Mã Quế Hoa nói được thật hùng hổ, may mà cuối cùng đã có chút kiềm hãm, nghe qua cũng không phải rất chướng tai khiến người ta ghét, chắc hẳn trước đó do bị Lý Quế Phân hung hăng trừng trị, giáo huấn một trận, mới như cũ ngoan ngoãn mà thôi.
Vợ anh hai Trương gia Thôi Hà Hoa có hơi bất ngờ nhìn ả, sau đó thấy trên quần của ả, có một dấu chân bùn đất, mà cái dấu chân nhỏ này còn rất mới, Thôi Hà Hoa thầm nghĩ, đã biết là ai đá.
Cô ta thành thật không lên tiếng, chỉ tiến lên phụ một tay, bắt đầu dọn cơm dọn đồ ăn, con trai lớn nhất Trương An Bình của anh hai, thấy mẹ mình bắt đầu làm, cũng góp sức đi bày ghế.
Vợ anh ba Trương gia Hàn Thiến Phương, lại hì hì bật cười, cô ta nhỏ giọng nói với Mã Quế Hoa: “Chắc là chị cả bị té trong phòng bếp, hiển nhiên phòng bếp mờ tối, mặt đất cũng không bằng phẳng, buổi tối nấu cơm dù sao rất dễ bị vấp chân.”
“Nếu không phải vậy, mấy ngày trước em đã không kêu anh hai, tu sửa lại phòng bếp của chúng em, hiện tại cũng lắp bếp than, sử dụng thuận tiện hơn nhiều, chị hãy nói anh cả cũng làm một cái trong phòng bếp đi.”
Mã Quế Hoa nghe vậy, lập tức gật gật đầu, tuy nhiên chính ả hiếm khi nấu cơm, trong nhà đều do anh cả Trương gia Trương Kiến Quốc làm việc tại phòng bếp, nhưng suy cho cùng đó là chồng của mình, ả cũng phải chăm sóc.
Chị em bạn dâu bọn họ cực kỳ nhỏ giọng nói chuyện, Thẩm Nguyệt Hoa nói chuyện với Lý Quế Phân, cũng không nghe thấy.
Nhưng Trương Kiến Quốc đứng cách bọn họ không xa, lúc này hơi nhíu mi nhìn Hàn Thiến Phương, cũng không nhìn Mã Quế Hoa, liền quay đầu đi.
Chờ đến khi đồ ăn được đặt hết lên bàn, sau đó ghế cũng đều bày ra, người Trương gia mới ngồi quanh bàn bắt đầu ăn cơm.
Người Trương gia đông đúc, lúc ăn cơm đều chia bàn ăn, đàn ông ngồi một bàn, phụ nữ ngồi một bàn.
Thẩm Nguyệt Hoa thấy đồ ăn trên bàn này, ít hơn nhiều so với bàn kia, cũng biết thời đại này đây chính là lệ cũ của nông thôn, cũng không cảm thấy thế nào.
Cô cầm đũa, gắp sợi khoai tây nếm thử, bởi vì do chờ đợi, đồ ăn đã bị nguội, may mà sợi khoai tây chua cay này, có nguội lạnh ăn cũng không tệ.
Cô ăn vào vị chua quen thuộc này, không nhịn được nheo hai mắt, thầm nghĩ: Chính là hương vị này, vừa chua vừa cay, mùi vị cực kỳ kích thích, khiến cho mình hoài niệm hương vị này hơn ba mươi năm.
Thẩm Nguyệt Hoa không nhịn được lại gắp một đũa nữa, nhưng trong dĩa đã không còn bao nhiêu sợi khoai tây, lúc này rõ ràng chỉ còn lại có một chút.
Thẩm Nguyệt Hoa sửng sốt, không dấu vết đưa mắt nhìn vào chén của mọi người, thì phát hiện trong chén của từng người đều đựng đầy sợi khoai tây, ngược lại mấy món khác không ai động đậy.
Đương nhiên, canh trứng gà sớm đã bị mấy đứa nhỏ, nhao nhao ầm ĩ tranh giành.
Thẩm Nguyệt Hoa cảm giác thấy hơi ngoài ý muốn, nhưng cũng không nghĩ nhiều, mà chỉ gắp món khác bắt đầu ăn.
Đây là cái gọi khoai tây xắt, đồ ăn trong nhà có mấy thứ, được đem cắt đến lộn xộn lung tung, có cái cắt sợi, có cái cắt miếng.
Thẩm Nguyệt Hoa giựt giựt khóe miệng, cẩn thận cho vào miệng nếm thử, quá mặn.
Cô vội vã và hai miếng cơm, mới bình tĩnh lại. Cô thầm nghĩ: Đời trước mình chưa từng nếm thử qua đồ ăn mà chị cả nấu, không ngờ cư nhiên đậm đà như vậy.
Mấy đứa nhỏ so với cô thì thẳng thắng hơn, mặc dù Trương gia có thói quen ăn không nói ngủ không nói, nhưng giờ phút này cũng mím miệng, đặt đũa xuống, oán giận nói: “Sợi khoai tây ăn ngon, cái này khó ăn muốn chết, mặn muốn chết.”
Thẩm Nguyệt Hoa nhìn sang, chỉ thấy người vừa nói, là Nhị Nha con gái thứ hai của Mã Quế Hoa, tên Trương Đình Ngọc, đang trừng mắt nhìn cái kia.
Thẩm Nguyệt Hoa cười cười, thầm nghĩ: Đây là tay nghề của mẹ cháu, cháu còn ghét bỏ.
Mà Lý Quế Phân không vui gõ gõ chén nói: “Có ăn hay không, không ăn thì tự mình mà nấu, có ăn đã không tệ rồi, đây là do mẹ của cháu làm đó, cháu có ghét bỏ thì tìm mẹ cháu đi.”
Nhị Nha lập tức đỏ mắt, từ trên ghế nhảy xuống, lạch bạch chạy ra ngoài.
Lý Quế Phân trợn trừng mắt nói: “Cứ nuông chiều nó, đứa nhỏ đã sáu tuổi, vẫn còn cần người dụ dỗ đút ăn hay sao?”
“Ăn cơm ăn cơm.”
Mã Quế Hoa xoay người nhìn thoáng ra sân, thấy chỉ mới chớp mắt đã không thấy bóng dáng Nhị Nha đâu, trong lòng cũng không gấp, lại có thể điềm tĩnh ngồi trên ghế tiếp tục ăn cơm.
Sau khi trải qua chuyện này, mấy đứa nhỏ khác cũng rất biết điều, an phận ăn hết cơm trong chén.
Một bữa cơm tiếp tục, ăn đặc biệt yên tĩnh, đợi cho mọi người buông đũa xuống, thì nhìn thấy mấy món đồ ăn trên bàn mà Mã Quế Phân làm, đều còn lại rất nhiều, mà đồ ăn do cô làm trái lại đều được ăn sạch.
Mã Quế Hoa sờ sờ bụng, nói: “Thím Tư, tay nghề nấu cơm của thím không tệ nha, về sau trong nhà nên do thím nấu cơm đi.”
Thẩm Nguyệt Hoa nghe vậy, còn chưa kịp nói chuyện, Lý Quế Phân đã cười lạnh nói: “Chỉ một mình cô nấu cơm là khó ăn nhất, mới cần luyện cho giỏi, đã là người hơn ba mươi tuổi rồi, gả vào nhà chúng tôi cơm cũng chưa nấu được mấy bữa, cứ để chồng cô nấu cơm, thì ra Mã gia các người giáo dục ra con gái tốt như vậy đó.”
Lý Quế Phân thấy một bàn đồ ăn thừa, tâm tình càng thêm không tốt quát: “Về sau chuyện nấu cơm trong nhà nên do cô làm, nếu làm không tốt thì cô và hai đứa nhỏ của cô đừng có ăn cơm nữa!”
Mã Quế Hoa bĩu môi muốn phản bác, thì bị Trương Kiến Quốc ngăn lại, ả thấy mặt Trương Kiến Quốc đen xuống, cũng không dám nói nữa, chỉ có thể thành thành thật thật gật đầu, còn trong lòng nghĩ như thế nào, đó là việc của ả ta.
Lý Quế Phân thấy con trai cả, xem như có thể quản được vợ mình, cuối cùng biểu tình cũng dễ nhìn chút, bà nhìn Thẩm Nguyệt Hoa, cười nói: “Ban đầu mẹ còn nghĩ con là con dâu mới, ở trong thôn xóm cũng chưa từng thấy thanh niên trí thức nấu cơm, đều ăn cơm tập thể ở đại đội, mà con tuổi còn nhỏ lại xuống nông thôn từ rất sớm, nhất định không biết nấu cơm, không nghĩ tới tay nghề của con tốt như vậy, thật ra mọi người trong nhà chúng ta đều so không bằng, này xem lão Tứ được hưởng phúc rồi.”
Thẩm Nguyệt Hoa cúi đầu cười cười, nói: “Nào có tốt như mẹ nói vậy, chỉ là lúc còn ở nhà, ngẫu nhiên cũng biết nấu cơm mà thôi, lâu rồi không nấu cơm thực ra có hơi không quen tay, cũng là phòng bếp trong nhà sử dụng được thuận tay, mới không khiến đồ ăn bị khét, lần sau không dám hứa chắc có thể được như vậy đâu.”
Lý Quế Phân biết cô khiêm tốn, càng thêm để tâm Thẩm Nguyệt Hoa, nói: “Hôm nay vất vả cho con rồi, người con vẫn còn yếu, ngày mai nghỉ ngơi vài ngày trong nhà đi, qua mấy ngày rồi hãy ra đồng làm việc.”
Thẩm Nguyệt Hoa sửng sốt một chút, nói: “Mẹ, con đã khỏe hơn nhiều rồi, chỉ là ngày mai vẫn không thể ra đồng.”
Mã Quế Hoa vừa nghe thấy lời ấy, ngay lập tức liền không phục đứng dậy, ngay cả Hàn Thiến Phương cũng bất mãn cau mày, Thẩm Nguyệt Hoa không ra đồng làm việc, những việc vốn do cô ta làm cũng không thể không có ai làm, cuối cùng còn không phải đổ hết lên đầu những người bọn họ sao.
Hàn Thiến Phương lập tức nổi giận, nhưng có thể nhịn được, lúc này còn cười nói: “Mẹ nói cũng đúng, thím Tư mới vừa gả vào nhà chúng ta, là muốn nghỉ ngơi ba ngày đấy, dù sao đây là truyền thống cô dâu nha.”
Thật ra, mấy người dâu bọn họ, cũng không có phúc khí tốt như vậy.
Thẩm Nguyệt Hoa đáy lòng trầm xuống, lại cười trả lời: “Không phải em muốn ở nhà nghỉ ngơi, mà là muốn đến nhà cậu mợ.”
Hàn Thiến Phương có hơi bất ngờ, hỏi: “Thím đi tới đó làm gì? Ngày thứ ba mới lại mặt, còn hai ngày nữa mới đến ngày về nhà mẹ đẻ mà.”
Thẩm Nguyệt Hoa thầm nghĩ: Người này thật sự chính là toàn nói những câu muốn gài bẫy mình.
Nhưng, cô thành thật đáp: “Em muốn lấy về 500 đồng tiền sính lễ, lúc trước em bị bệnh nặng, tiền kia đã bị cậu mợ thu rồi, hiện tại em đã gần như khỏi hẳn, cũng nên lấy lại số tiền này.”
Cô thốt ra lời này, biểu tình của người cả nhà đều thay đổi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sống Lại Năm 1977, Để Được Gần Nhau!
Chương 22: Sính lễ
Chương 22: Sính lễ