Đã gần đến hoàng hôn, ánh mặt trời nóng rát đã hoàn toàn hạ xuống.
Mùi hương trong hoa viên theo cửa sổ được gió nhẹ thổi từng đợt vào phòng.
Giống như là rơi vào giấc mộng vô tận, trằn trọc trong đó không thể thoát ra. Âu Dương Noãn không nghĩ sẽ tỉnh lại.
Thân thể sao lại đau như vậy? Có chất lỏng ấm áp lại chua xót chảy vào miệng nàng, bức bách nàng từ trong mộng tỉnh lại.
Phương mama mạnh mẽ ép buộc Âu Dương Noãn uống cháo.
Sau đó chợt thấy nàng mở to mắt thì vừa mừng vừa sợ: “Tiểu thư, người tỉnh rồi?”
Hồng Ngọc đang ở bên ngoài nấu thuốc cũng lập tức chạy vào.
Thấy nàng mở to hai mắt mới nhẹ buông lỏng: “Tiểu thư, đều tại nô tỳ! Nếu nô tỳ không bị ngăn cản thì tiểu thư cũng sẽ không phải chịu khổ như vậy! Nô tỳ đáng chết vạn lần….”
Đám người Xương Bồ, Bích Vũ cũng đều kinh sợ đứng trong phòng. Nhìn thấy nàng tỉnh, trên mặt các nàng hoặc ít hoặc nhiều đều có kinh hỷ.
Nhưng đáy mắt mỗi người đều có biểu tình sợ hãi.
Âu Dương Noãn mơ hồ ngửi thấy trong không khí mùi huyết tinh nồng đậm mãnh liệt. Ngay cả mùi thảo dược dày đặc cũng không che lấp được.
Trong lúc mơ màng, tiếng nói trong đầu lại một lần nữa vọng đến.
“Quận vương phi có thai đã hơn một tháng. Trong lúc bị kinh hách, đứa nhỏ đã không giữ được!”
“Thân thể Quận vương phi vốn lạnh. Lúc trước còn bị thương quá nặng. Hiện tại….tương lai nếu muốn có thai, chỉ sợ sẽ rất khó khăn!”
“Ai cũng không được nhắc đến chuyện này với Noãn Nhi!”
Trí nhớ đột nhiên ùa đến. Âu Dương Noãn mờ mịt nhìn biểu tình khác nhau của mọi người, một hồi lâu mới nói: “Các ngươi đều lui ra đi. Ta muốn yên tĩnh một mình!”
Phương mama chưa mở miệng, Bích Vũ đã sợ hãi quỳ rạp xuống đất: “Quận vương trước khi đi đã phân phó, chúng nô tỳ tuyệt không dám rời đi nửa bước….”
"Ta không cần! Các ngươi lui xuống hết đi!”
"Nhưng….”
“Các ngươi đều lui xuống đi! Không cần ở trong này….Đi mau….”
Nàng hôn mê ba ngày ba đêm, Tiếu Trọng Hoa vẫn túc trực bên cạnh. Vừa rồi Hoàng đế tuyên triệu, hắn mới vội vàng rời đi.
Nhưng cho dù hắn có ở đây, cũng vậy thôi! Hiện tại nàng không muốn thấy bất luận kẻ nào.
Hồng Ngọc còn muốn nói nhưng Âu Dương Noãn đã quay mặt qua chỗ khác, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nàng nằm trên giường, chỉ có thể nhìn núi giả bên phải, lại không thể thấy được bách hoa trong hoa viên.
Chỉ có Phương mama vẫn đứng bất động như cũ. Những người khác đều nhìn nhau, lặng lẽ lui ra ngoài.
Hồng Ngọc cũng không dám quấy rầy, lặng yên cùng mọi người lui xuống.
Chỉ chốc lát sau, lại đem thuốc đã được hâm nóng tiến vào, cung kính nói: “Tiểu thư! Mặc kệ thế nào, ngài cũng hãy uống thuốc trước đã….”
Chén thuốc đến trước mặt Âu Dương Noãn, nàng lại đột nhiên giơ tay lên hất chén thuốc đi: “Không nghe ta nói gì sao? Đừng làm phiền ta….”
"Tiểu thư! Ngài làm gì vậy?”
Phương mama ngồi xổm xuống, vội vàng thu dọn chén thuốc. Nhưng lại vì luống cuống tay chân, ngón tay nhất thời bị mãnh vỡ xẹt qua, máu tươi lập tức chảy ra.
Âu Dương Noãn thấy một màn như vậy, nhất thời sửng sốt. Chợt trong ánh mắt nảy lên một trận nóng ý.
Là nàng luống cuống, là nàng phẫn nộ. Giờ khắc này, nàng chỉ đành im lặng.
Nàng không hỏi han, cũng không biểu hiện cảm xúc ra ngoài. Chỉ nghiêng người hướng vào trong, khi tỉnh khi ngủ, hơn phân nửa là chìm trong hỗn loạn.
Cứ như vậy qua năm ba ngày, tinh thần mới dần dần chuyển tốt.
Trong thời gian đó, Tiếu Trọng Hoa cũng trở lại, nhưng chỉ lặng yên ngồi bên cạnh nàng. Cũng không mở miệng nói lấy một chữ, cứ trầm mặc như thế.
Đột nhiên có một ngày, không nhìn thấy bóng dáng Tiếu Trọng Hoa nữa.
Âu Dương Noãn cũng không thèm nhìn, chỉ nằm nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng không có tâm tình đi bận tâm người khác. Lại càng không muốn đối mặt với sự truy vấn của hắn.
Hắn nhất định sẽ hỏi nàng nguyên do, đây chính là điều mà nàng không mong muốn đối mặt nhất, là chuyện đáng sợ nhất.
Phương mama lại cảm thấy kỳ quái, hơn nữa trong lòng bất an liền lặng lẽ hỏi Xương Bồ: “Quận vương hôm nay ra ngoài sao?”
Xương Bồ muốn nói nhưng Hồng Ngọc lại lôi kéo tay áo nàng, tỏ vẻ không cần nhiều lời.
Phương mama giận tái mặt, hiểu nhầm Tiếu Trọng Hoa vì chuyện đại phu nói kia mà thất vọng đối với Âu Dương Noãn: “Mấy ngày trước còn một tấc không rời, sao lại đột nhiên trở mặt nhanh như vậy?”
Xương Bồ không thể khống chế được liền nói: “Không phải! Là Quận vương bị bệnh! Bệnh thật sự rất nghiêm trọng, lại vẫn luôn ở đây không chịu đi. Mama hôm qua không phát hiện, là Vương gia hạ lệnh cho hộ vệ cưỡng chế mang Quận vương đi a!”
Phương mama sửng sốt, căn bản là không nghĩ tới điều này.
Âu Dương Noãn ở trên giường nghe thấy, trong lòng khẽ nhúc nhích. Nhưng cũng chỉ lẳng lặng lắng nghe, không lên tiếng.
Hồng Ngọc phát hiện được động tĩnh rất nhỏ này của nàng liền có tâm muốn nhất kích: “Mấy ngày trước Quận vương bị phong hàn, sau vốn không tĩnh dưỡng tốt. Đến nay tiểu thư bị bệnh, Quận vương lại liên tiếp mấy ngày mấy đêm không ăn không ngủ!"
"Cho nên bệnh tình liền rào rạt như hổ, mấy ngày nay đều sốt cao, lại không chịu uống thuốc chỉ ngồi trong này. Nhưng tiểu thư lại một chút cũng không để ý, một câu lại cũng không chịu nói!”
Phương mama liếc mắt nhìn Âu Dương Noãn một cái, không tiếng động thở dài: “Như vậy thì làm sao mà tốt lên được?”
Vừa ngẩng đầu liền kinh ngạc: “Quận vương?”
Thấy Tiếu Trọng Hoa, Hồng Ngọc cùng Xương Bồ cũng rất khiếp sợ.
Xương Bồ nhanh miệng nói: “Ngài thân mình còn chưa khỏe hẳn. Tiểu thư cứ giao cho bọn nô tỳ là được rồi!”
Nhưng mà Tiếu Trọng Hoa không hề đáp lời. Âu Dương Noãn chỉ nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, sau đó cảm giác được giường hơi hơi lún xuống. Hắn lại ngồi bên cạnh nàng.
Không phải còn đang phát sốt sao? Bây giờ còn chạy loạn như vậy! Âu Dương Noãn nhíu mày.
Tiếu Trọng Hoa phất phất tay, ý bảo tất cả mọi người lui xuống.
Hồng Ngọc cùng Xương Bồ nhìn nhau, liền lặng lẽ theo Phương mama lui ra ngoài.
Lúc này dương quang có điểm chút hồng sắc, nhiễm chút sương mù cách một tấm liêm chiếu lên mặt Âu Dương Noãn. Loại hào quang này khiến cả người nàng thêm một chút nhu hòa.
Bởi vì còn bị bệnh nên nàng chỉ mặc một thân tẩm y trắng ngần. Tựa hồ như vẫn mê man, mày hơi hơi nhăn lại.
Tiếu Trọng Hoa nhẹ nhàng vươn tay, lau đi chút mồ hôi lạnh trên trán nàng.
Sau đó cứ lẳng lặng ngồi như vậy, im lặng nhìn nàng ngủ. Đáy lòng hắn yên tĩnh vô hạn, cảm thấy chỉ cần nàng bình an hết thảy đều đã đủ.
“Chàng cũng đang bị bệnh, còn tới làm gì?” Âu Dương Noãn đột nhiên mở to hai mắt, ánh mắt sáng trong mang theo tia mê hoặc.
Tiếu Trọng Hoa sửng sốt, tươi cười từ từ dào dạt nổi lên trên khuôn mặt tuấn tú của hắn: “Ta đã khỏe rồi!”
Trên đời này có bệnh nào qua một ngày liền khỏe lên sao? Trong lòng Âu Dương Noãn thở dài, vươn tay ra cầm lấy tay hắn.
“Sao còn lạnh như vậy?” Tiếu Trọng Hoa nhíu mày.
Trong thanh âm của Âu Dương Noãn rốt cục có chút tức giận: “Là chàng còn đang phát sốt thì có!”
Tiếu Trọng Hoa lắc đầu: “Thái y nói thân thể nàng yếu đuối, nên phải chăm sóc kỹ. Về sau đứng ngồi ngoài hành lang đón gió!”
Từ đầu tới cuối, hắn không hề nói đến chuyện đã xảy ra ngày đó, một chữ cũng không.
Không truy vấn, cũng không nghi hoặc, giống như chuyện đó chưa từng xảy ra.
Âu Dương Noãn cười cười: "Ta bệnh như vậy, sắc mặt chỉ sợ rất dọa người a!”
Thần sắc Tiếu Trọng Hoa ôn nhu trầm tĩnh: “Noãn Nhi, nàng còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”
“Chàng đang nói….là lúc trước ở biệt viện của mẫu thân?”
“Không! Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng là khi ta đang ngồi trong xe ngựa. Nàng đang từ bậc thang tiệm sách đi xuống, mặt che mạng. Sau đó, nàng nhìn thấy người ta phái đi, cũng không hề sợ hãi, còn tặng quyển sách kia cho ta nữa!”
Âu Dương Noãn miễn cưỡng cười nói: "Thật không?”
Tiếu Trọng Hoa tiếp lời: “Khi đó, ta không nghĩ sau này nàng sẽ là thê tử của ta!”
Âu Dương Noãn ngượng ngùng cười nói: “Ai sẽ nghĩ đến….”
Khi đó, nàng cũng không nghĩ tới sẽ có quan hệ với hậu duệ quý tộc thiên hoàng.
Nếu như dung nhan nàng giống như kiếp trước có tỳ vết, bọn họ có thể lưu tâm đến nàng sao? Tất nhiên sẽ không.
Nhưng nói vậy, nàng cũng không cần chịu đựng khuất nhục như vậy. Nàng thấp giọng, trong giọng điệu đã mang theo chút bất đắc dĩ, buồn bã: “Ta nghĩ, khi đó chàng nhất định là rất không thích ta. Ta nhớ rất rõ những lời chàng từng nói, chàng bảo ta buông bỏ oán hận, tự giải quyết cho tốt. Đúng không?”
Tiếu Trọng Hoa đột nhiên nở nụ cười, trong mắt như có ánh lửa thiêu đốt. Thân mình hắn hơi tiến về phía trước, thanh âm khàn khàn: “Lúc ấy là ta muốn nói với nàng, trả thù người khác có rất nhiều biện pháp. Không cần đem bản thân cũng đặt vào, lại càng không cần vì vậy mà không vui!”
Thanh âm của hắn cũng thấp xuống, lại mang theo chút ý cười: “Sau đó, thấy nàng tựa hồ như hiểu lầm ý của ta. Nhưng ta….cũng không tiện giải thích!”
Âu Dương Noãn lẳng lặng nghe hắn nói xong, bỗng nhiên không tiếng động mỉm cười.
Nàng cười đến yên tĩnh như vậy, trong yên tĩnh lại có một loại lãnh ý không nói nên lời.
Hắn không biết bản thân, cho tới bây giờ cũng chưa từng biết qua. Có một loại lệ khí không rõ, theo tim lan tràn khắp nơi.
“Còn nhớ kế mẫu Lâm Uyển Như của ta không?” Nàng đột ngột hỏi một câu.
“Uh!” Tiếu Trọng Hoa nhìn vào đáy mắt lạnh như băng của nàng.
Âu Dương Noãn chậm rãi nhắm mắt lại, lẳng lặng nói: "Đúng vậy! Lúc trước phu nhân Lại Bộ Thị Lang, muội muội Bộ Binh Thượng Thư chính là kế mẫu của ta!”
Âu Dương Noãn đột nhiên mở mắt, thanh âm lạnh lùng: “Là ta từng bước khiến bà ta bị trúng gió, lại khiến bà ta phát cuồng, sau đó làm cho bà ta mất đi tất cả!"
"Hiện tại Lâm Uyển Như điên rồi, cũng là một tay ta bức điên. Không chỉ như vậy, ta còn muốn bà ta phải sống như một con chó, mới có thể tiêu đi oán hận trong lòng!”
Trên trán Âu Dương Noãn từng tầng lại từng tầng mồ hôi tinh mịn thấm ra, lại bị gió thổi đi, mang đến cảm giác man mát: “Không riêng gì Lâm Uyển Như, còn có vị muội muội kia của ta nữa. Âu Dương Khả, chắc chàng cũng chẳng để ý!"
"Ta biết rõ nàng thích Tô Ngọc Lâu, lại cố ý dẫn người mưu hại hắn. Để hắn bị tù tội quấn thân, tiền đồ triệt để bị hủy!"
"Sau đó lại khiến muội muội mang thai đứa nhỏ của người khác, buộc Tô Ngọc Lâu phải lấy nàng. Ta muốn nhìn hai người bọn họ phải trói với nhau cả đời, chịu thống khổ cả đời!”
“Noãn Nhi!”
Âu Dương Noãn lạnh lùng cắt ngang lời hắn: “Hãy nghe ta nói hết đã. Chàng cưới ta, nhưng ta là dạng nữ nhân gì chàng chưa chắc đã hiểu được!”
Tiếu Trọng Hoa hơi hơi nhíu mày, lẳng lặng nhìn nàng.
Âu Dương Noãn buồn bã nói: "Người ta đối phó không chỉ có mình bọn họ. Còn có tổ mẫu của ta!"
"Bà vốn là một người vô cùng cẩn thận, xưa nay luôn có tâm lý đề phòng ta. Cho nên muốn khiến bà trượt chân hay gặp một tai nạn gì đó ngoài ý muốn cơ hồ là không có khả năng!”
“Ta tuy rằng không hại chết tổ mẫu của mình nhưng lại cố ý sai khiến người khác ngày đêm hù dọa. Chính là đánh vào tâm thần khiến tổ mẫu lâm vào mộng yểm càng sâu!"
"Dùng loại biện pháp này khiến tâm lực suy nhược để bà căn bản không có tâm tư đi khống chế hôn sự của Tước Nhi, cũng không có biện pháp đến quấy nhiễu ta làm việc!”
“Chàng nói xem, ta như vậy có phải là ác quỷ tội ác tày trời hay không? Ta không tim không phổi, lãnh khốc vô tình. Tiếu Trọng Hoa, chàng nghe có hiểu được không?”
Tiếu Trọng Hoa chăm chú nhìn nàng: “Noãn Nhi, sao lại nói với ta những lời này?”
Âu Dương Noãn cười lạnh: “Ta chỉ muốn nói cho chàng biết, ta không đáng được chàng đối xử tốt như vậy. Cho nên, đứa nhỏ không còn….là ông trời đang báo ứng ta. Bởi vì ta quá mức ngoan độc, quá mức hung ác nham hiểm!”
Đôi môi Tiếu Trọng Hoa vi mân, lộ ra góc cạnh kiên nghị: “Không phải! Nàng không phải người ngoan độc!”
"Thật không? Đi một bước tính kế kỹ càng, chỉ cần là ai gây trở ngại đến ta, ta đều sẽ trừ bỏ. Như vậy còn không tính là tàn nhẫn sao?”
Ngữ khí Âu Dương Noãn thoáng dịu đi, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Chẳng qua là ta thiện tâm cũng được, tàn nhẫn cũng thế, chàng hiện tại đều đã nghe hết!"
"Chúng ta là phu thê, cũng coi như thân cận. Nhưng nếu nói đến tình yêu nam nữ, ta đối với chàng cũng không có bao nhiêu. Cửa hôn sự này, cũng chẳng qua chỉ là ta mượn tay chàng thoát khỏi Tiếu Diễn mà thôi!”
Tay phải Tiếu Trọng Hoa nắm chặt, dùng sức. Thoáng cái liền có dấu vết đỏ nổi lên. Hắn cố gắng khắc chế: “Được rồi! Nàng nên nghỉ ngơi đi!”
Trong lòng Âu Dương Noãn khổ sở như bị ai đó bóp chặt. Nhưng không muốn rơi lệ trước mặt hắn, đành cật lực nhẫn nại nói: “Cho dù có được quay lại, ta cũng nhất định vẫn làm như vậy! Chàng nói xem, ta độc ác như vậy sao có thể xứng được hạnh phúc?”
“Ông trời chắc là cũng không vừa mắt nên mới cướp đi con ta….Cho nên ngươi muốn tốt cho ta, cũng là vì tốt cho mình đừng đối xử với ta ôn nhu như vậy. Lại càng không nên vì ta làm điều gì!”
Tiếu Trọng Hoa bình tĩnh nhìn nàng, trong mắt hiện lên phức tạp vô hạn. Hắn nhắm chặt hai mắt lại, một lát sau mới chậm rãi hít sâu một hơi: “Nàng sợ liên lụy đến ta?”
Âu Dương Noãn giật mình ngẩn ra, không nghĩ trong nháy mắt đã bị hắn nhìn thấu.
Cảm xúc phức tạp này không mảy may biểu lộ nửa phần, nàng chỉ lẳng lặng nói: “Ta không có lòng tốt như vậy!”
Tiếu Diễn có thể làm ra được loại chuyện này, tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tay.
Không, phải nói là hắn đã thực sự nổi điên. Một chút cũng không bận tâm đến thể diện cùng tôn nghiêm của hoàng gia.
Tiếu Trọng Hoa trong nháy mắt đã nhìn thấu tâm tư nàng. Hắn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Hai mắt thâm trầm, sự yêu thương cùng sủng nịch từ trong đó chậm rãi tràn ra.
Nhắc tới chuyện này, hắn quả thực đau lòng muốn chết. Trong khoảnh khắc bọn họ biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ thì cũng là lúc bị mất đi.
Nhưng, nay thái độ của nàng càng quyết tuyệt, hắn lại càng phát hiện bản thân yêu nàng.
Ban đầu nàng tính dùng hắn làm lá chắn cho mình. Điểm này, hắn tất nhiên là biết.
Nhưng hiện tại, nàng đang kiệt lực tránh để hắn xung đột với Tiếu Diễn. Thậm chí còn muốn tạo bất hòa với hắn, lạnh nhạt với hắn. Nghĩ mọi biện pháp để hắn chết tâm.
Quả thật, nàng có rất nhiều khuyết điểm, nhất là quá mức cố chấp. Nhưng trái tim ẩn sâu trong ngực kia, cũng là rất mềm mại.
Đáy lòng Tiếu Trọng Hoa như có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt. Ngay cả bản thân hắn cũng không có cách nào nhìn rõ đây là loại cảm giác gì.
Hắn không chịu rời đi, chỉ nằm xuống bên cạnh nàng.
“Noãn Nhi! Nàng là người có thù tất báo, làm sao có thể buông tha cho Thái tử?” Hắn ung dung quay đầu đối diện với nàng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ
Chương 309: Bị kích khởi ý chí chiến đấu (1)
Chương 309: Bị kích khởi ý chí chiến đấu (1)