Lâm thị trở lại
Phúc thụy viện của mình, không đợi khuôn mặt xanh mét của Âu Dương Trì
phát tác, Vương mama đã mang tất cả gia nô trong phòng đều đuổi ra
ngoài, Lâm thị nức nở một tiếng liền quỳ xuống trước mặt hắn, sắc mặt
kiên quyết: ”Lão gia, hôm nay là lỗi của thiếp, thiếp đã chọc giận lão
phu nhân!”
Âu Dương Trì bất chấp có Âu Dương Khả ở đây, quát lạnh nói: ”Ngươi cũng biết sai rồi sao? Thường ngày không lo quản thúc bọn
hạ nhân, bây giờ nói những lời này thì có ích gì!”
Lâm thị nước mắt như mưa, thất thanh nói: ”Trì lang, người muốn trách thiếp, thiếp nhận!” Thanh âm bà ta buồn bã.
Âu Dương Trì nhẹ chấn động, nhưng ánh mắt vẫn còn oán hận: ”Ngươi có cái
gì tốt mà nhận? Chẳng lẽ tất cả hạ nhân trong viện Tước nhi đều oan uổng ngươi sao!” Hiện tại nghĩ lại, ngày đó Tước nhi xảy ra chuyện ở hoa
viên, Lâm thị đúng là không có khả năng thoát được liên quan.
Lâm thị nhẹ nhàng lau nước mắt, vừa than thở vừa nói: ”Lão phu nhân làm
việc, thiếp không dám xen vào, nhưng chàng cũng phải cho thiếp giải
thích chứ! Mấy năm trước, khi thiếp mới bước chân vào Âu Dương gia, các
nha đầu mama trong phủ đều xôn xao nghị luận sau lưng, nói thiếp chỉ là
một thứ nữ lại dám thay thế tỷ tỷ, chiếm đoạt vị trí vốn thuộc về tỷ ấy. Tước nhi không biết là đã nghe được những lời này ở đâu, vẫn thường đối xử lạnh nhạt với thiếp, bất quá thiếp chỉ nghĩ là do một vài hạ nhân
không hiểu chuyện nên nói linh tinh vài câu. Tước nhi chỉ là tiểu hài
tử, chờ nó trưởng thành thì sẽ hiểu nỗi khổ tâm của thiếp nên không dám
vì những việc vặt này mà phiền nhiễu đến lão gia. Thiếp âm thầm nhẫn
nhịn nghĩ rằng thanh giả tự thanh, chỉ cần qua một thời gian thì lời đồn tự nhiên sẽ hết, nhưng thật không ngờ… không ngờ đến cả lão gia mà cùng hoài nghi thiếp như vậy!”
Nói xong liền không nén được bi
thương, nước mắt như mưa rơi xuống, ngón tay như bạch ngọc gạt qua gò
má, thê lương nói: ”Lão gia, Tước nhi trong lòng sớm đã oán hận người kế mẫu này! Dù thiếp có vì nó mà làm nhiều hơn nữa thì nó cũng không nghĩ
thiếp là xuất phát từ tận đáy long. Năm ấy vì làm đôi giày cho nó mà
thiếp thức liền ba đêm, không ngờ nó nhìn cũng không nhìn mà lập tức
quăng ngay xuống hồ, lão phu nhân về sau biết chuyện còn nói thiếp sau
này ít quản đến việc của nó đi. Thiếp từ đó về sau liền không dám can
thiệp vào chuyện của Tùng trúc viện, sợ làm Tước nhi hiểu lầm thiếp dụng tâm kín đáo! Ai ngờ bọn tiểu nhân lại lợi dụng cơ hội gây chuyện, làm
náo loạn cả viện, Tín mama kia là người của lão phu nhân mười mấy năm,
lại là người mà tỷ tỷ lưu lại hầu hạ Tước nhi, thiếp nghĩ giao việc của
Tùng trúc viện cho bà ấy quản thì cũng yên tâm, ai biết bà ta lại dung
túng cho đám hạ nhân kia phá hỏng hết quy củ, xáy ra sự cố liền đổ hết
trách nhiệm lên người thiếp!”
Lâm thị nói xong liền òa ra khóc rống lên.
“Cho dù là như thế, chẳng lẽ một chút sai lầm ngươi cũng chưa từng có?” Âu
Dương Trì hừ lạnh, trong thanh âm đã không có sự tức giận ngập trời như
vừa rồi.
Lâm thị lết lên mấy bước, quỳ trước mặt người Âu Dương
Trì, gương mặt khả ái tràn đầy nước mắt, nghẹn ngào chậm rãi kể ra: ”Nếu nói thiếp một chút sai lầm cũng không có, điều này tất nhiên không
phải. Thiếp sợ quan hệ với Tước nhi ngày càng căng thẳng nên không dám
ôm việc vào người, nếu thiếp có thể quyết tâm hơn để quản lý việc gia
đình, có lẽ sự việc hôm nay đã không đến bước này…Thiếp bất quá là sợ
người ta nói kế mẫu thiếp đây khoa chân múa tay, nhúng tay vào việc
trong viện của con riêng mà thôi. Thiếp thật sự sai lầm rồi, nhưng nếu
nói thiếp có lòng dung túng bọn hạ nhân tổn thương Tước nhi, thiếp chỉ
có thể đi gặp Diêm Vương để chứng minh! Dù sao thiếp cũng là dì của nó,
chẳng lẽ nửa điểm thật lòng cũng không có sao?”
Âu Dương Trì nghe xong, dần dần cũng có điểm động tâm, trầm mặc ngồi đó. Âu Dương Khả ở
một bên nhìn, lộ ra tươi cười, theo lý mà nói, dù phụ thân có nghi ngờ
mẫu thân thì cũng không có bằng chứng, mẫu thân căn bản không cần quỳ
xuống khóc lóc kể lể như vậy, nhưng bà lại làm như thế, lại thành công
xóa bỏ hoài nghi trong lòng phụ thân.
Lâm thị lại tiếp tục nức
nở, âm thanh réo rắt thảm thiết, run giọng nói: ”Lão gia, thiếp vốn chỉ
là thứ nữ Hầu gia, cả đời này chỉ có thể dựa vào lão gia mà sống, nếu
lão gia chán ghét thiếp thì không bằng bấy giờ thiếp lập tức chết đi.
Thiếp biết rằng mình đã chọc giận lão phu nhân, làm cho lão phu nhân
không được vui, người oán ghét thiếp, thiếp đều hiểu được, cũng không
dám biện hộ…Chỉ hy vọng có một ngày thiếp có thể sinh được cho Âu Dương
gia một nam tử, lão phu nhân mới có thể tha thứ cho thiếp!”
Âu
Dương Trì vẫn biết mẫu thân luôn bất mãn với Lâm thị chính là do đến nay nàng vẫn không sinh được con trai, nghe đến đây liền hiểu được lão phu
nhân mượn chuyện lần này để cảnh cáo mình, đem chuyện Tước nhi bị thương cùng với sự tình bọn hạ nhân không có phép tắc đổ hết lên người Lâm
thị. Như vậy quả thật là Lâm thị vô tội, trong lòng hắn tê rần, vội vàng nâng Lâm thị lên: ”Đang êm đẹp, nàng làm cái gì vậy?”
Lâm thị
ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, muôn vàn nhu tình cùng ủy khuất, hắn thật sự không đành lòng, thờ dài: ”Quên đi, việc lần này ai cũng
không được phép nhắc lại!”
Âu Dương Trì đi rồi, Lâm thị trở vào
buồng trong, nha đầu Lê Hương đã sớm bày trên bàn ấm trà nóng bốc khói
nghi ngút, Lâm thị lại một cước đá ngã lăn ra, nước trà nhất thời bắn
ra.
Lê Hương hoảng sợ, lập tức quỳ xuống, Vương mama đạp nàng ta
một cái thật mạnh: ”Còn không mau thu dọn rồi cút ra ngoài! Đóng cửa
lại!”
Trong phòng hiện tại chỉ còn Lâm thị, Âu Dương Khả cùng
Vương mama, Lâm thị tức giận nói: ”Các ngươi nói xem, Âu Dương Noãn kia
có phải bị đụng đến hỏng đầu rồi không? Vì sao lại đối nghịch với ta
khắp nơi như vậy?”
Âu Dương Khả lắc đầu, nếu nói đến thay đổi,
ánh mắt kia của đại tỷ đúng là không giống trước, quá mức yên lặng trong suốt, tươi cười trên mặt lại thập phần nhiệt tình, nhưng trong lời nói
lại rất sắc bén ngoan độc, tỷ ấy đã thay đổi, trở nên làm cho người ta
không thể nắm bắt được.
“Chủ tử, đại tiểu thư có lẽ chỉ đánh bậy
đánh bạ, nàng ta chỉ là phế vật vô dụng, đời này đều không thể thoát
khỏi lòng bàn tay của người!” Vương mama nịnh nọt, bà ta là tâm phúc của Lâm thị, cùng Lâm thị từ một thứ nữ nho nhỏ từng bước đi lên. Cho tới
hôm nay khi Lâm thị trở thành phu nhân của Âu Dương gia, mọi sự đều có
bàn tay giúp đỡ của bà ta, cũng là người hiểu rõ tâm tư của Lâm thị:
”Nói không chừng là có người chỉ điểm sau lưng nàng ta, nô tỳ thấy
Phương mama kia chính là cáo già, có nên hay không nghĩ biện pháp…”
Lâm thị trách cứ: ”Hồ đồ, nay Âu Dương Tước mới xảy ra chuyện, nếu ngay sau đó Âu Dương Noãn có chuyện gì lão phu nhân khẳng định sẽ hoài nghi ta!
Đều là do ngươi làm việc không đến nơi đến chốn, không thể trừ bỏ tận
gốc, nếu lúc ấy ở hoa viên…”
Âu Dương Khả bước lên phía trước vài bước: ”Mẫu thân, nói chuyện cẩn thận chút.”
Vương mama cười cười: ”Tiểu thư của ta, viện này từ trên xuống dưới đều là người của phu nhân, tiểu thư không cần để tâm”
Lâm thị thở dài, sắc mặt âm trầm nói: ”Ban đầu ta xem nó chỉ là đứa vụng
về, ai ngờ lại là mắt ta vụng về, bị nha đầu kia lừa mấy năm trời!” Bà
ta kéo Âu Dương Khả đến bên người: ”Con gái, mẫu thân trước kia ở nhà mẹ đẻ chỉ là một thứ nữ không được sủng ái, toàn bộ hào quang đều là của
đại tỷ, cho dù ta có nhan sắc cũng chỉ làm nền cho tỷ ấy mà thôi. Ngày
đó khi được gả vào đây ta liền thề, tương lai nữ nhi của ta nhất quyết
không để cho Âu Dương Noãn đè ép!”
Đáy mắt Lâm thị xẹt qua tia
oán hận, cười khẽ: “Thật là làm khó cho con thường ngày xuất sắc như
vậy, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thong. Khả nhi của ta là phượng
hoàng trong trăm điểu, Âu Dương Noãn kia bất quá chỉ là chim sẻ bình
thường, ngoại trừ thân phận đại tiểu thư thì cái gì cũng không so được
với con! Trước kia nó thành thật nghe lời thì thôi, bây giờ lại dám đối
phó với ta! Hừ, mẫu thân sẽ triệt để hủy hoại nó hoàn toàn.”
“Mẫu thân, nói là như thế, nhưng người không cảm thấy ánh mắt đại tỷ nhìn
con…nó cứ là lạ sao?” Âu Dương Khả nghĩ lại, nhưng không biết nên hình
dung như thế nào. Tươi cười của Âu Dương Noãn nhìn thập phần ôn nhu cùng thân thiết đáng yêu, thế nhưng lại làm cho người ta cảm thấy có một cỗ
khí lạnh theo bàn chân chạy thẳng lên đầu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ
Chương 10: Lâm thị phản kích
Chương 10: Lâm thị phản kích