"Jet'aime".
"Em yêu anh".
Trước khi anh tới, mọi thứ thật khác. Cuộc sống nó vẫn màu sắc như nó vốn vậy, nhưng sẽ chẳng có ai cùng em khám phá sắc màu ấy. Đó là màu hồng của tươi vui hay màu xám của buồn bã, màu xanh của thuần khiết hay màu đen của tuyệt vọng, sẽ chẳng có ai cùng em tán gẫu về nó.
Cho đến khi anh tới.
Và cuộc sống vẫn rực rỡ sắc màu như nó vốn phải vậy, chỉ có điều chúng trở nên sống động hơn, rạng rỡ hơn và đẹp hơn rất nhiều. Rất đẹp.
Không gian dường như hồi hộp đến lặng im, nghe rõ tiếng trống tim hòa nhịp đập từng giây, từng phút của hai người. Người con gái xinh trẻ có đôi mắt nâu của trời thu, nó đong đầy những cháy bỏng. Người con trai oai phàm có đôi mắt xanh của đại dương, nó chan chứa những yêu thương.
Phải khi thời gian bắt kịp nhịp đập của hai người, Bạch Dĩ Hiên mới ôm chặt cô vào lòng. Anh rất hạnh phúc, không gì có thể đo đạc hết thứ tình yêu mãnh liệt đang trào dâng trong lòng anh. Còn gì sung sướng hơn tình cảm được đáp lại, khi mọi thứ xung quanh trở nên bất biến, khi dòng chảy cuộc đời trở nên bất tận và khi tình yêu của họ hóa thành bất diệt, anh và cô, trở nên vĩnh cửu.
Mùi Tử đinh hương xao xuyến lan rộng trong không gian, anh ôm ghì cô vào lòng, "Cảm ơn em" -- đó là lời anh muốn thể hiện với cô. Chu Tử Đằng cũng vòng tay qua cổ ôm anh thật chặt, kéo anh xuống rồi dựa vào trán anh. Ánh mắt hai người giao nhau, "Jet'aime" -- họ vẫn đang nói với nhau như thế. Anh siết chặt vòng tay hơn nữa rồi đặt một nụ hôn lên mắt cô. Cô khì cười:
-- Anh có vẻ rất thích hôn lên mắt em!?
-- Ừ. Bỏ hai từ "có vẻ" đi.
Bởi vì đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của em.
Còn anh yêu tâm hồn ấy.
-- Anh thích con gái hay con trai thế? -- Nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng của mình, trong lòng cô càng thêm rạo rực được đón thành viên thứ ba.
-- Là con của anh và em, anh đều thích. -- Đặt bàn tay ấm lồng vào tay cô, anh mỉm cười đầy dịu dàng nói. -- Anh nghe Tiêu Khiết báo lại, phải hay không ba ngày nữa em sẽ ra hầu tòa?
Anh nhắc cô mới nhớ, "do sự thúc đẩy lớn lao của dư luận", cuối cùng công ty Chu thị cũng đâm đơn kiện công ty Glycine vì vi phạm bản quyền. Còn riêng Chu gia thì đệ đơn kiện cô tội làm thương tổn tới Chu Khuynh Cơ, khiến cô ta sẩy thai. Ba ngày sau chính là lúc cô phải hầu tòa, cô đối với chuyện này cũng không mấy lo lắng, họ đâm đơn kiện cô, chính là tự đào hố chôn mình! Chờ mà xem!
-- Đúng vậy đấy! Chỉ là vài rắc rối nhỏ thôi.
-- Không tốt. -- Anh ôm bồng cô lên, mở cửa phòng đi xuống dưới nhà. -- Chuyện này anh xử lí là được rồi.-- Không cần đâu! Anh phải giải quyết nhiều việc lắm! Em có thể tự chăm sóc bản thân không bị áp lực mà. -- Biết anh lo lắng cho cô, cô liền quàng tay qua cổ anh, âu yếm nói.
-- Anh không thích. Không phải là anh nghi ngờ năng lực của em. Chỉ là anh không thích.
Tới bàn ăn đã thắp nến lung linh, có sẵn những món ăn khoái khẩu của Chu Tử Đằng được bày biện thơm phức, anh đặt cô xuống ghế ngồi sát cạnh mình. Thấy anh vẫn chưa đồng ý, cô liền nhanh tay xới anh một chén cơm rồi nhẹ giọng nói:
-- Em có thể "phản kích" được mà! Còn cho họ một phen thê thảm nữa là đằng khác! Là "Bạch phu nhân", nên ra oai một chút, khỏi bị kẻ khác khinh thường.
Nói rồi cô gắp một miếng thịt bò xào mà anh thích ăn nhất vào chén, cười thật tươi bảo:
-- Vậy nên anh đừng lo lắng quá. Tin tưởng em đi! Bạch lão đại!
Một lời là ngon ngọt, hai lời là đường mật, ba tiếng "Bạch phu nhân" rót vào tai anh nghe hay đấy. Anh gõ bàn suy nghĩ một lúc rồi sau đó gật đầu nhẹ một cái biểu thị sự đồng ý.
-- Anh trước là Bạch lão đại, sau này rồi cũng sẽ trở nên một người đàn ông bình thường.
Bởi vì anh đến với em bằng cương vị của một lão đại, nhưng anh yêu em bằng tâm hồn của một người đàn ông. Anh chưa bao giờ thay đổi quyết định của mình, duy chỉ vì cô mà luôn luôn mềm lòng. Anh búng nhẹ trán cô một cái rồi khẽ hôn lên mũi cô:
-- Anh tin em. Nhìn mặt em thâm hiểm đến thế cơ mà.
-- Anh!? Gì chứ!? Cái này gọi là "mưu trí", sao lại bảo là "thâm hiểm" chứ? Vậy hóa ra anh không thích sao? -- Cô bị nói vậy liền liếc xéo anh một cái.
-- Không sao. Anh cũng vậy. Rất hợp nhau, anh thích. -- Anh thấy cô như con mèo nhỏ giận dỗi như vậy thì phì cười -- Tùy ý em, em thích gì thì cứ làm.
Nếu cô làm nứt đất thì anh cho người khâu lại, làm sập trời thì anh cho người dựng lên, đốt nhà thì anh sẽ thay cô dập lửa, giết người thì anh sẽ thay cô giấu xác. Muốn hãm hại ai chỉ cần chọc cho kẻ đó tức lên động vào một sợi tóc của cô, anh bảo đảm tối nay cô sẽ ngủ yên giấc vì loại bỏ được một kẻ chướng mắt. Muốn gây họa thì chỉ cần tập trung gây họa, anh sẽ cho người trang hoàng bối cảnh thật tốt để cô dễ gây họa. Như vậy thôi, cô thích gì thì cứ làm.
-- Vậy em yêu người đàn ông khác có được không? -- Cô lém lỉnh hỏi, thật muốn trông chờ phản ứng của anh!
-- Trên thế giới này còn có người đàn ông khác sao? -- Đáp lại cô là câu trả lời vô cùng điềm tĩnh mà tự tin của anh.
-- Gì chứ!? Anh tự cao quá rồi đấy! Thế giới này thiếu gì người đàn ông nhỉ!? -- Cô lại hào hứng hơn nữa chọc ang.
-- Em biết không. Trên thế giới này chỉ có hai loại đàn ông. Một loại là cởi đồ em ra và hai là mặc đồ em vào. Loại thứ hai em muốn se duyên anh không cản, còn loại thứ nhất, anh không tin ngoài anh ra còn có kẻ thứ hai dám làm vậy. -- Thản nhiên nhấp một ngụm rượu Whiskey, Bạch Dĩ Hiên nhếch môi nói. -- Kiểu như loại thứ nhất, từ khi em thuộc về anh thì đã không còn tồn tại nữa rồi. Cho nên, cứ tự nhiên, "Bạch phu nhân".-- ...
Nghe anh nói có lập luận cùng lí lẽ "đúng đắn" như vậy, cô cứng họng không biết nói gì thêm. Ở đâu lại ra con người tự kỷ cùng tự cho mình là đúng như vậy chứ, kiểu này cô chắc không có tiếng nói trong nhà quá! Có chút bất mãn, cô liền bĩu môi:
-- Gì chứ!? Anh thật là, đừng nghĩ đàn ông nào cũng "ăn cơm trước kẻng" như anh! Nếu hôm đó người dự tiệc không phải là em, vậy anh cũng sẽ nhắm mắt làm tới chứ gì!?
-- Nếu hôm đó người dự tiệc không phải là em, vậy anh chẳng cần phải đến. -- Bạch Dĩ Hiên nhàn nhã nhún vai một cái, anh với tay đưa li rượu Whiskey sang cho cô. Cô có chút vui vẻ vì câu nói lúc nãy của anh, toan nhận li rượu thì bất ngờ anh đã thu tay về. -- Quên mất. Em đang có thai.
Bất chợt anh nhớ ra điều gì đó, liền nhẹ giọng hỏi cô:
-- Ngoài anh và em, còn có ai biết em đang mang thai không?
-- Có. Lương Kỷ Khiên. -- Nghe anh có ý đề phòng giống cô, cô liền kể lại hết mọi chuyện cho anh nghe, từ việc cô đi khám thai, chuẩn đoán chỉ bị suy nhược đến vụ Chu Khuynh Cơ sẩy thai. Mỗi lần cô kể là một lần anh trầm ngâm một lát như đang suy tư gì trong đầu.
-- Chu Khuynh Cơ, anh hay em? -- Nhắc đến Chu Khuynh Cơ, ánh mắt anh có đôi phần lạnh lẽo.
-- Anh xử đi! -- Cô khuôn mặt thật tươi tắn ôm lấy tay anh. -- Bệ hạ nhất định phải lấy lại công bằng cho thần thiếp!
Anh nghe cô líu lo vậy liền bật cười, cúi người xuống hôn lên môi cô một cái, thật cưng chiều nói tiếp:
-- Rõ ràng là "Bạch phu nhân" cũng có cách dồn cô ta đến đường cùng, vậy mà nhất định phải là anh ra mặt nhỉ!?
-- Vậy có người yêu để làm gì cơ chứ! Em chưa đánh ai bao giờ, anh lăn lộn Hắc đạo nhiều năm chắc chắn kỹ thuật đánh ghen cao hơn em! Vậy kính xin bệ hạ minh chứng!
-- Thật dẻo miệng. Vậy đám tép riu làm khó em trong giới Hắc đạo, anh hay em?
-- Vẫn là anh đi! Em là thai phụ không nên hùng hổ đi ức hiếp người khác!
-- Được rồi. Em cứ nghỉ đi. Hôm nay em muốn đi đâu?
-- Gì cơ!? -- Chu Tử Đằng có chút bất ngờ hỏi.
-- Anh nói rồi, hôm nay là của em. -- Bạch Dĩ Hiên ánh mắt đầy nhu tình vuốt tóc cô, anh đến giờ mới nhớ ra anh và cô chưa có một ngày bên nhau trọn vẹn.
-- Vậy sao!? Vậy đi mua đồ trẻ con đi! -- Chu Tử Đằng vui sướng reo lên, trước giờ đi mua đồ toàn là tự cô đi mua một mình nên cô rất chán. Bây giờ có anh rồi, nghĩ được dịp cùng anh dạo chơi, thật thấy phấn khích. -- Anh chờ em chút. Em lên thay đồ.
Nói rồi Chu Tử Đằng liền vui vẻ thơm lên má anh một cái rồi lên phòng sửa soạn. Bạch Dĩ Hiên vẫn ngồi đó, ngón tay anh vẫn đều đặn gõ từng nhịp lạnh lẽo lên mặt bàn. Anh có thói quen như vậy, những lúc trầm tư đều sẽ gõ bàn, nhịp độ càng chậm, tức là suy nghĩ cùng băn khoăn trong anh càng nhiều.Lương Kỷ Khiên.
Người anh họ nối khố suốt 20 năm qua.
Lúc anh được đưa ra khỏi hầm ngục tăm tối kia, anh chưa từng tin tưởng hay mở lòng tiếp xúc với bất kì ai. Ngay cả Bạch Sở Viên, người em trai sinh đôi của mình, anh vẫn rất dè dặt. Ấy vậy mà, cái tên đầu tiên anh mở miệng gọi sau ngần ấy năm chính là ba tiếng "Lương Kỷ Khiên". Hơn cả một người anh em, Lương Kỷ Khiên đối với anh là bằng hữu, là tri kỷ của cả đời. Anh chưa bao giờ nghi ngờ Lương Kỷ Khiên, một người mà nơi đáy mắt toát lên vẻ kiên trung không hề giả dối với Bạch gia, một người mà sẵn sàng bỏ qua mối tư thù đời trước sát cánh bên anh, anh chưa một lần nghi ngờ.
Bạch Dĩ Hiên lẳng lặng thở dài một tiếng, anh thật sự không thể nắm bắt được tâm tư của Lương Kỷ Khiên. Thời ấu thơ, có hai người mà anh tin cậy và quí trọng nhất chính là Chương Du Thần và Lương Kỷ Khiên. Giờ đây, Chương Du Thần đứng ở phe đối lập một mất một còn với anh, còn Lương Kỷ Khiên, anh sẽ không thay lòng chứ? Hi vọng là vậy...
-- Em xong rồi đây! -- Nhoáng một cái đã thấy bóng dáng Chu Tử Đằng từ trên cầu thang chậm rãi bước xuống. Cô đã chải chuốt lại cho tươm tất, khuôn mặt tràn đầy sức sống hớn hở đến bên anh.
Bạch Dĩ Hiên cũng vì vậy mà dẹp hết suy tư, anh đã hứa hôm nay là ngày của cô, vậy sẽ chỉ có mỗi cô thôi.
-- Được rồi. Xe đã chờ sẵn ở ngoài, đi thôi.
Bạch Dĩ Hiên thân mật vòng tay qua eo Chu Tử Đằng, cô cũng thật rạng rỡ ôm lấy tay anh, chưa bao giờ cô vui như hôm nay. Anh dìu cô vào xe, vốn đã luôn trân quý cô như ngọc ngà, nay lại thêm bé con trong bụng càng khiến anh nâng niu cô như châu báu. Anh ngồi cùng ghế sau với cô, biết luôn cả shop thời trang mà cô thích, anh liền ra lệnh cho thủ hạ lái xe đến đó.
Chu Tử Đằng ngồi trên xe, bỗng sực nhớ ra một chuyện:
-- Ấy chết! Em quên mất, chúng ta cứ đi mua đồ cho trẻ con như thế này có sao không?
-- Có gì không đúng sao?
-- Thì... lần trước vốn là Chu Khuynh Cơ "mang thai con anh", giờ lại để cô ta tròn bệnh viện rồi chở em đi mua sắm đồ sơ sinh... Chắc chắn sẽ...
-- Sẽ có người dị nghị sao? -- Bạch Dĩ Hiên khi nhắc đến chuyện này mặt không đổi sắc, miệng lưỡi người đời cùng ánh mắt thiên hạ là hai thứ anh rẻ rúng nhất. -- Nếu muốn, công khai luôn. Nếu thích, ngày mai cưới.
Chu Tử Đằng nghe anh tuyên bố vậy mà cũng đơ người không biết nói gì. Sao anh có thể tùy tiện vậy chứ, cơ mà lại khiến người ta càng thêm yêu anh. Cười tủm tỉm, cô liền hôn nhẹ lên cằm anh:
-- Vâng, em biết rồi! Việc của em là an phận làm bạn đời của anh chứ gì!
-- Biết là tốt. Sau khi em hạ sinh đứa bé một thời gian, anh sẽ dạy em bắn súng cùng một chút kỹ thuật máy móc. -- Bạch Dĩ Hiên vuốt từng lọn tóc của cô, âu yếm nói.-- Hả? Bắn súng cùng kỹ thuật máy móc ư?
-- Anh biết việc này có thể em không thích hoặc thấy khó chịu, nhưng nếu anh đã chọn em trở thành người phụ nữ của anh, anh vẫn muốn biết rằng em có thể phòng thân.
Sống ở nơi rùng rợn này, anh cảm thấy hối hận vì đã không cho cô một thế giới tràn ngập niềm vui của nắng ngoài kia, anh có thể bảo vệ cô cả đời. Nhưng anh muốn cô mạnh mẽ hơn nữa, để có thể dùng cả đời ở bên anh, để được anh bảo vệ. Chu Tử Đằng cũng hiểu rõ điều này, anh suy cho cùng là muốn tốt cho cô mà thôi, dù gì nói là vợ của "Bạch lão đại" mà cầm súng cũng run tay thì chỉ tổ cản trở anh, mà cô lại muốn xứng với anh.
-- Nhưng nếu em thấy việc này quá khó khăn, em có thể không làm cũng được.
-- Không sao đâu, em hiểu mà! Vả lại, có khi anh dạy em dùng súng lại là điều khiến anh hối hận đấy! Anh mà léng phéng với cô nào, em không ngại bóp còi đâu! -- Dù gì dùng súng ra tay cũng dễ hơn dùng dao, lại an toàn hơn nhiều!
Bạch Dĩ Hiên nghe vậy thì bật cười, anh cưng nựng xoa đầu cô:
-- Trên thế giới này vẫn còn người phụ nữ khác sao? Anh lại không biết nhỉ!?
Cả cô cùng anh bây giờ đang vô cùng hạnh phúc, anh dịu dàng nhìn cô, vuốt ve gương mặt tuyệt đẹp, ngón tay lần theo từng đường nét ngọc ngà như đang khắc vào tâm trí đôi môi này, cái mũi này, ánh mắt này của cô. Lát sau, anh đầy chân tình, dịu dàng để cô tựa vào lòng mình, ôn nhu nói:
-- Dù có chuyện gì xảy ra, cứ bình tĩnh nép vào người anh.
Bánh xe lướt êm trên con đường, tách nắng, rẽ gió vi vu trong trời thu. Có hai con người, một tâm hồn đang tận hưởng sự diệu kỳ của cuộc sống.
Mà nhắc mới nhớ, hôm nay người thủ hạ lái xe không phải là Tiêu Khiết.
Tiêu Khiết lúc này mặt đang hằm hằm bộc lộ toàn diện khí chất sát thủ nhìn hai con người đang vui vẻ cười nói đằng kia. Hôm nay là ngày Chủ nhật, hiếm hôm Tôn chủ cao hứng cho anh em nghỉ tự do một bữa, anh liền vội vã đến công viên Lilas ngay. Bởi vì anh có điều tra "sơ sơ", ngày thứ bảy tuần trước khoảng xế chiều, Dahlia đi dạo hội chợ, sau 15' đi loanh quanh khây khỏa thì chọn chơi trò chơi phóng phi tiêu. May mắn thay cô trúng cặp vé đôi vào cổng công viên Lilas.
Thật không ngờ cô dám đưa vé đôi cùng đi với gã tóc vàng bóng bẩy kia. Nhắc đến hắn, anh càng tức điên.
Lần trước Chu Tử Đằng có dặn anh đến nhà hàng Orchid lúc 7h tối, nghe nói có gã ngoại quốc muốn thông qua cô thăm dò công ty. Anh thực nóng lòng muốn đến, lại xui xẻo bị Tôn chủ gây khó dễ bắt tra khảo tên tội phạm câm, hại anh ba đêm liền không ngủ tra tấn dã man đến tận mạng gã tội nhân kia. Buộc hắn phải thống khổ đến mức phải van xin anh, vội vã lấy giấy bút ghi ra thông tin.
Anh hoàn thành nhiệm vụ, anh em Ám đoàn ai cũng nói anh có tâm với nghề, liền lấy anh làm gương và hân hoan mời một chầu rượu, mà anh chỉ muốn chửi mẹ kiếp, đàn anh kín tiếng nhất Ám đoàn vì cảm phục mà đích thân mời, không từ chối được! Thế là cả bọn say sưa đến 9h tối, anh phải lén lút đổ rượu mới giữ cho mình không bị say. Khi anh em đã nằm ra say tí bỉ, anh liền vội vã đến nhà hàng Orchid thì đã chẳng thấy cô.
Anh chán nản cùng bực tức bỏ về, hôm sau cho cấp dưới tìm hiểu chuyện đêm qua thì càng điên máu hơn. Nghe đâu Dahlia cùng gã Edward ấy hồi trước vô tình cùng tham gia một cuộc thi trí tuệ do hệ Giáo dục Ivy League tổ chức, hai người thuộc hai đội đối đầu, đội Edward giành giải. Chu Tử Đằng chắc cũng không biết có sự trùng hợp này, mà anh cũng không nghĩ gã Edward đó có cùng thi với cô. Giờ tự dưng gặp lại, nói chuyện rất hợp, cả tối thao thao bất tuyệt đủ thứ về nền giáo dục cùng công ăn việc làm theo tầm nhìn vĩ mô của giới kinh tế. Nhận ra sự nhầm lẫn mà Chu Tử Đằng "vô tình hữu ý" sắp đặt, họ cũng không thấy phiền mà còn vui vẻ vì gặp lại nhau. Xui xẻo thay nhà hàng Orchid đang có đãi ngộ đặc biệt cho các cặp đôi vào những ngày cuối tuần, lại lầm tưởng họ là tình nhân mà kéo nguyên ra dàn nhạc rồi tấu ca thật lãng mạn.
Khỏi phải nói anh cũng tự hiểu được chuyện sau ra sao. Là từ nhầm lẫn rồi đà ấy mà kết đôi chứ gì, thật ghê gớm, anh đúng là chậm một phút mà suýt trễ cả đời. Chết tiệt, lẽ nào lại vậy? Cục tức ẩn nhẫn suốt mấy ngày qua nay bộc phát, nhất là anh cho người theo dõi, cũng nhờ vài chị em trong Ám đoàn đóng giả người thường qua lại trước mặt cô rồi vô ý lân la khơi gợi một chút về anh đêm đó, ấy vậy mà cô thực - sự - không - thèm - nhớ đến luôn chứ đừng nói là quan tâm. Uổng công đêm đó anh liều lĩnh đánh động dụ thủ hạ Chương gia tới, càng uổng công đêm đó anh tính toán thời gian chi li mới có dịp cưỡng hôn cô. Ấy vậy mà cô không có ấn tượng ư? Hay là cô muốn kích thích hơn nữa.
Tiêu Khiết ném ánh mắt chết chóc vào bóng đôi nam thanh nữ tú đang vui vẻ cầm ly hồng trà trúng thưởng cỡ to cho hai người cùng uống mà càng thêm hừng hực trong lòng. Ha, quả nhiên cô muốn kích thích hơn nữa. Vậy anh không ngại!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ
Chương 67: Tử Đằng - Đến khi em tới
Chương 67: Tử Đằng - Đến khi em tới