Rất tốt, một tới náo loạn còn chưa đủ, bây giờ một người khác cũng dính vào rồi, hơn nữa còn càng nói càng nhiều. Sắc mặt Hoàng đế sa sầm xuống: “Dật Vương phi, ngươi có biết ngươi đang nói gì ở đây không?’
“Nhi thần biết.” Quý Du Nhiên nói, “Chính vì vậy, nhi thần mới xin phụ hoàng làm chủ cho nhi thần một công đạo.”
“Ngươi nói có công đạo gì cần làm chủ?”
“Về chuyện của nhi thần và Thái tử.” Quý Du Nhiên thản nhiên nói, mặc kệ sắc mặt u ám của Hoàng đế, cứ thế nói tiếp, “Khi còn bé nhi thần nghe nói mẫu thân nhi thần và mẫu hậu từng nói đùa định ra hôn sự cho nhi thần và Thái tử. Nhưng mà, nói chuyện không bằng chứng, cho tới bây giờ cũng không nhìn thấy thiếp canh, chắc hẳn chẳng qua khi đó thuận miệng nói ra, không thể coi là thật. Sau đó, gia mẫu qua đời, nhi thần bởi vì thiếu hụt sự dạy dỗ của mẫu thân, một lần phạm phải không ít tội nghiệt, sau lại may mắn được mẫu thân Du Dung nuôi dạy, bây giờ mới không lệch ra. Nhưng mà, nhi thần phẩm hạnh còn thiếu, tự biết không xứng với Thái tử. Xá muội dung nhan xuất chúng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cùng Thái tử là một đôi trời sinh, hai người bọn họ kết làm liền cành, thật sự là ông trời tác hợp cho, nhi thần cũng cảm thấy hết sức cao hứng vì xá muội. Nhưng mà, không biết từ lúc nào, đã có người bắt đầu lưu truyền nói nhi thần và Thái tử có tư tình, còn bất động thanh sắc nói không ít chuyện vu vơ không căn cứ. Hiện giờ, trong đông cung có một người có vài phần tương tự nhi thần, bọn họ càng một mực chắc chắn đây là chuyện do Thái tử không thể quên nhi thần, hơn nữa đổ lỗi ân oán giữa người ta và Thái tử phi lên trên đầu nhi thần, nhi thần thật sự oan uổng! Trước không nó có chuyện định ra cô dâu nhỏ hay không, đã nhiều năm như vậy, trước khi nhi thần xuất giá vẫn một mực ở trong Tướng phủ, mặc dù ra mắt Thái tử vài lần, đều dưới con mắt mọi người, ngôn ngữ cử chỉ đều đúng lễ nghi, chưa bao giờ vượt qua. Bây giờ, nhi thần đã gả cho Dật Vương, trong lòng trong mắt tất cả đều là một mình Vương gia, nào còn có tâm tư có gì dính líu với Thái tử? Bây giờ nhi thần không biết những người kia nghĩ như thế nào, nhi thần thật sự quá oan uổng!”
“Đúng vậy! Ái phi nàng ấy ngày ngày ở cùng một chỗ với nhi thần, chưa từng gặp riêng Thái tử Hoàng đệ, nàng ấy làm sao có thể có liên quan đến Hoàng đệ!” Phượng Dục Minh cũng vội vã kêu to lên, quỳ xuống bên cạnh nàng.
Mặt Hoàng đế cũng tái xanh: “Trẫm biết ngươi và Thái tử không có tư tình.”
“Đa tạ phụ hoàng hiểu. Nhưng mà, chỉ là phụ hoàng ngài biết thì không đủ, ít nhất ngài phải để cho mẫu hậu bọn họ biết mới được!” Quý Du Nhiên lớn tiếng lớn, “Nhi thần từ nhỏ làm chuyện sai không ít. Chỉ cần là chuyện nhi thần làm sai, nhi thần cũng không dám phủ nhận. Nhưng mà, nếu như không phải nhi thần làm, cho dù thần phải chết cũng sẽ không thừa nhận! Bây giờ, một cái mũ oan lớn như vậy chụp lên đỉnh đầu, hơn nữa còn là oan không có chỗ tố cáo, kính xin phụ hoàng điều tra rõ chân tướng, xem rốt cuộc là người nào tạo dao, sớm ngày cho nhi thần một trong sạch!”
“Đúng vậy, xin phụ hoàng cho ái phi một trong sạch!” Phượng Dục Minh cũng theo đó lớn tiếng nói.
Sắc mặt Hoàng đế tím bầm, nhìn hai người bọn họ không biết nói gì.
Địch phi hơi khựng lại, giọng êm ái nói: “Hoàng thượng, cái này... Chính xác là Dật Vương phi bị oan rồi, người xem...”
“Cũng chỉ là mấy phụ nhân miệng lưỡi mê sảng ra mà thôi, chuyện đã bao lâu, muốn đuổi theo cây đi tìm gốc rễ nào có đơn giản?” Hoàng đế lạnh lùng nói.
Đúng vậy, lời này đã truyền hơn mười năm, nhưng sau khi kết hôn nàng và Thái tử tình cũ khó quên, lui tới lẫn nhau, đây là lời đồn đại gần đây mới ra! Muốn tra ra ai khởi xướng là chuyện đơn giản, nhưng mà, nghe hắn lão nhân gia nói như vậy, cũng biết Hoàng đế muốn bao che cho người khác rồi. Quý Du Nhiên cười lạnh trong lòng. Ngoài miệng lớn tiếng nói: “Nhi thần biết chuyện này xử lý sẽ không đơn giản. Phụ hoàng ngài thời gian quý báu, cũng không có bao nhiêu thời gian lãng phí trên thân nhi thần. Cho nên, bây giờ nhi thần mong phụ hoàng lấy ra một hai điển hình, giết một người răn trăm người, càng để cho người khác nhìn một chút, về sau cũng không hề bịa đặt lung tung cho nhi thần nữa.”
Hoàng đế vội vàng thở ra một hơi, “Điển hình ở đâu?”
Quý Du Nhiên liếc nhìn sang Yên Nhiên vẫn còn che mặt khóc khẽ, cùng với Bình Cố mặt khó chịu.
Vừa nhìn thấy ánh mắt xấu bụng của nàng ta, trong lòng Điển Cố trống rỗng, vội vàng nhảy dựng lên nói: “Phụ hoàng di@en*dyan(lee^qu.donnn) ngài đừng nghe nàng ta nói bậy! Bọn họ định chối bỏ trách nhiệm! Mới vừa rồi nàng ta đạp Yên Nhiên một cước, nhi thần thấy rõ ràng!”
“Chuyện không liên quan đến ái phi, đều do nhi thần làm!” Phượng Dục Minh vội vàng kêu to, “Ái phi nàng ấy chỉ muốn hất nàng ta ra, chân chính động thủ với nàng ta là nhi thần!”
“Phụ hoàng, nhi thần tận mắt nhìn thấy nàng ta đạp Yên Nhiên. Hơn nữa, lúc ấy tất cả người ở chỗ này đều nhìn thấy được! Chính là nàng ta!”
“Càn rỡ!” Mắt thấy một nam một nữ tranh cãi ầm ĩ, Hoàng đế cũng lạnh mặt xuống, “Bình Cố, đây chính là ngươi kính trọng nhị Hoàng tẩu của ngươi?”
Bình Cố ngẩn ra, vội vàng thu ngón tay đang chỉ về phía Quý Du Nhiên, “Nhưng mà, nhi thần thật sự thấy được...”
“Bình Cố, bổn cung biết gần đây ngươi vẫn theo bên cạnh Thái hậu học quy củ, gần đây bởi vì thân thể Thái tử không tốt mới lúc nào cũng tới thăm. Bổn cung vốn tưởng rằng ngươi từ trước đến nay ở chung một chỗ với Hoàng hậu mới đúng, không nghĩ tới mới mấy ngày, ngươi đã quen thuộc với những người khác trong đông cung như vậy rồi, còn biết tên tuổi một cơ thiếp?” Bất thình lình, Địch phi đột nhiên mở miệng nói.
Bình Cố thoáng chốc sững sờ, không nói ra lời.
Theo mạch suy nghĩ của Địch phi nghĩ tiếp, Hoàng đế cũng lập tức lạnh mặt xuống: “Bình Cố, ngươi thật to gan! Trẫm thấy ngươi hiếu tâm đáng khen, nên đồng ý ngươi mỗi ngày tới đây một canh giờ thăm Hoàng hậu, thì ra ngươi dùng một canh giờ này để dùng làm việc này? Người đâu, dẫn Bình Cố đi, nói cho Thái hậu coi chừng kỹ con bé, trong vòng ba tháng, không cho con bé ra khỏi tẩm cung Thái hậu nửa bước!”
“Không!” Bình Cố vừa nghe, mặt mũi trắng bệch, “Phụ hoàng, nhi thần không có! Ngài nghĩ sai rồi, nhi thần oan uổng mà!”
Ngàn sai vạn sai, Hoàng đế không thể có lỗi. Chính là cho dù có lỗi, thân là nữ nhi cũng không có tư cách nói ngài có lỗi, huống chi còn nói ra trước mặt nhiều người như vậy. Lúc này sắc mặt Hoàng đế lạnh hơn: “Dẫn con bé đi xuống nhanh lên một chút! Trẫm không muốn gặp mặt con bé!”
“Dạ!” Vì vậy, cho dù Bình Cố kêu to cầu xin tha thứ như thế nào, Hoàng đế chỉ cảm thấy phiền lòng, vốn không nghe nàng ta nói.
Khó khăn lắm mới chờ được nha đầu này bị mang đi, hắn lại nhìn về phía mấy người Quý Du Nhiên, Quý Du Nhiên nhìn về phía Yên Nhiên bên cạnh.
Lòng Hoàng đế trầm xuống: “Ngươi chính là ái thiếp gần đây của Thái tử, Thái tử phi cũng vì ngươi mà náo loạn không xong với Thái tử?”
“Bẩm Hoàng thượng, là thần thiếp.” Yên Nhiên vội vàng để khăn xuống trả lời.
“Ngẩng đầu lên.”
“Vâng.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay ngẩng lên, phía trên đã sớm vương đầy nước mắt. Nhưng mà, cho dù như thế, ánh mắt điềm đạm đáng yêu này, mặt mắt hơi đỏ bừng, hay còn là cái mũi khéo léo mượt mà, không một chút không khiến cho lòng người ta sinh ra thương hại.
Chỉ tiếc, bây giờ ngồi bên cạnh Hoàng thượng chính là tổ tông của mảnh mai, dưới sự tôn lên của Địch phi, chính là Yên Nhiên die ennd kdan/le eequhyd onnn vô cùng mảnh mai ở trong mắt người khác, nàng ta cũng có thể coi như là một nữ tử hơi cường tráng một chút rồi.
Trong lòng Hoàng đế không dâng lên bao nhiêu gợn sóng, mà ánh mắt xoay chuyển giữa nàng ta và Quý Du Nhiên mấy lần, rồi bất chợt lạnh mặt: “Người đâu, mang nha đầu chỉ biết võ mồm này xuống đánh chết!”
Yên Nhiên nghe vậy, thân thể run lên rồi mềm mại ngã xuống đất.
Địch phi cũng thét lên một tiếng kinh hãi, Hoàng đế hừ nhẹ nói: “Cũng chỉ là một mỹ nhân mà thôi. Quay đầu lại trẫm ban thêm cho Thái tử mấy mỹ nhân nữa là được. Trẫm cũng không tin, không có nàng ta Thái tử không thể sống nổi!”
Có thể, hắn đương nhiên có thể. Con cầm thú kia về sau khẳng định còn có thể mạnh như rồng như hổ!
Quý Du Nhiên thầm nghĩ, không khỏi nhớ tới tình trạng Thái tử hiện giờ còn đang lăn qua lộn lại trên giường, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
“Dật Vương, Dật Vương phi!”
Đột nhiên, trên đỉnh đầu quát khẽ một tiếng, gọi cả hai bọn họ lên.
Trong lòng rét lạnh, Quý Du Nhiên vội vã ngẩng đầu lên: “Nhi thần ở đây!”
“Hôm nay các ngươi nên tới cửa cầu xin Hoàng hậu tha lỗi, giờ lại gây chuyện ở đông cung, tội này phải phạt!”
“Tại sao vậy?” Phượng Dục Minh không hiểu, “Rõ ràng là họ đụng vào chúng nhi thần! Ái phi không gỡ họ ra được mới...”
“Vương gia!” Bây giờ không thể nói thêm gì nữa! Vội vàng lôi kéo hắn cùng nhau quỳ sấp xuống, Quý Du Nhiên lớn tiếng nói, “Nhi thần biết sai, xin phụ hoàng trách phạt.”
Hoàng đế lạnh lùng nhìn bọn họ: “Mặc dù ta biết là chuyện do bọn họ gây nên, nhưng nếu các ngươi không náo loạn lên với bọn họ, chuyện sao biến thành như bây giờ? Các ngươi đừng tưởng rằng trẫm già rồi nên hồ đồ!”
“Nhi thần không dám! Phụ hoàng ngài trẻ trung khỏe mạnh, anh minh thần võ, trên đời làm gì có chuyện giấu diếm được mắt của ngài?” Quý Du Nhiên vội nói.
Lời nói này coi như lọt tai, tâm tình Hoàng đế tốt rất nhiều, nhưng ngoài mặt vẫn lộ vẻ tức giận như cũ: “Chỉ có điều, truy cứu nguyên nhân, hôm nay các ngươi cũng là tòng phạm. Trẫm phạt các ngươi trước khi hồi kinh không được chạy loạn, càng không được gần đông cung thêm nửa bước, nhớ chưa?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc
Quyển 1 - Chương 57-1: Vương gia ngốc ghen (1)
Quyển 1 - Chương 57-1: Vương gia ngốc ghen (1)