Những ngày tiếp theo đối với Khuynh Đề cô như là ăn được kẹo ngọt được ban tặng từ thiên đường.
Mọi việc trải qua điều êm ả. Bà cô phẫu thuật thành công, chưa đầy một tuần lễ đã ngồi dậy đi lại được. Bà cũng rất vui mừng khi cô đồng ý ở chung
với Lãnh Thế Thiên, nhưng bà lại từ chối về ở cùng cô và Lãnh Thế Thiên, vì dì của Khuynh Đề - Hạ Tử Mạc muốn đem bà về tỉnh D để chăm sóc cho
bà.
Khuynh Đề năn nỉ có, giả vờ giận bà cũng có. Bà cười khổ xoa đầu cô, bà đi cũng rất buồn nhưng bà không muốn cô suốt đời như chú
nhím nhỏ cần bà ở bên cạnh mãi được.
''Đề Nhi à, bà cũng đã
già…Dì Mạc cháu lại muốn bà về quê ở cùng để an hưởng tuổi già, cháu lại sắp làm vợ Thế Thiên, có nghĩa cháu phải chăm sóc chồng cháu mà hai đứa lại còn trẻ, bà không muốn quấy rầy hai đứa..''
''Không có đâu bà, bà không quấy rầy gì cả, Đề Nhi muốn chăm sóc bà, Đề Nhi không muốn xa bà.'' Ánh mắt cô ngập nước.
''Đứa trẻ ngốc này.. haizz làm sao con mới chịu hiểu đây.'' Bà thở dài.
Cô lắc đầu ''Đề Nhi không hiểu.''
''Đề Nhi… Con và Thế Thiên sau này sẽ có cuộc sống riêng. Mà bà lại muốn về
tỉnh D an dưỡng, dù sao nơi đó cây cỏ yên bình sẽ hợp với bà hơn, nơi
này bao nhiêu năm nay bà vẫn không thích nghi được. Nếu Đề Nhi thương
bà, Đề Nhi sẽ hiểu mà đúng không? Nay dì Mạc lại muốn đưa bà về quê
hương tịnh dưỡng, đó là điều tốt dành cho bà. Đề Nhi luôn muốn tốt cho
bà mà phải không?''
Khuynh Đề mím môi, gật đầu. Cô luôn muốn những thứ tốt đẹp nhất dành cho bà, người mà cô thương yêu.
Bà mỉm cười ''Vậy Đề Nhi nghĩ xem, bà có nên về tỉnh D tịnh dưỡng là tốt không?''
Cô im lặng, lại gật đầu. Cô biết tỉnh D quê cô có khí hậu ôn hòa, cây cối
hoa thơm luôn xanh mát, non nước hữu tình, là nơi bình yên cho con người ta luôn dễ chịu. Dì Mạc cô lại chất phác mộc mạt, gia đình dù làm nông
nhưng luôn có của ăn của để, những năm cô học trung học đến đại học dì
Mạc cũng góp một phần không nhỏ tiền chi tiêu để giúp đỡ cô và bà. Nay
dì Mạc lại muốn đưa bà về chăm sóc, đó là việc tốt. Cô biết khi bà sống
với cô, chưa một ngày không cơ cực, yên bình. Có lẽ cô nên để bà đi..
Cô gượng cười ''Bà dù về quê, nhưng vẫn phải nhớ đến Đề Nhi, khi nào Đề Nhi học xong sẽ về quê thăm bà..''
''Bà sẽ nhớ Đề Nhi, bà sao quên được Đề Nhi của bà… ngoan hãy sống tốt, làm
người vợ tốt, Thế Thiên sẽ luôn yêu thương cháu thay bà.'' Bà nhẹ nhàng
vỗ vai an ủi cô, bà đi cũng rất đau lòng.
Đêm đó cô xin Lãnh Thế Thiên ngủ cùng bà một đêm, anh đau lòng nhìn cô rồi đồng ý.
Hai bà cháu tâm sự rất nhiều điều, từ lúc cô còn là một đứa bé đến khi cô
trưởng thành, rồi đến lúc này.. cô kết hôn. Nó trải qua một cách nhanh
chóng, cô nhớ lúc ba mẹ còn sống mỗi buổi chiều cô học về sẽ chạy ngay
đến cánh đồng nhà mình ngắm hoàng hôn xuống, màu hoàng hôn tuyệt đẹp ấm
áp làm cô yên bình, sau đó sẽ cùng gia đình ăn bữa cơm rồi cùng nhau hàn thuyên cho hết một ngày. Cứ thế trôi qua đến khi ngày kinh hoàng ập
xuống gia đình cô, nó cứ ám ảnh mãi cuộc sống cô, đẩy cô vào một cuộc
sống khác
Cô nhớ mãi bàn tay mình đầy máu tươi của mẹ, cả khuôn
mặt tái nhạt của cha. Cô hốt hoảng thất thanh kêu tên ba mẹ, nhưng họ
bất động trên chiếc xe đẩy lạnh lẽo của bệnh viện. Rồi tuyệt vọng khi
đứng trước ngôi mộ còn mùi đất bùn mới xây lên, những ngày sau đó cô như người mất hồn, không nói không ăn uống, thu mình không mở lời cùng ai.
Bà cô vì không muốn cô chui rút mãi trong phòng, đã dẫn cô đến thành phố A này, và cũng là nơi thay đổi cuộc sống cô.
Khuynh Đề cô thiếp ngủ đi lúc nào không hay.
***
Buổi sáng trời vừa ló dạng, gia đình dì Mạc đã đến nhà Lãnh Thế Thiên đưa Lý Lan bà về quê.
Khuynh Đề cô cố gắng níu kéo, nên gia đình dì Mạc ở lại đến trưa mới lên đường về tỉnh D.
Cô đứng mãi trước cửa nhìn chiếc xe rời đi đã được vài phút, Lãnh Thế Thiên đau lòng nhìn cô vợ nhỏ mình.
Anh bỗng nghĩ ra điều gì đó, bế cô lên bước đến chiếc xe.
''Thế Thiên… anh làm gì vậy?'' cô kinh ngạc nhìn anh.
''Chúng ta đi giải sầu.'' Anh cười với cô, đồng điếu ẩn hiện bên môi tuyệt đẹp
dưới ánh nắng. Lãnh Thế Thiên anh không muốn nhìn cô mãi u sầu như thế.
''Đi đâu?'' cô tò mò, vừa lúc anh đã đặt cô vào ghế trước.
''Đến đó em sẽ biết.'' Anh nháy mắt nhìn cô.
Một lúc sau, anh đã lái đến công viên trò chơi Happyland.
''Công viên trò chơi?'' Cô ngạc nhiên xoay người nhìn anh.
Anh cong môi mỏng lên, nắm tay cô từ trong xe ra. Anh muốn cho cô không suy nghĩ đến đau buồn nữa, những ngày sau này anh sẽ là người luôn cho cô
những ngày vui vẻ không lo buồn.
Cô bật cười, không ngờ anh cũng có đi công viên giả trí, cô chỉ tưởng anh là người chỉ biết công việc,
sống chết vì công việc. Hôm nay cô lại biết được một mặt khác của anh,
thật thú vị a.
Cô cười làm anh vừa tò mò, vừa hứng khởi. Cô cười rồi, nụ cười như ánh nắng ban mai làm lòng anh rung động không thôi,
đôi núm đồng tiền kia như hoa anh đào ngày xuân, rực rỡ. Anh bất giác
cũng nhỏe miệng cười, nắm tay cô vào cổng công viên giải trí.
Cô
bắt đầu chơi rất nhiều trò chơi, hết tàu lượn siêu tốc đến xe điện đụng
rồi lại đu quay cảm giác mạnh. Giống như tất cả trò chơi cô chưa bỏ sót
trò nào, anh kinh sợ chưa thôi thì cô đã bước vào lâu đài ma ám.
Cô vợ nhỏ của anh làm anh bất ngờ này sang bất ngờ khác. Trời ạ, cô có
phải Khuynh Đề anh biết không, khi bước vào công viên cô như một người
khác xa lạ, trừ ánh mắt trong veo kia luôn hiện ánh cười với anh. Lãnh
Thế Thiên thở dài, nhưng lòng lại vui mừng vì cô đã vui vẻ trở lại.
Một lúc sau.
Cô ngồi trên chiếc ghế công viên dưới gốc cây cổ thụ cao lớn, tay cầm que
kem mát lạnh, đôi má còn ửng hồng vì ánh nắng chiều. Cô lúc này như búp
bê sứ mỏng manh lại xinh đẹp.
Đôi mi dài cong vút đang còn vươn
giọt mồ hôi, đôi môi anh đào ngọt ngào như que kem cô đang cầm hương vị
dâu tây. Khuôn mặt trái xoan thanh tú cùng bộ váy xanh như màu trời, nhẹ nhàng lại thanh lệ.
Cơn gió như cũng muốn trêu ghẹo cô, thổi
một làn gió mát cho buổi chiều mùa thu. Mái tóc xoăn dài đến lưng nhẹ
nhàng đưa theo gió, theo đó là khuôn mặt hưởng thụ vị kem ngọt liệm
trong miệng của cô.
''Thật dễ chịu a..'' Cô than nhẹ.
Cô mở đôi mắt to trong veo ra, nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Lãnh Thế Thiên. Cô bất ngờ khi xung quanh cô những chàng trai đi ngang, đã nhìn
cô bằng ánh mắt nóng bỏng như muốn lột trần cô. Vừa hốt hoảng lại ngượng ngùng, cô đứng dậy bước đi tìm Lãnh Thế Thiên.
Bỗng có một chàng trai can đảm, bước đi theo. Chàng trai nắm lấy cổ tay cô, ngại ngùng ngỏ lời.
''Đừng đi, cho anh làm quen được không?''
''Tôi..tôi..'' Cô kinh sợ, bối rối không biết làm sao.
Có bàn tay rắn chắt của đàn ông, ôm lấy eo cô. Cô đang run rẩy té nhào vào lòng ngực ấm áp, mùi nước hoa đàn ông nam tính đắc tiền làm cô như yên
lòng, vì biết là anh- Lãnh Thế Thiên.
''Muốn làm quen với vợ tôi sao?'' Lãnh Thế Thiên khó chịu dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn chàng trai.
Chàng trai vì khí thế bức người của người đàn ông trước mặt, hoảng sợ cúi đầu xin lỗi rồi chạy đi mất.
Anh bực mình liếc nhìn những người xung quanh đang nhìn như thách thức, xem chàng trai nào còn dám đụng đến vợ anh.
Hừ, chỉ vừa xa cô một chút lại có người muốn đến làm quen cô. Anh chỉ xoay người đi nghe điện thoại từ Ẩn Diếc báo tin có chuyện ở Lãnh hội, nhưng cũng không có gì quá khó khăn, không cần Lãnh Thế Thiên anh ra mặt. Anh dặn dò Ẩn Diếc một số chuyện rồi cúp máy. Vừa quay lại cô, thấy một
chàng trai to gan nắm lấy tay cô, rồi còn lại xin làm quen. Mặt anh đen lại, tức giận cực kỳ.
Cảm thấy mất hứng, anh bế cô lên trong sự hốt hoảng chưa hết của cô, bước ra khỏi công viên trò chơi.
Khuynh Đề cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho đến khi ngồi vào trong xe.
Anh bất ngờ hôn môi cô, bá đạo đoạt lấy mùi vị ngọt ngào trong khoang miệng cô. Như được chưa thỏa mãn, anh đưa lưỡi rà quét răng cô mút lấy, kéo
chiếc lưỡi cô hòa chung nhịp.
Một lúc sau anh chậm rãi buông đôi môi đã bị hôn đến sưng đỏ của cô, giọng nói khàn khàn ''Bảo bối, em là
của anh. Đừng mong ai cướp em đi khỏi tay anh, hứa với anh đi, chỉ có
mỗi anh, chỉ duy nhất là của anh !''
Cô mê muội vì nụ hôn nóng bỏng của anh, trái tim lấp đầy hạnh phúc, mỉm cười gật đầu. Anh đang ghen vì cô a, thật đáng yêu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hai Kiếp Đều Là Anh
Chương 17
Chương 17