TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc
Quyển 1 - Chương 60-3: Vương gia ngốc phát uy (3)

Quý Du Nhiên bắt đầu lo lắng: Nữ nhân này luôn mồm đều không rời tiểu Sơn là người của mình, cặp mắt kia giống như sói đói bụng ba tháng gắt gao nhìn chằm chằm vào sau lưng nàng. Chính là nàng cũng đã cảm thấy không rét mà run rồi, nếu nàng thật sự giao đứa nhỏ này ra, kết quả của hắn chính là thê thảm không nỡ nhìn rồi?

Lập tức quyết định, nét mặt nở nụ cười xinh đẹp nói: “Nhưng cô cô, cháu cũng mua đứa nhỏ này! Khế ước bán thân của hắn bây giờ vẫn còn nằm trên tay cháu!”

“Ngươi tốn bao nhiêu tiền, bổn cung tăng gấp bội bồi thường cho ngươi.” Thiên Ninh Trưởng công chúa lạnh nhạt nói, vung tay lên, gã sai vặt xinh đẹp sau lưng lập tức đưa tới ngân phiếu một ngàn lượng.

Xem ra, nữ nhân này vốn đã sớm có chuẩn bị.

Quý Du Nhiên khẽ cắn răng: “Ngượng ngùng rồi cô cô, mới vừa rồi không phải cháu dâu đã nói rồi sao? Cháu dâu nhìn thích đứa nhỏ này, cho nên đã quyết định giữ nó lại coi như đệ đệ nuôi dưỡng. Khó có được nhìn thấy một đứa bé có duyên hợp mắt như vậy, hơn nữa cũng đã nuôi dưỡng bên cạnh cả đêm, bây giờ cháu dâu không bỏ được hắn cho người khác!”

Thiên Ninh trưởng công chúa cả cười nói: “Bổn cung là cô cô của ngươi, cũng không phải là người khác. Ngươi chính là bắt hắn cho bổn cung, về sau khi ngươi nhớ hắn có thể qua thăm! Hơn nữa, bổn cung là ai ngươi còn không rõ ràng sao? Hắn đi theo bổn cung, nhất định tơ lụa cẩm y ngọc thực, chỉ biết càng thoải mái hơn đi theo ngươi.”

Dù sao, nói đi nói lại nữ nhân này chính là không chịu bỏ qua cho hắn? Quý Du Nhiên nắm chặt quả đấm, “Không được, nếu làm đệ đệ của cháu dâu, cháu dâu đương nhiên muốn giữ hắn bên người nuôi dạy, nào có chuyện giao cho cô cô mang giúp cháu, cháu chỉ thường xuyên qua thăm một chút là xong chuyện? Như vậy không khỏi quá qua loa.”

“Dật Vương phi!” Cuối cùng, di1enda4nle3qu21ydo0n kiên nhẫn của Thiên Ninh trưởng công chúa đã hao hết, mặt trầm xuống, “Ngươi đừng có được cho mặt mũi mà lên mặt! Bổn cung nể tình mẫu hậu mới nói vài lời với ngươi, ngươi còn lên mặt lên mũi phải không? Bây giờ bổn cung nói một câu: Người này, hôm nay bổn cung chắc chắn phải có được! Ngươi thức thời thì nhanh chóng giao hắn ra dây! Nếu không, hậu quả như thế nào chính ngươi suy nghĩ đi!”

Lời vừa nói ra, Quý Du Nhiên rõ ràng cảm thấy  bóng dáng đi theo sau lưng nàng run run lên.

Vội vàng lặng lẽ vỗ vỗ tay hắn, nàng ngẩng đầu lên nói: “Cô cô, cháu dâu cũng nói lại một lời giống vậy với cô cô. Nếu không phải nể mặt mũi Hoàng tổ mẫu, cháu dâu vốn không để cho cô cô mang người vào. Bây giờ, cháu dâu cứ bảo vệ hắn tới cùng! Cháu dâu xem cô cô có thể làm gì cháu dâu!”

“Ngươi!” Không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, trên mặt Thiên Ninh trưởng công chúa giăng đầy mây đen, “Được! Chính là một nha đầu lừa đảo, còn muốn đấu với bổn cung? Ngươi chán sống rồi!” Rồi dùng sức phất tay, “Tất cả đều lên cho ta! Đoạt lấy người cho ta!”

“Dạ!” Lúc này một đám nha đầu gã sai vặt trong ngoài đồng loạt lên, mấy người tới giữ Quý Du Nhiên, mấy người đi lôi kéo tiểu Sơn.

Quý Du Nhiên cuống quýt nắm chặt tay tiểu Sơn, nhưng bọn họ ít người, cũng không lường trước được Thiên Ninh trưởng công chúa lại mang theo nhiều người như vậy tới cửa, dưới sự hoảng hốt, người bên ngoài còn chưa kịp chạy tới, mấy người bên trong đã sớm bị người của Thiên Ninh trưởng công chúa đề phòng trước chen sang một bên rồi. Quý Du Nhiên và tiểu Sơn siết chặt tay đối phương, vẫn bị bọn họ lôi kéo tách ra.

“Hừ!” Mắt thấy tiểu Sơn bị bắt đưa đến bên cạnh mình, Thiên Ninh trưởng công chúa hả hê hừ nhẹ một tiếng, “Như thế nào? Cháu dâu, đứa nhỏ này không phải ta vẫn đoạt được về rồi sao?” Rồi dương dương hả hê đắc ý đi sờ chiến lợi phẩm của mình.

Ai ngờ tiểu Sơn một phát túm được tay cả nàng ta đưa vào trong miệng cắn, hàn răng bén nhọn dễ dàng cắn rách da tay được bảo dưỡng tốt của nàng ta, cắn vào trong da thịt mịn màng, cắn đến nàng kêu to lên, vội vàng hắng giọng kêu: “Cứu mạng, có ai không, cứu mạng!”

Những người bên cạnh vội vàng chạy tới kéo tiểu Sơn ra.

Tiểu Sơn cũng nhân cơ hội nhả ra, nhìn chính xác đường lối chạy về bên cạnh Quý Du Nhiên, cầm thật chặt tay nàng, “Tỷ tỷ.”

Một tiếng gọi yếu ớt này, lại khiến cho trong lòng Quý Du Nhiên mềm nhũn, biết hắn thật tâm thật ý tiếp nhận nàng, liền cũng cầm tay của hắn: “Xin lỗi, về sau ta sẽ không buông đệ ra nữa.”

“Ừhm.” Tiểu Sơn gật đầu.

Bên kia, vất vả lắm tránh thoát được hàm răng của hắn, Thiên Ninh trưởng công chúa vừa nhìn thấy cánh tay của mình bị cắn đến máu tươi giàn giụa, lập tức giận không kiềm chế được: “Khốn kiếp! Một con hát nhỏ, bổn cung muốn dẫn ngươi trở về là coi trọng ngươi, ngươi lại dám như vậy với bổn cung? Có ai không, đánh chết hắn cho bổn cung!”

“Ai dám!” Quý Du Nhiên lập tức nói, lôi kéo tiểu Sơn đến trước mặt nàng ta, ánh mắt nhìn thẳng vào người được gọi là cô cô bên nhà chồng, “Thiên Ninh trưởng công chúa, đây là Dật Vương phủ của ta. Cô cô mặc kệ người dưới hành hung trên địa bàn Dật Vương phủ ta đã là tội ác tày trời, bây giờ còn muốn xảy ra án mạng? Cô cô thật sự coi ta đây một Dật Vương phi là ngồi không sao?”

“Ha ha, bổn cung đâu chỉ coi ngươi ngồi không? Bổn cung vẫn còn cho rằng ngươi và tên tiểu tử ngốc cùng nhau uống gió tây bắc đấy!” Trong mắt Thiên Ninh trưởng công chúa lộ ra oán độc nói: “Không phải dựa vào mẫu hậu cưng chiều sao? Mấy năm tiếp theo mẫu hậu không còn ở đây, ngươi cho rằng ngươi và tên tiểu tử ngốc còn có thể có con đường tốt gì?”

Bốp!

Nghe được ba chữ kia, Quý Du Nhiên trong cơn giận dữ, không chút nghĩ ngợi lập tức vung một cái tát qua.

Thiên Ninh trưởng công chúa nghiêng đầu đi, thật lâu mới quay đầu lại: “Ngươi dám đánh bổn cung?”

Bốp!

Quý Du Nhiên hất tay lại thêm một cái tát.

Thiên Ninh trưởng công chúa Dieễn ddàn lee quiy đôn trong cơn giận dữ, lập tức phất tay định đánh trả: “Tiểu nha đầu lừa đảo, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết!”

Bốp!

Quý Du Nhiên nhẹ nhàng linh hoạt tránh qua, lại một cái tát đánh tới. Đánh xong, còn khe khẽ cười một tiếng, “Cô cô, ngài già rồi, thân thể linh hoạt kém xa cháu dâu.”

Người đã trung niên, chịu không nổi nhất chính là bị người nói già, lại còn là một hậu bối trẻ trung hơn mình rất nhiều. Thiên Ninh trưởng công chúa lại càng trên lửa thêm lửa, vừa định tiến lên, nhưng vừa thấy tay Quý Du Nhiên thủ thế định đánh tới, vội vàng che mặt lui về phía sau. Nhưng vừa nghĩ tới mình vừa rồi quá uất ức, lập tức cười lạnh nói: “Bổn cung già rồi thì như thế nào? Chỉ sợ chờ đến khi ngươi già rồi vẫn còn không so sánh được với bổn cung bây giờ! Tuổi còn trẻ đã định nuôi tiểu nam nhân bên mình, ngươi cho rằng thằng cháu kia của bổn cung là một kẻ ngốc không hiểu nhân sự đúng không? Bây giờ, bổn cung sẽ phải thay mặt mẫu hậu dạy dỗ ngươi thật tốt một chút!”

Trong lòng biết một mình mình không phải là đối thủ của Quý Du Nhiên, nàng thông minh cho gọi thủ hạ bên cạnh mình: “Dật Vương phi không tuân thủ nữ tắc, quyến rũ nam nhân bên ngoài, chính là nhục mạ văn hóa Hoàng thất ta, các ngươi giữ nàng ta lại cho bổn cung, bổn cung cho nàng ta một bài học!”

“Nói bậy!”

Vừa dứt lời, một giọng nam gào to vang lên ở ngoài cửa, khiến cho mọi người đều sửng sốt.

Đáy lòng lập tức nổi lên vui mừng, Quý Du Nhiên quay đầu lại khẽ gọi: “Vương gia!”

Quả nhiên, người tới chính là Phượng Dục Minh vừa mới rời giường.

Chỉ thấy hắn còn mặc áo ngủ, tóc tai bù xù, giày trên chân còn đeo xiêu xiêu vẹo vẹo, chắc vừa mới rời giường đã nhảy xuống tìm người rồi. Ánh mắt nhanh chóng đảo qua, khóa chặt vị trí Quý Du Nhiên, Phượng Dục Minh vội vàng chạy tới, cong miệng lên oán giận nói: “Ái phi nàng rời giường sao không gọi bổn Vương? Làm hại bổn Vương vừa tỉnh phát hiện không thấy nàng, bổn Vương cũng sắp bị hù chết!”

“Minh nhi ngốc, nha đầu này có tiểu nam nhân của mình rồi, đương nhiên phải giấu ngươi! Chỉ có điều, âm mưu của nàng ta bị cô cô phát hiện, chúng ta nhanh chóng dạy dỗ nàng ta một trận, bắt nàng ta vào trong cung giao cho Hoàng tổ mẫu của ngươi định đoạt!” Thấy hắn tới, Thiên Ninh trưởng công chúa không kiềm chế được vui mừng, há mồm nói.

Ánh mắt Phượng Dục Minh lập tức chuyển về phía nàng ta, trong đôi mắt sáng trong phủ lên một tầng sương nhạt, khiến cho người ta không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.

Lòng Thiên Ninh trưởng công chúa lật lại trầm xuống, “Minh nhi, ngươi làm sao vậy? Sao lại nhìn cô cô như thế?”

“Ngươi mắng ái phi.” Phượng Dục Minh lạnh lùng nói.

“Đó là bởi vì nàng ta nên bị mắng!” Thiên Ninh trưởng công chúa the thé nói, đi lên phía trước lôi kéo tay hắn, “Ngươi nghe cô cô nói này, nha đầu này, quan hệ của nàng ta và tiểu tử bên cạnh nàng ta tuyệt đối không tầm thường! Nàng ta chính là bắt nạt ngươi không hiểu chuyện muốn cắm sừng cho ngươi!”

“Nàng ấy sẽ không bắt nạt bổn Vương.” Phượng Dục Minh hất tay của nàng ta ra.

Thiên Ninh trưởng công chúa hơi khựng lại, “Này, ta nói không phải ý này! Ta nói là, nha đầu này trong lòng có quỷ, die nd da nl e q uu ydo n bây giờ bắt đầu nuôi tiểu nam nhân bên cạnh, về sau không chừng còn có thể làm ra chuyện gì đó với ngươi! Ngươi nghe cô cô nói đi, hai chúng ta tốt nhất bây giờ giao nàng ta cho – a!”

Một chữ cuối cùng, giọng của nàng ta trở nên lanh lảnh. Giống như một cây kim nhỏ từ trên trời giáng xuống, chui vào trong huyệt thái dương của người ta, làm cho người ta khó chịu.

Trước mắt lóe lên theo đó, Thiên Ninh trưởng công chúa đã không còn đứng trước mặt Phượng Dục Minh, mà bay ra ngoài thật xa, cho đến khi đụng mạnh vào vách tường, khiến mặt đất cũng hơi rung lên, mới chậm rãi rơi xuống đất.

“Công chúa!” Tỳ nữ của nàng thấy thế, vội vàng thét lên chạy tới nâng nàng dậy.

Phượng Dục Minh lại tiến lên mấy bước, ánh mắt càng thêm âm u, Thiên Ninh trưởng công chúa sợ đến vội vàng lui về phía sau, “Minh nhi, ngươi làm sao? Cô cô đang giúp ngươi mà!”

“Ái phi nàng sẽ không làm chuyện xấu với bổn Vương!” Phượng Dục Minh kêu to.

Thiên Ninh trưởng công chúa vừa hận vừa sợ, trong miệng bắt đầu kêu loạn, “Này cô cô làm sao từng hại ngươi? Ngươi còn nhớ rõ khi ngươi còn bé không, cô cô thường dẫn ngươi cùng đi chơi đùa không? Bọn họ đều không chơi cùng ngươi, chỉ có một mình cô cô chịu để ý đến ngươi. Ta vẫn là cô cô thương yêu ngươi nhất!”

“Ngươi nói láo!”

Phượng Dục Minh chỉ nói những lời này, nhấc chân đá một cái. Hắn là nam nhân, mặc dù tâm trí chưa đủ, nhưng lực lượng tuyệt đối đủ. Thêm vào nữa hiện tại đang trong cơn tức giận, một cước này đá xuống, không đạp bay người cũng phải lưu lại một dấu chân lớn.

Còn lần này, bởi vì có tỳ nữ của mình đỡ lấy, Thiên Ninh trưởng công chúa không bay lên, nhưng bởi vì không giúp nàng giảm xóc sức lực gì đó, một chân này ấn xuống, chỉ cảm thấy ngực quặn đau một trận, thân thể gần như không chống đỡ được.

“Không cho ngươi nói xấu ái phi của bổn Vương!” Mắt thấy nữ nhân này gần như vô lực té vào trong ngực tỳ nữ, Phượng Dục Minh vẫn còn tỏ vẻ âm trầm gào to, “Ái phi nàng làm việc có lý do của nàng, nàng khẳng định đúng rồi! Bổn Vương không cho ngươi mắng nàng nửa câu!”

Thiên Ninh trưởng công chúa nghe được mà lửa giận bộc phát. Nàng cũng không hiểu, tên ngốc này rốt cuộc bị nàng ta đổ thuốc mê hồn gì, cho dù nàng nói gì cũng không nghe lọt?

Ngẩng đầu lên, nàng oán hận nói: “Nàng ta vốn là -” Nhưng vừa thấy ngọn lửa cháy rừng rực trong mắt Phượng Dục Minh, còn có chân của hắn nhấc lên tới, nàng chợt run lên, vội vội vàng vàng hất tỳ nữ trái phải ra, dưới chân như đạp phong hỏa luân * chạy như bay ra ngoài –

(*) Phong hỏa luân: Là bánh xe lửa có thể lướt đi nhanh như gió của Na Tra Thái tử

“Mẫu hậu, cứu mạng! Dật Vương hắn vì tiểu nha đầu này định giết nhi thần!”

Đọc truyện chữ Full