôi nấng, tình cảm không khác gì mẹ con ruột thịt.
Lục Chân Nghi quẳng điện thoại, tức giận đến cả người phát run.
***
p.s: Chương này đột nhiên dài lạ thường=v=
Ai thắc mắc vì sao anh có biệt danh (Tang Táo) Quả dâu không =))))) vì tên gọi khác của Tang Táo chính là Tang Thẩm, chữ Thẩm của anh chính là quả dâu. Quả dâu Quả dâu Quả dâu=))))) Đáng yêu vỡi =))))))))))