Editor: Phan Dĩnh Lâm
”Em ấy… Quả thật không dễ dàng gì!” Nghe Lâm Du nói, Cố Nhiên gật đầu, trịnh trọng nói: “ Em yên tâm, anh sẽ chiếu cố em ấy.”
Lâm Du từng nghe Triệu Tuyết Nhi nhắc tới mối quan hệ giữa Cố Nhiên với
Triệu gia. Nếu Cố Nhiên nguyện ý chiếu cố Triệu Tuyết Nhi, đương nhiên
đó là đều tốt, nhưng chỉ sợ Cố Nhiên sẽ gặp không ít phiền phức.
Dừng một chút, Lâm Du hỏi: “Chuyện giữa anh với Triệu Linh Lộ sao rồi?”
”Anh và cô ta thì có chuyện gì?” Nhắc tới Triệu Linh Lộ, Cố Nhiên mất kiên
nhẫn: “Coi như phụ nữ trên đời này chết hết anh cũng không cưới cô ta!”
”Người nhà của anh thì sao?” Cố Nhiên thật đúng là... May là cô không có uống nước, nếu không thì cô đã bị sặc nãy giờ rồi.
”Mẹ và bà nội luôn đứng về phe của anh, nói Triệu Linh Lộ so ra còn kém
Triệu Tuyết Nhi! Cha của anh thì bảo cần suy nghĩ thêm.” Cố Nhiên bĩu
môi, lơ đễnh nói, “Thật ra là cha đồng ý rồi. Mỗi lần cha nói “cần suy
nghĩ thêm” xong đều không nói gì nữa. Nghe như nặng nề lắm nhưng thật ra cha cũng chẳng suy tính gì cả.”
”Anh thấy chú đừng nhúng tay vào chuyện của Triệu Tuyết Nhi thì tốt hơn.” Theo góc độ của lý trí, Hứa
Mạch phân tích: “Tình cảnh của Triệu Tuyết Nhi ở Triệu gia rất lúng
túng, nếu chú ra mặt bảo vệ, khó tránh chuyện Triệu gia đỗ nguyên nhân
Triệu Linh Lộ không kết hôn được lên người Triệu Tuyết Nhi. Nếu Triệu
gia quyết tâm truy cứu, dĩ nhiên chú không có vấn đề, nhưng Triệu Tuyết
Nhi thì...”
”Chẳng lẽ bọn họ dám xé xác Triệu Tuyết Nhi? Sau này cô ấy sẽ do em bảo hộ!” Nhớ tới thái độ khác biệt mà Triệu gia đối với
Triệu Linh Lộ và Triệu Tuyết Nhi, Cố Nhiên rất bất bình.
Nghĩ đến Lâm Du, sắc mặt cậu đen lại. Yêu ai yêu cả đường đi lối về, quyết tâm
bảo vệ Triệu Tuyết Nhi của cậu càng thêm kiên định. Lúc trước cậu không
biết thì thôi, còn sau này, đừng hòng có ai khi dễ được Triệu Tuyết Nhi.
Một người đàn ông nỗi lên ý muốn bảo hộ một cô gái... Hứa Mạch cười, không nói cũng không ngăn cản lời thề son sắt của Cố Nhiên nữa.
Chuyện thu mua công ty giải trí Thiên Thần cứ vậy mà quyết định. Sau khi trò
chuyện xong, Lâm Du không về nhà cùng Hứa Mạch mà cô liên lạc với Chu
Lăng.
Số điện thoại của Chu Lăng là do Hứa Mạch lấy được nhưng
hẹn gặp mặt là do Lâm Du ra mặt. Đối với lần này, Hứa Mạch không có bất
kỳ dị nghị gì, hắn phái tài xế cùng vệ sĩ đưa cô đến chỗ hẹn.
Thấy Lâm Du, nghi ngờ trong lòng Chu Lăng vẫn không hề sút giảm. Hắn và Lâm
Du có thể coi là biết nhưng không tiếp xúc nhiều. Lúc đầu Lâm Du chính
là vị hôn thê của Chu Tuyền, lấy quan hệ tồi tệ giữa anh và Chu Tuyền
thì thái độ của anh với cô không thể nào tốt được.
Lâm Du bất ngờ hẹn gặp làm Chu Lăng ngạc nhiên. Anh cho là cô sẽ không liên lạc gì với Chu gia nữa.
Nói theo cách khác, cho dù Lâm Du muốn tìm, cũng là tìm Chu Tuyền tính sổ,
cuối cùng sao lại nhắm vào người vô can là anh vậy trời? Dù bất đắc dĩ
nhưng anh vẫn đến trước giờ hẹn, đã đồng ý gặp mặt thì không đến muộn,
đây là phép lịch sự cơ bản.
”Thật xin lỗi, đã để cho anh Chu đợi
lâu.” Tiêu sái ngồi xuống vị trí đối diện Chu Lăng, tựa như bạn tri kỷ,
Lâm Du mở thực đơn, “Có muốn uống gì không?”
”Không cần.” Chu Lăng từ chối, sau đó lịch sự gọi phục vụ.
”Hai ly nước chanh.” Lâm Du gọi thức ăn rất nhanh, cũng không quên giải
thích, “Cà phê giúp nâng cao tinh thần nhưng khong nên uống nhiều, đổi
khẩu vị một chút, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”
”Tôi cho là nước chanh chỉ dành cho con gái.” Chu Lăng hoài nghi Lâm Du đang đùa bỡn anh.
”Không biết!” Lâm Du lắc đầu một cái: “Thỉnh thoảng thử một vài thứ lạ, đối với anh Chu mà nói, cũng không tổn hại gì.”
Chu Lăng lạnh giọng xuống: “Có ý gì?”
”Nếu anh đã hỏi, tôi cũng không vòng vo. Hôm nay tôi tìm gặp anh Chu là muốn được hợp tác cùng anh.” Cô không giỏi vòng vo, dứt khoát rồi: “Chắc anh đã nghe qua danh tiếng công ty giải trí Thiên Thần. Tôi dự định thu mua công ty này nhưng ngại vốn không đủ, thực lực còn yếu, cần tìm thêm bạn hợp tác.”
”Bạn hợp tác? Gồm có những ai rồi?” Anh là người làm ăn, miễn nghe đến cơ hội làm ăn là nổi máu nghề nghiệp.
”Ngoại trừ anh Chu ra, hai người khác nhất định anh đã biết, đều là người có
tiền, chính là Hứa Mạch và Cố Nhiên.” Lâm Du ném mồi nhử.
Hứa
Mạch thì không cần nói nhiều, có hắn thì thực lực bảo đảm. Còn Cố Nhiên? Con cưng nhà họ cố, đúng như Lâm Du từng nói, đều là người không thiếu
tiền chủ. Cùng hợp tác với họ, Chu Lăng không thể nào không động tâm.
Nhưng mấu chốt là vì sao Lâm Du tìm anh chứ?
”Chẳng lẽ anh Chu đã quên, thiếu chút nữa tôi đã trở thành vợ của Chu Tuyền? Nghĩ lại lúc
trước, tôi và Chu Tuyền cũng không thiếu ân oán.” Cô chỉ nhắc đến mỗi
Chu Tuyền chứ không phải Chu gia, cũng không định giận cá chém ai khác.
”Cô tinh tưởng chúng tôi không biết chuyện đó à?” Lâm Nhất Thiến gả vào Chu gia, đối với Chu Lăng mà nói, đó vừa là uy hiếp vừa là cơ hội. Nếu Chu Tuyền không ly hôn với Lâm Nhất Thiến, ắt sẽ dễ dàng lấy được sự nâng
đỡ từ Bác Dương. Nhưng cùng lúc, nếu Chu Tuyền không có biểu hiện cụ
thể, ai cũng không thể đảm bảo Hứa gia cái gì cũng không làm.
”Tin hay không tin giờ đã không còn quan trọng. Cái tôi để ý không phải là
thái độ của Chu gia mà là sự lựa chọn của Chu Tuyền. Tôi biết, Chu Tuyền lựa chọn Lâm Nhất Thiến, bỏ tôi.” Nói tới đây, Lâm Du cúi đầu, tâm
trạng thậm tệ.
”Mặc dù tôi cũng có sai vì không kịp thời thông
báo cho hắn rằng cô dâu đã bị đổi. Nhưng mà... Hắn biết rõ cô dâu không
phải là tôi, biết rõ tôi được gả đến Hứa gia là vì giúp Nhất Thiến chuộc tội, biết rõ tôi trở lại đại học D nhưng cũng không lộ diện... Anh Chu
cảm thấy tôi sẽ đại nhân đại lượng bỏ qua chuyện này sao?” Cô cười khổ,
không đợi Chu Lăng trả lời, tự mình trả lời, “Tôi không làm được.”
”Cô tìm tôi là để nói những chuyện này? Tôi với Chu Tuyền là anh em, còn
tôi với cô thì chẳng thân gì mấy. Về tình về lý, tôi cùng phe với Chu
Tuyền là điều hiển nhiên, không phải sao?” Những điều Lâm Du nói, Chu
Lăng không thể phản bác, nhưng ngược lại, nghi ngờ trong lòng anh ngày
càng lớn hơn.
”Bởi vì Chu Tuyền cùng anh không phải là anh em.”
Nhận ra địch ý trong mắt Chu Lăng, trên mặt cô mang thêm ý cười: “Tôi
cho rằng anh Chu sẽ không nhận người em trai này.”
Chu Lăng nhíu mày: “Cô biết chuyện này từ đâu?”
”Tôi từng nghe ông nội nói.” Vào giờ phút này, Lâm Du chỉ có thể mượn Lâm An Yến thôi.
Nghe cô nói thế, Chu Lăng buông lỏng căng thẳng, ánh mắt nhìn về cô đã giảm
xuống phòng bị. Chu Lăng xụy cười, nói lời châm chọc: “Nghe đồn ông cụ
Lâm coi cô như trân bảo, hận không thể hái sao trên trời cho cô. Vốn tôi còn đang kỳ quái tại sao ông cụ Lâm chọn Chu Tuyền làm cháu rễ. Thì ra
ông cụ Lâm có tính toán khác. Chuẩn bị cho cô và Chu Tuyền liên thủ giết chết tôi?”
”Anh Chu hiểu lầm rồi. Lúc ông nội của tôi biết
chuyện thì đã quá muộn. Nếu không, dù bất cứ giá nào ông nội cũng sẽ hủy bỏ hôn sự này. Tôi chỉ biết được chân tướng lúc ông nội hấp hối.” Lâm
Du biết trong lòng anh còn có ngăn cách, cô trịnh trọng giải thích: “Ông nội sẽ không để tôi chịu ủy khuất dù chỉ là nhỏ nhất.”
”Ông cụ
vì điều kiện sức khỏe không cho phép, không thể hủy bỏ hôn ước thì tôi
còn có thể hiểu. Còn cô thì sao? Ông cụ Lâm qua đời lâu như vậy, cô
không nói tới một chữ, cứ để cho hôn sự tiếp tục, chẳng lẽ cô không có
tư tâm?” Hiển nhiên Chu Lăng không tin điều mà cô giải thích, anh đưa ra nghi vấn.
”Ngay cả anh Chu cũng nói tôi có tư tâm, anh không
đoán được phần nào nguyên nhân sao? Nếu tôi nói, trước đây là do tôi
thích Chu Tuyền, vì thế tôi không muốn hủy bỏ hôn ước, anh Chu tin
không? Nếu tôi lại nói, biết được tin Chu Tuyền cùng Lâm Nhất Thiến đăng kí kết hôn xong, tôi cho Hứa Mạch biết ngay việc Chu Tuyền là con
riêng, anh tin chứ?”
Những lời mà Lâm Du nói quả thật có thể tin, nhưng vẫn chưa *** để anh buông bỏ toàn bộ nghi ngờ: “Nếu cô yêu Chu
Tuyền thì đã không đồng ý gả qua Hứa gia.”
“Tôi không hối hận khi gả đến Hứa gia.” Cô không giải thích thêm, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa
sổ: “Nếu tôi không gả đến Hứa gia thì làm sao biết Chu Tuyền không hề
thật lòng, làm sao biết tôi không phải là con gái ruột của ba mẹ? Nếu
không gả cho Hứa Mạch, anh Chu cảm thấy chúng ta có thể cùng ngồi nơi
đây nói chuyện hợp tác sao?”
Chu Lăng trầm mặc. Trong lời nói của cô lộ ra rất nhiều tin tức nhưng chẳng có gì là bí mật. Lâm Du thay Lâm Nhất Thiến chịu tội, đối mặt với cừu hận của Hứa gia, đột nhiên bị vạch trần thân thế, có thể tưởng tượng được cô đã phải chịu đã kích thế nào. Đến ngày nay, Lâm Du có thể rạng rỡ gả cho Hứa Mạch, tuyệt không phải
do có vận khí tốt. Ngược lại, nếu Hứa Mạch không tỉnh lại...
”Có
lẽ anh Chu không tin tưởng quyết tâm của tôi, cũng không tin tưởng thành ý của tôi...” Thấy Chu Lăng không nói lời nào, Lâm Du cũng không nóng
nảy. Lấy tính tình của anh, không đứng dậy rời đi đã là hiếm thấy. Huống chi cô còn con át chủ bài chưa lật: “Hứa Mạch đã giúp tôi điều tra một
việc, không biết anh Chu có hứng thú nghe không?.”
Thành công thu hút sự chú ý của anh, Lâm Du nhẹ giọng: “Mẹ đẻ của anh Chu năm ấy không phải chết vì bệnh...”
Chu Lăng đứng lên, tay đụng phải thủy tinh trên bàn, nước chanh văng tung tóe.
Không để ý đến một bàn vẩy đầy nước chanh, Lâm Du chậm rãi đứng lên, đặt tiền lên bàn: “Anh Chu có thể trở về nhà chậm rãi cân nhắc xem tôi và anh có khả năng hợp tác hay không. Nếu như có đáp án, trực tiếp liên lạc với
tôi, hoặc có thể tìm Hứa Mạch.”
”Chờ một chút!” Sắc mặt khó coi kêu ở Lâm Du: “Hôm nay cô đến tìm tôi, là chủ ý của Hứa Mạc hay của cô?”
”Là chủ ý của tôi.” Lâm Du dừng lại, nghiêng đầu nhìn Chu Lăng: “Hứa Mạch
đối với Chu gia không có ác ý, đây là sự thật. Thu mua công ty Thiên
Thần là do một tay tôi tổ chức, cho dù anh không tham gia, cũng không có gìảnh hưởng. Nhưng nếu như anh Chu không gia nhập, tôi sẽ rất thất
vọng, đây là lời thật lòng.”
Nếu Chu Lăng không đồng ý hợp tác,
cô sẽ rất khó tìm được cơ hội đến gần Chu Lăng. Ngay cả chuyện công ty
giải trí Thiên Thần cũng chỉ là ngoài ý muốn. Lâm Du hy vọng, Chu Lăng
lựa chọn tin tưởng cô. Nếu không thì tin tưởng Hứa Mạch cũng được. Chỉ
cần Chu Lăng buông xuống phòng bị, nhất định anh sẽ là đồng minh tốt của cô.
Chu Lăng không lập tức đồng ý hợp tác, Hứa Mạch thiêu thiêu
mi, không nhiều lời, cũng đã sớm ngờ tới kết quả. Chu Lăng không phải là Cố Nhiên mà mặc Lâm Du nói cái gì tin cái đó. Dù Lâm Du không có ác ý,
cũng rất khó đạt thành mong muốn.
”Hứa Mạch có thể giúp một tay
sao?” Đây là lần đầu tiên Lâm Du chủ động nhờ Hứa Mạch giúp đỡ. Cô không phải Chu Lăng, không có biện pháp đá động suy nghĩ của anh. Nhưng cùng
đứng trên cương vị của nhưng người đàn ông, Hứa Mạch có thể đưa ra đề
nghị tốt hơn.
”Nếu em không ngại, anh sẽ nói chuyện cùng cậu ta.
Nhưng việc cậu ta đồng ý hay không, anh không thể bảo đảm, chỉ có thể
hết sức.” Không thể không thừa nhận, Lâm Du đối với Chu Lăng rất để ý, Hứa Mạch ghen nhưng giấm chua không nhiều bằng chuyện mong muốn Lâm Du
đạt thành ý nguyện.
Để Hứa Mạch nói chuyện với Chu Lăng? Lâm Du
sửng sốt. Cũng đúng, bỏ qua trí nhớ kiếp trước trong bệnh viện tâm thần
của cô, bất kể là đối với cô hay là đối với Chu Lăng mà nói, Hứa Mạch
được coi là đối tượng thích hợp đáng hợp tác.
Có Hứa Mạch hỗ trợ, mọi chuyện được xoa dịu. Ba ngày sau, Lâm Du nhận được điện thoại của Chu Lăng, anh đã đồng ý hợp tác.
Cùng lúc đó, công ty giải trí Thiên Thần đột nhiên xuất hiện nhiều tai
tiếng, giá cổ phiếu tụt dốc không phanh, kế hoạch thu mua công ty của
Lâm Du thành công mỹ mãn.
Thiên Thần giải trí đổi chủ là tin hot ở một tháng sau. Lúc đó Lâm Du - tổng giám đốc mới ở trước mặt mọi
người công khai quan điểm. Những cổ đông mới như Cố Nhiên và Chu Lăng
đều có tham dự. Duy chỉ có Hứa Mạch là không xuất hiện.
Tất cả
mọi người đều biết, Lâm Du là vợ của Hứa Mạch. Hứa Mạch không xuất hiện, dĩ nhiên toàn quyền quyết định thuộc về Lâm Du. Cho nên, dù không muốn
để ý Lâm Du nhưng chẳng ai dám công khai lên tiếng. Huống chi còn có hai cổ đông mới ở đây, rất rõ ràng rằng họ về phe Lâm Du, thế cục đã ổn
định, không nghi ngờ gì nữa.
Tin tức Lâm Du đảm nhiệm vị trí tổng làm Lâm Hồng Tín cùng Tôn Uyển Đình choáng váng. Một tháng qua, bởi vì
Tần thị không hợp tác, Bác Dương ngập tràn nguy cơ. Bất đắc dĩ, bọn họ đến cầu Chu gia hỗ trợ và điều kiện tiên quyết của Chu gia là Lâm Nhất
Thiến phải ly hôn với Chu Tuyền!
Vốn là hai vợ chồng họ không đáp ứng chuyện này. Nhưng Chu gia giữ vững lập trường, Chu Tuyền và Lâm
Nhất Thiến cũng không phản đối. Cuối cùng, Lâm Nhất Thiến kí đơn ly hôn
trước, chuyện ly hôn cứ thế mà định, Chu gia bỏ vốn, Bác Dương được cứu.
Cũng chính vào lúc này, tin tức về Lâm Du sao có thể không làm họ khiếp sợ?
Tiền thu mua công ty giả trí lấy từ đâu? Không lẽ là từ két sắt? Công ty giải trí Thiên Thần lớn như vậy rốt cuộc đã gặm hết bao nhiêu tiền? Quả nhiên Lâm Du tính toán trên đầu bọn họ!
”Con đã nói Lâm Du không đơn giản mà ba mẹ không tin. Giờ thì tốt rồi! Lâm Du chính là một con
bạch nhãn lang (*), sớm muộn gì cô ta cũng bẫy chết chúng ta! Hai người
còn không hành động thì chúng ta chờ chết.” Lâm Nhất Thiến tức giận nói.
(*) Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
Từ khi ly hôn với Chu Tuyền, Lâm Nhất Thiến dọn về Lâm gia tận hưởng những ngày tháng tiêu dao tự tại, những ngày gần đây cô chẳng hề làm gì cả,
chỉ ở nhà bảo dưỡng cơ thể.
”Có lẽ không phải là Lâm Du! Hứa Mạch...” Tôn Uyển Đình vẫn nghiêng nghi ngờ vào Hứa Mạch.
”Mẹ! Nếu Hứa Mạch lấy tiền, sao hắn ta có thể nhường vị trí tổng giám đốc
cho Lâm Du? Hay mẹ cho rằng Hứa Mạch ngại danh tiếng mình quá vang dội
nên cho Lâm Du nhận thay? Chắc có quỷ mới tin!” Lâm Nhất Thiến nói xong, cắn một miếng táo trên bàn.
Tôn Uyển Đình á khẩu. Dĩ nhiên bà không tin! Vị trí tổng giám đốc của công ty do mình ra vốn lại hai tay dâng cho người khác?
”Nhất Thiến, lần trước con nói, người đứng tên phần cổ phần mà con đã chuyển
nhượng là Lâm Du sao?” Lâm Hồng Tín mở miệng hỏi Lâm Nhất Thiến, sau đó
quay sang Tôn Uyển Đình: “Bà xã, lần trước bà nói, Lâm Du bảo là cổ phần trong tay nó do Hứa Mạch tiếp quản phỉa không? Tiếp quản chứ không phải là chuyển nhượng?”
Bầu không khí trở nên im lặng một cách quỷ
dị, ngay cả việc ăn táo của Lâm Nhất Thiến cũng ngừng lại. Hai mẹ con cô cùng nhìn về Lâm Hồng Tín, chuyện này ai cũng biết mà, hỏi lại làm gì
nữa.
”Chúng ta bị Lâm Du đùa bỡn.” Lâm Hồng Tín cắn răng: “Nếu
tôi đoán không sai, cổ phần riêng lẻ của các cổ đông khác đã vào tay Lâm Du.”
”Cái gì?” Lâm Nhất Thiến thét lên. Làm sao có thể? Cô hoàn
toàn không nghĩ nhiều đến thế! Cổ phần cho Lâm Du, cô luôn nghĩ là
khoảng bồi thường cho Hứa Mạch. Cho thì cho, ghê gớm lắm sao, cô không
cần. coi như trả giá cho việc theo đuổi Hứa Mạch. Nhưng nếu như người
được lợi không phải Hứa Mạch mà là Lâm Du, cô nhất định sẽ liều mạng với cô ta.
”Không thể nào!” Tôn Uyển Đình lắc đầu, kiên quyết không
nhận mình đã phạm phải sai lầm lớn. Rốt cuộc bà đần đến độ nào mà lại
không nhận ra sơ hở lớn như vậy! Rõ ràng Lâm Du nói là “tiếp quản”, bà
lại không suy nghĩ kĩ càng.
”Đừng nói thêm nữa, Lâm Du nói cho bà biết, cổ phần trong tay nó không động được vì quyền khống chế không nằm trong tay nó. Nhất định là nó, không có chữ ký của nó, Hứa Mạch làm sao lấy được.” Giờ thì ông đã thông suốt, tức đến mức đá một cái thật mạnh
lên ghế trong phòng, cười lạnh liên tục: “Giỏi cho đôi vợ chồng gian
xảo, dám lừa chúng ta!” Nếu ngay từ đầu Lâm Du mượn danh Hứa Mạch cướp
những thứ thuộc về họ thì cổ phần của Lâm Nhất Thiến và tiền trong két
sắt đều... Cả nhà ba người tức đến muốn hộc máu.
”Cha, trước hết
phải gặp Lâm Du hỏi cho rõ, sau đó kết luận cũng không muộn.” Ném miếng
táo đang ăn dở vào thùng rác, Lâm Nhất Thiến chán ghét nói.
” Ừ,
phải tìm Tiểu Du hỏi rõ! Nếu thật do nó làm, mẹ nhất định không tha cho
nó!” Tôn Uyển Đình càng nói càng nổi nóng, giọng căm hận nói tiếp: “Còn
cái hộp gỗ Tôn Tinh Vi lưu lại nữa, lần này chúng ta phải biết được bí
mật cất bên trong nó.”
Sở dĩ Hứa Mạch không theo Lâm Du đến đại hội cổ đông là do chân của hắn đột nhiên có cảm giác, cần gặp bác sĩ để kiểm tra.
Bên Lâm Du cũng chẳng gặp vấn đề gì. Ở đại hội cổ đông, cô trực tiếp công
khai rõ quy chế mới. Hễ xuất hiện giao dịch đen, một khi tra ra thì lập
tức đuổi khỏi công ty.
Nhậm chức chưa bao lâu thì cô đã sa thải
một số quản lí cao cấp, làm những người còn lại có lửa không thể phát.
Lâm Du không thèm để ý việc có người không phục. Tính cả cô, Hứa Mạch,
Cố Nhiên cùng Chu Lăng cộng lại đã chiếm hơn chín mươi phần trăm cổ
phần. Nói cách khác, trừ phi bọn họ nội bộ mâu thuẫn, nếu không, giải
trí Thiên Thần do cô một tay che trời.
”Mâu thuẫn nội bộ? Đời nào anh và em lại có mâu thuẫn. Em yên tâm, anh luôn đứng về phía em. Em
không biết đâu, sau khi từ đại hội cổ đông trở về nhà, cha anh nhìn anh
với ánh mắt nóng bỏng, chỉ thiếu chút là phát điên lên thôi!” Nhớ tới vẻ mặt điên cuồng khi đã “có người nối nghiệp” của cha mình, đến giờ anh
vẫn hết sức vui mừng.
”Đó là do trước kia anh chi lo ăn chơi
khiến chú lo sợ thôi.” Thật ra, đối với Cố Nhiên, Lâm Du rất yên tâm. Cố Nhiên làm người rất chân thật, thích là thích, không thích chính là
không thích, tuy có ăn chơi nhưng không đến nỗi nào.
”Về phía tôi thì cô cứ yên tâm đi. Lấy mặt mũi của Hứa đại thiếu, tôi cũng không
ngốc mà chủ động rút lui đâu.” Sau khi đồng ý hợp tác, thái độ của Chu
Lăng đối với Lâm Du có sự thay đổi nhất định. Bất quá, cũng không tốt
hơn nhiều so với trước: “Dĩ nhiên, tốt nhất cô đừng vui mừng quá sớm,
đừng cùng Hứa Mạch ầm ĩ đến mức li hôn. Nếu không, tôi khẳng định là
người thứ nhất trở mặt!”
”Anh Chu cứ yên tâm đi. Chuyện tương lai không tính nhưng hiện giờ chúng tôi không xảy ra cãi vã đâu.” Lâm Du cười nói.
Chu Lăng bĩu môi, không lên tiếng. Sợ rằng ngay cả Lâm Du cũng không ý thức được, cô đã tin tưởng Hứa Mạch đến vậy, còn dám nói trước kia cô yêu
Chu Tuyền. Lòng phụ nữ quả thật khó dò!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Là Người Thực Vật
Chương 46
Chương 46