Thẩm Nguyệt Hoa nhìn mặt Trương Kiến Bân, thầm nghĩ: Người này mặt mũi bộ dạng thật sự rất đẹp, đem so với những minh tinh màn bạc trên TV, cũng không kém gì.
Khuôn mặt này thoạt nhìn hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nhưng thật ra dựa theo tuổi tác, không giống quân nhân khác chút nào, sau khi làm lính vài năm, thì đặc biệt có nét thô ráp mạnh mẽ.
Lấy sắc hành quân.
Đầu tóc ngắn ngủn, thật có tinh thần, Thẩm Nguyệt Hoa nhịn không được đưa tay lên sờ, bị xúc cảm thô ráp, chọc cho tức cười.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Nguyệt Hoa nhìn khí khái anh hùng dưới hàng lông mày của anh, ánh mắt có vẻ sắc bén lanh lợi, nhưng sau khi nhìn kỹ, mới phát hiện anh lại có một đôi mắt đào hoa.
Đuôi mắt hơi xếch, giờ phút này môi toét miệng cười, nhìn qua đặc biệt gợi cảm.
Sóng mũi anh rất cao, hơn nữa là trời sinh sống mũi cao, nếu để người hiện đại nhìn thấy, đúng là cực kỳ hoàn mỹ.
Bờ môi...
Khi ánh mắt của cô dừng ở trên môi Trương Kiến Bân, môi của đối phương động đậy, liền tiến tới gần, một cái tay rắn chắc có lực đặt sau đầu cô, chậm rãi vuốt ve mái tóc dài của cô, môi lại ngậm lấy cánh môi anh đào xinh xắn của Thẩm Nguyệt Hoa, mút vào trong miệng, liếm láp.
Bóng đêm sâu lắng, ánh mắt của cô 'nóng bỏng' như vậy, giống như đang khiếu khích với thần kinh yếu ớt của người đàn ông, giờ phút này cũng không nhớ tới đây là đêm tân hôn hay lần đầu, xoay người đè lên, muốn uyên ương trong chăn thuận lợi phóng túng lăn lộn.
Nhưng Thẩm Nguyệt Hoa cảm thấy tiến triển như vậy vẫn quá nhanh, tuy rằng cô hạ quyết tâm sống cùng Trương Kiến Bân, nhưng giờ phút này trong lòng rốt cuộc vẫn chưa có đủ tình cảm.
Hơn nữa cô biết trong bụng mình, khả năng đã có hạt giống sinh em bé, nên không muốn lại như vậy, lỡ như có sự cố gì.
Thẩm Nguyệt Hoa nghĩ như thế, liền đẩy người đang đè bên trên ra, nhận thấy cả người Trương Kiến Bân cứng ngắc, thì ôm cổ của anh lấy lòng, nói: “Em còn sốt nè, thân thể không thoải mái, chỗ đó cũng đau lắm, chưa muốn được đâu.”
Trương Kiến Bân nghe vậy, sắc mặt lập tức dãn ra, lật đật ngồi dậy, sờ lên trán Thẩm Nguyệt Hoa, nói: “Là anh không tốt, anh không nên làm khó em.”
Anh nói như vậy, quả thực sẽ không làm gì, chỉ yên phận ôm Thẩm Nguyệt Hoa, nhìn nóc giường.
Cảm giác được thân thể con gái mềm mại trong ngực, nếu nói như vậy mà không có ý, chính anh cũng không tin.
Nhưng anh cũng nghe đồng đội nói qua, cảm tính của phụ nữ giống như động vật, không trực tiếp như đàn ông, nếu muốn thu phục người phụ nữ kia, mấu chốt còn phải dựa vào thời gian và kiên nhẫn.
Trương Kiến Bân tự biết thời gian bản thân mình ở nhà không nhiều lắm, ngày mai lại phải đi đánh giặc, nghe nói cực kỳ nguy hiểm, bất quá chỉ cần anh cẩn thận một chút, sống sót trở về là không có vấn đề.
Về sau khi anh đi rồi, chỉ còn một mình người vợ mới cưới Thẩm Nguyệt Hoa ở nhà, bản thân anh cảm thấy chuyện này thật khó tin, nhưng cũng thực có lỗi với cô gái tuổi trẻ tươi đẹp, liền muốn ngày mai trước khi đi, tới chỗ của anh trai và chị dâu, dặn dò vài câu.
Về phía mẹ mình, Trương Kiến Bân tuyệt không lo lắng, bởi vì mẹ anh Lý Quế Phân, mặc dù nổi danh dũng mãnh trong thôn, nhưng trong lòng cũng có hiểu biết, sẽ không giống như mấy người mẹ chồng hung ác trong thôn, không muốn thấy con dâu dễ chịu, cho nên ngược đãi con dâu, hoặc là gây ra hiềm khích cho đôi vợ chồng.
Chuyện như vậy, chắc chắn mẹ anh không biết làm, tuy rằng mẹ không thích con gái thành phố, nhưng nhìn thấy việc anh không ở nhà, mà chỉ có một mình Thẩm Nguyệt Hoa, đều sẽ càng trông coi Thẩm Nguyệt Hoa nhiều hơn, chỉ biết đối với cô tốt, giúp anh giữ lại “người vợ dùng tiền mua được“.
Trương Kiến Bân nghĩ như thế, muốn thừa dịp này, giới thiệu một chút người trong nhà của anh cho Thẩm Nguyệt Hoa biết, cũng miễn sau này anh không ở nhà, hai mắt cô tối thui chuyện gì cũng không biết, cảm thấy xa lạ không dễ chịu.
Nhưng quay đầu đi nhìn lại, mới phát hiện, lúc anh đang chìm sâu vào suy nghĩ, Thẩm Nguyệt Hoa đã ngủ rồi.
Anh không hề biết, sau khi anh nói xong câu kia, trong lòng Thẩm Nguyệt Hoa biết lời anh nói đều đáng tin, nói không làm gì thì sẽ thật sự không động tay động chân nữa.
Trong lòng cô thả lỏng, hơn nữa thân thể thật sự rất mệt, ngay cả ngón tay cũng không muốn động, trong lúc mơ màng đã ngủ mất.
Trương Kiến Bân nhìn, thấy hai má xinh xắn của cô, cái miệng nhỏ nhắn hơi cong lên, luôn luôn lay động, trong lòng yêu thích không thôi.
Nghĩ như thế, anh nhờ vào ánh đèn dầu mờ nhạt, ngắm nhìn Thẩm Nguyệt Hoa dưới ngọn đèn, khuôn mặt càng thêm xinh đẹp đáng yêu, vừa ngắm đã ngắm cho đến lúc trời sáng.
Anh biết nếu tiếp tục nhìn, sẽ bị trễ, trong lòng cảm thấy tiếc nuối, nhưng rốt cuộc thì chuyện ở quân đội càng khẩn cấp.
Vì thế, anh nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường, cầm lấy đồng phục sạch sẽ mặc vào người.
Vóc dáng anh cao to, tay chân dài, hơn nữa đánh lộn từ nhỏ, sau khi đi bộ đội còn trải qua huấn luyện vững chắc, cho nên dáng người vô cùng tốt, mặc dù trong quân đội không có mấy đồng đội cường tráng như vậy, nhưng dáng người cũng thon dài, nên đi ra ngoài không có dọa người.
Sau khi mặc quần áo tử tế, anh cúi người hôn lấy hôn để vào hai má Thẩm Nguyệt Hoa, đem 100 đồng tiền mượn được, đặt bên trong quần áo ngày mai Thẩm Nguyệt Hoa phải mặc.
Làm xong tất cả những thứ này, mới lưu luyến đứng dậy, lẩm bẩm một câu: “Chờ anh trở về.” Liền xoay người, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.
Thẩm Nguyệt Hoa ngủ mơ mơ màng màng, trong lúc ngẩn ngơ nghe được tiếng vang rất nhỏ trong phòng, cô cũng không có nghĩ nhiều, trở mình ngủ tiếp.
Nhưng một lời nói nhẹ nhàng, vẫn lưu lại trong đầu cô, khiến cho cô ấn tượng khắc sâu.
Đó là giọng nói của Trương Kiến Bân, lời hứa hẹn của anh, khẩn cầu nói: “Chờ anh trở về.”
Ngày hôm sau, tất nhiên Thẩm Nguyệt Hoa không rời khỏi giường.
Thẩm Nguyệt Hoa sinh bệnh nhiều ngày, hơn nữa đêm qua còn mệt nhọc và bị chấn động việc mình trùng sinh, tâm tình nhấp nhô lên xuống, thân thể càng thêm không chịu nổi, một giấc ngủ này lại có thể ngủ thẳng tới buổi trưa mới tỉnh dậy.
Thẩm Nguyệt Hoa là bị đói mà tỉnh, nếu không phải đói bụng cồn cào, cô cũng không tỉnh dậy, đoán chừng còn ngủ tiếp thêm chút nữa.
Sau khi Thẩm Nguyệt Hoa tỉnh dậy, cũng không có ý định nằm xuống lại, hai chân trắng nõn run rẩy, bắt đầu lấy bộ quần áo mặc vào.
Thời điểm đứng dậy thì mắt tối sầm lại, một lần nữa ngã xuống giường.
Cô ngồi trên giường thật lâu, mới cảm thấy bớt choáng váng.
Lúc này cô nhớ lại, trước khi cô gả cho Trương Kiến Bân, cũng đã bị bệnh một khoảng thời gian, hơn nữa sốt rất nặng, nhiều lần trực tiếp ngất đi, tốn không ít tiền mua thuốc chữa bệnh, thân thể cũng càng ngày càng kém.
Đoán chừng cũng bởi vì vậy, mợ cô mới dám to gan lớn mật phát ngôn bừa bãi muốn bán cô đi.
Nếu cô nhớ không lầm, 500 đồng tiền lễ hỏi, đối với ở hiện đại mà nói 500 đồng tiền này không coi là gì, nhưng vào năm 1977, 500 đồng tiền là một khoản tiền kếch xù.
Đời trước Thẩm Nguyệt Hoa hận Trương Kiến Bân, cũng không nghĩ lấy tiền lễ hỏi cho bản thân mình xài.
Nhưng hiện tại cô sẽ không lại làm như vậy, mà là chờ thêm vài ngày, sau khi dưỡng thân mình cho tốt, phải đi tới chỗ mợ làm ầm ĩ một lần, để bà nhổ ra 500 đồng tiền nguyên vẹn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sống Lại Năm 1977, Để Được Gần Nhau!
Chương 5: Không tha
Chương 5: Không tha