Âu Dương Noãn đợi
Hồng Ngọc và Văn Tú trở về rồi thấp giọng phân phó Hồng Ngọc vài câu.
Nhìn Hồng Ngọc xoay người rời đi rồi nàng mới dẫn Văn Tú trở lại xem
diễn. Lúc này Hạnh Nhân đã muốn bỏ chạy nhưng đều bị Văn Tú kéo lại đi
theo Âu Dương Noãn. Lúc này vở diễn cũng đã kết thúc, các phu nhân tiểu
thư đều phân thành nhóm cùng đánh mạt chược.
Lý thị đang ngồi
nâng mắt nhìn lên thì thấy Âu Dương Noãn liền ngoắc ngoắc tay bảo nàng
lại gần: ”Mau ngồi xuống giúp ta nhìn bài, mắt ta không được tốt lắm!”
Âu Dương Noãn bước qua, nhìn Hạnh Nhân đối diện cười cười. Hạnh Nhân lập
tức rét run cả người, nàng ta đột nhiên ý thức được nếu đại tiểu thư ở
đây nói hết mọi chuyện thì bản thân mình cũng xong đời! Nhưng Âu Dương
Noãn chỉ cười cười đi qua, không hề để ý đến nàng ta. Hạnh Nhân vốn
không yên lại thấy Văn Tú cứ nhìn chằm chằm, đành phải đứng tại chỗ cúi
đầu nhìn mũi chân, có cảm giác như mình biến thành miếng thịt cho người
ta ngắm nghía vậy.
Âu Dương Noãn đi đến bên cạnh Lý thị ngồi
xuống, trên mặt Lý thị liền lộ ra nụ cười hiền lành. Câu được câu không
bắt đầu cùng nàng nói chuyện phiếm. Trữ lão thái quân ngồi đối diện nhìn cảnh tượng hạnh phúc này thì khẽ mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ Noãn nhi
đã trưởng thành rồi. Nếu là lúc trước thì khi Lâm thị vừa đi nàng cũng
đã sớm đi theo rồi, làm sao có thể ngồi xuống cùng đánh bài với trưởng
bối chứ!
Lý thị, Trữ lão thái quân, Đại cửu mẫu Trầm thị cùng Nhị cửu mẫu Tương thị ngồi chung một bàn. Âu Dương Noãn nhìn quanh bốn
phía, thấy các vị phu nhân cùng tiểu thư đều ở đây, chỉ có Âu Dương Khả
là không thấy đâu, nàng liền cười nói: ”Khả nhi ở đâu?”
“Nó không phải đã sớm đi tìm con sao? Sao không thấy cùng con trở về?” Trầm thị kinh ngạc hỏi.
Âu Dương Noãn làm ra vẻ giật mình nói: ”Con không có gặp Khả nhi a!”
Trầm thị liếc mắt nhìn Tương thị một cái, nói: ”Con cùng mẫu thân con rời đi nó cũng liền đi theo, làm sao lại không thấy được, sao lại kỳ quái
vậy?”
Âu Dương Nõa khẽ cười không nói. Lá bài trong tay Tương thị hạ xuống, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn. Ánh mắt ôn nhu, sườn mặt
thanh tú, đúng là quá giống với vị tiểu cô đã sớm mất đi kia. Thế nhưng
vẻ mặt, khí chất lại hoàn toàn khác biệt, trước đây Lâm Uyển Thanh đã
sớm nổi danh là tiểu mỹ nhân của kinh đô nhưng dung mạo Âu Dương Noãn
bây giờ so ra còn diễm lễ hơn vài phần. Quan trọng nhất là trên người Âu Dương Noãn toát ra một loại trấn định, một khí độ trầm tĩnh. Tương thị
có chút bần thần, cảm thấy Âu Dương Noãn bây giờ cùng người trong quá
khứ vẫn luôn nhát gan theo sau Lâm thị thật sự là không giống nhau, một
dự cảm xấu chậm rãi xâm lấn vào trong lòng Tương thị, bà ta miễn cưỡng
cười nói: ”Chắc Khả nhi thấy buồn chán nên kiếm cớ ra ngoài đi dạo đó
mà. Chắc sẽ quay lại sớm thôi!”
Lông mi dài cong cong của Âu
Dương Noãn khẽ động, nụ cười trên khuôn mặt cực kỳ ôn nhu xinh đẹp, nàng nghe vậy tựa hồ không chút để ý mà nhìn Tương thị một cái. Âu Dương Khả vừa gặp được người trong mộng, hiện tại chắc chắn đã đi đến Phúc Thụy
viện để biểu lộ quyết tâm. Chỉ là khi Lâm thị biết chính nữ nhi thân
sinh đã phá hỏng kế hoạch của mình thì không biết biểu tình sẽ khiến
người ta phấn khích cỡ nào, đáng tiếc nàng lại không được xem một màn
này!
....
Vương mama đang giúp Lâm thị nằm nghiêng trên chiếc
ghế gỗ lim, xong lại dùng cái gối nhét vào sau lưng cho bà ta dựa vào,
cuối cùng là dâng lên một tách trà ấm. Lâm thị chậm rãi thở phào một hơi nhẹ nhõm nói: ”Cũng không biết là có thành công hay không?”
“Phu nhân sao lại nói vậy? Người xem Tô công tử tuấn tú như vậy, tiểu thư
nhà nào nhìn thấy mà không động tâm chứ đừng nói gì đến đại tiểu thư,
người mà rất ít khi ra khỏi phủ. Ngay cả lão nô sống đến từng này tuổi
mà lần đầu nhìn thấy còn xúc động. Chỉ cần nha đầu kia làm theo lời của
phu nhân, thừa dịp bọn họ ở trong phòng thì liền khóa cửa lại, việc này
cũng xem như là thuận nước đẩy thuyền thôi!”
“Haizzzz, nếu không
phải dạo gần đây chân tay của ta trong phủ bị lão thái thái bó hẹp thì
sao ta lại muốn dùng cách thức mạo hiểm này!” Lâm thị thở dài.
“Phu nhân yên tâm, khế ước bán thân của nhân đầu kia là tử khế, một nhà già
trẻ đều ở trong tay phu nhân, cho dù có đánh chết nàng ta cũng không dám khai ra phu nhân đâu. Chỉ có thể nói là không biết trong viện có người
nên mới khóa lại, sẽ không một ai biết được mọi chuyện là do phu nhân an bài…”
“Ngươi nghĩ lão già ở Thọ an đường kia chết rồi sao? Bà ta khôn khéo thành thục, làm sao có thể không liên tưởng được là do ta gây nên chứ? Nhưng mà dù sao có biết thì cũng đã muộn, chỉ cần đến lúc dùng cơm không thấy Âu Dương Noãn đâu, ta sẽ cho người đi tìm xung quanh.
Trước mặt bao nhiêu người nó lại ở cùng một phòng với một vị công tử trẻ tuổi, ngươi xem lão gia còn nói được gì. Đến lúc đó đừng nói là Lão
thái thái, ngay cả Trữ lão thái quân cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi!”
“Đúng là diệu kế. Chỉ là lão nô không rõ, phu nhân muốn đem nàng ta gả ra
ngoài thì chỉ cần tùy tiện tìm một người đến là được. Tại sao nhất định
phải là Tô công tử, dù sao hắn cũng ở Giang Nam xa xôi!” Vương mama hơi
hơi nghi hoặc, chỉ cần đem Âu Dương Noãn tùy tiện ở cùng một nam nhân
nào đó là được, vì sao lại phải chịu thiên tân vạn khổ đi tìm Tô Ngọc
Lâu đến.
“Ngươi thì biết cái gì! Ngươi quên chuyện Trương Văn
Định lần trước rồi sao? Qua chuyện đó ta đã cẩn thận suy nghĩ, lúc trước đúng là ta có chút nóng vội. Lão thái quân yêu thương đứa ngoại tôn nữ
này như vậy, bây giờ nó lại đem lão thái thái cùng lão gia xoay quanh nó cho nên cửa hôn sự này không thể tính bừa. Chỉ sợ lão thái quân kia
huyên náo đến cá chết lưới rách cũng không chịu gả Âu Dương Noãn đi, đến lúc đó khổ tâm của ta chẳng phải đổ biển hết sao? Còn nữa, cho dù Tô
Ngọc Lâu kia có xuất sắc ra sao thì cũng chỉ là con của một thương nhân
đê tiện, đại tỷ ta là thiên kim công hầu, thân phận tự nhiên không phải
bình thường, đến nữ nhi sinh ra cũng là đích nữ nhà cao cửa rộng. Chỉ có để nó gả cho Tô Ngọc Lâu, đời này cũng đừng hòng ngóc lên được. Qua hai năm sau Khả nhi lớn lên, ta sẽ thay nó trù tính một mối hôn sự tốt. Đến lúc đó Âu Dương Noãn ngay cả một ngón chân của Khả nhi cũng không
bằng!”
“Phải! Phu nhân suy nghĩ thật sâu xa. Một khi không có đại tiểu thư, đại thiếu gia không phải sẽ tùy ý phu nhân xử lý sao?”
“Hừ, đúng là đạo lý này, ta còn tưởng sẽ giữ Âu Dương Noãn bên cạnh vài năm
miễn cho người khác nói ta không phải là kế mẫu tốt. Ai ngờ nó lại là
người tâm cơ thâm trầm như vậy, lại muốn cùng ta đối nghịch. Nếu đã như
vậy ta sao có thể dung thứ cho nó!” Lâm thị uống một ngụm trà, đôi mắt
đẹp toát ra tia oán độc. “Nó nghĩ hôn sự của mình kế mẫu như ta không
được nhúng tay vào sao? Như vậy cũng tốt, để cho nó cùng Tô Ngọc Lâu
tình đầu ý hợp, đến cuối cùng sẽ có kết cục gì?”
Đang lúc nói chuyện, đột nhiên nghe cửa mở một tiếng: ”Ai?” Lâm thị quát lớn
“Mẫu thân, là con!”
Âu Dương Khả từ bên ngoài bước vào, Lâm thị nhìn thấy nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm, “Xem diễn xong rồi sao?”
“Con không muốn xem diễn!” Âu Dương Khả chạy nhanh lại, vội vàng nói: ”Mẫu
thân, người thật sự muốn gả Âu Dương Noãn cho Tô ca ca sao?”
Lâm thị sửng sốt, vẻ mặt của nữ nhi mình sao lại vội vàng như vậy.
“Mẫu thân, người nói đi! Ta…”
“Nhị tiểu thư, chuyện này không phải người đã sớm biết rồi, tại sao còn chạy đến hỏi phu nhân? Lúc này tiểu thư nên ở cạnh lão thái thái mới đúng
chứ, như thế nào lại chạy đến đây? Nếu để người khác thấy người ở đây
thì sẽ không tốt đâu!”
“Ta mặc kệ! Mẫu thân, con thích Tô Ngọc
Lâu, con muốn gả cho hắn! Con nhất định phải gả cho hắn!” Âu Dương Khả
nâng cao cằm, giọng điệu kiên quyết.
Lâm thị chấn động, lập tức đứng dậy, lớn tiếng nói: ”Ngươi điên rồi! Ở đây nói hươu nói vượn cái gì vậy!”
“Mẫu thân, con muốn gả cho Tô ca ca, con thích huynh ấy. Con thực sự rất
thích huynh ấy!” Âu Dương Khả lớn tiếng lặp lại, không hề có ý nhượng
bộ.
“Nghiệp chướng! Ngươi câm miệng cho ta! Hắn không xứng với
ngươi, không được nhắc lại chuyện này nữa!” Lâm thị nổi giận, cầm lấy ly trà ném mạnh xuống. Nhất thời bọt nước văng khắp nơi, làm váy Âu Dương
Khả ướt một mảng.
Nhưng Âu Dương Khả vốn được nuông chiều từ nhỏ, nửa điểm cũng không hề sợ, ngược lại còn mở to hai mắt nhìn: ”Sao lại
như vậy? Từ nhỏ tới giờ con chưa thấy ai tốt như Tô ca ca!”
Lâm
thị giận tím mặt, Vương mama thấy không ổn liền chạy nhanh lại trấn an:
”Phu nhân, ngài không nên tức giận, cẩn thận sức khỏe! Nhị tiểu thư còn
nhỏ chưa hiểu chuyện, có gì từ từ nói!”
Lâm thị thở phì phì,
nhưng khi nhìn thấy gương mặt còn non nớt chưa hiểu đời của Âu Dương Khả thì vẻ giận dữ chậm rãi biến mất, sau đó nghiêm túc nói: ”Ngươi cẩn
thận suy nghĩ lại xem, Tô Ngọc Lâu có thân phận gì, còn ngươi có thân
phận gì? Mẫu thân vì sao lại muốn Âu Dương Noãn gả cho hắn? Ngươi cũng
nên động não, chớ hồ đồ tùy hứng làm bậy!”
Âu Dương Khả cắn chặt
răng nói: ”Mục đích của mẫu thân không phải là đả kích khống chế đại tỷ
sao? Nếu là như vậy thì tùy tiện tìm một nam nhân nào đó là được rồi,
còn Tô ca ca thì không được!”
Lâm thị thấy Âu Dương Khả ngoan cố
thì tức giận đển đỏ mặt, một câu cũng không nói nên lời. Vương mama
không đành lòng nói: ”Nhị tiểu thư, phu nhân làm tất cả cũng là vì tiểu
thư! Tùy tiện tìm ai đó thì là việc dễ dàng, nhưng phải là người làm cho đại tiểu thư phải ái mộ, làm cho lão thái quân có thể gật đầu thì không phải là chuyện dễ. Nếu làm không tốt sẽ gây hậu quả xấu!”
Âu Dương Khả tức giận nói: ”Ta mặc kệ, ta thích Tô ca ca! Mẫu thân, người không được gả Âu Dương Noãn cho hắn!”
“Lúc nào cũng Tô ca ca! Ngươi biết hắn được bao lâu rồi. Ngươi làm sao biết
được hắn không cam tâm lấy Âu Dương Noãn? Ngươi nghĩ người nhà Tô gia là đồ ngốc sao?” Lâm thị tức giận, ngón tay run run chỉ vào Âu Dương Khả,
giọng đầy căm hận nói: ”Tô gia hắn chỉ là một thương hộ, các gia tộc phú quý tại kinh đô không thèm để vào mắt. Nhưng ngươi nhìn Tô Ngọc Lâu
xem, nửa điểm khí chất thương nhân cũng không có. Gia đình hắn bồi dưỡng hắn như các công tử nhà quan lại, văn võ không có gì là không tinh
thông. Nếu ở kinh đô này hắn cũng không thua kém ai, ngươi nghĩ Tô gia
khổ công rèn luyện hắn như vậy chỉ để chơi thôi sao? Ngươi nghĩ chỉ một
Lại Bộ Thị Lang thì bọn họ đã thỏa mãn sao? Ngươi có nghĩ đến thân phận
của Âu Dương Noãn chưa, mẫu thân nó là đích nữ Hầu phủ, nếu không phải
vì có xuất thân như vậy ngươi nghĩ Tô gia sẽ để ý đến sao? Mà dù có bỏ
qua chuyện đó, ngươi cũng nghĩ lại một chút xem ta có tài giỏi cỡ nào
cũng không có khả năng thao túng được Tô phu nhân. Lúc trước khi ta nhắc đến chuyện này bà ta còn do dự, nhưng sau khi nhìn thấy Âu Dương Noãn
ngươi biết bà ta nói gì không? Bà ta nói nếu có thể lấy được người con
dâu này thì đúng là thiên đại tạo hóa, ngươi biết những lời này là có ý
gì không? Chính là người ta rất vừa lòng với dung mạo xuất chúng cùng
thân phận cao quý của Âu Dương Noãn chứ không phải là ngươi! Ngươi đừng
nhầm tưởng rồi lại bàn tính lung tung!”
Lâm thị hổn hển, lời nói
hỗn độn, lại chính là lửa đổ thêm dầu, Âu Dương Khả tức giận đứng lên:
”Mẫu thân, ngay cả người cũng xem thường con, người cũng cảm thấy ta
không bằng Âu Dương Noãn đúng không? Trừ bỏ thân phận này ta có chỗ nào
không bằng tỷ ấy? Tỷ ấy không phải là ỷ vào tài ăn nói mê hoặc nam nhân
sao? Mẫu thân, rốt cuộc ta có phải là do người sinh ra hay không? Tại
sao người lại giúp đỡ tỷ ấy nói chuyện khắp nơi?”
Nghĩ lại việc trên thọ yến hôm nay bị Âu Dương Noãn áp chế gắt gao, Âu Dương Khả lại cực
kỳ tức giận, nàng ta căn bản không nghe được dụng tâm trong lời nói của
Lâm thị. Chỉ biết bà ta bên ngoài nói rằng mình không bằng đại tỷ. Ngay
cả mẫu thân thân sinh có nói như vậy cũng hơi thật sự quá đáng!
“Nhị tiểu thư!” Vương mama nóng nảy, “Người sao lại nói như vậy? Người đang
lấy đao cứa vào lòng phu nhân sao? Phu nhân toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho tiểu thư, tiểu thư sao có thể hiểu lầm phu nhân như vậy?”
Lời vừa nói ra Âu Dương Khả cũng cảm thấy quá đáng: ”Nhưng, nếu như…”
Nàng ta chạy nhanh qua nắm lấy tay áo Lâm thị la lên: ”Ta, ta…Tô ca ca…”
Lâm thị phiền chán gạt tay nữ nhi ra, lạnh lùng nói: ”Cái gì mà Tô ca ca?
Hắn là ca ca của người sao? Tô Ngọc Lâu hắn dù có xuất sắc thì cũng chỉ
là con thương nhân, ngươi làm sao lại gả cho hắn? Ngươi rõ ràng là muốn
tức chết mẫu thân mà!”
“Mẫu thân, huynh ấy là tốt nhất, con thích huynh ấy!” Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Ngọc Lâu, Âu Dương Khả đã bị mê
hoặc, làm sao có thể biết được người ta nghĩ gì, càng không thể hiểu
được nỗi khổ tâm của Lâm thị.
“Khả nhi, nghe mẫu thân nói, hắn không xứng với con. Tương lai ta sẽ tìm cho con người tốt nhất!”
Lâm thị đồng ý nói chung chung thế nhưng Âu Dương Khả lại đỏ mặt lớn tiếng nói: ”Con không cần! Không cần!”
“Ba” một tiếng, Lâm thị hung hăng đánh nàng ta một cái bạt tai. Âu Dương Khả che mặt không dám tin nhìn Lâm thị. Từ nhỏ đến lớn mẫu thân chưa từng
đối xử với nàng ta như vậy. Âu Dương Khả lập tức sợ tới mức sửng sốt,
nước mắt trong suốt trong hốc mắt không dám chảy xuống: ”Mẫu thân, mẫu
thân, sao người có thể…”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ
Chương 62: Nhị tiểu thư không biết xấu hổ
Chương 62: Nhị tiểu thư không biết xấu hổ