“Tiểu sư phụ, ngươi muốn cầm thứ này đi đâu vậy?” Thanh Linh đến gần hòa thượng trẻ tuổi hỏi.
Hòa thượng trẻ tuổi gọn gẽ đáp: “Thưa thí chủ, bần tăng mang nước phân đi tưới cho rau”+
“A, thì ra là như vậy” Nàng nói xong, sau đó tay nhanh nhẹn không cố ý điểm vào huyệt đạo hòa thượng.
Hòa thượng bất ngờ trợn ngược hai mắt, ngất đi, nàng nhận trọng trách đưa tay đỡ hắn nằm xuống.
Dựa vào chuyện xấu lần trước, vì không để người khác nhận ra áo bào nàng mặc chính là của Tần Liễm, nàng nhanh nhẹn lột áo bào hòa thượng xuống, sau đó khoác chồng lên áo Tần Liễm, gánh lên thùng nước phân, quay lại đi tới con đường nhỏ ban đầu.
Rất xa đã trông thấy hai người Hách Liên Dực và Dung Thi Thi, bây giờ hai người kia đang ngồi dưới thạch bích thưởng thức cảnh đẹp trong núi.
Thanh Linh đặt hai thùng trọng trách xuống, nhảy qua một bãi đất cao khác dò xét đường núi, vui mừng phát hiện có một con đường nhỏ khác đi ngang qua chỗ thạch bích kia. Nàng nhảy xuống, rẽ sang con đường nhỏ kia rồi tiếp tục gánh thùng nước phân đi.
Phía dưới thạch bích, Hách Liên Dực ôm Dung Thi Thi mềm mại không xương ngồi trên tảng đá bằng phẳng.
Từ chỗ này đưa mắt nhìn sang, nơi nơi xanh ngắt, cây cối xanh lá mênh mông như biển, rất đồ sộ.
Gió núi thổi qua, không khí trong lành thấm vào ruột gan.
Chừa từng nghĩ tới, sau núi Tướng Quốc Tự lại có phong cảnh xinh đẹp như thế này.
“Vương gia, ngươi cứ như vậy với Thi Nhi mãi được không? Hiện tại Thi Nhi ngoài Vương gia ra, thì chẳng còn gì cả.” Giọng nói nũng nịu của Dung Thi Thi vắt vẻo sầu não cùng không muốn lìa xa, dù là một người sắt đá rắn rỏi độ nào nghe xong cũng sẽ bị nhu hòa hóa.
Hách Liên Dực nhu tình chân thành rũ mắt xuống, trong mắt đen sâu thẫm chỉ chứa mỗi hình ảnh của người trong lòng: “Trừ người ra, không còn nữ nhân nào khác có thể đi vào tim bản vương được nữa rồi.”
Dung Thi Thi trong lòng hắn ngẩng đầu lên, hồ nghi nói: “Vương gia, lời này ta nghe thật quen tai, sao giống như ngươi đã từng nói với Mạch Sương vậy?”
Tay Hách Liên Dực ôm nàng ta càng thêm siết chặt, kéo nàng ta vào trong lòng một chút: “Thi Nhi, ngươi cũng biết mà, lúc trước bản vương cùng lắm là gặp dịp thì chơi, người bản vương thật sự quan tâm tới giờ cũng chỉ có mỗi mình ngươi. Lúc trước sau khi Mạch Sương chết, ngươi cũng đột nhiên biến mất dạng, ngươi biết không, bản vương lúc đó như sắp điên rồi, may mắn bây giờ ngươi đã trở lại bên cạnh bản vương.” Trong khẩu khí của hắn còn mang theo từng sợ mất đi nàng ta, Dung Thi Thi nghe được mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Đôi mắt Dung Thi Thi dịu dàng như nước: “Vậy Vương gia phải đồng ý với Thi Nhi, nếu lần này Vương gia cầu hôn thành công nữ nhi của thành chủ Tiêu Dao Thành, thì tương lai cũng không được lạnh nhạt với người ta.”
“Bổn vương yêu ngươi còn không hết, sao có thể cam lòng để ngươi chịu vắng vẻ chứ.” Hắn nói chuyện hết sức tự nhiên tru trơn.
“Vương gia...” Mắt nước Dung Thi Thi chứa đầy ẩn tình, kiều môi đỏ bừng khẽ nhếch.
Hách Liên Dực nhếch môi, cúi đầu hôn lên kiều môi kia.
Hai người hôn say đắm khó chia lìa, đột nhiên mùi hôi thối từ đâu tràn ngập trong không khí, nhưng không ai có tâm tư để ý tới.
Thanh Linh gánh nước phân đứng trên thạch bích, nhìn xuống, thấy hai người vẫn còn đang hôn hừng hực. Nàng nhẹ nhàng nghiêng hai thùng nước xuống, hai tay mỗi bên xách một thùng, sau khi nhắm chuẩn xác vị trí hai người kia, nhanh tay dội đồng loạt hai thùng thần thánh xuống.
Nước phân vừa đổ xuống, người gây tội ác nào đó lập tức liền thi triển khinh công chuồn mất.
Hai người bên dưới thạch bích đang hôn đến sống đến chết, bầu trời đột nhiên váng xuống trận mưa nước phân, xối ướt cả hai người, hai cái miệng đang không ngừng triền miên còn nuốt phải một ngụm nước phân lớn.
“Ai.” Hách Liên Dực bỗng buông Dung Thi Thi ra, hai mắt bốc lửa đứng lên cả giận quát, trên đỉnh trán hắn còn dính lại một cục phân đen lớn, mà hắn vì còn đang giận đến không kềm được nên vẫn chưa phát hiện ra.
Nước phân dơ bẩn không ngừng chảy ướt cả y phục. Một thân hắc y sang quý bị ướt đẫm, khắp người chỗ nào cũng dính phân và nước tiểu hôi thối.
Dung Thi Thi cũng không tốt hơn được bao nhiêu, không chỉ khuôn mặt kiều diễm dính đầy phân và nước tiểu bẩn thỉu, mà cả một thân hồng y diễm lệ cũng nhơ nhớp. Mùi hôi thối của nước phân khiến nàng ta không ngăn được nôn mửa liên tục, ọc ọe vài lần đã trực tiếp bất tỉnh nhân sự!
Hách Liên Dực đưa mắt nhìn lên thạch bích cao cao phía trên, ngoại trừ nhìn thấy hai cái thùng không vô ích ra, không có lấy một bóng người. Hắn thi triển khinh công nhảy lên trên thạch bích, nhưng ở đó ngay cả bóng ma quỷ cũng không thấy đâu.
“Rốt cuộc là ai làm! Mau lăn ra đây cho Bổn vương!” Lồng ngực Hách Liên Dực cuồn cuộn khí huyết, gầm hét với xung quanh.
Mà đáp lại hắn, ngoài tiếng vọng lại của chính mình kia ra, không còn gì khác.
Theo tiếng hô to run người của hắn, cục phân to đen nhánh trên đỉnh đầu và nước tiểu bị rung động, sau đó ôm sát đường cong khuôn mặt mà chảy xuống.
Hắn thuận tay sờ sờ trên mặt, cầm ra một đống phân và nước tiểu: “Rốt cuộc là tên khốn khiếp nào làm ra chuyện tốt này!” Hắn trợn muốn mứt mắt, vẻ mặt âm độc hét.
Còn Dung Thi Thi dưới thạch bích, không chịu nổi mùi hôi thối gây mũi này mà sớm đã hôn mê.
Hách Liên Dực nắm năm ngón tay lại thành quyền, rung động khanh khách, gân xanh thình thịch bạo xuất hiện chằn chịt: “Đừng để Bổn vương biết được ngươi là ai, nếu không chắc chắn sẽ diệt cả gia môn của ngươi!”
Hắn quẳng lời hung ác xuống, dùng sức phất tay áo, sau đó nhảy xuống thạch bích xem Dung Thi Thi đã té xỉu.
Mà tên khốn khiếp vô lương nào đó khi làm xong chuyện xấu đã lập tức chạy đi, bây giờ đang ở một nơi yên tĩnh, cởi áo khoác hòa thượng xuống, nghiêng đầu kiểm tra chỗ cái mông vẫn chưa bị dính quỳ thủy, thở phào nhẹ nhõm. Khôi phục lại hình tượng quý công tử ưu nhã, nghênh ngang đi xuống chân núi.
Trên đường phố, khắp nơi đầy rẫy tiếng rao hàng, họp chợ hôm nay có rất nhiều người lui tới.
Trên người Thanh Linh mặc bạch y không vướng bụi của Tần Liễm, cộng thêm khuôn mặt đẹp mắt và nhã nhặn của Diệp Đàm. Nàng nhanh nhẹn đi trên đường cái, thỉnh thoảng còn nhận được ánh mắt quyến rũ của nữ tử đi đường ném tới.
Nàng đang tìm nơi bán y phục để mua đai nguyệt sự, thật vất vả mới tìm được một chỗ bán y phục khô, lúc nhấc chân muốn đi vào, một cái tay đột nhiên ngang ngược phủ lấy hông của Thanh Linh, tay kia nhẹ nhàng linh hoạt kéo nàng vào trong lồng ngực có mùi thơm ngát ấm áp quen thuộc.
Thanh Linh không chút giẫy giụa, thân thể cứng đờ, mí mắt nhảy lên thình thịch. Vừa nhấc mắt, khuôn mặt tuấn mỹ đến nổi thiên địa đều bị thất sắc liền hé ra, khuôn mặt ấy không kiêng kị hạ xuống môi nàng. Môi bị người ra sức ngậm lấy, nàng kinh hãi mở to mắt.
“Ưm... ưm...” Thanh Linh bị người cưỡng hôn nên nói chuyện không được, sao Tần Liễm lại khôi phục nhanh như vậy? Còn xuống núi Tướng Quốc Tự, tìm được nàng trên đường cái.
Không những thế, hắn còn vô liêm sỉ hôn nàng ngay trên đường cái náo nhiệt thế này! Bây giờ nàng còn đang trong bộ dáng nam tử đó trời ơi!
Lòng lặng lẽ kêu rên, thật xin lỗi Nhị ca, mặt mũi già nua của ngươi đã bị ta làm mất hết rồi.
Ót nàng bị một cái tay chế trụ, eo nhỏ bị tay kia ra sức ôm lấy, lực đạo lớn như muốn cắt đứt eo của nàng.
Nụ hôn lỗ mãng mang theo tức giận, môi cùng lưỡi nàng đều đã đau nhức hết lên. Mắt to trong veo như nước nhanh chóng hiện lên một tầng hơi nước mỏng manh, mặt nóng như bị hỏa thiêu. Hai chân mềm nhũn, hai tay gắt gao níu lấy tà áo đối phương.
Nụ hôn lỗ mãng dần dần thay đổi thành cắn nuốt, lúc ở chỗ sau núi Tướng Quốc Tự, chắc chắn là vì nàng đã chơi khăm hắn, nên người này mới giận dữ làm chuyện như vậy với nàng trên đường cái.
Người này hôn nàng cái gì chứ, rõ ràng là như dã thú tức giận đang gặm cắn, trừng phạt nàng thì đúng hơn!
Hoặc cũng có thể hôm nay nàng làm quá nhiều chuyện xấu, lão thiên nhìn không thuận mắt, mới phái người này đến trừng phạt nàng.
Giữa đường cái, hai nam tử tuấn mỹ như thần làm chuyện đáng phẫn nộ, mặc áo bào giống nhau, không để ý người đi đường qua lại mà ôm nhau mãnh liệt!
Nhưng một màn thoạt nhìn khiến người ta lúng túng này lại không gây cảm thấy quái dị, mà hết sức tự nhiên, rất đẹp, giống như một bức tranh sơn thủy cuốn đáng để người xem xét.4
Người đi ngang qua đường, kẻ da mặt mỏng thì che mặt đi qua, kẻ da mặt dày thì dừng chân quan sát. Đầu óc đồ cổ thấy một màn như vậy thì hô to thời thế đổi thay, vẻn vẹn nhìn sang các cô nương tâm hồn thiếu nữ đợi gả cũng hô to bảo trời đất bất công, sao hai nam tử tuấn mỹ như vậy lại có thể ôm nhau thế này, vậy tương lai các nàng gả đi, phu quân có thể bình thường hay không?
Lúc môi Tần Liễm rời đi, môi nàng đã trở nên vừa đỏ vừa sưng. Hắn như cũ vẫn ngang ngược ôm nàng, áp trán vào trán nàng.
“Này.... Chỗ này là giữa đường giữa xá, ngươi... ngươi thật không biết xấu hổ.” Nàng há miệng thở phì phò phì phò thấp giọng nói, giương mắt lên liền nhìn thấy dấu răng nàng để lại trên gương mặt hắn lúc trước. Dấu răng trên mặt hắn không những không có chút cảm giác hài hước, mà ngược lại còn có chút đáng yêu.
“Lá gan phu nhân đúng là ngày càng lớn!” Hắn cắn răng nói, dám làm hắn hôn mê, ra tay thay đổi ván cờ, còn cắn lên mặt hắn một cái.
Nữ nhân trong ngực, hắn thật sự là vừa yêu vừa hận. Thấy nàng thở đủ rồi, cúi đầu tiếp tục một trận mãnh liệt khác. Hôm nay hắn nhất định phải phạt nữ nhân này thật tốt một chút!
Người này cuối cùng vẫn không quan tâm mặc mũi, đây là đường cái, đường cái đó! Nàng không ngừng nghe được những tiếng nghị luận của người xung quanh, lỗ tai lúng túng hồng hồng! Giơ chân lên, lập tức đá về phía đùi hắn.
Hắn bỗng nhiên rời khỏi môi nàng, trong nháy mắt xù lông: “Phu nhân! Lá gan của nàng đúng thật là càng ngày càng lớn rồi.” Hắn âm trầm nói.
Nàng tự biết đuối lí, lập tức dùng giọng điệu mềm nhũn lấy lòng thương lượng: “Nơi này là đường lớn, có chuyện gì thì chúng ta tìm một chỗ an tĩnh nào đó tính được không?”
Thái độ nàng đúng là đã tốt lên, nhưng hắn vẫn còn tức giận, khuôn mặt thanh tuyệt tuấn mỹ lộ ra nguy hiểm, cười một tiếng, lành lạnh nói: “Có thể, đương nhiên có thể rồi!” Hắn khom lưng ôm ngang nàng lên, giữa ánh mắt kinh ngạc của người trên đường, hắn ôm nàng tiến vào một tửu lâu gần đó nhất.
Hắn ôm Thanh Linh mặc nam trang vừa xuất hiện ở tửu lâu, mọi người trong tửu lâu lập tức kinh hô lên.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 69-1: Tên Vương Bát Đản Vô Lương (1)
Chương 69-1: Tên Vương Bát Đản Vô Lương (1)