Tác giả: Mặc Vũ Vũ
Editor: Little Little
Truyền thanh vừa tắt, trên sân thể dục đã xôn xao một trận. Đột nhiên xuất hiện chân tướng sự thật, thật sự có chút không thể tiếp nhận được, vô số ánh mắt nhìn về phía cô gái vô cùng yếu đuối, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu nhưng lại không thể tin được lại có tâm địa ác độc đến mức độ này.
Bạch Yến Linh gặp tai họa bất ngờ vì tin truyền thanh kia khiến cho tinh thần rối loạn, bây giờ lại bị ánh mắt hoài nghi của mọi người liếc nhìn, từ trước đến giờ đều cao cao tại thượng, hưởng thụ sự yêu thích của mọi người, chưa từng bị đối xử như thế, giống như từ trên mây thoáng cái bị đá xuống địa ngục. Lúc này cô không còn tâm trạng nào chú ý đến việc chạy đua, dừng lại trên đường chạy, khuôn mặt trắng bệch dùng sức phất tay, lớn tiếng kêu lên: “Cô ta đang nói dối, cô ta đang nói dối, Quách Văn Văn và La Tiểu Nặc là một phe, tớ hoàn toàn không biết ai là Chu Khiết, tớ bị oan, tớ bị oan...”
So với Bạch Yến Linh luống cuống, La Tiểu Nặc và Hà Hạo Hiên ra vẻ trấn định hơn nhiều. Giống như việc vừa rồi không liên quan đến bọn họ, hai người vẫn đang cùng nhau chạy về đích, tuy rất chậm nhưng vẫn từng bước một tiến về phía trước. Mọi người dần dần chuyển sự chú ý từ trên người cô gái kêu khóc om sòm đến bóng dáng hai người còn đang chạy trên sân, lúc này thật giả không cần nói cũng đã biết được, mà cô gái này làm chuyện xấu không thành dường như biểu hiện lại quá giấu đầu hở đuôi.
Nhiều người nhìn thấy nhiệt huyết của hai người La Tiểu Nặc và Hà Hạo Hiên cũng bắt đứng lên đầu hò hét cổ động. Càng lúc càng nhiều người bắt đầu vỗ tay hò hét “Cố gắng lên!” “Cố gắng lên!” Tiếng hò hét vang dội cả bầu trời Tử Dương.
La Tiểu Nặc phơi dưới ánh nắng mặt trời đến choáng váng chóng mặt, trên bàn chân bị thương vừa rồi truyền đến từng đợt đau đớn như xát muối, nằm trên vai cậu bé mập, cô bắt lấy bả vai cậu bé mập, cũng bởi vì đau đớn nên chưa phát hiện ra rằng tay càng nắm càng chặt. Cậu bé mập chạy đến thở hổn hển, nhưng vẫn nhạy cảm phát hiện được động tác của La Tiểu Nặc, quay đầu lại lo lắng nhìn La Tiểu Nặc, trấn an nói: “Còn hai trăm mét, rất nhanh sẽ đến, nghe đi, tất cả mọi người đang cổ vũ chúng ta cố gắng lên đấy!”
Bạch Yến Linh kêu gào đến khàn cả giọng, khóc đến hoa lê đẫm mưa*, lại phát hiện sự chú ý của mọi người đều bị cặp đôi La Tiểu Nặc hấp dẫn, hoàn toàn không có người chú ý cô ta, đám người hâm mộ cô ta đều bỏ đi, chỉ còn có vài người muốn tới giúp cô ta, nhưng chưa tới đã bị ánh mắt giết người của đám người chính nghĩa làm cho binh bại như núi đổ rồi. Bạch Yến Linh nhìn thấy bản thân đã không thể trở mình, cũng biết sau này chỉ sợ đã không có đất dung thân ở Tử Dương, sau khi quyết định chắc chắn, cô ta thừa dịp lúc này không ai chú ý đã chuồn đi. Giữ được núi xanh sợ gì không có củi đốt. Đúng lúc Bạch Yến Linh ra đến cửa chuẩn bị rời đi, lại phát hiện một người đứng chắn trước mặt mình, chính là Đường Vĩ. Giây phút Bạch Yến Linh nhìn thấy Đường Vĩ thật giống như người chết đuối bắt được gốc cây trôi đến, cô ta vọt tới trước mặt Đường Vĩ, bất chấp sĩ diện chối cải, đưa tay nắm lấy tay Đường Vĩ kích động nói: “Đường học trưởng, tại sao anh lại ở chỗ này? Anh vẫn tin tưởng em có phải hay không? Em thật sự vô tội. Đều là bọn họ hãm hại em đó!” Vừa nói vừa chảy nước mắt, vẻ mặt lại càng cực kỳ uất ức. Đường Vĩ lặng yên đứng trước mặt Bạch Yến Linh nhìn cô ta, mặt đen lại, nhìn không ra tâm tình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô ta, trái tim Bạch Yến Linh đã hoàn toàn bị Đường Vĩ trước mặt mê hoặc. Lúc này, Đường Vĩ trở tay nắm chặt, bắt lấy cổ tay Bạch Yến Linh, dắt cô ta đi về phía trước. “Anh ấy nắm tay của mình! Anh ấy nắm tay của mình.” Trong đầu Bạch Yến Linh đã đóng băng không thể nghĩ đến những thứ khác nữa, cả trái tim đều bị việc hai người nắm tay hấp dẫn, dù đây không phải là nắm tay, chỉ là lôi kéo. Trong lúc cô ta lơ đễnh, hoàn toàn không phát hiện mình đã bị kéo tới trước mặt La Tiểu Nặc và Hà Hạo Hiên.
(* Lê hoa đái vũ: như hoa lê đọng giọt mưa/sương. Theo Baidu, câu này xuất phát từ Trường Hận ca của Bạch Cư Dị, hình dung tư thái khóc lóc của Dương Quý Phi, sau để chỉ vẻ đẹp kiều diễm của mỹ nhân đang khóc lóc).
La Tiểu Nặc vừa được Hà Hạo Hiên thả từ trên lưng xuống, đang lúc muốn dìu nhau đi tìm Bạch Yến Linh, lại phát hiện Bạch Yến Linh bị Đường Vĩ kéo tay từ cửa ra vào đi tới đây, dưới ánh mặt trời gay gắt, trong mắt cô có chút hoảng hốt, dường như trở về kiếp trước, nhìn người đã làm cho mình lâm vào sâu trong bóng tối, hai người từng bước một thân mật tay trong tay đi đến trước mặt của mình.
“Tiểu Nặc, em là người mà Đường Vĩ anh yêu nhất trên thế giới này, anh thề nếu như tương lai có một ngày anh làm chuyện có lỗi với em, anh sẽ...”
“Không cho phép anh nói như vậy.”
“Đã biết rõ, vợ của anh Tiểu Nặc lúc nào cũng đau lòng vì anh nhất, Tiểu Nặc, tin tưởng anh, thật sự, anh vĩnh viễn cũng sẽ không rời bỏ em, chúng ta sẽ ở cùng nhau đến khi tóc bạc, răng rụng hết, biến thành ông lão, bà lão.”
“Tiểu Nặc, cậu là bạn tốt nhất của Bạch Yến Linh này, chúng ta ngoéo tay đi, cả đời vẫn làm bạn tốt.”
“Tiểu Nặc này, sau này chúng ta đều kết hôn, mua nhà cũng mua cùng một chỗ, chúng ta sẽ trở thành hàng xóm, như vậy chúng ta có thể thường xuyên chơi cùng nhau.”
“Nếu như không phải vì gia sản của La Tiểu Nặc, làm sao anh có thể kết hôn với người phụ nữ không thú vị như vậy, còn không bằng kết hôn cùng với khúc gỗ đấy. Cô ta làm sao sánh bằng bảo bối Tiểu Linh của anh đây!”
“Ha ha, tôi thật sự thương hại cô đó. Làm sao mà cô lại ngu xuẩn đến mức này, còn vì tôi mà móc tim móc phổi ra đấy, hiện tại rất tốt, cô mang chồng tặng cho tôi rồi. Tôi à! Thật sự là yêu cô chết đi được. Ha ha ha.”
Cô cho rằng mình đã quên đi giọng nói kia, nhưng từng câu nói lại đang vang bên tai cô, từng câu, từng chữ giống như ma chú ở trong đầu cô vòng qua vòng lại, cuối cùng đều biến thành tiếng cười mỉa mai.”Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha...”
“Im ngay, các người không cần nói nữa, không cần nói nữa.” La Tiểu Nặc bịt chặt tai của mình lại, ánh mắt có chút mất hồn nhìn về phía trước. Cô lảo đảo đứng dậy đi về phía hai người kia, giống như chỉ cần một trận gió cũng có thể thổi cô ngã vậy. Hà Hạo Hiên lo lắng muốn đỡ cô một chút, lại bị Tiểu Nặc đẩy ra. Cô cứ như vậy từng bước đi tới đứng trước mặt Đường Vĩ. Hình dáng cậu nam sinh trước mắt giống hệt người đã từng yêu cô rồi lại tổn thương cô sâu sắc, người này rất giống người kiếp trước.
“Anh thật đáng chết.” Một tiếng tát tay vang lên, Đường Vĩ bị La Tiểu Nặc đánh một cái, trên gương mặt vốn trắng như ngọc lập tức in một dấu tay vô cùng rõ ràng. Cậu bị một tát của La Tiểu Nặc đánh cho mơ hồ, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Vừa định nổi giận thì thấy La Tiểu Nặc lảo đảo một cái, ngã xuống đất rồi ngất đi. Vội vàng vươn tay ôm La Tiểu Nặc kéo vào trong ngực, lo lắng vỗ nhẹ mặt của cô hỏi: “Này, cậu tỉnh lại đi, cậu làm sao vậy?”
Hà Hạo Hiên nhìn thấy La Tiểu Nặc té xỉu, lập tức nóng lòng, bối rối chạy tới, sờ lên trán La Tiểu Nặc nói: “Cũng may không có phát sốt, chắc là bị cảm nắng một chút, lại thêm vết thương ở chân cùng với việc quá kích động mới té xỉu, nhanh đưa cậu ấy tới phòng y tế đi.”
Đường Vĩ có chút kinh ngạc nói: “Tớ? Vậy cậu...”
Hà Hạo Hiên nhìn Đường Vĩ khẽ mỉm cười nói: “Tớ giúp Tiểu Nặc hoàn thành tâm nguyện mà cô ấy chưa kịp hoàn thành.”
Đường Vĩ nhìn Hà Hạo Hiên một chút, lại ôm lấy La Tiểu Nặc nhìn sang vẻ mặt hoảng hốt của Bạch Yến Linh, hiểu rõ cười: “Vậy giao cho cậu.”
“Cậu nhớ kỹ nếu cậu ấy tỉnh lại, đừng làm cậu ấy kích động.” Hà Hạo Hiên bỗng dưng nghiêm mặt nói với Đường Vĩ.
“Tớ biết rõ rồi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sống Lại Cải Tạo Vợ Cám Bã
Chương 26: Khoảnh khắc trùng lặp
Chương 26: Khoảnh khắc trùng lặp