Cuộc nói chuyện kéo dài một lát mới kết thúc, khi Ngô Sâm Nhược cả người mặc đồ đen đưa Mộc Tuyết trở lại trường quay, Kim Liên Liên đã nghĩ ngơi xong rồi.
Lúc nãy Kim Liên Liên còn náo loạn một trận, nói là phải đi bệnh viện, cần nghĩ ngơi, muốn dời ngày quay. Kết quả Redy bình tĩnh nói cho cô ta biết, “Bác sĩ đã nói cô không sao, vậy nếu cô đi khỏi đây thì dứt khoát đừng bao giờ trở lại nữa!”
Kim Liên Liên giận xanh mặt, còn chưa kịp phát cáu, tổng giám đốc bên phụ trách nghệ sĩ tự mình gọi một cú điện thoại tới.
“Kim Liên Liên, cô phải hiểu rõ địa vị của mình. Hoặc là ngoan ngoãn diễn, hoặc là…. Lập tức hủy bỏ phân cảnh của cô, công ty sẽ dùng người dự bị ngay.”
Lần này mặt Kim Liên Liên hoàn toàn trắng bệch, cô ta xoay người chạy tới một xó gọi điện cho Tống Thiến Mẫn, điện thoại đổ chuông rất lâu Tống Thiến Mẫn mới nghe. Nghe Kim Liên Liên nói xong, đầu tiên Tống Thiến Mẫn an ủi Kim Liên Liên, sau đó tỏ vẻ cô ta không cần lo lắng, cô ta (TTM) sẽ xử lý. Nhưng mà Tống Thiến Mẫn đối với Kim Liên Liên dễ dàng bị người ta nắm cán này – rất coi thường, mời cô ta (KLL) tốt nhất là nên làm chút chuyện có ý nghĩa thực tế.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Tống Thiến Mẫn xong, trong lòng Kim Liên Liên vẫn có chút lo lắng. Nhưng mà vẫn giảm sự kiêu căng lại, nếu cô ta mất đi vai diễn này thì phải chờ rất lâu mới có vai diễn khác. Cô ta lại đắc tội người đại diện….. Ít nhất phim này, nhất định phải giữ chặt.
Lúc nãy những người khác cũng nhìn thấy Kim Liên Liên giở trò với Mộc Tuyết, mặc dù không nói gì, nhưng cũng đứng bên cạnh Redy. Người đến muộn lại còn gây chuyện trong đoàn phim, bọn họ cũng không thích.
Kim Liên Liên trừ không dám đụng vào Mộc Tuyết, nhưng vẫn thường xuyên kiếm chuyện với những nữ diễn viên khác, một hồi thì châm chọc người ta diễn không thật một chút thì chê người ta xấu, khi đối mặt với nam diễn viên thì đổi khí thế, tự cho là đúng lấy khí thế đàn chị nói muốn dẫn bọn họ đi ăn cơm với nhà đầu tư lôi kéo vai diễn, nếu như người khác không thổi phồng nịnh nọt cô ta, cô ta lập tức đổi sắc mặt. Tóm lại chính là mặt hàng đắc tội người khắp nơi, như vậy mà không bị mọi người liên hợp bắt nạt đã là phúc đức tổ tiên để lại. Nhưng mà đây cũng là chuyện sớm muộn, kiếp trước chậm, tuy nhiên kiếp này sẽ trước thời hạn.
Đạo diễn Trình cũng không quan tâm Kim Liên Liên có vì bị té mà kinh sợ hay không, vẫn tiếp tục quay, nên làm gì thì tiếp tục làm đó.
Tâm trạng Kim Liên phập phồng, đúng lúc này thì thấy một mỹ nam mặc đồ đen đi bên cạnh Mộc Tuyết đi qua bên này, mỹ nam mặc đồ đen vô cùng khí thế mặt mũi âm ngoan nghiêm túc, tinh thần mười phần, trực tiếp biến các nam chính thành vai phụ, cô ta không nhịn được mà than một câu trong lòng. Sau đó, càng thêm ghen tỵ và khó chịu với Mộc Tuyết.
Người này là ai? Là anh họ Tống Thiến Mẫn sao? Tống Thiến Mẫn vẫn chưa từng nói tên của anh mình với cô ta…… Nhưng mà nếu chịu bao nuôi Mộc Tuyết, vậy không cần dò xét, một cú điện thoại đã có thể đè chết Mộc Tuyết.
Kim Liên Liên đang đánh giá Ngô Sâm Nhược, Ngô Sâm Nhược liếc mắt nhìn qua, đôi mắt không chút cảm giác nhìn Kim Liên Liên, sau đó đưa tay làm động tác cắt cổ.
Nếu như người bình thường làm động tác này thì nhất định là uy hiếp.
Nhưng Ngô Sâm Nhược làm động tác này lại có mùi máu tanh, tựa như cậu từng đích thân cắt đứt cổ người sống vậy.
Cả người Kim Liên Liên cứng ngắc, không hiểu vì sao hai chân lại run rẩy.
Tại sao những người này, lại che chở Sương Tuyết như vậy chứ?!
Không được! Cô ta nhất định phải đích thân đi tìm Tống Thiến Mẫn một chuyến, để Tống Thiến Mẫn giúp cô ta!
Chờ phân cảnh hôm nay diễn xong, Mộc Tuyết trở lại xe nghỉ ngơi, thuận tiện xem tài liệu Ngô Sâm Nhược mới đưa, cái đó….. có bốn chi thứ bị tình nghi.
Chi nhỏ của nhà họ Tống tổng cộng có 7 cái: Ngộ, Kỷ, Vãng, Tri, Khả, Truy. Lấy từ “chuyện ngày xưa không ngăn cản, biết người tới chỉ có thể đuổi, trong đó “Kỳ” hòa với “Dĩ”.
Theo điều tra thì có 4 chi bị tình nghi, theo thứ tự là Ngộ, Kỹ, Tri, Truy.
Cha Tống Thiến Mẫn tên Tống Ngộ Du, chi “Ngộ”; Cha Tống Huệ Ninh tên Tống Kỹ Thành, chi “Kỷ”; Chủ đương nhiệm của chi “Tri” tên Tống Tri Bác, con cái đều ở nước ngoài, đã ra ở riêng… Người giữ chức gia chủ hiện tại là Tống Truy Giác.
Mộc Tuyết thấy tên Tống Truy Giác, đầu tiên mở tình huống của nhà Tống Truy Giác ra xem.
Vợ trước của Tống Truy Giác bất ngờ chết vào 6 năm trước, nguyên nhân cái chết là do tai nạn xe cộ, mẹ Tống Tuy Giác chết vào bốn năm trước vì căn bệnh suy tim. Nhưng trong bảy chi thứ, Tống Truy Giác vẫn một mực đi theo Tống Nghĩa Đức, năm đó khi lựa chọn người nắm quyền, Tông Truy Giác vẫn luôn ủng hộ Tống Nghĩa Cẩn.
Cho nên, nhà Tống Truy Giác có nghi điểm thấp nhất. Nhưng mà, không thể bảo đảm nhà bọn họ sẽ không bị lợi dụng, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Nhìn đến đây, Mộc Tuyết gọi điện thoại cho mẹ Hà trước, khoảng thời gian này cô vô cùng bận bịu nên không gọi điện cho Hà Hiểu Lệ. Mẹ Hà nghe điện thoại thì vui vẻ vô cùng, nói nhiều thật nhiều, chuyện của tiệm hoa và đám người nhà họ Mộc nhà họ Hà, chỉ nói nội dung chính, ngày ngày nhìn chó cắn chó, thấy mẹ Hà cảm xúc dâng trào. Chờ mẹ Hà nói xong, Mộc Tuyết mới hỏi tình huống của Tống Truy Giác.
“Chú Tống Truy Giác đối xử với mẹ như thế nào?”
Hà Hiểu Lệ có chút xấu hổ, “Rất tôn trọng, rất tốt. Mẹ đã đồng ý lời cầu hôn của anh ấy.”
“Nhớ lúc nào cũng phải đeo đai lưng ngọc lưu ly con đưa, không được lấy xuống.” Mộc Tuyết dặn dò. Nếu mẹ Hà thích, vậy thì gả đi, cái này không quan trọng, mẹ Hà gả cho người của chi thứ nhà họ Tống, mình chắc chắn phải giải quyết chuyện của nhà họ Tống trước.
Lại nói chuyện một hồi với mẹ Hà, Mộc Tuyết thở phào nhẹ nhỏm tiếp tục xem tài liệu.
Bên chi “Ngộ” – gia đình Tống Thiến Mẫn chưa chết người nào, Tống Ngộ Du có nhiều tình nhân có thai. Bắt đầu từ sáu năm trước, đến bây giờ vẫn không dừng lại. Hơn nữa số lượng hết sức kinh người…. Bước đầu phỏng đoán thì có hơn 300 người…
Cái này căn bản không phải vì nối dỗi, cho nên không sinh con riêng. Mà chỉ cố ý để bọn họ mang thai, chỉ là vì phá bỏ đứa bé màn thôi.
Chờ một chút, những tàn niệm có ý thức kia, căn bản không phải là linh hồn… Nếu như nói là đứa bé sơ sinh chưa thành hình, thì hoàn toàn hợp lý!!
Mộc Tuyết giật mình, chắc chắn lão đạo sĩ cũng nghĩ tới chuyện này, khó trách ông ấy lại nói quỷ cũng không phải quỷ.
Nhớ tới Tống Ngôn Mục từng nói người nhà họ Tống rất chú trọng con cháu, không trọng nam khinh nữ, nhìn từ chỗ Tống Nghĩa Nhụy Tống Tử Cẩm là biết, hơn nữa Tống Huệ Ninh Tống Thiến Mẫn đều là con gái độc nhất, được cưng chiều vô cùng, cho nên Mộc Tuyết tin. Nhưng Tống Ngộ Du lại làm chuyện tán tận lương tâm như vậy.
Lại nói, sức chiến đấu của mỗi cực phẩm không giống nhau. Khi Mộc Tiền Trình bao nuôi tình nhân rồi có thai cũng đã từng phá thai, nhưng không có đạt được trình độ trong vài năm có tới mấy trăm tình nhân. Dĩ nhiên Tống Ngộ Du và Mộc Tiền Trình không chung một đẳng cấp… Nhưng xét cho cùng, đều vì tư lợi như nhau!”
Nhìn thông tin của Tống Kỹ Thành, con riêng Tống Yên được mang về nhà bỗng nhiên mất tích vào bốn năm trước, tập hợp lực lượng của nhà họ Tống tìm nhưng cũng không thu hoạch được gì, nữa tháng sau tìm được Tống Yên nằm trong chiếc xe của bọn bắt cóc đầy vết máu đã khô,về sau mọi người ngầm thừa nhận Tống Yên đã chết.
Trong tài liệu còn đặc biệt chú thích, Tống Yên đối với em gái Tống Huệ Ninh tốt vô cùng, cũng ghi rõ Tống Yên luôn giải quyết hoặc gánh vác họa của Tống Huệ Ninh gây ra, còn có chương trình học của Tống Yên giống như đúc Tống Ngôn Mục, nhưng thành tích từ đầu đến cuối vẫn kém hơn Tống Ngôn Mục một đoạn. Tống Yên không chỉ kém hơn Tống Ngôn Mục Tống Ngôn Giản, thậm chí chỉ ngang hàng với Tống Tử Khâm.
Điều này làm cho Tống Yên thường xuyên bị Tống Kỹ Thành khiển trách.
Cuối cùng khi Tống Yên biến mất, qua một ngày chi “Kỹ” mới bắt đầu tìm kiếm, hơn nữ Tống Huệ Ninh bị gạt, căn bản không biết chuyện này. Cho đến khi tìm được chết xe. Tống Huê Ninh mới sợ xanh mặt hôn mê bất tỉnh, hơn nữa từ đó về sau, tính khí Tống Huệ Ninh càng ngày càng nóng nảy xúc động, càng ngày càng thích gây họa, nhưng người anh trai chuyên gánh vác giúp cô ta không bao giờ quay về nữa.
Mộc Tuyệt nhìn tấm hình chiếc xe toàn máu khô lúc ấy, trong lòng không nói ra được là cảm xúc gì, nhưng xúc động muốn đánh Tống Huệ Ninh hai bạt tay là thật. Cái đứa em gái này, anh trai cô ta đã không được cha cô ta coi trọng, cô ta không thể bớt gây họa một chút sao? Cô ta là đang làm cho anh trai mình càng ngày càng không có ai thương! Thật không biết Tống Huệ Ninh nghĩ cái quái gì trong đầu!
Về Tống Tri Bác, con cái đều ở nước ngoài, mặc dù là người hay đứng cả hai phe, gió chiều nào theo chiều ấy, nhưng không tìm được điểm gì khả nghi. Điểm đáng nghi nhất chính là em gái Tống Tri Bác – Tống Tuyền, Tống Tuyền yêu một người bình thường, người nhà không đồng ý, hai người đi đăng ký kết hôn rồi dọn ra ngoài ở, kết quả ba năm sau Tống Tuyền phát hiện người đàn ông kia ở bên ngoài….., không thể chấp nhận được sự thật mình buông tha cho vinh hoa phú quý đi theo một thằng đàn ông đốn mạt, mà hắn còn phản bội mình, trong cơn tức giận Tống Tuyền đã giết gã đó và đứa con của mình, sau đó dùng hơi ga tự tử.
Đóng tài liệu lại, Mộc Tuyết lắc đầu một cái, quả nhiên những chuyện kỳ quái này, không thoát khỏi quan hệ với đám cực phẩm kia. Trừ Tống Truy Giác, con lại ba chi khác không có nhà nào là bình thường, có thể giết chết mấy trăm bào thai mà vẫn chưa chịu thu liễm vẫn còn để cho đám tình nhân có thai, con riêng không bằng đứa bé ưu tú của nhà chính, dù có mất tích thì cũng mặc kệ bởi vì đàn ông phạm sai lầm nên con cái cũng bị liên lụy…. Thật may, mặc dù lúc trước nhà chính nhà họ Tống đuổi Tống Ngôn Mục đi thật xa, nhưng cũng không hạ sát chiêu.
Trận đánh này, độ khó thật sự cao.
Trong khoảng thời gian này, Tống Thiến Mẫn cũng có chút tâm phiền ý loạn. Từ sau khi từ nhà Tống Huệ Ninh về, cô ta luôn cảm thấy mất hết sức lực. Tại sao Tống Huệ Ninh lại hỏi vấn đề đèn hoa sen, tại sao đột nhiên lại muốn xem cái đèn đó, tại sao lại cố ý muốn xem quà của Tống Yên cho?!
Sau đó, vốn tiều tụy suy sụp tinh thần, lại đột nhiên bình phục.
Không đúng, chắc chắn không đúng.
Cho nên, trong khoảng thời gian này bất kể là giờ học, hẹn hò hay là đi dạo phố, cô ta điều có chút tâm thần không yên.
Mà những cảm giác không rõ này, khi cô ta phát hiện trong nhà có một cái đèn hoa sen, rốt cuộc bộc phát.
Cái đèn hoa sen đó nằm trong phòng ngủ của cha mẹ cô ta.
Bình thường Tống Thiến Mẫn không có việc gì thì sẽ không vào phòng cha mẹ, cũng giống như Tống Huệ Nĩnh – cô ta chưa bao giờ chú ý đèn hay dụng cụ trong nhà. Lần này cô ta đi tìm mẹ đổi thẻ, sau khi vào phòng mới vô ý thấy cái đèn đó.
Sau đó Tống Thiến Mẫn đứng tại chỗ ngẩn người.
Cái đèn gốm này giống y như đúc cái đèn ở phòng Tống Huệ Ninh, hơn nữa trong nhụy hoa sen có một hình vẽ kỳ quái!
“Mẹ, cái đèn này mua lúc nào”
Mẹ Tống Thiến Mẫn ngẩng đầu nhìn một cái, “Hình như đã có vài năm rồi, mẹ cũng không rõ lắm. Hình như là người khác tặng cho cha con, mẹ kêu đổi cái khác, cha con lại nói rất thích nó, không muốn đổi.”
Cất thẻ mua đồ mẹ mình cho, Tống Thiến Mẫn do dự hồi lâu, hay là nói chuyện của Tống Huệ Ninh và Tống Yên cho mẹ nghe.
“Con đừng tham dự vào chuyện của Tống Yên. Lễ mừng năm mới con chạy theo Tống Huệ Ninh gây chuyện với Tống Ngôn Mục, mẹ thật vất vả mới dấu được ba con. Nếu lần này để cha con phát hiện chuyện con và Tống Huệ Ninh đi lật lại chuyện của Tống Yên, con sẽ bị đưa ra nước ngoài học.”
Mẹ Tống Thiến Mẫn dùng ngón tay như cây hành đâm vào trán cô ta, “Con và Huệ Ninh đều không thông minh, cứ sống một đời không lo ăn lo uống là được. Chuyện của người lớn, hai đứa không cần tham gia vào.”
Không phục đánh vào tay mẹ, Tống Thiến Mẫn phiền não trả lời, “Biết biết. Thiệt là, trước kia là hai người kêu con thân thiết với Tống Huệ Ninh một chút, bây giờ lại trách con, hai người có thấy phiền hay không?!”
Tức giận ra khỏi phòng cha mẹ, Tống Thiến Mẫn kiềm không được lại nhìn cái đèn đó một cái.
Hiếu kỳ hại chết mèo, mặc dù mẹ mới căn dặn không được xen vào… Nhưng Tống Thiến Mẫn không nhịn được tò mò muốn biết, thứ Tống Huệ Ninh để ý rốt cuộc là cái gì?!
Mới về phòng không bao lâu, Kim Liên Liên đã gọi tới.
Nghe Kim Liên Liên tự thuật xong, Tống Thiến Mẫn mới tìm được chỉ số thông minh về. Nói cô ta ngu, cô ta so với Kim Liên Liên còn thông minh hơn. Thật vất vả đuổi được Kim Liên Liên, Tống Thiến Mẫn quyết định phải đi tìm Tống Huệ Ninh một chuyến.
Nếu như nói cho Tống Huệ Ninh biết, nhà mình cũng có một cái đèn hoa sen, cô ta sẽ phản ứng thế nào đây?
Nghĩ là làm, Tống Thiến Mẫn lập tức kêu tài xế đưa tới nhà Tống Huệ Ninh.
Có thể ăn có thể ngủ nên sức khỏe Tống Huệ Ninh tốt lên không ít, mặc dù vẫn gầy yếu, những không còn bộ dáng da bọc xương nữa! Càng làm cho Đào Đào vui chính là, tính cách Tống Huệ Ninh cũng biến thành trầm ổn, không dễ nổi nóng không đầu không đuôi như trước nữa, nói chuyện làm việc cũng mạch lạc hơn rất nhiều.
Vì vậy khi Tống Thiến Mẫn đến tìm Tống Huệ Ninh chơi, Đào Đào cũng yên tâm để con gái đi ra ngoài. Thừa dịp chồng không có ở nhà, rất nhiều chuyện cần phải làm gấp, Đào Đào rất bận rộn.
Khi vừa đến nhà Tống Huệ Ninh, Tống Thiến Mẫn nhận được một tấm hình qua tin nhắn di động, là Kim Liên Liên gửi tới. Trong đó có ghi người này hôm nay tới thăm Mộc Tuyết, không biết có phải anh họ của cô ta hay không.
Tống Thiến Mẫn mở tấm hình ra nhìn, người này nhìn thật quen…. Chờ một chút, đây không phải là mỹ nam hôm đó đụng cô ta ngã vào cửa sổ thủy tinh sao?! Người này lại có quan hệ với Mộc Tuyết?!
Hoặc là nói, người này là người của Tống Ngôn Mục?
Nghĩ thầm, Tống Thiến Mẫn đã đi vào cửa nhà Tống Huệ Ninh.
Tống Huệ Ninh ngồi ở trong phòng ăn trái cây bà vú cắt, đầu tiên Tống Thiến Mẫn cho Tống Huệ Ninh xem hình của Ngô Sâm Nhược, nói chuyện Mộc Tuyết đi đóng phim, sau đó suy đoán quan hệ của người này và Tống Mộc Tuyết Tống Ngôn Mục.
Từ đầu tới cuối Tống Huệ Ninh vẫn ngồi im lặng, mặc dù nghiêm túc nghe, nhưng không nói gì.
Tống Thiến Mẫn cảm thấy nhàn chán, suy nghĩ một lúc rồi dứt khoát nói thẳng vào vấn đề chính hôm nay, “Huệ Ninh à, ở trong phòng ba mẹ tớ tớ cũng thấy một cái đèn hoa sen như vậy, đồ họa và hình dáng đều giống y như đúc.”
Vẫn một mực trầm tĩnh, lúc này Tống Huệ Ninh rốt cục hoạt động, cô ta giương mắt nhìn Tống Thiến Mẫn, “Là sao? Lúc nào rãnh dẫn tớ đi nhìn một chút?!”
Tống Thiến Mẫn nhìn lên trần nhà, “Đèn phòng cậu đâu?”
“Bị tớ đập. Tớ không thích, nó luôn áp chế cảm xúc của tớ.” Tống Huệ Ninh mỉm cười, “Nó cho tớ cảm giác rất tệ.”
Cảm giác quỷ dị lại dân lên lần nữa, Tống Thiến Mẫn buông miếng trái cây xuống, cô ta ăn không vào, “Huệ Ninh, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
“Nói đi.”
“Liên quan tới chuyện năm đó anh Tống Yên mất tích…”
Tống Huệ Ninh cười như không cười nhìn chằm chằm Tống Thiễn Mẫn, “Tại sao bây giờ mới nói? Cậu biết được chuyện gì?”
“Tớ cũng biết không nhiều…. Lúc ấy chẵng qua là vô tình lén nghe được, nghe được cha và bác nói chuyện, nói bất luận như thế nào thì anh Tống Yên không thể chết được, dù cứu không được thì cũng phải an trí thật tốt….”
Thật kỳ quái! Rõ ràng Tống Thiến Mẫn không muốn nói, Tống Huệ Ninh cười như không cười bây giờ hình như không phải là Tống Huệ Ninh lúc trước…. Ngược lại…. Giống như, giống như……
“Ngược lại giống như, anh Tống Yên đã lâu không gặp?” Ngón tay Tống Huệ Ninh dịu dàng vuốt ve đuôi mắt Tống Thiến Mẫn.
Trong nháy mắt thân thể cứng còng không nhúc nhích được, cổ họng bị bóp nghẹt, Tống Thiến Mẫn muốn thét choi tai nhưng nó lại vang vọng trong lòng ngực.
Cô ấy biết mình đang suy nghĩ cái gì?! Tống Thiến Mẫn gấp rút hô hấp, rốt cuộc là sao vậy? Đừng làm tớ sợ có được hay không…. Huệ Ninh rốt cuộc cậu bị sao vậy!
“Thiến Mẫn, ngoan một chút, đi về nhà, phá nát cái đèn trong phòng cha mẹ cậu.” Tống Huệ Ninh ghé vào bên tai Tống Thiên Mẫn, cười khanh khách, “Chúng ta cùng nhau phá hủy hai cái đèn hoa sen còn dư lại, sau đó cùng nhau cứu anh Tống Yên được không? Tớ rất nhớ anh ấy…. Thật sự là…… Rất rất nhớ…….” (d: không biết Tống Yên còn sống không, nếu còn sông ta cũng mong cứu được ẽm, rồi con THN này nhận ra sai lầm, làm lại từ đầu!!!)
Cắn một cái trên tai Tống Thiến Mẫn, giọt máu đỏ thẩm dính trên mép Tống Huệ Ninh, bóng đen nhỏ từ vết thương chui vào, rồi biến mất.
Thẳng người bưng mặt Tống Thiến Mẫn, hài lòng nhìn tròng mắt hoảng sợ trong nháy mắt bị bóng đen bao bọc, một đôi mắt đen tối, giống như hai cái trứng gà đen không ngừng co quắp, chờ tới khi con ngươi khôi phục bình thường, Tống Thiến Mẫn đã có vẻ mặt y đúc Tống Huệ Ninh.
“Thiến Mẫn, nhớ lời của tớ nha.”
“Biết rồi Huệ Ninh, chúng ta là chị em tốt, nguyện vọng của cậu cũng là nguyện vọng của tớ. Chúng ta cùng nhau cứu anh Tống Yên về!” Tống Thiến Mẫn cười hỳ hỳ kéo tay Tống Huệ Ninh.
Người giúp việc đẩy cửa ra, bưng trà sửa vào cho hai người bọn họ. Hai chị em mỗi người một ly, cụng một cái, uống cạn sạch trà sửa nóng lột lưỡi, mà hai người bọn họ vẫn bình yên vô sự.
Trong bóng tối không có chút tia sáng nào, Tống Ngôn Giản phát hiện dưới chân mình có vòng tròn màu trắng. Mỗi khi hắn muốn đi ra ngoài, bóng tối kia sẽ dữ tợn cắn xe chân của hắn, mưu toan xâm nhập thân thể hắn.
Hắn đã ở đây thật lâu, bóng tối kia vẫn luôn muốn đánh vở lớp bảo vệ của hắn, nhưng không lúc nào thành công.
Không buông tha đàm phán với bóng tối, Tống Ngôn Giản vẫn luôn một mực thuyết phục thuyết phục bóng tối có hình dáng và ý chí này, nhưng hoàn toàn không có hiệu quả.
Mình cần đợi người tới cứu mình, bọn họ nhất định sẽ cứu mình (Yep!! bingo, đúng rồi…). Tống Ngôn Giản nghĩ như vậy, sau đó hắn đưa tay sờ vài ngọc lưu ly, nhưng không thấy gì hết.
Không thấy ngọc lưu ly?!
Nhưng chung quanh lại có lồng bảo vệ….
Đột nhiên trợn to mắt, Tống Ngôn Giản ý thưc được trạng huống hiện tại của mình.
Trạng thái linh hồn?
Nếu như linh hồn bị bóng tối bao vây, vậy chứng tỏ…. Bóng tối đã xâm nhập thân thể hắn? Vậy linh hồn của hắn cũng là được lưu bảo vệ sao?
Ý thức được điểm này, Tống Ngôn Giản nhịn không được cười một tiếng. Tông Ngôn Mục ơi Tống Ngôn Mục, nên nói cậu vận khí tốt hay xấu đây? Nếu như là tốt, tại sao lại đụng vào thứ khó chơi như vậy? Nếu như nói xấu, tại sao lại gặp được cứu tinh như Mộc Tuyết?!
Không chỉ cứu cậu, mà còn cứu toàn bộ nhà họ Tống.
Tin tưởng chỉ mình chịu đựng, cuối cùng bất kể Nguyên Phong đạo trưởng hay Tống Mộc Tuyết, luôn có người sẽ đến cứu hắn.
Không được để bóng tối xâm chiếm linh hồn, nếu không chắc chắn mình sẽ không thể trở về.
Tống Ngôn Mục canh giữ bên giường Tống Ngôn Giản, nhìn gương mặt có năm phần tương tự mình, trong lòng Tống Ngôn Mục hết sức phức tạp.
Nếu như Tống Ngôn Giản không bao giờ tỉnh lại, vậy mình sẽ danh chính ngôn thuận thừa kế nhà họ Tống. Con trai của cô ba – Tống Ngôn Phong không có hứng thú với những thứ này, năng lực của Tống Tử Khâm nếu so với những thiếu gia của chi nhỏ thì mạnh hơn rất nhiều, nhưng so với mình vẫn còn kém một mảng lớn, cặp em trai sinh đôi của Tống Tử Khâm bây giờ mới lên tiểu học… Dõi mắt nhìn lại, căn bản không có ai vượt qua được mình.
Nhưng mà, nếu như Tống Ngôn Giản tỉnh lại, lại trở thành như Mộc Tuyết và Mộc Sương nói, không còn là Tống Ngôn Giản trước kia?!
‘Hắn’ có tất cả trí nhớ và năng lực của Tống Ngôn Giản, còn linh hồn và suy nghĩ của Tống Ngôn Giản, sẽ bị tàn niệm khống chế và sửa đổi, từ đây hình thành mục tiêu kiên định như tàn niệm.
Như vậy, Tống Ngôn Giản sẽ chống lại mình, giữa bọn họ từ quan hệ cạnh tranh, sẽ biến thành kẻ địch sống chết với nhau.
Nếu như mình lòng dạ độc ác một chút, nên thừa dịp mọi người chú ý đến sự kiện quái dị này, ra ta giết chết Tống Ngôn Giản. Nhưng vậy chẵng những không có nguy cơ, mà cạnh tranh cũng biến mất.
Nhưng mà, làm như vậy…. Chỉ sợ sẽ làm cho kẻ phía sau màn đắc ý.
Thủ túc tương tàn, anh em trong nhà đấu đá lẫn nhau, tự phá hủy lực lượng của nhau.
Chuyện ngu xuẩn như vậy, Tống Ngôn Mục sẽ không bao giờ làm.
Giống như ban đầu mình bị coi thành người khắc nhà họ Tống, nhà họ Tống cũng không lặng lẽ bày bố tai nạn xe cộ để giết chết mình hay đại loại vậy.
Hơn nữa…. sau khi Tống Ngôn Mục trở về nhà họ Tống, lại có chút buồn bã. Ở thành phố Hải Đường sống tự do tự tại, bây giờ đột nhiên cái gì cũng phải nhìn sắc mặt của ông nội, nghe yêu cầu của ông, thật đúng là tiếp thụ không nổi. Mà từ khi về đây, số lần gặp mặt cha mẹ đặc biệt nhỏ… Bởi vì bây giờ cha là đương gia của nhà họ Tống, thật sự quá bận rộn.
Loại chấp niệm này, chính là ước mơ tha thiết muốn hoàn thành, coi thường tất cả phong cảnh xinh đẹp bên ngoài. Nhưng chờ tới khi bạn làm được điều đó thì mới phát hiện, thật ra nó cũng rất tầm thường.
Mình một lòng muốn trở về nhà họ Tống, bây giờ về rồi, lại phát hiện, thật ra cũng chỉ là dáng vẻ kia.
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, Ngô Sâm Nhược đẩy cửa đi vào, “Anh Ngôn Mục, xuống lầu ăn tối đi.”
Tống Ngôn Mục gật đầu, mong là Tống Ngôn Giản có thể chịu đựng được, không nên để tàn niệm kia đánh bại linh hồn. Bằng không đợi tới lúc chân chính đối nghịch, anh vẫn sẽ hạ sát chiêu. Vì anh, vì bất kể tất cả trợ giúp anh – tiểu Tuyết, còn có người anh em – Ngô Sâm Nhược.
Anh có người quan trọng cần bảo vệ, sẽ không để người quan trọng của mình đi làm đá lót đường.
Lão hòa thượng từng nói anh không được sát sinh, cho nên anh vẫn chưa dính máu tanh. Nhưng thời khắc sinh tử, ai có thể đảm bảo mình không động vào sát ý.
Ngô Sâm Nhược dẫn bốn vệ sĩ khác tới canh chừng, thay ca để những người kia đi xuống ăn cơm. Làm xong tất cả những thứ này, Ngô Sâm Nhược làm như lơ đãng mở cửa số, sau đó mới đi ra.
Mà những người này là người của Tống Nghĩa Nhụy, ông cụ cũng hết sức tin tưởng. Nhưng mà, Tống Nghĩa Nhụy từng nói, mấy người này chỉ nghe mệnh lệnh của bà, cho nên, bây giờ cũng chỉ nghe mệnh lệnh của Ngô Sâm Nhược.
Sau khi Ngô Sâm Nhược đi không lâu, Mộc Tuyệt mặc đồ bó sát màu xám tro, tay không trèo lên từ cửa sổ. Máy theo dõi trong phòng ngay khi Mộc Tuyết leo vào lập từng tạm ngừng, người giám thị trong phòng không có phát hiện chút khác thường nào.
Tất cả những thứ này Ngô Sâm Nhược không thể bố trí một mình, nhưng Ngô Sâm Nhược nói chuyện này cho Tống Nghĩa Nhụy. Tống Nghĩa Nhụy vận dụng lực lượng của mình ở nhà họ Tống, giải quyết tất cả một cách dễ dàng, bất luận là lặng yên không một tiếng động để Mộc Tuyết vào nhà chính, hay là giải quyết hệ thống giám sát không chút khe hở. Từ chuyện này Ngô Sâm Nhược biết, quả nhiên mình cần phải học tập ở Tống Nghĩa Nhụy rất nhiều.
Đứng trước mặt Tống Ngôn Giản, Mộc Tuyết để Mộc Sương đã nghĩ ngơi tốt chiếm cứ cơ thể mình, để xem rốt cuộc Tống Ngôn Giản bị gì.
Ngay khi Mộc Sương mở mắt, kinh ngạc ồ lên.
Không có hơi thở?!
Làm sao có thể, người làm thì sao có thể không có hơi thở?!
Đưa tay vuốt ve ngực Tống Ngôn Giản, cảm giác đựng trái tim đập. Đây là một người sống….. Chẳng lẽ, hơi thở bị chiếm đoạt rồi?
Mộc Sương lui về không gian, từ lần trước sau khi cô sử dụng quá nhiều lực lượng, thời gian mượn dùng cơ thể Mộc Tuyết càng ngày càng ngắn. Mộc Tuyết cũng không dám để Mộc Sương Hao tâm tổn sức, quả quyết nói.
“Các người nhắm mắt lại.”
Bốn người vệ sĩ nghe lời nhắm mắt lại.
Tin tưởng dì Nghĩa Nhụy có thể giúp mình, nhưng người ở đây cũng có thể tin được. Mộc Tuyết không chút do dự đưa Tống Ngôn Giản vào không gian, ừng ực một tiếng ném Tống Ngôn Giản vào hồ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hắc Liên Hoa Nở Rộ
Chương 72: Chi nhỏ quỷ dị (3)
Chương 72: Chi nhỏ quỷ dị (3)