...
Trấn Thiên vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều bất ngờ nhìn về phía hắn...
Phải biết rằng ở trong Hỗn Loạn Khu này, các quán trọ đều phân chia thành Hạ Đẳng, Trung Đẳng và Thượng Đẳng phòng.....
Hạ Đẳng thì hầu hết chỉ dành cho những kẻ đầy tớ hay dân thường gì đó mà thôi... Số lượng phòng loại này cũng rất ít bời vì chả có mấy ai điên đi thuê phòng Hạ Đẳng để hạ thấp bản thân cả....
Trấn Thiên thấy mọi người nhìn mình như vậy thì chả biết có chuyện gì.... Nhưng hắn cũng mặc kệ mà đối với tên tiểu nhị nhàn nhạt nói:
“Được rồi, dẫn ta về phòng đi thôi....”
Tên tiểu nhi nghe vậy cũng không dài dòng nhiều mà lập tức gật đầu, chào mấy người Mộ Dung Ý Nhi rồi quay đầu dẫn Trấn Thiên về phía khu Hạ Đẳng... Mặc dù hắn thấy Trấn Thiên đi cùng với nhóm người của Thiên Linh Học Viện nhưng hắn lại không thấy Trấn Thiên mặc đồng phục của Thiên Linh Học Viện nên đối với việc Trấn Thiên muốn ở trong Hạ Đẳng phòng thì hắn không có ý kiến gì nhiều...
Thấy tiểu nhị rời đi, Trấn Thiên đối với Mộ Dung Ý Nhi nói:
“Được rồi, ta về phòng nghỉ sớm, sáng ngày mai còn lên đường...”
“Nhưng mà....” - Mộ Dung Ý Nhi có chút lưỡng lự...
Nhưng nàng còn chưa kịp nói câu gì thì Trấn Thiên đã ngắt lời:
“Ta ở đó được rồi.... Hạ Đẳng thì Hạ Đẳng đi... Ta cũng không để ý nhiều”
Đúng lúc này, Tiêu Lân đứng ở một bên nhận cơ hội đả kích, quái khí nói:
“Ý Nhi muội, ngươi để ý đến hắn làm gì... Một lên DÂN QUÈN ở Hạ Thiên Vực mà thôi... Ta thấy để hắn ở Hạ Đẳng phòng là hợp với hắn nhất..”
Nghe thấy câu nói này của Tiêu Lân, Trấn Thiên trong mắt không nhịn được lóe lên một tia sát khí và biến mất ngay lập tức... Trấn Thiên cũng không thèm phản ứng lại Tiêu Lân mà quay đầu, đi theo phía sau tên tiểu nhị...
Tiêu Lân thấy Trấn Thiên không thèm để ý đến mình mà coi bản thân như không khí thì lập tức mặt đỏ bừng... Ánh mắt nhìn về phía Trấn Thiên ngày càng khó chịu....
“Tiêu Lân học trưởng, người có vẻ hơi quá đáng...” - Đúng lúc này, Mộ Dung Ý Nhi khó chịu, đối với Tiêu Lân lạnh lùng nói.
Tiêu Lân đang âm trầm nhìn Trấn Thiên, nghe thấy Mộ Dung Ý Nhi nói vậy thì lập tức cười rộ lên:
“Ha ha ha.... Ta quá đáng sao?? Một tên dân quèn không có đan điền phế vật mà thôi, có gì mà quá đáng với chả không quá đáng chứ???”
Tiêu Lân cố nói thật lớn, cười thật to giống như cha hắn vừa đẻ em bé vậy...... Mộ Dung Ý Nhi nghe vậy lập tức nhíu mày lại... Nàng biết đây chính là Tiêu Lân cố tình làm mất mặt Trấn Thiên!!!
Quả là đúng như Mộ Dung Ý Nhi lo lắng, nghe thấy Trấn Thiên chỉ là một tên phế vật không có đan điền thì lập tức xì xào bàn tán chỉ chỉ chỏ chỏ giống như Trấn Thiên là con vật trong sở thú vậy...
Ngay kể cả tên tiểu nhị đang dẫn đường cho Trấn Thiên thì thái độ của hắn cũng có chút biến hóa, nhưng cũng không thể hiện hẳn ra ngoài... Dù sao hắn nhận thấy quan hệ giữa Trấn Thiên và người tên Mộ Dung Ý Nhi cũng không tồi... Làm ở trong Hắc Hắc Điếm một thời gian dài nên tên tiểu nhị này cũng không phải là kẻ ngu, đầu óc bã đậu...
Còn về phần Trấn Thiên thì đối với những ánh mắt khinh bỉ này của mọi người, hắn cũng không hề có một chút bực bội hay khó chịu nào......
Trong ký ức của Hư Vô Tiên Đế thì khi xưa hắn cũng đã nhận qua những ánh mắt khinh bỉ đó rất nhiều lần rồi....Trong ký ức của Đặng Dịch khi ở địa cầu cũng chả ít.... Rồi lại đến Đặng Dịch lúc còn nhỏ ở Đặng gia nữa.... Cho nên bây giờ Trấn Thiên đối với những ánh mắt này rất quen thuộc, không hề có một chút nào làm hắn phải khó chịu hay buồn bực cả....
Mộ Dung Ý Nhi thấy thái độ của Trấn Thiên như vậy thì cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng sợ hắn bị chọc tức, lại làm ra điều gì đó điên khùng thì không hay.... Khó chịu nhìn Tiêu Lân mộ cái, Mộ Dung Ý Nhi lập tức lôi kéo Tiểu Hà cùng người nư nhân kia về phòng của mình.... Trấn Thiên thì đã tiến vào trong Hạ Đẳng khu, nàng không thể nào hạ thấp thân phận đi vào được an ủi hắn được... Nếu như truyền ra thì nàng chả còn mặt mũi nào ở trong cái Thiên Linh Học Viện này nữa...
Tiêu Lân thấy được ánh mắt đó của Mộ Dung Ý Nhi thì hơi sững sờ một chút, trong lòng càng trở nên khó chịu hơn, lạnh lùng nhìn về phía của Trấn Thiên... Khi thấy được Trấn Thiên vẫn thản nhiên trong dòng người soi mói thì hắn biết kế hoạch của bản thân đã thất bại... Lại còn gây ra cho Mộ Dung Ý Nhi khó chịu... Ánh mắt hắn nhìn về phía Trấn Thiên càng trở nên thâm độc hơn....
Dường như cảm nhận được ánh mắt này của Tiêu Lân, Trấn Thiên lập tức quay đầu lại.... Ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tiêu Lân, mơ hồ thả ra sát khí uy áp của một Tiên Đế đã sống ngàn vạn năm, giết qua ngàn vạn người....
Tiêu Lân thấy được ánh mắt này, khí thế này của Trấn Thiên thì không tự chủ rùng mình một cái, lùi lại một bước, toát mồ hôi hột nhìn theo bóng lưng Trấn Thiên đang rời xa....
Tên nam tử đứng ở một bên cả buổi thấy vậy lập tức hỏi:
“Lân ca, người không sao chứ?”
Tiêu Lân nghe thấy có người gọi bản thân thì lập tức tỉnh tảo lại, khua khua tay nói:
“Không....Không sao.”
Ánh mắt thì vẫn híp lại, không hề rời đi bóng lưng của Trấn Thiên, sau lưng hắn thì đã ướt đẫm từ bao giờ...
Liễu Thanh Trung đứng ở một bên quan sát hết toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối thì khóe miệng nhếch lên, nhìn thật sâu về phía Trấn Thiên rời đi....:
“Trấn Thiên? Thú vị...”
P/s : Chưa xong, còn nữa...
★ ★
ღCủ Hành Thần Bíღ - Team Đang Bí Ý Tưởng-
ღTks Allღ
21✫ 9✫ 2016
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cực Phẩm Hệ Thống
Chương 81: Hạ Đẳng thì Hạ Đẳng đi
Chương 81: Hạ Đẳng thì Hạ Đẳng đi