Trương Thiết Đầu gõ gõ ống điếu, lúc này mới lên tiếng: “Nếu đã không có chuyện gì, hiện tại thời gian cũng không còn sớm, dọn dẹp rồi trở về ngủ đi, ngày mai còn ra đồng làm việc, nghỉ sớm một chút để dưỡng tốt tinh thần.”
Ông là người đứng đầu Trương gia, lời nói của ông, tất cả mọi người đều phải nghe theo.
Giờ phút này dĩ nhiên tản ra hết, chị hai Thôi Hà Hoa và chị cả Mã Quế Hoa, bắt đầu dọn dẹp chén đũa trên bàn.
Mấy đứa nhỏ thì trở về phòng của mình, đám đàn ông Trương gia cùng đi ra sân sau, đoán chừng là muốn gánh nước đun nóng để tắm rửa.
Trương Thiết Đầu thấy Thẩm Nguyệt Hoa và Hàn Thiến Phương còn đứng ở đây, cũng không so đo nói: “Vợ lão tứ, nếu mai con muốn về nhà mẹ đẻ, vậy ngày mai dậy trễ một chút, việc của con ở ngoài ruộng đã có mấy người anh và chị dâu giúp một tay.”
Rồi ông xoay qua hỏi: “Vợ lão tam, con nói đúng không?”
Hàn Thiến Phương hơi sửng sốt, vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, người của em còn chưa dưỡng khỏe, hay cứ ở nhà nghĩ vài ngày, Trương gia chúng ta cái khác thì không nói, chứ người thì không thiếu, hơn nữa đều có sức lao động mạnh khoẻ, phần công việc của em, chị và anh ba góp một tay vào làm là xong.”
Thẩm Nguyệt Hoa cười cười, tóm lại mặc kệ người này muốn thế nào thì lúc này đều hết sức cảm kích nói: “Cám ơn chị ba hỗ trợ, ngày mai em sẽ đi một chuyến về nhà mợ.”
Hàn Thiến Phương nghe được lời chính xác, trong lòng vui mừng đến nở hoa, tạm thời cũng đem thù hận quên ở trên chín tầng mây.
Ả ta thấy chén đũa trên bàn đều đã dọn xong, mới cầm cái khăn vắt trên bệ cửa sổ, lau sạch vết dầu mỡ và thức ăn dính trên bàn.
Trương Thiết Đầu nheo mắt hít vài hơi thuốc, nói: “Vợ lão tứ, thời gian cũng không còn sớm, con trở về nghỉ ngơi đi, chuyện sau này... đợi sau này hãy nói.”
Ông phun ra một hơi thuốc, nói: “Lão tứ là một đứa đàng hoàng đấy, tuy nhiên nói năng có phần láu cá, nhưng ở trong xã hội này, xảo quyệt cũng không phải chuyện xấu, con đã gả cho lão tứ nhà chúng ta, khẳng định nó cũng sẽ không bạc đãi con đâu.”
Lý Quế Phân ở một bên, nghe lời nói kín đáo của Trương Thiết Đầu, liền không nhịn được mở miệng nói: “Tuy là nói vậy, trái lại tính của lão tứ rất tốt, tuổi còn trẻ đi bộ đội đã trở thành quân nhân, không thường ở nhà để tận hiếu, nhưng tháng nào ở quân đội cũng qua bưu điện gửi về một số tiền lớn, ít nhất là hai ba chục đồng tiền, còn nói tiền này là muốn trợ giúp chi phí trong nhà.”
Lý Quế Phân cảm khái một tiếng, lại cảm thấy nói ra lời này, có vẻ như Trương Kiến Bân không gởi tiền ngân hàng, chỉ lo chu cấp cho người nhà, như vậy Thẩm Nguyệt Hoa nghe xong trong lòng sẽ không thoải mái, liền cười nói: “Kỳ thật, tiền này mẹ đều giữ lại cho nó, đợi đến lúc nó kết hôn cưới vợ thì dùng, kết quả không nghĩ tới chính nó lại tự mình có chủ ý, làm việc cũng nhanh nhẹn, không thèm...cứ như vậy mà lấy con về nhà.”
Thẩm Nguyệt Hoa cười híp cả mắt, Lý Quế Phân thấy thế, trong lòng buông lỏng, nói tiếp: “Theo lý mà nói hiện tại con đã kết hôn với lão tứ, tiền này cũng nên đưa cho con, con chờ đây để mẹ đi lấy tiền.”
Mặc dù Hàn Thiến Phương đang lau bàn, nhưng vẫn để ý động tĩnh bên này, nghe nói như thế lông mày nhướng cao đến tận trời, lau bàn cũng càng chà xát mạnh hơn.
Trong lòng ả cực kỳ khó chịu, suy nghĩ: Tốt lắm, thì ra trên người mẹ chồng vẫn luôn cầm nhiều tiền như vậy, lại vẫn cứ theo chân bọn họ nói, trong tay mình không có bao nhiêu tiền để dành.
Ả đã nói lão Tứ không biết cách sống, thế nhưng là người biết xử lý, khẳng định lần nào cũng gửi về nhà một số tiền lớn, nhưng tự bản thân của vị kia trong nhà mình, nhất định nói ả nghĩ quá nhiều rồi.
Lúc này không...bây giờ liền chứng minh, không phải mình suy nghĩ nhiều, mà là anh ba Kiến Nghiệp quá ngay thẳng.
Trong lòng Hàn Thiến Phương gõ bàn tính, tính số tiền mấy năm nay Trương Kiến Bân gửi về nhà, cộng thêm 500 đồng tiền sính lễ, nghe ý tứ của mẹ chồng, tựa hồ là muốn giao hết cho Thẩm Nguyệt Hoa xử lý.
Hàn Thiến Phương nghĩ đến đây, trong lòng giống như bị vuốt mèo cào, toàn thân không hề thoải mái.
Như vậy bản thân Trương Kiến Bân đi bộ đội lại tiêu sái, không cần ở nhà tận hiếu với cha mẹ, đi theo làm ruộng thì cũng thôi đi, chính hắn ăn lương nộp thuế nhà nước, lần nào gửi tiền về nhà, cũng là có nhiều tâm tư, rõ ràng biết mẹ sẽ không xài tiền của hắn mà.
Cứ như vậy, tiếng tăm có mà tiền bạc thì không cần dùng nhiều.
Hàn Thiến Phương nhịn một bụng tức giận, thầm nghĩ: Lúc mình vừa gả vào nhà, đã biết trong số mấy người con Trương gia, Trương Kiến Bân là người có tâm tư nhất, ngay cả Trương Kiến Nghiệp nhà mình cũng không sánh bằng, hiện tại không phải ứng với suy đoán rồi sao.
Hàn Thiến Phương nghĩ như thế, càng căm ghét Thẩm Nguyệt Hoa, trong lòng liền tính kế, phải làm thế nào để cô dâu mới trẻ tuổi này, tự mình chủ động móc tiền ra.
Đại khái Thẩm Nguyệt Hoa biết Hàn Thiến Phương có ý, ngay lúc Lý Quế Phân xoay người muốn đi lấy tiền, vội vàng nói: “Mẹ, tiền này là Kiến Bân gửi cho cha mẹ tiêu xài, cho cha mẹ mua nhiều đồ tốt hơn, trải qua cuộc sống tốt lành, cha mẹ đã đau khổ cay đắng nuôi lớn Kiến Bân, còn có mấy người anh trai em gái, hiển nhiên chịu không ít khổ sở, đây cũng là tấm lòng hiếu thuận của Kiến Bân.”
Lời này của cô nói đúng vào đáy lòng của Lý Quế Phân, biểu tình nhu hòa hơn nhiều.
Thẩm Nguyệt Hoa tiếp tục nói: “Tiền này, vẫn là cha mẹ cứ cầm mà dùng đi, đừng tiết kiệm, tiền bạc không có thì có thể kiếm lại, nhưng người cần phải bổ dưỡng cho thật tốt, tương lai đến khi Kiến Bân đã có sự nghiệp, cần phải hiếu thuận cha mẹ thật tốt nữa.”
Lý Quế Phân vui vẻ nở nụ cười, ngay cả Trương Thiết Đầu cũng nhịn không được cong cong khóe miệng.
Trương Thiết Đầu thấy con dâu là thanh niên trí thức, thật có chút bất ngờ, nhưng trái lại quả là không tệ.
Vì thế, ông liền một búa dứt khoát nói: “Bà già, nếu vợ lão tứ đã nói như vậy, tiền kia bà cứ quang minh chính đại dùng đi, dù sao con cái đều có phúc của con cái, vợ lão Tứ, nước ấm chắc đun được rồi đó, con đi sửa soạn rồi ngủ sớm một chút đi.”
Thẩm Nguyệt Hoa vội vàng gật đầu, nhân tiện nói một tiếng ngủ ngon, rồi đi ra ngoài.
Cô đến phòng bếp lấy nước ấm, lúc này anh cả Trương Kiến Quốc đang canh chừng đun nước.
Hắn thấy Thẩm Nguyệt Hoa bước vào, thì đi ra ngoài cửa rồi đứng lại, nhịn thật lâu mới nói: “Thím Tư, ngày mai thật sự muốn đi nhà mợ của thím sao?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sống Lại Năm 1977, Để Được Gần Nhau!
Chương 24: Ghi hận
Chương 24: Ghi hận