Chiếc xe Ferrari đen sang trọng dừng trước cửa tòa biệt thự Lãnh gia.
Quản gia Vân vội vã chạy ra mở cửa, cúi người '' Cậu chủ đã về.''
Anh và cô bước xuống xe trong sự ngỡ ngàng của những người giúp việc, cả
quản gia Vân sống những 30 năm trong tòa biệt thự Lãnh gia này cũng ngạc nhiên không kém. Lần đầu tiên cậu chủ đem phụ nữ về nhà a.
Anh nắm đôi tay đầy mồ hôi vì áp lực của cô đi thẳng vào phòng khách.
Mẹ anh nghe người giúp việc báo anh về, hớt hở chạy ra.
'' A Thiên, sao gần cả hơn một tháng nay con mới chịu về nhà hả? con có biết Crystina đã về nước hai hôm trước chưa? Cả tiễn đưa cũng chẳng thấy mặt con đâu, hừ.''
Bà thấy có gì đó không đúng, xoay ngang nhìn cô
gái ngồi kế bên Lãnh Thế Thiên. Bà ngạc nhiên khi thằng nhóc này hôm nay lại đem con gái về nhà.
Bà tò mò nhìn Khuynh Đề, cô gái này nhìn thật nhỏ nhắn, tuy có chút ốm yếu nhưng mông có mông, ngực có lại ngực, dáng rất đẹp, chắc chỉ cao 1m60. Đôi mắt long lanh không nhiễm bụi, cặp mày lá liễu thanh tú, sống mũi thẳng nhỏ, đôi môi anh đào thật đẹp,
khuôn mặt ánh lên tràng đầy sức sống. Bà lại nhìn từ trên xuống dưới cô, máy tóc đen xoăn dài buộc cao, cô bận áo sơ mi trắng đơn giản, quần
jean xanh, mang đôi giày búp bê đen đã bạc màu. Rất giản dị, bà rất
thích kiểu con dâu như thế này, có điều cô bé này đã đủ tuổi vị thành
niên chưa a, nhìn như còn là nữ sinh 16-17 tuổi.
Lưu Tử Quỳnh
bước đến ngồi kế bên Khuynh Đề, mắt chớp sáng '' Con tên gì? Bao nhiêu
tuổi? Con cái nhà ai? Con là gì của A Thiên nhà bác?''
'' Mẹ, đọc dài vậy sao con bé trả lời kịp.'' Lãnh Hạ Kiều nghe ồn ào đã bước xuống.
Lãnh Thế Hoàng cũng cười khổ bước xuống ngồi kế Lưu Tử Quỳnh. Vợ ông mong có con dâu đến độ này rồi sao, gặp cô gái nào vừa mắt cũng hỏi tên tuổi.
Lãnh Thế Thiên thấy mọi người đã đến đầy đủ, gật đầu chào '' Ba mẹ, chị hai, con mới về.''
Bà không để ý đến con trai, vẫn nhìn Khuynh Đề '' Con nói đi a, đừng ngại.''
Khuynh Đề cô bất ngờ khi thấy người nhà anh đã ngồi xung quanh cô. Cô chỉ muốn đến xem anh có nói dối cô không thôi, sao giờ lại thành ra như vầy. Cô
bối rối, ngại ngùng.
'' Con.. con là Khuynh Đề, con 22 tuổi ạ.
Con đang sống với bà ngoại tên Lý Lan, ba mẹ con mất năm con 14 tuổi.
Con.. con.. là..''
'' Ba mẹ, hôm nay con về nhà là có chuyện quan trọng muốn nói với ba mẹ. '' Anh ngắt lời cô.
Bàn tay vẫn nắm tay cô thật chặt, ánh mắt đầy kiên định nhìn cô.
'' Con nói đi, ba mẹ đang nghe.'' Lãnh Thế Hoàng lên tiếng.
'' Con muốn kết hôn với Khuynh Đề.'' Anh là thật lòng rất muốn kết hôn với cô.
'' Thế Thiên anh..anh nói gì vậy?'' Cô mở to đôi mắt đầy kinh sợ nhìn anh.
Anh lập lại lời nói, đôi mắt nhu tình như nước nhìn cô '' Anh muốn cưới em, Khuynh Đề.''
'' Anh..anh không đùa?'' Trái tim cô muốn nhảy ra ngoài rồi a.
'' Anh chưa từng bao giờ đùa ai.'' Anh lắc đầu.
Cô có nghe lầm không, anh muốn cưới cô. Cô chớp đôi mắt đẹp, trong veo,
miệng mở thật to. Anh nhìn cô cười thật tươi, đồng điếu ấn sâu bên môi,
nhìn anh thật chói mắt. Trái tim cô càng đập nhanh, có chút tin tưởng.
Anh thấy cô ngốc này càng ngày càng đáng yêu, anh nhìn mãi mà không chán.
Đôi má vì anh đang ửng hồng thật đẹp. Đôi mắt trong veo kia ánh lên nét
yêu thương đối với anh, mà anh cũng vậy. Anh càng chắc chắn muốn cưới
cô.
'' Thật sao A Thiên? Hay con chỉ muốn kiếm người chống đối mẹ?'' Lưu Tử Quỳnh vừa mừng vừa sợ.
'' Đúng đó A Thiên, em đừng có lừa chị và ba mẹ.'' Lãnh Hạ Kiều không tin Lãnh Thế Thiên.
'' Con muốn kết hôn với Khuynh Đề là thật. Con đến chỉ để thông báo cho
cha mẹ và chị biết, còn mọi người đồng ý hay không, không quan trọng. '' Anh luôn kiên định với lời nói của mình.
Còn Lãnh Thế Hoàng chỉ
im lặng, ông biết rõ tính tình đứa con trai mình, một khi quyết định
chuyện gì thì rất chắc chắn. Trong công việc con trai ông luôn nói một
là một, hai là hai, chưa thây đổi ý định bao giờ. Rất biết nắm chắc và
quyết đoán, anh luôn trên cơ các cổ đông trong công ty, nên ông rất an
tâm khi năm 22 tuổi anh đã bắt đầu nhậm chức tổng giám đốc công ty Lãnh
Phong của ông.
Nay lại đem về cô gái còn bảo muốn kết hôn, thằng nhóc này đã dính lưới tình ái rồi.
Ông nãy giờ ngồi quan sát cách nói chuyện của Lãnh Thế Thiên và Khuynh Đề.
Có chút vụng về của cô gái, nhưng ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi con trai ông, đôi mắt trong veo ánh lên yêu thương vô tận với anh. Còn anh luôn
nhìn cô bằng ánh mắt đầy nhu tình, nụ cười trên môi chưa từng dứt, bàn
tay luôn nắm chặt lấy bàn tay cô, kiên định chắc chắn trong lời nói.
Ông vẫn muốn thử anh và cô gái, thì thầm với vợ vài câu rồi đứng dậy bảo
anh bước lên phòng sách, ông muốn nói chuyện riêng với anh.
Lãnh Thế Thiên anh biết chắc là ông muốn thử lòng anh, vẫn đáp dạ bước lên
theo. Trước khi đi anh làm mọi người xung quanh kinh ngạc, anh hôn lên
trán Khuynh Đề thì thầm nói cô hãy yên tâm, rồi bước đi.
Cô từ
ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, vẫn còn đỏ mặt vì nụ hôn lên trán
của anh. Lòng cô bây giờ thật hỗn độn, vừa vui vừa sợ vì chưa tin đây là thật.
Lưu Tử Quỳnh và Lãnh Hạ Kiều mỉm cười, xoay nhìn cô. Mà khi cô nhìn hai người đang ngồi hai bên mình, lòng có chút bất an.
***
'' Con là thật lòng? '' Lãnh Thế Hoàng đứng trước bàn làm việc trong phòng sách, nhìn Lãnh Thế Thiên như đang dò xét.
'' Là con thật lòng!'' ánh mắt anh nhìn ba mình không một tia hoảng sợ.
Ông rót lấy một ly trà trên bàn, uống một ngụm, ánh mắt giả nghi ngờ '' Sao ta lại chưa từng nghe con nhắc đến con bé bao giờ ?''
'' Vì
chưa đến lúc thích hợp. Nhưng nay con nói là sự thật, con muốn kết hôn
cùng Khuynh Đề, mong ba mẹ đừng gây khó khăn cho cô ấy.''
'' Con cảm thấy ta và mẹ con sẽ làm khó gì con sao ?'' ông mỉm cười.
Anh không trả lời làm ông càng cười to, vỗ vay con trai cưng của mình, ông trấn an '' Con tính khi nào kết hôn?''
Ánh mắt anh đầy vui mừng '' Con muốn cuối tháng sau, càng nhanh càng tốt.''
'' Muốn rước con bé nhanh đến vậy sao, ha ha.'' Ông cười vui vẻ, con trai tính cách rất giống ông.
Lúc mới vừa biết Tử Quỳnh vợ ông, ông đã muốn lấy bà làm vợ. Sự thật càng
chắc chắn hơn khi gia đình ông ngăn cản, vì bà chỉ là con gái nhà nghèo. Ông cãi vã với ba mẹ, hai người đã cố gắng rất nhiều mới được ba mẹ ông chấp nhận. Thế nên đối với con trai ông, ông không muốn vì chuyện môn
đăng hộ đối mà làm mất đi tình yêu của hai đứa trẻ. Ông luôn chấp nhận
quyết định của Lãnh Thế Thiên, vì ông biết con trai mình nói được sẽ làm được.
Lãnh Thế Thiên anh và cha bước xuống phòng khách đã nghe tiếng mẹ anh vang lên.
'' A, Đề Nhi, con học ngành Kinh Doanh sao? Thật giỏi a.''
'' Haizz sao em lại học cái ngành khô khan đó hay vậy, chị chỉ cần nghĩ
đến những hợp đồng, những con số đã chóng mặt ra ngay.'' Lãnh Hạ Kiều
cảm thán.
Khuynh Đề cảm thấy ấm áp trong lòng, bao nhiêu bất an
đã biến mất. Lưu Tử Quỳnh và Lãnh Hạ Kiều rất thân thiết, làm cho cô như có dòng nước ấm áp vào trong lòng.
Lưu Tử Quỳnh bà hỏi về cô
rất nhiều, nhưng chưa có nữa câu khinh miệt như người giàu khác. Kiếp
trước cô chỉ dám đứng nhìn từ xa, chưa một lần tiếp xúc với bà. Bà luôn
tỏa ra nét cao quý, kiều diễm của quý bà. Còn Lãnh Hạ Kiều lại có nét
rất nam tính, cô luôn cảm giác rất thân thiết như người em được bảo bọc
che chở, Lãnh Hạ Kiều luôn nói những câu chọc cười cô.
Nghe có
tiếng bước chân, cô ngẩn đầu lên nhìn người đàn ông yêu nghiệt đang bước gần lại cô. Anh ngồi xuống vươn tay ôm lấy vai cô, kéo cô càng gần lại
mình, mùi nước hoa nam tính lan tỏa khắp người anh. Từ lúc gặp anh một
lần nữa, cuộc sống cô đảo lộn, có thêm biết buồn vui, hờn giận, có thể
yêu anh một lần nữa thật là tốt đẹp đối với cô. Nhưng lòng cô luôn có
nổi bất an, đó là sự việc đang diễn ra, cảm giác không thật. Cô luôn sợ
như lời mẹ anh nói, sợ anh chỉ lấy cô ra làm bức bình phong đối phó với
mẹ anh.
Lưu Tử Quỳnh bà nhìn hai đứa nhóc này càng đẹp đôi,
nhưng việc quan trọng vẫn nên nói a. Bà ho nhẹ hai tiếng '' A Thiên con
tính khi nào sẽ làm lễ kết hôn?''
'' Con muốn cuối tháng sau,
con muốn cưới Khuynh Đề càng nhanh càng tốt.'' Anh nắm lấy tay Khuynh
Đề, anh muốn cưới cô nhanh. Chàng trai lúc sáng nhìn đã biết để ý đến
cô. Anh muốn cô phải là của anh, đừng hòng ai cướp cô đi.
''
Được rồi được rồi, dù gì cũng trưa rồi. Khuynh Đề ở lại ăn với gia đình
bác một bữa cơm, còn chuyện cưới hỏi vừa ăn vừa bàn bạc cũng được.''
Lãnh Thế Hoàng mỉm cười.
Lưu Tử Quỳnh hưng phấn '' A đúng rồi, chắc Đề Nhi con đói rồi, ở lại cùng bác ăn cơm nhé, cấm từ chối a.''
Cô quay sang nhìn anh, thấy anh gật đầu với cô.
'' Dạ, vâng bác.'' Cô ngại ngùng gật đầu, cùng anh bước xuống bàn ăn.
Lãnh Hạ Kiều chợt chạy tới đẩy Lãnh Thế Thiên ra khỏi Khuynh Đề, ôm chầm lấy cô.
'' A, Khuynh Đề, em thật nhỏ nhắn. Tối nay ở lại ngủ với chị nhé, chị muốn ôm em ngủ a ha ha.'' Cô liếc Lãnh Thế Thiên cười gian trá.
Lãnh Thế Thiên anh không vui, kéo tay bà chị ngốc khỏi người Khuynh Đề ''
Chị lo kiếm người yêu mà ôm đi. Khuynh Đề là của em, cấm chị ôm cô ấy.''
'' Ai da, đồ keo kiệt.'' Lãnh Hạ Kiều mất hứng.
Cô nghe anh bá đạo tuyên bố thì càng xấu hổ, thật muốn kiếm cái lỗ trốn a. Mặt cô bây giờ chắc đỏ như tôm luộc rồi.
Lãnh Thề Hoàng và Lưu Tử Quỳnh chỉ lắc đầu cười. Thằng con quý tử nay cũng
biết ghen mà lại là với bà chị mình nữa a, Khuynh Đề khổ dài dài rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hai Kiếp Đều Là Anh
Chương 12
Chương 12