Màn đêm tĩnh mịch chơi đùa trên không trung, vờn những cơn gió nhẹ làm rung động lá cành. Andrew và Audrey đã ôm nhau ngủ say từ lúc nào, Chu Tử Đằng thấy hai cậu nhóc đã chìm vào giấc mơ đẹp, chỉ nhẹ nhàng rời giường, không manh động đến chúng. Cô khẽ nâng từng bước chân, đến trước ban công, đón từng cơn gió đêm lành lạnh lướt qua. Chu Tử Đằng cảm thấy còn hơi choáng váng, có thể là do tác dụng phụ của thuốc tránh thai. Những đêm như thế này, là lúc nước mắt cô lặng lẽ rơi. Cô nhớ tiếng đàn của cha, nhớ món ăn của mẹ, nhớ tiếng hát của em gái. Cô nhớ con đường ngày xưa cô đã đi, nhớ những ngày cô thẩn thơ qua lại rất nhiều khi, nhớ, rất nhớ. Nhiều lần cô muốn gục ngã, bởi vì nơi đây, thật quá xa lạ. Cô sợ, thật sự rất sợ. Bởi để sinh tồn tại chốn này, cô đã phải đeo lên chiếc mặt nạ kiên cường đến nhường nào, cô cười, ai cũng biết, cô khóc, chẳng ai hay. Nhưng biết sao giờ? Cô đang tồn tại, đó là sự thực, trong một thế giới trắc trở muôn vàn. Cô hối hận biết bao nhiêu cái ngày cô nỡ bỏ lại mẹ cha, "cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn nuôi mà cha mẹ chẳng còn", cô ước nếu như có thể, xin ông trời hãy chuyển lời giúp cô tới người mẹ bất hạnh của cô, rằng đêm đã khuya rồi, xin bà hãy ngủ, đừng chờ nữa đứa con gái sẽ không trở về. Nếu có thể, hãy nói với người cha đáng thương của cô, rằng trời trở lạnh rồi, xin ông hãy ở nhà sưởi ấm, đừng thăm nữa đứa con gái nằm trong nấm mồ lạnh lẽo kia.
Một giọt nước mắt chợt lăn dài trên má, đôi vai cô run run, không phảo vì cái rét buốt cuối xuân, mà bởi vì trong lòng người có gió đông. Cô khao khát biết bao tiếng gọi của cha mẹ, cô mong ước biết bao nhiêu lời dặn của mẹ cha. Như mọi hôm, hãy khuyên con một điều gì đó, đến khi con làm trái lại lời mẹ và nhận lấy hậu quả, mẹ hãy ở đó và nói: "Mẹ đã bảo mà!" như mọi chuyện vẫn thế đi! Mẹ à, con rất sợ, con suy cho cùng chỉ là một giọt nước nhỏ bé giữa đại dương bao la, sao con có thể bình yên không gợn sóng khi mưa xuống? Mẹ à, con đã quan hệ, với một người đàn ông xa lạ, mẹ à, con là một đứa con gái hư hỏng, mẹ à, hãy mắng con đi, và lại kể cho con nghe về cuộc đời tam tòng tứ đức của mẹ, như mọi chuyện vẫn thế!!!
Chỉ khi thiếu đi ánh sáng, ta mới biết bóng tối đáng sợ dường nào, chỉ khi rời xa gia đình, ta mới thấy mái ấm đáng trân trọng biết bao. Mùa xuân buồn chở gió đông qua, lẳng lặng tiễn khách. Trời không mưa, nhưng lòng người có mưa
Đã khóc xong một đêm, Chu Tử Đằng trở lại đối mặt thực tại, lại đeo lên mình chiếc mặt nạ điềm nhiên, lại khoác lên mình tấm áo choàng mạnh mẽ. Cô phải chấp nhận cuộc sống này, vì cô không thể trốn tránh. Sở dĩ thế giới này hình tròn mà không phải là hình vuông, vì hình vuông có các góc cạnh, ta có thể nép mình vào trong đó, nhưng tiếc thay nó lại hình tròn, vì vậy ta không thể tránh né mà phải đối mặt với nó. Andrew và Audrey đã thức dậy lon ton đi đánh răng rửa mặt, chào buổi sáng bằng những khúc ca yêu đời, Chu Tử Đằng cũng hòa theo không khí vui vẻ ngày mới này. Không mất quá lâu để sửa soạn, ba chị em đi dạo phố ăn sáng, rồi sau đó lại đi lòng vòng shopping đến rã rời cả chân. Nhìn lại đồng hồ cũng vừa vặn sắp đến giờ hẹn với Từ Lục Giai, Chu Tử Đằng mới lái xe chở bọn trẻ tới rạp xem phim đối diện ngay quán cà phê Sunflower, đặt cho chúng bộ phim bom tấn Transformer mới ra mà chúng thích nhất. Andrew và Audrey hí hửng reo la không thôi, liền cầm vé chạy vào rạp. Thời gian chiếu phim vừa đủ cho cô và Từ Lục Giai yên tĩnh bàn chuyện. Bước vào quán cà phê mang phong cách hiện đại tươi sáng, cô liền thấy ngay Từ Lục Giai đang ngồi uống ngụm cà phê nóng vừa ghi ghi chép chép. Giờ cô mới để ý, Từ Lục Giai luôn đến trước giờ hẹn, và toàn phải đợi cô đi trước mới về, tuyệt đối không bắt phụ nữ chờ và để phụ nữ ở lại, tác phong chín chắn của anh, thực sự trái ngược với vẻ ngoài chẳng lúc nào nghiêm túc của mình. Chu Tử Đằng bước tới ngồi, kêu một ly sữa nóng, Từ Lục Giai cũng ngừng ghi chép, gấp sổ lại.-- Anh thường hay tới sớm trước giờ hẹn nhỉ? - Rất nhanh ly sữa nóng đã ở trên bàn, Chu Tử Đằng vừa thổi thổi nhấp một ngụm vừa bắt chuyện.
-- Thói quen của quân nhân thôi.
-- Anh làm quân nhân?
-- À, cô là nhân vật nổi tiếng nên tôi biết khá rõ về cô, nhưng cô chắc chưa từng nghe đến tên tôi. Ở kiếp trước, tôi là Hàn Lục Giai, 27 tuổi, làm trong tổ điều tra của Cục cảnh sát. Tôi có bạn gái là Mễ Lợi Lợi, chính là tác giả cuốn tiểu thuyết này. Nhưng vì gia đình cô ấy chơi thua bạc nợ nần quá nhiều, có bố bác làm quan cũng tham nhũng giấu tay, song đã giao dịch với những băng đảng ngầm, xảy ra một cuộc buôn nội tạng. Tôi ở trong Tổ điều tra, nhận đúng nhiệm vụ này. Lúc truy bắt được nơi giao hàng của họ, tôi mới phát hiện ra phạm nhân chính là gia đình cô ấy, Mễ Lợi Lợi vừa đúng lúc chạy đến van xin. Tôi mất cảnh giác, và thế là bị tên em trai nghiện ngập của cô ấy đằng sau cho một gậy vào đầu trước khi đồng đội kịp trở tay. Đấy, tôi hi sinh như thế đấy.
Chu Tử Đằng nghe xong câu chuyện của anh ta, thì thấy cuộc đời nhiều lúc thật éo le, cứ thích sắp đặt những chuyện trái ngang trêu ngươi người khác, nhưng ít ra thì Hàn Lục Giai cũng ra đi oanh liệt hơn cô, chẳng như cô đi đánh ghen còn mất mạng. Tới đây không để bàn chuyện phiếm, Chu Tử Đằng quay trở lại vấn đề:
-- Về chuyện tiếp cận Chương Du Thần, anh có suy nghĩ thế nào?
-- Cứ theo cách của cô đi. Tôi sẽ đến dự tiệc với tư cách là bạn trai cô, như vậy vừa hợp lí, vừa ít phiền toái. Chỉ cần diễn sâu chút là ổn, không ai dị nghị.
-- Được rồi. - Chu Tử Đằng thiết nghĩ, cũng có thể nhân cơ hội này khiến Trình Phong Lữ hết hi vọng, mà cô lại quên béng mất, nếu biết chuyện, Bạch Dĩ Hiên nhất định không tha cho cô, dám sau lưng anh quen bạn trai mới.
-- Mà này, lần sau đừng hẹn nhau ra quán nữa, rất dễ gây chú ý, khả năng bị theo dõi lại cao, nơi công cộng lại không thích hợp bàn chuyện cơ mật.
-- Đúng thế thật, vậy đến nhà anh?
-- Không được, nhà tôi là biệt thự kề biển, rất ít người qua lại, cô sẽ không an toàn trên đường về. Chi bằng nhà cô, giữa phố xá đông đúc, sẽ an toàn hơn, thuận tiện hơn nhiều.
-- Nhà tôi à... vậy có kì lắm không? - Dù gì thì cô với anh cũng làm cô nam quả nữ, lại hẹn tới nhà thường xuyên như thế này.
-- Cô cứ coi mọi chuyện bình thường thì nó sẽ bình thường thôi. Với lại, tránh để Chương Du Thần hoài nghi, bạn trai đến nhà bạn gái, cũng chẳng có gì lạ.
-- Ừm, vậy cũng được. - Chu Tử Đằng nghĩ lại, dù sao như vậy cũng hợp lí, không gây ra nhiều mối nghi ngờ, lại thuận tiện bàn chuyện. Dù sao sau này Lưu Ly cũng sẽ chuyển đến nhà cô, cô cũng không cần phải dè dặt chuyện anh ta đến nhà.
-- Còn nữa, bữa tiệc cuối tuần, đừng uống rượu.
-- Tại sao?-- Chu Khuynh Cơ hôm ấy theo lệnh Chương Du Thần đầu độc một người. Theo kế hoạch trước đó, người sẽ bị ám sát đã uống một thứ nước gì trước đó, khi nhập tiệc nhận rượu của Chu Khuynh Cơ, rượu này tác dụng cực mạnh với thứ nước kia, sẽ hủy hoại đường ruột, sau 1 tiếng sẽ chết không ai hay. Rượu nào cũng có độc, nhưng chúng chỉ phát tán khi có chất xúc tác, tuy nhiên, tôi nghĩ, Chu Khuynh Cơ nhất định sẽ thù riêng gộp thù chung, pha chế thêm trong ly nước của cô luôn.
-- Tôi hiểu rồi.
-- Tôi sẽ điều tra thêm, dùng khả năng của mình suy đoán tiếp, vì mọi thứ đã đi lệch quỹ đạo, rất khó nắm bắt.
-- Vậy nhờ anh rồi, tôi cũng sẽ cố hết sức để giúp anh.
Chu Tử Đằng vô cùng chắc chắn nói, Từ Lục Giai mỉm cười giương tay ra, cô cũng vui vẻ bắt tay anh ta: "Hợp tác thàng công!" Bỗng lúc đó, có một người vào quán, liền tiến tới chỗ của cô và anh, thân thiết khoác vai Từ Lục Giai.
-- Lại gặp cô rồi!
-- A! Anh là anh trai của Từ Lục Giai. - Chu Tử Đằng thấy Từ Tiêu Vũ thì khá bất ngờ, đây là cái người hôm trước cô nhận nhầm mà.
-- Tử Đằng tiểu thư thân là con gái mà cũng thật xông pha, bị thương hoài thôi! Cô có biết không, nhà chúng tôi đang dùng cơm thì Từ Lục Giai đột ngột xuất hiện nhiều vết thương, để che mắt gia đình, tôi phải lao tới đánh nó tới tấp đấy! Bố mẹ cứ tưởng nó bị tôi đánh đến thương tích nên mắng tôi xối xả, tôi vừa mới nghe "liên hoàn ca" của mẹ 2 tiếng này. - Từ Tiêu Vũ vô cùng tự nhiên cười nói. Chu Tử Đằng nghe vậy thì giật mình, anh ta nói vậy là có ý gì, phát hiện mối liên kết rồi sao?
-- Anh nói gì thế? Tôi không h...
-- Không cần phải giấu đâu? Từ Tiêu Vũ biết cả rồi. Biết chuyện tôi và cô là người đến từ thế giới khác và không phải là "Từ Lục Giai" hay "Chu Tử Đằng".
Chu Tử Đằng nghe Từ Lục Giai nói mà không thể tin nổi, anh ta biết? Như vậy chẳng phải là rất nguy hại sao!?
-- Đừng hoảng! Tôi sẽ không tiết lộ chuyện này với ai vì có nói ra cũng chẳng ai tin, vả lại, tôi không muốn. Thật ra thì, Từ Lục Giai em trai tôi chết vì nhiễm phóng xạ, nó vô tình bị bắt làm thí nghiệm cho Chương gia cùng những người xấu số khác. Nó may mắn thoát trở về vài ngày sau đó, không có biểu hiện gì lạ, nhưng vì linh cảm của một nhà nghiên cứu, tôi đã phát hiện ra sự biến đổi trong cơ thể em trai tôi. Tôi cùng nó đã giấu cha mẹ chuyện này, hai anh em tự tìm phương pháp chữa. Nhưng bất thành, em trai tôi chết trên bàn mổ, tôi đã thử rất nhiều cách lúc đó để cứu em tôi trở lại, tiêm thuốc, kích điện,.. nhưng em ấy không sống lại. Không, Từ Lục Giai đã sống lại... Nhưng không phải là Từ Lục Giai.
Nói đến đây, Từ Tiêu Vũ cố che đi sự thống khổ trên gương mặt. Dù gì cũng là đứa em trai ruột thịt duy nhất gắn bó với mình suốt chừng ấy năm, anh hẳn là không thể chấp nhận sự thật đau đớn này. Từ Lục Giai kế bên trầm ngâm, anh chẳng có tư cách gì để bàn luận chuyện này. Xin lỗi sao? Nhưng trong chuyện này anh không có lỗi. Chia buồn ư? Bằng thân xác của người em trai máu mủ mà anh ấy thương yêu nhất. Cảm ơn à? Như thế chẳng khác nào cứa vào nỗi thương lòng của Tiêu Vũ. Không gian phút chốc trở nên im lặng, đối với chuyện này, Chu Tử Đằng, tim xót nhưng cũng không thể cất nên lời, Từ Tiêu Vũ mới thở dài một hơi:-- Mẹ tôi bị bệnh huyết áp cao, nếu bà biết, chắc bà sẽ không vượt qua nổi. Vì vậy, trong một tuần cha mẹ tôi đi du lịch, tôi cùng Từ Lục Giai đã thỏa thuận và bàn bạc, mặc dù sự thật này, cả sự hiện diện của cậu ấy nữa, rất khó tin. Từ Lục Giai vẫn sẽ là Từ Lục Giai, có điều....
-- Tôi nhất định phải làm đổ vỡ kế hoạch của Chương gia.- Từ Lục Giai nghiêm túc lên tiếng, dồn nén trong đó là biết bao nhiêu căm phẫn. - Tôi nhất định phải làm phá sản những thí nghiệm vô nhân tính của hắn, có như thế, mới không còn những người vô tội phải lìa đời, và để trả thù cho "cậu ấy".
Ánh mắt Từ Lục Giai khi ấy chất chứa đầy uất hận, anh là quân nhân, anh sống vì lẽ phải, anh nhất định phản đối dữ dội với chuyện này. Nhưng Chu Tử Đằng nhìn sâu vào tâm hồn của Từ Lục Giai, là ý muốn trả thù, như đó mới là lẽ sống của anh, như thể anh tồn tại vì điều đó, bởi vì anh, không có mục đích sống, ở thế giới xa lạ này. Từ Tiêu Vũ nghe Từ Lục Giai nói mà đôi tay siết lại, nhận thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, Từ Tiêu Vũ vội cười nói:
-- Tôi có tin vui này! Tôi đã liên kết rất kĩ về mối liên kết về thể xác của hai người. Và tôi có cách bẻ gãy nó!
-- Thật sao? Có thể sao? - Chu Tử Đằng mừng rỡ hỏi.
-- Có thể! Nhưng tôi thiếu một chất để hoàn thành liều thuốc, đó là hợp chất #32Y48 của Chương gia.
-- Chương gia quả có nhiều thứ có giá trị. Cần phải đột nhập để lấy trộm nó! - Chu Tử Đằng thầm nghĩ, việc này xem ra bất khả thi. Đừng nói đến việc lấy được lọ hợp chất để mà phá giải liên kết, không chừng đã bị giết chết luôn trên đường xâm nhập.
-- Tôi có thể. Mật đạo của Chương gia chính là do tôi thiết kế, Mễ Lợi Lợi đặc tả truyện dựa trên những góp ý của tôi. Có thể nói, tôi chính là cha đẻ của Chương gia, không có tôi, không có Chương gia. - Nghĩ đến đây, Từ Lục Giai thấy thật khôi hài, anh đang bị chính nhân vật mình tạo nên gây nguy hiểm cho mình.
-- Tất cả mọi kế hoạch đều trông chờ vào tiệc sinh nhật cuối tuần của Chương Y Dao. Lúc đó ta sẽ lựa thời cơ hành động! - Chu Tử Đằng thực cản thấy hồi hộp, sai một li, đi một dặm. Cô phải cẩn thận hơn. - Này, tôi nói nữa, nãy giờ các anh có cảm thấy mùi gas không?
Cô cảm thấy như có khí gas thoát ra, nhẹ, nhưng vì đã quen với việc bếp núc, cô rất nhạy cảm. Dự cảm chẳng lành, Chu Tử Đằng nghĩ ngay đến phương án xấu nhất thường hay xảy ra, quán cà phê đạt tiêu chuẩn chắc chắn sẽ không có chuyện sơ sẩy quên khóa gas như vậy, trừ phi, cố ý. Nhận ra sự lo lắng của Chu Tử Đằng, Từ Lục Giai liền hiểu ngay ý nghĩ của cô, bằng trực giác quân nhân của mình, anh nhìn lên ô cửa sổ của khách sạn có góc độ tốt nhất bị khuất sau lùm cây to, quả nhiên, thấy một kẻ bịt mặt đang lên nòng đạn. Chết tiệt! Ám sát!
-- Tất cả mọi người mau rời khỏi đây!
Khoảnh khoắc Từ Lục Giai hét lên, anh ôm lấy Chu Tử Đằng thoát khỏi quán cà phê cùng Từ Tiêu Vũ nhanh như chớp, chỉ một khắc sau, liền nghe tiếng đạn nã và kế tiếp là một tiếng nổ oanh tạc bầu trời. Khói lửa mù mịt thiêu rụi tất cả, đồ vật bị bật tung ném ra tứ phía, có cánh cửa bị nổ ra đã xẹt tới cắt ngay nửa người của một người đi đường xấu số gần đó. Những người còn lại kẹt trong quán xác cũng đã bị phân ra thành nghìn mảnh, máu văng tứ tung, từng thớ thịt bị nướng cháy nằm rải rác trên đường. Mùi thịt người cùng mùi khói nồng nặc khiến người ta kinh tởm. Xung quanh thực hỗn độn, kẻ la người hét chạy tán loạn, ai ai cũng thất kinh hồn vía, ngất lên ngất xuống khi chứng kiến một vụ nổ có chủ đích kinh hoàng này. Từ Lục Giai cùng Chu Tử Đằng lúc vụ nổ tích tắc xảy ra, đã kịp nằm sấp xuống, bảo toàn tính mạng, nhưng bị trầy xước khá nặng. Thấy Từ Tiêu Vũ nằm bất động ở kia, Từ Lục Giai mới vội vàng chạy tới, mặt cắt không một giọt máu, Từ Tiêu Vũ là người duy nhất anh tin tưởng ở thế giới này, không thể chết, đừng chết! Tay anh run run, anh áp tai nghe nhịp tim của Từ Tiêu Vũ còn đập thì mới thấy yên lòng, chắc có va chạm nên ngất. Chu Tử Đằng thật sự sợ hãi, nhìn khung cảnh hãi hùng trước mắt. Là thật, tất cả là thật, có kẻ lên kế hoạch cho chuyện này. Cảnh sát lập tức đã có mặt ở đó làm việc, khung cảnh đã bớt hỗn loạn, nhưng nhìn những xác người bị nổ mà tan tác một nơi, cô liền thấy kinh hãi. Thật đáng sợ, tại sao cô lại phải đối mặt với chuyện này, nếu như được sống lại mà phải sống trong sợ hãi, vậy cô sống làm gì? Chợt giật mình, Andrew, Audrey! Chu Tử Đằng vội quay người lại, thật nhanh lao phóng vào rạp chiếu phim, mặc dù không bị ảnh hưởng bởi vụ nổ vì khoảng cách vừa hay an toàn, nhưng nếu chúng có ý định giết cô, khả năng làm hại đến ha đứa trẻ này là rất lớn. Từ Lục Giai hiển nhiên biết điều này, liền hét lớn:
-- Chu Tử Đằng! Đừng! Trong đó có bom!
Liền sau đó vài giây, đã nghe một tiếng ầm lớn. Những cái cột trụ của rạp bị con chip nổ gắn dưới chân đồng loạt công phá, đổ vỡ hết những cái trụ. Rạp chiếu dần dần mất thứ chống đỡ, liền sụp dần. Cảnh tượng lúc ấy thật khiến người chung quanh phải chết đứng, cát bụi bay mù mịt, mặt đất rung động dữ dội, tai như bị ù đi bởi tiếng gạch đổ đống, tiếng la hét thất thang từ bên trong vọng ra. Từ Lục Giai bàng hoàng, toan chạy vào bên trong nhưng đã bị lực lượng cứu hộ ngăn cản lôi ra khoảng cách an toàn:
-- Anh không thể vào!
-- Các người điên rồi sao! Buông ra, cô ấy đang ở trong đó!
Rồi bỗng rạp phim cao sừng sững đổ xuống, nó đang sập, gạch đá to lớn rơi xuống, tất cả mọi người liền mau chóng tránh xa nơi sụp đổ, chỉ có vài người trong rạp phim được lực lượng cứu hộ giải thoát ra kịp thời trước khi nó sụp hoàn toàn. Phía bên này cảnh sát vẫn đang giữ Từ Lục Giai kích động lại, anh vẫn không ngừng la hét chỉ dẫn cho Chu Tử Đằng lối thoát hiểm mặc dù có thể cô sẽ không nghe thấy. Rồi đột ngột, anh thấy người con gái có mái tóc nâu đỏ, khẩn trương tay nắm hai cậu bé, tránh bê tông đang sụp vỡ chạy ra. Là cô! Cô đã thoát được, tim anh như rơi khỏi lồng ngực. Cô đỡ hai cậu bé ra khỏi đống đổ nát chắn trước cửa, Andrew và Audrey lầm lũi an toàn thoát ra, được lực lượng cứu hộ nhanh tới đón, đưa vào trong xe. Đến lúc Chu Tử Đằng nhoài người lách ra, bỗng ở phía trên nứt rơi xuống một tảng bê tông to. Chỉ nghe rầm một tiếng inh tai, chỉ nghe tiếng la hét thất thanh vang vọng cả khung trời hỗn loạn:
-- Chị!!!
-- Tử Đằng!!!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ
Chương 42: Tử Đằng - Nguy hiểm ập đến
Chương 42: Tử Đằng - Nguy hiểm ập đến