TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Xã Là Người Thực Vật
Chương 116

Edit: susublue

Cố Nhiên quả thật không khiến người ta hận như vậy. Một lát sau mọi người cũng không chú ý đến anh nữa. Nhưng cũng nhờ phúc của Cố Nhiên mà mọi người không còn lo cảm kích Lâm Du nữa mà chuyển hướng qua Lý thị.

Nhìn chung thì nghe ngóng tình hình Lý thị là việc của Hứa Mạch. Người anh sai ra ngoài vẫn luôn không ngừng giám thị Lâm Hồng Tín, ngay cả tin tức của Lý thị cũng nắm trong lòng bàn tay. Đến tận bây giờ Lý thị vẫn không để lộ hành động trả thù nào quá khích.

Nói đến điểm này Lâm Hồng Tín cũng rất bất đắc dĩ. Ông ta không ngờ Lý thị lại không gắng sức như vậy, dienxdafnleequysdoon đối mặt với khiêu khích liên tiếp xảy ra mà từ đầu đến cuối lại không hề phản công. Thậm chí ông ta cũng không thể thuận lợi trả thù nên cũng bị kiềm hãm.

"Lần trước Lý thị đấu thầu thành công, Chu thị chúng ta không hề đáp lại." Lần trước Lý thị cướp mất vụ đấu thầu từ trong tay Chu Tuyền, sau chuyện này Chu Lăng không giao thiệp với Lý thị, cũng không gây ra xung đột nữa. Nghiêm túc mà nói thì cũng coi như là bình an vô sự.

" Lần này Lý thị lại rất bình tĩnh." Nói tới đây Tần Nam cũng bừng tỉnh, thấp giọng nói với Hứa Mạch, "Anh họ, anh có tin tức gì khác hay không?"

"Không có." Lạnh nhạt lắc đầu một cái, Hứa Mạch nhìn về Chu Lăng. Khi người thông minh nói chuyện với người thông minh thì chỉ một ánh mắt là đã có thể hiểu được ý nhau.

Chu Lăng hiểu rõ gật đầu, trong nháy mắt liền hiểu ý Hứa Mạch. Cho dù Lý thị hỗn loạn thì trong lúc nhất thời cũng không thể rút bớt thời gian để phản kích, sau chuyện này nhất định cũng sẽ đối phó Chu thị. Giống như lúc trước cướp đi dự án hợp tác, âm thầm giáng cho Chu thị một đòn nặng nề.

"Nói như vậy, không phải chúng ta nên phòng bị Lý thị sao?" Mặc dù không gia nhập vào thương trường nhưng cũng không phải Tần Nam không có chút xíu đầu óc buôn bán nào. Nhìn Hứa Mạch bên trái rồi Chu Lăng ở bên phải một cái, chỉ chốc lát sau liền tự mình hiểu ngụ ý bên cạnh.

"Hả? Tại sao? Chu Lăng nói Lý thị không có..." Trong số bọn họ thì Cố Nhiên là đơn thuần nhất. Anh không chút nghĩ ngợi hỏi Tần Nam.

"Cũng bởi vì bây giờ chưa phản kích cho nên mới phải đề phòng, tránh cho đến lúc đó bị đánh trả sẽ trở tay không kịp." Diệp Di Nhiên mở miệng đúng lúc, vừa vặn giải thích cho Cố Nhiên.

Mấy người khác nhìn Cố Nhiên đầy thâm ý, cũng ngầm thừa nhận câu trả lời.

Được rồi, rốt cuộc lúc này Cố Nhiên đã nhận ra, anh và mấy người trong phòng này không ở cùng một trình độ. Ngay cả Diệp Di Nhiên cũng hiểu được những nguy hiểm trên thương trường nên anh vẫn chỉ là tay nghiệp dư thôi. Yên lặng lắc đầu một cái, Cố Nhiên biết điều đứng dậy rời đi. Không phải anh không muốn ở lại học hỏi kinh nghiệm, chỉ vì anh tự hiểu mình, biết là dù mình có ở lại thì cũng không học được gì, chẳng bằng đi làm việc trước.

Cố Nhiên rời đi mọi người cũng không ngăn cản. Không thể phủ nhận là bọn họ hy vọng Cố Nhiên có thể giữ được bản tính trời sinh này. Xung quanh có nhiều bạn bè như vậy, thỉnh thoảng quay đầu lại bọn họ sẽ cảm thấy rất an lòng.

Bất kể nói thế nào thì chuyện của Lý thị và Chu thị vẫn không thể giải quyết, Lý thị và Hứa thị có mâu thuẫn ẩn núp. Trước mắt thì bọn họ không cần làm gì cả, chỉ cần lặng lẽ đợi động tĩnh của Lý thị là được rồi.

Sau khi bàn bạc đối sách kỹ càng với Chu Lăng thì Hứa Mạch liền rời đi. Mà Diệp Di Nhiên chào Chu Lăng và Lâm Du xong cũng rời đi với Hứa Mạch. Hôm nay cô không có lái xe tới, lúc đến là ngồi xe Chu Lăng, lúc này vừa vặn nhờ Hứa Mạch chở cô đến Diệp thị.

Vốn dĩ Tần Nam trở về công ty họp nên bây giờ ngồi ở văn phòng Lâm Du không có ý định rời đi. Đừng nói đến sắp xếp thêm công việc cho anh, ngay cả nhiệm vụ lần này anh cũng còn chưa hoàn thành đây.

Nhiệm vụ của Tần Nam rất đơn giản, mọi người Nhà họ Tần mời Lâm Du đến nhà ăn cơm tối sau khi tan việc. Chuyện này vốn nên nói lúc nãy, nhưng Tần Nam suy nghĩ một chút vẫn thấy không nên nói trước mặt Hứa Mạch.

Lúc này chờ Hứa Mạch rời đi thì Tần Nam mới dò xét nói với Lâm Du ý của trưởng bối nhà mình, đồng thời cũng khẳng định lập trường của mình. Chỉ cần Lâm Du không muốn thì hoàn toàn không cần miễn cưỡng, anh tuyệt đối ủng hộ quyết định của Lâm Du.

"Không sao, chờ một lát gọi điện với Hứa Mạch là được rồi." Biết Tần Nam đang lo lắng cô không muốn đến Nhà họ Tần, cô cũng hiểu thứ Tần Nam để ý chính là thái độ của Hứa Mạch, Lâm Du không thể không gật đầu nên liền đồng ý.

"Thật sao?" Tần Nam sửng sốt, sau đó mặt lại ngượng ngùng, "Nếu chị họ không muốn đi thì có thể từ chối. Cũng không phải chuyện gì quan trọng, không cần ép mình phải đi. Đúng rồi, nói thật cho chị biết, tối nay chị và anh họ đến đó thì nhất định cả nhà bác cả trai của em cũng sẽ tham dự. Đến lúc đó nhìn thấy bác cả gái nói không chừng anh họ sẽ không vui!"

"Đều là người một nhà, sớm muộn cũng phải gặp mặt." Lâm Du không cho là cô sẽ được tất cả mọi người thích. Ngược lại cô luôn cho là với tính cách lạnh nhạt của cô thì mọi người không thích cô cũng là bình thường. Nhưng đây là suy nghĩ của Lâm Du, Hứa Mạch lại không nghĩ vậy. Hứa Mạch là tiêu điểm trong đám đông, là đối tượng chú ý của mọi người, không nên bởi vì cô mà xào xáo với người thân.

"Điều này cũng đúng." Nếu không phải xem xét về điểm này thì sao Tần Nam có thể tiếp nhiệm vụ này? Anh có thể không cần truyền lời, thứ anh không thích nhất chính là bị kẹp ở giữa hai bên. Ngược lại lập trường của anh rất rõ ràng, nếu như nhất định phải chọn một bên thì anh sẽ không chút nghĩ ngợi mà chọn Lâm Du.

Lúc nhận được điện thoại của Lâm Du thì Hứa Mạch vẫn còn đang trên đường trở về Hứa thị. Vừa mới đưa Diệp Di Nhiên về xong, bị kẹt xe một đoạn đường nên bây giờ vẫn đang trên đường đi.

Nghe Nhà họ Tần hẹn gặp mặt thì Hứa Mạch vốn muốn từ chối theo bản năng. Nếu không phải Lâm Du nói trong điện thoại là cô đã đồng ý thì Hứa Mạch đã nói thẳng ý mình.

Mặc dù đồng ý với quyết định của Lâm Du, Hứa Mạch cúp điện thoại trước rồi liên lạc với Tần lão gia. Đối với chuyện này anh và Lâm Du không thể gánh. Về phần Nhà họ Tần đối xử với bác cả Tần thế nào thì Hứa Mạch cũng không muốn quản.

"Tiểu Mạch, ông ngoại lớn tuổi rồi, quả thực không muốn hỏi đến chuyện này quá nhiều." Qua chuyện này, diễn dafnlê quysdôn Tần lão gia như già thêm mấy tuổi, tâm trạng bị đả kích lớn, "Cô ta lại dám tính toán người nhà chúng ta! Nếu lão già ta đây không quản thì không phải cô ta còn muốn lật tung trời lên sao? Tối nay con và Tiểu Du tới nhà, ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ, nhận lời xin lỗi mới là chuyện chính. Ông muốn nhìn xem coi khi đứng trước mặt con và Tiểu Du thì một trưởng bối như cô ta có thể để mặt mũi ở đâu!"

Ông nội Tần nói những lời này cũng không hề tránh né người bên cạnh. Ngồi ở trong phòng khách nên một nhà bác cả trai Tần đều nghe rõ ràng. Họ há hốc mồm lại khôn có cách nào giải bày, chỉ đành phải đàng hoàng ngồi nghe ông nội Tần nói chuyện với Hứa Mạch.

"Ông ngoại, không phải là chuyện gì lớn, không cần ông phí tâm. Con lớn như vậy rồi, dù là chuyện tốt hay xấu thì con đều có thể tự mình chịu trách nhiệm, ông yên tâm." Nghe ra giọng ông nội Tần vừa tức giận và xen lẫn thất vọng thì Hứa Mạch liền khuyên nhủ.

Ông nội Tần thở dài một hơi, không nhịn được lắc đầu: "Nếu ngày nào ông ngoại cũng nhìn thấy những chuyện không thể tưởng tượng nổi này thì không phải sẽ thật sự bị tức đến đứng ngồi không yên sao? Nếu bọn họ còn có chút lương tâm thì vẫn nên nhớ tên họ của mình là gì để không được tính toán người nhà mình mới đúng!"

Lời ông nội Tần nói Hứa Mạch rất đồng ý, bác trai Tần cũng đỏ mặt. Sao ông lại không biết lão gia tử đang giận cái gì? Không cần biết ở bên ngoài bọn họ đấu tranh thế nào nhưng không nên đem những mưu mô đó về nhà. Cho dù là tranh đoạt gia sản với nhà bác hai thì cũng tốt hơn là tính kế cháu ngoại, ít nhất lý do chính đáng hơn đúng không?

Bác cả Tần đã bị nói đến không còn mặt mũi gặp người, đỏ mắt âm thầm rơi lệ. Bà đã biết lỗi rồi, chỉ tiếc giờ có hối hận cũng đã muộn. Dù cục cảnh sát không bắt lỗi bà được nhưng vì Lý Mộng tố cáo nên mọi người đều đã biết, cũng bị mọi người nhất trí khẳng định. Bà có muốn giải thích cũng không ai tin tưởng.

Anh họ Tần là người lúng túng nhất trong số mọi người. Đối với chuyện này từ đầu tới cuối anh đều không tham dự, cũng không biết chuyện gì. Anh vẫn cho rằng mặc dù lúc trước em họ có chút tùy hứng, nhưng cũng sẽ không phạm sai lầm lớn. Dù có thất lễ vì Hứa Mạch thì vẫn biết nặng nhẹ.

Vậy mà lúc này sự thật rành rành trước mắt khiến cho anh họ Tần không thể coi thường. Điều nghiêm trọng hơn là chuyện này còn dính tới mẹ ruột của anh. Anh thương yêu em họ nhưng sẽ không bỏ mặc mẹ mình. Nhưng hai người này đều chỉ mũi nhọn vào đối phương, đây là trường hợp anh họ Tần chưa từng gặp qua, cũng không muốn gặp phải.

Trên thực tế, anh họ Tần tin tưởng Lý Mộng. Tính tình mẹ anh thế nào anh là người biết rõ nhất. Nếu nói mẹ giúp đỡ hiến kế thì cũng không làm cho người ta kinh ngạc. Nhưng mà điều anh họ Tần không nghĩ tới chính là mẹ anh lại ngu ngốc đi tính kế Hứa Mạch.

Dù có ghét Lâm Du thì cũng không thể dẫm lên vết xe đổ! Chẳng lẽ mẹ anh đã quên lần trước khó khăn lắm Hứa Mạch mới có thể đứng lên một lần nữa sao? Anh họ Tần khẽ cắn răng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn lựa chọn đứng về phía ông nội Tần, im lặng nghe ông nội Tần xử lý.

Sao ông nội Tần lại có khả năng xử lý chuyện này được? Ngoại trừ mời Hứa Mạch và Lâm Du đến nhà để cho bác cả Tần xin lỗi thì cũng chỉ có thể tự mình tới cửa viếng thăm, xin lỗi Hứa Chấn Thiên thôi. Sống đến chừng này tuổi rồi mà còn phải đi giải quyết dùm sai lầm của con cháu thì ông cũng thấy xấu hổ, trong lòng càng cảm thấy khó chịu không nói ra được.

Nói chuyện điện thoại với ông nội Tần xong thì cuối cùng Hứa Mạch vẫn dẫn Lâm Du đến Nhà họ Tần. Anh có thể không cho bác cả Tần mặt mũi nhưng lại không thể không để ý tới tâm trạng của ông nội Tần. Ông ngoại đã lớn tuổi rồi, cũng nên được hưởng thụ không khí gia đình vui vẻ chứ không phải là luôn cảm thấy tức giận.

Trên đường đến Nhà họ Tần, Tần Nam cũng cùng đi. Anh cầm điện thoại di động ngồi ở hàng ghế sau, Tần Nam nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên yên tĩnh gọi người đang ngồi trên ghế phụ lái: "Chị họ, khi chị gặp bác cả em vẫn sẽ tỏ thái độ mặc kệ sao?"

"Hả?" Tần Nam đột nhiên hỏi vấn đề này khiến Lâm Du cũng phải cân nhắc qua. Nếu thật sự nhắc tới thì chuyện này nên xin lỗi Hứa Mạch mới đúng?

"Thật ra thì em cảm thấy cũng được, tỏ sắc mặt với bà ta một chút cũng là chuyện đương nhiên, không cần phải kiêng kỵ gì." Thật ra thì người Tần Nam muốn hỏi là Hứa Mạch. Anh muốn biết nếu như bác cả Tần nói xin lỗi trước mặt Hứa Mạch thì Hứa Mạch có tha thứ cho bác cả Tần hay không. Nhưng mà lại không dám hỏi Hứa Mạch, dù có hỏi thì cũng không nhận được câu trả lời, lúc này mới hỏi ngược lại Lâm Du.

"Chị sẽ không." Biết rõ dụng ý của Tần Nam, Lâm Du lắc đầu một cái, trả lời đúng sự thật. Cô quả thật sẽ không tỏ sắc mặt với bác cả Tần, nhưng đồng thời cô cũng sẽ không bày tỏ lòng tốt với bà ấy.

Ở trong lòng Lâm Du, bác cả Tần đã trở thành người xa lạ. Loại đối xử này ngay cả khi thím hai Hứa nói xấu sau lưng cô cũng chưa từng gặp phải. Không thể phủ nhận là so với chính mình thì Lâm Du để bụng người khác đối xử không tốt với Hứa Mạch hơn. Vì vậy cho nên cô sẽ không chút khách sáo đẩy những người đó ra khỏi danh sách những người mà cô thật sự coi trọng.

Đọc truyện chữ Full