Hai chiếc phi cơ tối tân đang lướt nhẹ trên bầu trời. Chu Tử Đằng hiện đang ngồi trên phi cơ của Trình Lạc Nghiêm, anh ngồi đối diện cô, còn phi cơ của Bạch Dĩ Hiên thì dày đặc chướng khí bay song song bên cạnh. Thỉnh thoảng Trình Lạc Nghiêm có liếc qua nhìn tiểu Dĩ Hiên một chút, lại bắt gặp ánh mắt kiểu như " Không giết cậu tôi không phải Bạch lão đại" của hắn, anh thấy thiệt oan ức lại quay đầu về. Nhưng điều anh quan tâm nhất chính là, thái độ của con bé kia. Từ lúc lên phi cơ đến giờ, Chu Tử Đằng trông thật bình thản, lại xin anh cho vài tờ giấy và chuyên chú vẽ mẫu thiết kế không có lấy một tiếng ồn. Còn chẳng buồn liếc nhìn sang Bạch Dĩ Hiên, cứ như thể mọi chuyện vẫn bình thường vậy, cô gái nhỏ này, là đang giả vờ hay là thật? Nếu là thật thì cô bé này thực quá trưởng thành rồi mới có thể tiếp nhận mọi chuyện một cách điềm nhiên đến thế. Mà... thực ra thì... đáng lẽ họ đã được cứu tối qua rồi. Chỉ là Lãnh Dịch Khiêm đã sử dụng thiết bị bay do thám có gắn náy quay tìm Bạch Dĩ Hiên và Chu Tử Đằng, mất mấy tiếng đồng hồ mới tìm ra hang trú của hai người họ, không ngờ tiểu Dĩ Hiên cũng rất biết tận dụng cơ hội, ăn sạch sành sanh cô bé. Lãnh Dịch Khiêm thấy thế thì chậc lưỡi, vỗ vai anh bảo ở lại chờ Bạch Dĩ Hiên hưởng thụ xong hãy đón, không nên phá hỏng chuyện tốt của bạn. Anh rõ là đã giúp hắn, vậy mà hắn lại lườm lườm nhìn anh như vậy, đúng là ăn cháo đá bát. Lại nhìn Chu Tử Đằng một mặt bình thản chuyên tâm phác họa bản vẽ, anh không khỏi lấy làm lạ. Thường thì những ả phụ nữ được lên giường của tiểu Dĩ Hiên sau đêm đó sẽ trở nên vênh váo, đòi hỏi này nọ hay ra đường giễu oai, còn không thì chơi trò lạt mềm buộc chặt, tỏ vẻ xa lánh, trả tiền một đêm thì đùng đùng quăng lại tiền vào mặt tiểu Dĩ Hiên nhà anh, nói chung là đủ kiểu, nhưng cô là cái kiểu lạ nhất. Bình thản ngồi đó, cũng là né tránh Bạch Dĩ Hiên, nhưng lại có cái gì đó chấp thuận mà điềm nhiên đối mặt.
-- Cô có vẻ như chẳng có chuyện gì là bị chấn động với tất cả chuyện đã xảy ra nhỉ?
-- Sự cũng đã rồi, còn lưu luyến làm gì nữa?
-- Cô không tò mò truy tìm kẻ đã hãm hại cô sao?
-- Chuyện đó có các anh lo rồi, vả lại không hoàn toàn là nhắm vào tôi mà là các anh. Tôi bon chen làm gì?
-- Tôi khuyên cô, cách an toàn nhất của cô bây giờ là dựa vào Bạch Dĩ Hiên. Ma trận một chiều nổi tiếng chỉ có đường vào không có đường ra lại bị cô giải mã, ắt sẽ gây nhiều chú ý. Chu Khuynh Cơ giờ đã có Chương Du Thần chống lưng, cô cũng nên theo sau Bạch Dĩ Hiên đi.
-- Phải núp dưới bóng người khá để được an toàn, tôi nguyện sống trong nguy hiểm vĩnh viễn. Nếu anh quá dựa dẫm vào cái bóng đó, một ngày chính nó sẽ đè chết anh. - Chu Tử Đằng nét vẽ đã bị lệch đi, chậm rãi nói, lại nhớ tời lời của Trình Phong Lữ khi trước - Cuối cùng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, nếu chưa ổn đó chưa phải là cuối cùng.
Trình Lạc Nghiêm thực hết lời để nói với cô, chuyện nghiêm trọng qua tai cô cứ như chuyện phiếm vậy. Thế là Trình Lạc Nghiêm cũng biết điều để yên cho cô cắm cúi vẽ, người nhàn nhã dựa ra ghế, nhìn cô gái khắp người là những thương tích chỉ mới cứu chữa sơ sơ, anh không khỏi nhíu mày. Cô kiên cường một cách khó tin, không hề kêu rên hay la ó chuyện thương tổn sắc đẹp dù chỉ một tiếng. Nếu có thể, vậy Bạch Dĩ Hiên, đừng để lỡ. Sau mấy tiếng đồng hồ bay trên không trung, cuối cùng hai chiếc phi cơ cũng đáp cánh xuống sân bay riêng của Bạch gia. Chu Tử Đằng lần này mới thấy thật thoải mái, đúng là không đâu bằng nhà. Nhìn xung quanh, có rất nhiều người mặc vest đen đứng nghiêm trang, chắc là những thủ hạ đang xếp hàng đón lão Đại của họ đây mà. Trình Lạc Nghiêm đỡ cô xuống phi cơ, Bạch Dĩ Hiên cũng vừa hay bước xuống, cô đã thấy một người có gương mặt giống hệt anh đi tới khoác vai Bạch Dĩ Hiên rất tự nhiên. Là Bạch Sở Viên, theo sau cũng là một người đàn ông rất tuấn tú, mặc áo blouse bác sĩ, đôi mắt màu xanh lục hiếm thấy, chắc chắn là anh họ của anh em Bạch gia- Lương Kỷ Khiên. Họ vây quanh Bạch Dĩ Hiên cười cười rồi thầm thì gì đó, cô cũng chẳng buồn đi tới chào hỏi, liền quay sang nói với Trình Lạc Nghiêm:-- Phải làm cách nào mới có thể đưa tôi trở lại nhà?
-- Cô không muốn ở lại nói chuyện với tiểu Dĩ Hiên sao?
-- Chẳng có gì để nói cả. Cả hai đều là người lớn, tự xoay xở được.
-- Nhưng bây giờ tôi và cô đang trong lãnh thổ của tiểu Dĩ Hiên đấy. Khách muốn đi cũng phải chào chủ nhà chứ!
-- Vậy tại sao anh không về sân bay riêng của mình mà đáp xuống ở đây?
-- Tiểu Dĩ Hiên không cho.
Chu Tử Đằng thấy thế liền cau mày, anh ta rõ là có chủ ý không để cô đi, phen này không thể không nói chuyện với anh ta được rồi. Chu Tử Đằng trong lòng thật thấy căng thẳng, chính là không muốn đối mặt với anh, ngoái nhìn ra sau, thấy Bạch Dĩ Hiên đang tiến về phía cô chậm rãi từng bước, cô càng thêm khẩn trương. Quay lại thì đã thấy Trình Lạc Nghiêm đi qua chỗ Bạch Sở Viên cùng Lương Kỷ Khiên bàn chuyện từ lúc nào, vậy là chẳng ai cô có thể nhờ giúp cả. Bạch Dĩ Hiên vừa bước tới đã xách khuỷu tay cô lên, lôi cô rời khỏi sân sau vào biệt thự Bạch gia, Chu Tử Đằng cố vẫy tay ra nhưng không được:
-- Này! Bỏ ra! Anh dẫn tôi đi đâu?
-- Xử em.
-- Đừng cậy mình làm có quyền có thế thì muốn làm gì thì làm! Trả tôi về nhà!
-- Nơi đây sau này sẽ là nhà em!
-- Đồ điên! Bạch Dĩ Hiên! Tên nhóc này, bỏ ra!
Bạch Dĩ Hiên mặc cho cô quát tháo, la mắng, vẫn cầm tay cô kéo đi, hướng về phía phòng mình. Nhận ra căn phòng Bạch Dĩ Hiên lúc trước, lúc tới bậc cầu thang cô liền ôm cái trụ lại, hét lên:
-- Bạch Dĩ Hiên! Có nói chuyện thì ngồi ở phòng khách nói chuyện là được rồi! Tới phòng anh làm gì!?
-- Không chỉ để nói chuyện thôi!
-- Gì cơ! Vậy còn làm gì nữa!?
Nghe cô hỏi Bạch Dĩ Hiên chỉ nhếch môi cười nhẹ, sau đó bế thốc cô lên vai mình, trực tiếp đưa cô lên luôn, không cho cô cơ hội phản kháng, khỏi phải nói, cả cái biệt thự Bạch gia vang vọng tiếng la mắng inh ỏi của Chu Tử Đằng, cô đấm vào lưng anh, quẫy chân túi bụi mà anh chẳng hề hấn gì. Thấy thế cô thôi vùng vẫy nữa, để mặc anh bế mình đi lên, dành sức để chạy sau. Bạch Dĩ Hiên mở cửa phòng, Chu Tử Đằng không hiểu sao thật thấy hồi hộp, lòng không ngừng kêu lên: " Lại chỗ ghế kia mà ngồi, tránh cái giường ra, tránh cái giường ra!" Bỗng Bạch Dĩ Hiên nhẹ nhàng thả cô xuống, hôn nhẹ lên trán cô và nói:
-- Tới ghế sofa mà ngồi, tôi sẽ đi lấy nước cho em.
-- Hả? Tới chỗ bộ ghế kia ngồi sao? - Chu Tử Đằng lỡ buột miệng hỏi lấy lệ, lúc nhận ra thì thật muốn cắt đứt lưỡi mình. Quả nhiên, Bạch Dĩ Hiên nghe cô hỏi vậy xong thì liền nở một nụ cười rất tà mị, cúi người xuống nói vào tai cô:-- Nếu em muốn ngồi trên giường, tôi cũng không có ý kiến.
Chu Tử Đằng có thể cảm thấy hơi thở của Bạch Dĩ Hiên phà vào cổ mình, liền lúng túng quay mặt đi bước tới chỗ ghế kia ngồi. Bạch Dĩ Hiên cũng thôi làm khó cô nữa, liền đi lấy nước, lát sau anh bưng ra hai tách trà thơm, đưa cho cô rồi ngồi xuống đối diện cô, nhàn nhã uống trà. Rất lâu sau đó, anh chẳng nói gì, chỉ là ngồi thưởng thức vị trà, nhất định là đang khiến cô cảm thấy bối rồi mà mở miệng trước. Nhưng 49 gặp 50, Chu Tử Đằng cũng rất thảnh thơi nhấp nhấp ngụm trà ngon, hoàn toàn chẳng có chút gì gọi là chột dạ, với cô thì tới đâu hay tới đó, mình bận tâm làm gì. Bạch Dĩ Hiên thấy cô nhàn hạ như vậy thì cũng lắc đầu cười nhẹ, thua em rồi, liền đặt tách trà xuống, đan hai tay lại với nhau nhìn cô nói:
-- Em không sợ tôi bỏ xuân dược vào tách trà đó sao?
-- Anh không hèn hạ đến vậy chứ? - Tay Chu Tử Đằng có hơi khựng lại, quả thật cô thực sơ sẩy, nhận đồ uống của người khác một cách tự nhiên như vậy. Nhưng nghĩ lại đối phương là Bạch Dĩ Hiên, cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Đặt tách trà xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lam của anh, Chu Tử Đằng nói rõ ràng - Tôi muốn làm rõ về quan hệ chúng ta.
-- Em muốn thế nào? - Bạch Dĩ Hiên mày nhíu lại, lạnh giọng nhìn cô, tốt nhất là em đừng tìm cách phủi bỏ nó. Nhưng tiếc thay Chu Tử Đằng là muốn như vậy, liền cố hết sức trấn an bản thân, bình tĩnh đối diện anh:
-- Tôi muốn tôi và anh đừng có can hệ gì cả. Cho tôi gửi lời tạm biệt tới ông của anh và cảm ơn vì ông đã hậu thuẫn tôi suốt thời gian qua. Còn về chuyện tối đó, chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Cứ coi như là cả hai phóng túng một lần, không ai thiệt ai hơn cả. Vì vậy... - Chu Tử Đằng toan nói tiếp nhưng thấy sắc mặt anh đã đen lại hẳn đi, cực kỳ không vui nhìn cô, làm cô cảm thấy khó nói.
-- Như vậy liền muốn cắt đứt quan hệ? Một lời là tránh né, hai lời là phủ nhận, em chính là đang chối bỏ quan hệ giữa tôi và em sao?
-- Nhưng chúng ta thực chẳng có quan hệ gì cả...
-- Không có? Em nên nhớ em đã xuất hiện với tư cách là người tình của tôi tại bữa dạ tiệc đêm đó.
-- Thì anh có thể lần sau đem theo một cô gái khác. Chuyện tối đó cứ coi như chưa từng xảy ra, cứ coi tôi chỉ là tình một đêm trong số các nhân tình của anh, quên hết đi. Vả lại người tham dự bữa tiệc hôm đó không phải đã bị bắn chết hết dưới tay Chương Du Thần rồi sao? Sẽ chẳng ai...
-- Chết tiệt! Nhất định khiến tôi tức giận mới vừa lòng sao? Nhanh như thế liền không muốn có dính dáng?
Nghe cái miệng nhỏ từng lời nói ra đều thật phũ phàng, Bạch Dĩ Hiên vô cùng khó chịu đứng dậy nắm tay cô kéo đi, Chu Tử Đằng thấy mặt anh hằm hằm, động tác rất dứt khoát liền đem cô ném lên giường. Chu Tử Đằng mặc dù có trưởng thành đến cỡ nào đối với chuyện này tâm tư không thể nào bình thản, liền hoảng sợ nhìn anh:-- Bạch Dĩ Hiên! Đủ rồi! Anh làm cái gì vậy hả?
-- Chẳng phải đã quên chuyện tối đó rồi sao? Để tôi nhắc lại cho em nhớ!
Nói đoạn Bạch Dĩ Hiên liền không để cô phản ứng, liền ghì hai tay cô lại đặt trên đỉnh đầu, Chu Tử Đằng sợ hãi nước mắt chực rơi, không để cô nói gì thêm, liền đặt môi hôn cô. Lần này nụ hôn của Bạch Dĩ Hiên rất càn quấy, không nhẹ nhàng như trước, như muốn trừng phạt cô thật đau. Chu Tử Đằng môi bị ngấu nghiến mà đau rát, liền vùng vẫy dữ dội. Bỗng cô cảm nhận một tay kia của anh đang lướt trên từng tấc da thịt của mình, cô sợ hãi run lên, nước mắt càng rơi lã chã khi thấy anh đang cởi váy cô ra. Bạch Dĩ Hiên thả hai tay bị ép trên đỉnh đầu của cô ra, buông đôi môi vì bị hôn cắn mạnh mà sưng đỏ lên, nhìn cô. Cơ thể trắng muốt với bầu ngực tròn đầy tràn đầy khêu gợi, làn da mịn màng chưa phai hết những dấu hôn gợi tình đêm qua. Những thứ này thực có thể làm mọi đàn ông say đắm mà không kiềm chế nổi, nhưng nhìn khuôn mặt đã ướt đẫm nước mắt của cô, một tay kia cô chống lên bờ ngực của anh đang run lên vì sợ, cánh tay còn lại đặt trên trán, gương mặt đẹp quay đi không muốn nhìn thấy anh, môi cắn lại phát ra từng tiếng nức nở, chịu đựng phơi bày cơ thể trần trụi của mình ra trước mắt anh mà không một chút kháng cự mặc dù đang rất sợ hãi. Nhìn cô như thế, Bạch Dĩ Hiên liền thấy nhói một cái, vùi đầu vào cổ cô, cố kìm nén bản thân mình, cuối cùng anh thở dài, hôn lên đôi mắt ươn ướt lệ của cô, ngồi dậy mặc lại váy áo cho cô rồi rời giường. Chu Tử Đằng vô cùng ngạc nhiên trước hành động của anh, người vẫn còn hơi run, anh quay lưng lại nên cô không thể nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ nghe anh nói:
-- Em đi đi. Xe đã chờ sẵn ngoài đó. Nếu gặp nguy hiểm hãy gọi cho tôi, số tôi đã lưu trong máy em.
Chu Tử Đằng nghe vậy thì cũng không nói gì, liền đứng dậy toan chạy ra khỏi cửa đã nghe anh nói thêm:
-- Cẩn thận bậc thang lần trước.
Chu Tử Đằng ngoái đầu lại nhìn anh, lại nhớ tới lần đầu anh đưa cô đến biệt thự này, chính là lúc cô chạy ra khỏi phòng anh liền bị hụt cầu thang, may ra có anh đỡ cho. Chu Tử Đằng thấy Bạch Dĩ Hiên đôi tay đã siết lại, lòng cũng không dễ chịu:
-- Xin lỗi...
Nói rồi, cô đi ra khỏi phòng, để lại Bạch Dĩ Hiên trong đó, anh đấm mạnh vào tường, đôi tay liền rỉ máu, lúc này Bạch Sở Viên mới đi vào, thấy vậy liền dựa lưng vào tường, tự nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra. Bạch Dĩ Hiên quay người lại, gằn giọng nhìn em trai song sinh của mình:
-- Chu Tử Đằng vốn không được mời đến dự bữa tiệc hôm đó. Là cậu giả vé gửi cho cô ấy phải không?
-- Đúng vậy, thì sao?
-- Chết tiệt! - Bạch Dĩ Hiền liền tới xách cổ áo của Bạch Sở Viên lên, tức giận nhìn anh - Tại sao lại làm như vậy? Nếu như ngày hôm đó tôi không biết mà tới đó, cô ấy đã bị bắn chết rồi!
Bạch Sở Viên nghe anh nói vậy thì vô cùng tức giận, vung quyền đấm vào mặt anh, hét to:
-- Chẳng phải anh vẫn đi sao! Anh là kẻ ngu ngốc, anh khiến tôi thật sự thất vọng. Bữa tiệc hôm đó là ngày mà Chương gia hành thích những kẻ phản bội, anh lại vì biết tin cô ta đến dự mà bỏ lỡ một đơn hàng giao dịch vũ khí hàng tỷ của tổ chức tới tham gia bữa tiệc đó. Anh làm như vậy biết là gì không? Chính là xen vào nội vụ của Chương gia, chính là phạm vào lãnh địa với Chương gia. Tới đó chỉ là để đảm bảo an toàn cho cô ta, anh có biết anh ngu xuẩn đến thế nào không? Hại Trình Lạc Nghiêm và Lãnh Dịch Khiêm vì lo cho anh mà cũng phải đi theo anh. Sư hiện diện của ba người đêm đó thực đã làm Chương Du Thần khó chịu, nước giếng không phạm nước sông, vì anh đã phá giải mật mã của ma trận mà vài kẻ phản đồ khác mà Chương gia muốn giết cũng đã may mắn thoát ra được. Giờ thì hay rồi, anh chính là gián tiếp khiêu khích Chương Du Thần.Bạch Sở Viên đấm Bạch Dĩ Hiên rất nhiều như muốn xả tức, Bạch Dĩ Hiên một chút phản kháng cũng không có, lạnh lùng lau đi vệt máu ở khóe môi, Bạch Dĩ Hiên hàn khí bao vây nhìn Bạch Sở Viên, lãnh đạm hỏi:
-- Tôi hỏi lại cậu lần nữa, tại sao lại lừa cô ấy tới tham dự bữa tiệc đó.
-- Chết tiệt, quả nhiên đánh còn nhẹ. - Bạch Sở Viên nhìn người có khuôn mặt y hệt mình, chỉ khác nhau thần thái, cũng thở dài thườn thượt - Vì tôi ghét cô ta, cô ta làm anh lung lay.
-- Chuyện của tôi chẳng mượn cậu phải lo.
-- Anh có biết gì không, Bạch Dĩ Hiên? Anh mặc dù rất căm ghét cha, nhưng anh lại là kẻ giống ông ấy nhất! - Bạch Sở Viên chế giễu nhìn anh.
-- Đừng nhắc đến ông ta trước mặt tôi! - Bạch Dĩ Hiên đôi mắt đằng đằng sát khí động tác thật nhanh đã bóp lấy cổ Bạch Sở Viên, chỉ cần dùng chút lực có thể bẻ gãy cổ người nọ.
-- Anh yếu đuối chẳng khác gì ông ta! Tôi hối hận cái khoảnh khoắc đã bắn chết ông ta và cứu lấy anh, đáng lẽ tôi nên kết liễu anh luôn ngay tại giây phút đó. Anh chẳng hợp với cái vị trí Lão đại mà ông nội đã tín nhiệm giao cho anh. Còn cô ta, đáng lẽ cô ta nên chết đi trong buổi dạ tiệc đó, như vậy thì sẽ không có Hạ Nhược Tuyết để mà có Bạch Kỳ Sơ thứ hai! - Bạch Dĩ Hiên nghe Bạch Sở Viên nói vậy thì mắt đã hằn những tia máu, tay cũng đã siết chặt lại.
-- Đủ chưa? - Bỗng có một giọng nói trầm thấp vang lên mà sự oai nghị trong đó vẫn còn rất có uy lực. Bạch Dĩ Hiên thấy ông nội Bạch Thừa Húc đã ngồi nhàn nhã uống trà từ lúc nào, cũng bình tĩnh lại, bỏ tay ra khỏi cổ Bạch Sở Viên.
-- Nếu lần sau cậu còn động tới cô ấy, tôi sẽ không để yên cho cậu.
-- Anh cản được sao? Tôi không hại cô ta cũng sẽ có kẻ khác mưu sát thôi.
-- Chủ đề mà hai cháu trai ta đang nói hôm nay là về một người phụ nữ sao? Thật thú vị, nhỉ?
-- Ông à, anh coi lại anh ta đi, ngay từ đầu cháu đã nói anh ta không hợp làm Lão đại rồi.
-- Chu Tử Đằng là người đã phá vỡ ma trận đấy! Chuyến đi lần này, không phải không có ích. - Bạch Thừa Húc đặt chén trà xuống, nhìn hai cháu trai mình, bình thản nói.
-- Cô ta sao? Ông có đùa không thế?
-- Bạch Dĩ Hiên, chuyến đi thế nào, kể ta nghe?
-- Cháu phát hiện Chương gia không chỉ hành thích kẻ phản đồ, mà ngay cả những giáo chủ hợp tác với Chương gia nhiều năm cũng bị sắp đặt thủ tiêu. Khi xuống mật thất, cháu thấy có vài bộ xương người không thể nhận dạng, nhưng dựa vào chiếc nhận biểu trưng cho quyền lực trên những cái xác, cháu liền nhận ra đó là những vị giáo chủ có cái chết đột ngột và gia tộc bị lụn bại năm xưa. Chứng tỏ Chương gia đã ngấm ngầm giết họ và đoạt tài sản gia tộc đó. Khi thoát ra khỏi tầng hầm, cháu lạc vào một cánh rừng. Cháu để ý thấy phía xa xa kia có khói bốc lên, nhìn thì tưởng núi lửa, nhưng tinh ý sẽ nhận ra đó là khói thuốc hóa học vì khi mưa xuống, đất bốc lên mùi rất nồng nặc. Trong đất có chứa một nồng độ rất nhỏ hóa chất phóng xạ do nước mưa ngấm vào, nhưng vì cháu dùng Alsenthymp nên có thể cảm nhận rõ nó. Như vậy Chương gia đang âm thầm thí nghiệm thứ gì đó mà không công bố. Thật sự Chương Du Thần đang âm mưu cái gì đó rất có kế hoạch và chuẩn bị kỹ lưỡng.Alsenthymp là một loại thuốc kích thích do Bạch Sở Viên chế ra độc quyền cho Bạch gia. Loại thuốc này có tác dụng trong việc dồn ép cơ tích trữ năng lượng. Chỉ cần tiêm một liều thuốc này vào thì các tế bào trên cơ thể sẽ vận động với năng suất trên mức trung bình, cần thiết cho nhiều trường hợp hành động khẩn cấp. Tuy nhiên loại thuốc này lại phản tác dụng với các chất axit yếu dùng trong thí nghiệm, sẽ khiến người dùng bị mất sức tạm thời, nếu không rời khỏi vùng có không khí chứa các axit này, người tiêm thuốc có thể vì suy nhược mà bất tỉnh. Chỉ cần tìm nơi khác tránh xa và nghỉ dưỡng là sẽ hồi sức, trong lúc hồi sức sẽ tích tụ rất nhiều năng lượng, cần giải phóng bớt nếu không sẽ bị chèn ép đến nghẽn mạch máu. Bạch Dĩ Hiên trong Ma trận một chiều đã sử dụng Alsenthymp, thế nhưng vừa thoát ra đã gặp ngay vùng đất có chứa phóng xạ khiến anh bị lâm vào trạng thái mất tỉnh táo. Thật không thể ngờ cô gái nhỏ bé như cô lại có thể dìu anh một đoạn khá xa rồi đội mưa hái thuốc chăm sóc cho anh. Lại bị anh ăn sạch sành sanh vì anh cần chỗ để phóng thích bớt năng lượng, nói như vậy chuyến đi này dù nguy hiểm nhưng cũng đáng giá đấy chứ!
Bạch Thùa Húc nghe anh tường thuật lại thì trầm ngâm gõ bàn, chứng tỏ ông cũng đang suy tính điều gì đó. Bạch Sở Viên nghe vậy thì không khỏi sửng sốt, hóa ra vụ các giáo chủ chết một cách bất thình lình như thế quả là do Chương gia ra tay. Quá cuồng ngạo rồi, thật không coi trời bằng vung! Bạch Thừa Húc im lặng suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng lạnh giọng hỏi:
-- Cháu có thấy đây là may mắn khi biết được bí mật của Chương gia không Dĩ Hiên, Sở Viên?
-- Biết được vậy thì tốt rồi. Chúng ta ít nhất sẽ lường trước được đường đi nước bước của họ. - Bạch Sở Viên chau mày lên tiếng, Bạch Dĩ Hiên đút tay vào túi quần im lặng không nói gì. Bạch Thừa Húc nghe vậy liền lắc đầu cười nhẹ:
-- Cháu quên mất đối thủ là ai rồi sao? Các cháu phạm vào lãnh địa của Chương gia, Chương Du Thần muốn giết cháu dễ như trở bàn tay. Ấy vậy mà cháu vẫn có thể sống sót ra khỏi Ma trận một chiều, lại còn bình yên đi ra đảo cấm của họ. Cháu tưởng mọi chuyện thực sự đơn giản như vậy sao? - Bạch Thừa Húc nheo đôi mắt già nua mà vẫn còn lõi đời, nhấp một ngụm trà nói tiếp- Bạch Dĩ Hiên, cháu thoát ra khỏi một cái lưới, lại rơi vào một cái bẫy cao siêu hơn. Chính Chương Du Thần cố tình cho cháu phát hiện ra bí mật của hắn. Giờ thì ta làm gì cũng hoàn toàn có lợi cho hắn.
Bạch Dĩ Hiên nghe ông nói thế thì mới sực tỉnh, chết tiệt, quả thực lần này anh đã quá sơ suất, ván này quả thực đã thua hắn ta, giờ anh có làm gì cũng tạo hiệu ứng cho hắn. Nếu anh thông báo sự thật cho mọi người, vậy sẽ khiến họ thêm lo lắng, gấp rút chuẩn bị cho quân sự, như vậy sẽ lơi là việc làm ăn, hắn sẽ âm thầm chiếm lĩnh được thị trường. Còn nếu anh không phanh phui sự thật, đến lúc hắn công kích thật, kẻ trong Hắc đạo sẽ không kịp xoay xở mà bị hắn thâu tóm. Lại nếu anh chẳng rằng mà âm thầm chuẩn bị, Chương gia sẽ vì đó mà lợi dụng loan tin rằng anh đang có ý khiêu chiến, lại thêm chuyện anh phạm vào lãnh địa của hắn, hoàn toàn đủ lý do để khiến các gia tộc khác nghi ngờ, đề phòng anh lại muốn đại khai sát giới như cha anh khi xưa, như vậy liên minh giữa cá gia tộc ít nhiều sẽ bị rạn nứt. Một mũi tên trúng ba con chim, Chương Du Thần, hắn ta mưu ma chước quỷ đến không tưởng.-- Vậy ông, phải làm sao đây? - Bạch Sở Viên sốt ruột hỏi, Chương gia quả không hổ danh là đệ nhất gia tộc trường tồn trăm năm. Hồi Bạch Kỳ Sơ thanh tẩy Hắc đạo mất 7 năm mà cũng không thể diệt tận gốc Chương gia, đến đời Chương Du Thần lại càng thêm lớn mạnh. Chương Du Thần là một kẻ cuồng vọng, hắn ta nhất định sẽ giành lại hào quang gia tộc về tay mình, nhất định sẽ không để yên cho Bạch gia.
-- Chúng ta đang ở thế bất lợi vì cháu đã để lộ một phần ba thông tin tuyệt mật của Ám đoàn Bạch gia cho Chương gia. Điều duy nhất có thể làm bây giờ là đột nhập hệ thống của Chương gia, mã hóa hết dữ liệu doanh thương của Chương Du Thần. Muốn có cơ hội thắng Chương gia, kinh tế nhất định phải chiếm ưu thế.
-- Xem như bất khả thi. Độ bảo mật của Chương gia gần như là tuyệt đối. - Bạch Sở Viên lắc đầu tỏ ý phủ quyết.
-- Chẳng phải ma trận một chiều được ví như mê cung chỉ có vào mà không có ra đó đã bị phá vỡ đấy sao? - Bạch Thừa Húc ý vị khôn lường nhìn Bạch Dĩ Hiên.
-- Chu Tử Đằng? - Bạch Dĩ Hiên giờ cũng thấy nghi hoặc, sao cô có thể đoán ra được mật mã ấy? Nhưng biết đâu cô có thể giúp. - Cháu sẽ có cách giải quyết.
-- Ừ. Còn nữa, Dĩ Hiên, nghe nói Chu Tử Đằng đã cắt đứt quan hệ với Chu gia rồi nhỉ. Vậy họ của con bé thì sao đây? - Bạch Thừa Húc nhàn nhã nhấp thêm một ngụm trà, bí hiểm cười nhìn Bạch Dĩ Hiên.
-- Một ngày nào đó cháu sẽ khiến cô ấy và cả con cô ấy mang họ Bạch! - Bạch Dĩ Hiên hiểu ra ý ông môi liền vẽ ra một nụ cười nhẹ. Gái về nhà chồng thường mang họ chồng, Bạch Dĩ Hiên nói vậy chẳng khác nào cam đoan với ông sẽ rước Chu Tử Đằng về dinh.
-- Tốt, tốt rồi! - Bạch Thừa Húc gật đầu cười cười. - Vậy ra con bé là người Dĩ Hiên nhà ta chọn sẵn rồi, cháu cũng nên lập tức hành động đi, tài năng như con bé bị cuỗm lúc nào không hay.
-- Ai mà ngờ con bé đó lại có ích đến vậy... - Bạch Sở Viên không bằng lòng nói.
Bạch Sở Viên vừa dứt lời, Bạch Dĩ Hiên liền lao tới đấm vào bụng Bạch Sở Viên, những quả đấm mà Bạch Sở Viên dành cho anh ban nãy đã được Bạch Dĩ Hiên trả lại hết.
-- Chết tiệt! - Bạch Dĩ Hiên lực quả thực rất mạnh, Bạch Sở Viên nhăn mặt nhìn anh.
-- Đừng phán xét người khác khi chưa biết giá trị của họ. Giờ thì cậu đã hiểu lí do vì sao cậu không được làm lão đại chưa. Không có lần sau, em trai. Hãy cảm ơn vì cậu có gương mặt giống mẹ, nếu không tôi đã cho cậu vài quyền rồi. - Bạch Dĩ Hiên bẻ khớp tay, nhàn nhạt nói. Xử lí Bạch Sở Viên xong xuôi, anh liền mở cửa phòng toan đi làm việc, bỗng thấy vạt váy cô gái chạy khuất sau cánh cổng. Chu Tử Đằng!? Sao cô còn ở đây, lúc nãy anh cảm nhận có người ở ngoài cửa, tưởng là thủ hạ, hóa ra là cô sao? Như vậy anh nói gì cô đã nghe hết rồi sao, cả cái chuyện khiến cô mang họ Bạch nữa. Bạch Dĩ Hiên tức giận quay người nhìn ông nội vẫn đang cười thản nhiên thưởng thức trà, không khỏi gằn giọng:
-- ÔNG - NỘI!
-- Sao? "Trai anh tài, gái thuyền quyên", ta chỉ giúp con bé thêm hiểu cháu hơn thôi.
Bạch Sở Viên cùng Bạch Dĩ Hiên nghe ông nói vậy thì liền lắc đầu rời khỏi phòng, ông là cái người uy danh vang khắp Hắc đạo sao lại làm cái chuyện trẻ con như thế. Mà thôi, đối với Bạch Dĩ Hiên đây cũng không phải là chuyện xấu, sau này gặp cô cứ quy cho cô cái tội nghe lén thông tin cơ mật của Bạch gia rồi bắt cô bồi thường cho anh luôn vậy.
Chu Tử Đằng chạy ra khỏi biệt thự của Bạch gia, không nói không rằng leo lên xe đưa đón riêng trở về nhà. Cô đã định rời khỏi trước đó rồi, ai ngờ lại chạm mặt Bạch Sở Viên cùng Bạch lão gia ở cửa. Bạch Sở Viên không thèm nói một lời đi thẳng đến phòng Bạch Dĩ Hiên, Bạch lão gia thì hiền hậu nhìn cô, bảo cô ông cháu lâu ngày gặp nhau nhờ cô theo người hầu vào bếp làm cho ông một tách trà để ông thưởng thức tài nghệ của cô. Dù gì cũng có mang ơn ông nên chút điều này cô không từ chối. Lúc pha trà xong cô đem lên cho ông thì nghe ngoài cửa họ đang đàm phán về cô. Cô biết được kế hoạch công phu của Chương Du Thần, còn đang cảm động chuyện Bạch Dĩ Hiên đã dấn thân vào nguy hiểm vì cô, lại nghe đến cái vế gì mà sẽ khiến cô cùng con cô mang họ của anh ta, cô bỗng nhiên run người, quay gót chạy đi luôn. Ông chính là cố ý để cô nghe, Bạch gia đó thật đáng sợ mà! Cuối cùng cũng về tới nhà, Chu Tử Đằng mệt mỏi nằm ườn ra ghế sofa. Cô vắng mặt hai ngày như vậy, không biết có xảy ra chuyện gì không. Cô bất giác nhớ tới Chương Du Thần, không ngờ tất cả là một cái bẫy. Sự xuất hiện của cô cùng Bạch Dĩ Hiên là hoàn toàn ngoài ý muốn, ấy vậy mà trong khoảng thời gian đó anh ta vẫn có thể lập ra một kế sách đưa mọi người vào tròng. Hắn ta thật quá lợi hại, thật quá nguy hiểm! Không phải! Chương Du Thần âm độc, nhưng cũng sẽ không đến mức phải dày công đến mức ấy, hắn ta là một kẻ cuồng ngạo, có thể giết luôn Bạch Dĩ Hiên, Trình Lạc Nghiêm cùng Lãnh Dịch Khiêm ngay tại đó mà không cần lí do, tại sao hắn lại tốn công đến vậy? Nhưng hình như Ma trận một chiều không thuộc sở hữu của Chương gia, mà nơi đó lại là biệt thự của Chu gia. Khoan đã! Lúc đó Chu Khuynh Cơ có thì thầm vào tai Chương Du Thần một điều gì đó, hắn ta mới hài lòng cười âm hiểm đến vậy. Như thế, kế hoạch này là của Chu Khuynh Cơ nói cho hắn, phải rồi, vì Chu Khuynh Cơ có tình cảm với Bạch Dĩ Hiên nên cô ta mới không muốn để anh chết. Chu Tử Đằng hốt hoảng ngồi bật dậy, trong truyện cô chính là đã nghe qua tên Falanvil C', vì Chu Khuynh Cơ chính là Falanvil C'. Người tái tạo và nâng cấp lại ma trận một chiều chính là cô ta. Chết tiệt, Chu Khuynh Cơ, quả thật không đơn giản. Chu Tử Đằng hoang mang đứng ngồi không yên, bão đang dần dần đổ bộ về nơi này, muốn đối phó với Chu Khuynh Cơ để sống sót, thật cam go. Cô liền nhấc điện thoại lên, giọng vô cùng nghiêm trọng ấn số gọi:
-- Từ Lục Giai, tối ngày mai hãy đến nhà hàng Orchid. Tôi có chuyện gấp cần bàn với anh, nếu chuyện này không được giải quyết, tôi và anh sẽ lại chết thêm lần nữa.
-- Được. Vậy mai gặp. - Từ Lục Giai nghiêm túc trả lời.
Tắt điện thoại, Chu Tử Đằng lòng không khỏi cảm thấy hỗn loạn. Bây giờ thì sao, dù có biết trước tình tiết cũng không giúp ích gì được, mọi việc đâu còn đúng như nguyên tác, cô giờ phải tự cứu lấy thân mà thôi. Trời ngoài kia đang nổi gió bịt bùng, chỉ còn cách ứng phó với giông bão mà thôi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ
Chương 39: Tử Đằng - Em có thấy cơn bão sau bờ vai anh?
Chương 39: Tử Đằng - Em có thấy cơn bão sau bờ vai anh?