Editor: Puck
“Chính là tại hạ.” Sở Túc Lương phe phẩy quạt mà cười, “Dật Vương phi có cảm thấy quan hệ giữa hai chúng ta lại gần thêm một bước không?”
Càng nhìn hắn như vậy, trong lòng Quý Du Nhiên càng ghê tởm nhiều hơn. Bĩu bĩu môi, nàng vẫn lạnh lùng nói: “Chưa bao giờ cảm thấy. Chỉ có điều đột nhiên nghĩ đến, nếu chủ nhân chân chính của Thái Bình đã trở lại, vậy ngươi nhanh chóng dẫn nàng ta đi thôi!”
“Thôi. Nếu nàng ta đã theo ngươi lâu như vậy rồi, nhìn ngươi hình như dùng cũng thuận tay, vậy thì dứt khoát lưu lại đi. Coi như cô đưa cho ngươi lễ ra mắt là được rồi.”
“Đa tạ Thái tử Phong Lịch ưu ái, chỉ có điều cận thân không dám nhận.” Quý Du Nhiên lạnh lùng nói. Vốn trước đây khi cảm thấy không đúng, nàng cũng đã bắt đầu cách xa Thái Bình. Bây giờ coi như đã xác định thân phận của nàng ta rồi, nàng càng không dám dùng người kia –– nếu là người do nước địch phái tới, trời mới biết tiếp theo bọn họ định làm gì nàng? Nên nói với Lục Ý, “Đi đi, đi gọi Thái Bình tới, để cho nàng ta đi theo chủ tử của nàng ta đi!”
Nghe vậy, Sở Túc Lương tiếp tục cười ngọt ngào: “Này, Dật Vương phi ngươi cần gì phải trông gà hóa cuốc như thế? Nếu cô muốn hại ngươi, đã sớm từ lúc bắt đầu rồi, cần gì đến bây giờ còn đến chỉ danh phận?”
“Đây là chuyện của ngươi.” Quý Du Nhiên lạnh lùng nói, “Thái tử Phong Lịch trưởng Công chúa điện hạ đi thong thả, cận thân và Vương gia còn có việc, cũng không theo cùng được.” Nói xong, không thèm để ý đến Sở Túc Lương thiết tha kêu gọi, xoay người sải bước rời đi. d1en d4nl 3q21y d0n
Chờ trở về phòng, Quý Du Nhiên vội vàng chạy đến trước bàn trang điểm, lấy cây lược nàng cất giấu kỹ gần một năm ra, nhìn hoa văn chữ viết chạm trổ trên mặt, không nhịn được cười lạnh –– Quý Du Nhiên, ngươi thật sự muốn ca ca đến điên rồi sao? Lại coi một cây lược vụng về như thế do ca ca tự mình làm?
Tiện tay ném nó xuống bếp, cất giọng kêu lên: “Người đâu, lấy chậu than vào cho ta!”
“Ái phi, nàng định đốt lược sao?” Phượng Dục Minh nhỏ giọng hỏi.
Quý Du Nhiên gật đầu.
“Ừ, đốt tốt rồi.” Phượng Dục Minh vội nói, trên mặt hiếm thấy hiện lên nụ cười nhạt.
Quý Du Nhiên không hiểu, “Vương gia chàng cười cái gì?” Không nhìn thấy hôm nay nàng bị tức đến quá mức sao? Hắn lại còn cười được?
“Vừa mới bắt đầu bổn Vương cũng không thích thứ này.” Phượng Dục Minh chớp mắt mấy cái, mặt vô tội nói.
Quý Du Nhiên sửng sốt: “Vậy sao ban đầu chàng không nói?”
“Nhưng ái phi nàng thích mà!” Phượng Dục Minh nói, vẻ mặt vẫn hồn nhiên như vậy.
Trong lòng Quý Du Nhiên không nhịn được kích động, “Chàng người này... Đúng là chàng ngốc!”
“Chỉ có điều bây giờ nàng đốt cũng được, dù sao là một vật chết, không nhìn thấy tốt hơn.” Cười hì hì một tiếng, Phượng Dục Minh kéo tay nàng lên, “Ái phi không tức giận, bổn Vương không ưa thích người kia, về sau chúng ta đừng gặp hắn là được!”
“Có khả năng sao?” Quý Du Nhiên nói. Người ta là Thái tử nước láng giềng, bây giờ đại diện cho vua nước Phong Lịch tới đây nghị họa, bây giờ chỗ này trừ Hoàng đế là người cực kỳ tôn quý ra, bọn họ muốn không gặp cũng không được đi?
“Có thể chứ! Bổn Vương bị bệnh!” Nâng mặt lên thật cao, Phượng Dục Minh lớn tiếng nói.
Phụt!
Nàng thiếu chút nữa đã quên gò má sưng tím của hắn rồi. Tâm tình lập tức khá hơn nhiều, Quý Du Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn: “Còn đau không?”
Phượng Dục Minh hút khí một tiếng, miệng bẹt bẹt: “Đau.”
“Vậy lát nữa ta bôi thuốc cho chàng đi!” dinendian.lơqid]on
“Ừ. Vẫn là ái phi tốt.”
Hai người đang dính dính, có người bưng chậu than tiến vào. Mà vừa thấy người bưng chậu than, Quý Du Nhiên liền lạnh mặt xuống: “Ngươi còn chưa đi?”
Thái Bình ngưng mắt: “Chủ nhân nói rồi, bắt đầu từ hôm nay, nô tỳ chính là người của Vương phi ngài, từ nay chỉ nghe một mình ngài điều khiển. Cho nên, bây giờ Vương phi ngài ở đâu, nô tỳ sẽ ở đó.”
“Ta không dám dùng ngươi.” Giọng Quý Du Nhiên lạnh nhạt.
Thái Bình ngưng mắt không nói, giống như vốn không nghe thấy ý ở ngoài lời của nàng. Lòng Quý Du Nhiên nhất thời bị nghẹn, “Ngươi không nghe thấy lời của ta sao? Ta không muốn nhìn thấy ngươi, cũng không dám để cho ngươi đi làm bất cứ việc gì, ngươi chính là trở về bên cạnh chủ nhân của ngươi đi!”
Phịch!
Thái Bình đột nhiên quỳ hai gối xuống: “Bây giờ nô tỳ đã là người của Vương phi ngài rồi, ngài chính là chủ nhân của nô tỳ. Trừ bên cạnh Vương phi ra, nô tỳ đã sớm không có chỗ để đi. Kính xin Vương phi giơ cao đánh khẽ, tùy tiện bố trí chút việc cho nô tỳ làm cũng được, chính là đừng đuổi nô tỳ ra ngoài!”
Lúc này đây, chỉ cần nhìn thấy nàng ta, Quý Du Nhiên sẽ không nhịn được nghĩ đến đức hạnh cà lơ phất phơ của chủ nhân nàng ta, trong lòng chán ghét. Liền trầm giọng xuống lạnh lùng nói: “Miếu Vương phủ chúng ta quá nhỏ, không chứa nổi tôn đại Phật ngươi, ngươi chính là đến từ đâu thì về đó đi! Đừng để cho ta lại nhìn thấy ngươi.”
Thái Bình ngẩn ra, cuối cùng gật đầu: “Dạ, nô tỳ biết.” Rồi đứng dậy, yên lăng đi ra ngoài.
Mà nhìn bóng lưng cô đơn của nàng ta, lòng Quý Du Nhiên lại nhéo chặt, hình như không nỡ.
Nhưng mà, vừa nghĩ tới nàng ta là người của Sở Túc Lương, bây giờ nàng không nỡ cũng không được, Quý Du Nhiên khẽ cắn răng, nhặt lược lên quăng vào trong lửa, rồi kéo Phượng Dục Minh: “Vương gia, dù sao cũng không có việc gì, chúng ta đi xem tiểu Sơn học đi! Ta định tìm cho đệ ấy vài lão sư cưỡi ngựa bắn cung, để cho đệ ấy đều học qua tất cả các phương diện, về sau mới có thể thành công tử tốt tác phong nhanh nhẹn!”
“Được! Ái phi, bổn Vương cũng sẽ cưỡi ngựa bắn cung! Lúc nào chúng ta cưỡi ngựa ra ngoài chơi một chút đi! Bổn Vương dạy nàng cưỡi ngựa!” Phượng Dục Minh vội nói. diee ndda fnleeq uysd doon
“Được!” Quý Du Nhiên cười nói. Nàng cảm thấy, bản thân cũng nên tìm thời gian ra ngoài đi dạo.
Đế đô này, ngây ngốc khiến cho lòng người phiền loạn.
--- ------Ta là đường ranh giới Du Nhiên chạy ra ngoài---- -----
Nếu nghĩ như vậy, Quý Du Nhiên liền tính toán làm như thế.
Dù sao trong triều đình bận chuyện nghị hòa, bận rộn chiêu đãi sứ giả nước Phong Lịch, từ trên xuống dưới đều bận bịu rối rít, sự tồn tại của hai người bọn họ vốn không thể giúp đỡ thêm cái gì, thêm vào đó Hoàng đế cũng đang oán giận Phượng Dục Minh động thủ với Tể tướng nước Phong Lịch ngay trước mặt mọi người, cho nên khi Phượng Dục Minh vừa trình tấu muốn ở trong nhà dưỡng thương liền được Hoàng đế phê chuẩn.
Vì vậy, bọn họ dứt khoát dọn dẹp chút đồ, mang theo tiểu Sơn, cũng mang theo cả thất Hoàng tử đi cùng, quần áo nhẹ nhàng đơn giản đến ở tạm trong am Hà Hoa ở ngoại thành đế đô.
Tiểu Sơn vẫn đi học chung với thất Hoàng tử, hai hài tử làm bạn với nhau, chung đụng vô cùng vui sướng.
Phượng Dục Minh cũng thuận tiện mang theo ngựa của hắn tới, cũng chọn một con ngựa nhỏ cho Quý Du Nhiên. Hai người thừa dịp trời cao đất rộng, mỗi ngày luyện tập cưỡi ngựa ở trong đất hoang. Có lẽ năng khiếu của nàng không tệ, sau khi luyện bốn năm ngày, nàng có thể ngồi vững vàng trên lưng ngựa đi một đoạn rồi. Quý Du Nhiên mừng rỡ, càng luyện tập nhiều thêm, chỉ trông mong có một ngày có thể cưỡi ngựa chạy như bay. Có việc gửi gắm tâm tình, nàng cũng không quản những chuyện lung tung rối loạn trong Kinh thành, tâm tình dần tốt lên.
Một ngày này, nàng và Phượng Dục Minh lại cưỡi ngựa ra ngoài đạp thanh, một đường lắc lư đi về phía trước. Trên đỉnh đầu trời xanh mây trắng, trước mắt cỏ xanh mênh mông bát ngát, khiến cho lòng người ta bỗng chốc rộng mở không ít.
Đột nhiên ––
“Giá! Giá!”
Tiếng vó ngựa vang dội truyền đến, kèm với nhiều tiếng roi, làm cho người ta có cảm giác rất tùy tiện.
Quý Du Nhiên không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy một vệt màu đỏ rực xông vào trong tầm mắt.
Đang ở phía trước cách đó không xa, hai con ngựa chiến bờm đỏ nện bước rộng lớn chạy nhanh đến. Trên lưng ngựa, phía trước là một người mặc bộ đồ đỏ, tay cầm roi ngựa, một đường chạy thật nhanh. Ở sau lưng, một người khác mặc bộ đồ gấm màu xanh ngọc, đuổi theo không buông.
Chân trời rộng lớn, thảm cỏ xanh xanh giống như bị đổ hai màu đậm một đỏ một lam lên, chói mắt thật sự nói không nên lời, cũng không nói ra được khí thế phi phàm.
Lực chú ý của Quý Du Nhiên và Phượng Dục Minh lập tức bị hấp dẫn.
“Vương gia, qua một khoảng thời gian nữa, ta cũng muốn sóng vai dong duổi với chàng như vậy, giống như bọn họ!” Tay cầm roi ngựa chỉ về phía trước, Quý Du Nhiên hâm mộ nói.
Hai mắt Phượng Dục Minh cũng sáng lên, “Được! Bổn Vương chờ!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc
Quyển 2 - Chương 3-1: Gặp lại không nhận (1)
Quyển 2 - Chương 3-1: Gặp lại không nhận (1)