Mắt Hách Liên Dực ngậm sóng tình, chân thành nói: “ Tiêm Vụ, ta nguyện vì nàng vẽ lông mày điểm son môi, một đời một thế chỉ yêu mình nàng, cho ta một cơ hội được không?”
Hắn nói tình chân ý thiết (kiểu rất thật lòng thật dạ ấy), giống như hắn đối với nàng tình cảm đã thâm căn cố đế.
Tư Không Tiêm Vụ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Mọi người bởi vì cái gật đầu của Tư Không Tiêm Vụ mà trở nên xôn xao, trong lúc nhất thời, bốn phía nều nổi lên ghen tị, kinh ngạc, khinh thường bắn tới Hách Liên Dực.
“Đại tiểu thư, hắn không so tài trên đấu trường, vậy không được tính.” Một người đỏ mắt ghen tị đứng lên đòi lại công đạo.
“Tiêm Vụ không nói qua phải so tài trên đấu trường mới được tính.” Tư Không Tiêm Vụ nhàn nhạt nói.
Nàng đã nói như vậy coi như những người khác sinh lòng bất mãn cũng không còn dám phản bác lại nữa.
Thanh Linh là người cuối cùng ra sân, nàng và đại đa số mọi người tỷ thí chung một dạng, không dùng tới son môi, thành thành thật thật cầm cung ngắm bắn tên, cuối cùng trúng bốn cái bia mới an bình rời khỏi.
Cuộc tỷ thí kết thúc, chỉ có mười người có cơ hội vào vòng thi kế tiếp. Thanh Linh nằm trong hàng ngũ mười người đó.
Tên tuổi mười người đều do một thị nữ bên cạnh Tư Không Tiêm Vụ đọc tên, trái tim Hách Liên Dực trong nháy mắt liền băng giá, không hề có tên hắn trong hàng ngũ mười người kia! Không, không thể như vậy, làm sao có thể như vậy! Mới vừa rồi không phải tư Không Tiêm Vụ hài lòng gật đầu sao?
Đang lúc Hách Liên dực lòng tràn đầy không phục thì Tư Không Tiêm Vụ lúc này mới nhàn nhạt mở miệng: “Tỷ thí hôm nay người thắng là công tử Hách Liên Dực.”
Hách Liên Dực đang một lòng uất ức nghe vậy liền tan thành mây khói, Thân phận của hắn tôn quý bất phàm, tướng mào đường đường lại còn có một tay bắn cung tài nghệ. Hắn là người thắng cuộc, Tư Không Tiêm Vụ thật tinh mắt.
“Tiêm Vụ tính toán trong mười ngày này phải suy nghĩ thật kĩ một phen rốt cuộc có cần phải tổ chức một cuộc tỷ thí nữa không? Nếu như mười ngày sau không có tỷ thid vậy Hách Liên Dực công tử chinh là phu quân của Tiêm Vụ.” Tư Không Tiêm Vụ nói xong liền biến mất khỏi lầu các.
Những lời nàng nói càng làm cho mọi ánh mắt ghen tị bắn tới trên người Hách Liên Dực, ánh mắt mọi người tựa như đao kiếm hành hình trên người hắn.
Đặc biệt là những người vừa thi đấu trên đấu trường xong, ăn đủ đau khổ thậm chí là bị thương mới có thể vào được hàng ngũ mười người đối với Hách Liên Dực càng thêm ghen ghét.
Mà Hách Liên dực đối với tin tức kia lại rất hưng phấn, thậm chí hưng phấn đến mức choáng váng cả đầu óc, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt người khác.
Mười ngày sau nếu không cần thiết cử hành tỷ thí, Hách Liên dực sẽ trở thành phu quân của Đại tiểu thư. Nhưng nếu không có Hách Liên Dực, tỷ thí tiếp theo nhất định sẽ được cử hành, cơ hội bọn họ cưới được Đại tiểu thư sẽ lớn hơn rất nhiều.
Trong chớp mắt, mọi ánh mắt ghen tị đều nổi lên sát khí.
Thanh Linh thấy vậy, môi nụ cười càng sâu. Đại tiểu thư trước khi đi nói mấy lời kia liền coi như đem Hách Liên dực trở thành mục tiêu công kích.
Hách Liên Dực trở lại Mê Diêu cung trên mặt vẫn treo nụ cười hưng phấn như cũ.
Dung Thi Thi đã sớm trở lại, nghe thấy tiếng bước chân Hách Liên Dực, nàng liền mở cửa chạy ra ngoài.
“Chúc mừng Vương gia đứng nhất trong lần tỷ thí này.” Kết quả tỷ thí đã truyền đi khắp thành, vì vậy Dung Thi Thi cũng biết được kết quả.
Nàng cắn môi, vẻ mặt uất ức: “Về sau Vương gia cưới Đại tiểu thư…”
Hách Liên Dực thấy vậy vội kéo lấy eo nhỏ của nàng, cười nói: “mặc kệ Bổn vương về sau cưới người nào, nàng trong lòng ta vĩnh viễn là quan trọng nhất, lần này nàng yên tâm rồi chứ?”
“Thi Nhi tất nhiên là tin tưởng Vương gia.” Nàng ở trong lòng hắn cười duyên nói.
Hách Liên Dực ôm nàng vào phòng ngủ: “Thi Nhi, chuyện Thánh quả nàng nghĩ thế nào?” hắn âm thầm dùng nhiều phương thức thắm dò địa phương Thánh quả sinh trưởng nhưng đáp án lại là ngoại trừ Thành chủ cùng Đại hộ pháp, không ai biết nơi sinh trưởng của Thánh quả ở đâu.
Dung Thi Thi từng ngốc người ở phủ Thành chủ, nếu nàng trong lúc vô tình nghe được địa phương có Thánh quả từ miệng Thành chủ cũng không có gì là lạ.
Dung Thi Thi thở dài: “ Vương gia, thật sự là không có con đường nào khác ngoài Hạ Thiên Câu.”
Hách Liên dực lông mày chợt ủ dột: “Thi Nhi, chẳng phải nàng đi một chuyến vậy là vô ích? Có thể ngoài Thiên câu vẫn có Thánh quả sinh trưởng ở các địa phương khác.”
Dung Thi Thi nheo mắt, qua loa lấy lệ cời nói: “ Vương gia, nếu Thi Nhi biết chắc chắn đã nói cho chàng rồi.”
“Vương gia, đã đến tiêu Dao thành được một thời gian rồi mà chàng không bồi Thi Nhi đi dạo đó.” Nàng vội vàng chuyển đề tài: “Thừa dịp sắc trời còn sớm, không bằng chúng ta đi dạo một chút.”
“Được.” Hách Liên dực đồng ý với yêu cầu của nàng.
Trên đường người đông như dệt, tiếng rao bán vang khắp nơi. Tiếng ồn ào quanh tai, Dung Thi Thi kéo Hách Liên Dực đi dạo trên con đường phồn hoa nhất Tiêu Dao thành.
Hách Liên Dực không biết nói cái gì với Dung Thi Thi mà làm nàng liên tiếp cười duyên.
Chợt có mấy người đi qua ngang người Hách Liên Dực liền rút chủy thủ đâm về người hắn.
Hách Liên Dực phát hiện nguy hiểm đến gần, kéo Dung Thi Thi vào trong ngực, rút bội kiếm bên hông ra ngăn cản.
Lúc này lại xuất hiện mấy đạo quang ảnh hướng Hách Liên Dực đánh tới.
Hách Liên dực không thể làm gì khác là đẩy Dung Thi Thi ra, tay trống vội vận Hàn Băng chưởng đem ám khí bay tới đều đóng băng rồi đem ám khí bắn trở về. Sau đó liền có mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, đó chính là tiếng của lũ người phi ám khí.
“A!” Có người cầm chủy thủ đâm về phía Dung Thi Thi, Dung Thi Thi hoa dung thất sắc (khuôn mặt xinh đẹp hoảng sợ đó==”), lanh lảnh hét lớn, thật may Hách Liên Dực thay nàng đỡ được chiêu đó.
Một nhóm người chưa kịp giải quyết đã có một nhóm khác xông lên. Những người này như muốn đẩy hắn vào chỗ chết, vừa ra tay chính là nhằm vào tử huyệt.
Không bao lâu đường phố phụ cận mọi người đều rốt rít chạy trốn.
Người càng ngày càng nhiều, Hách Liên Dực cau mày, hôm nay hắn mang Dung Thi Thi ra ngoài đi dạo, không mang theo thị vệ bên mình. Nhiều người muốn giết hắn xuất hiện ngày càng nhiều, cứ tiếp tục như vậy hắn không bị giết chết coi như cũng chết vì mệt, hắn nhìn chính xác một con đường, phá vòng vây mang theo Dung Thi Thi cùng nhau chạy trốn.
Dương Vương Tây Yến đứng ở góc khuất con phố, nhìn hách Liên Dực đột phá vòng vây mà thoáng thất vọng.
“Vương gia, Hách Liên Dực bản lĩnh quả thật không tệ, nhiều người vây công như vậy cư nhiên cũng có thể trốn thoát.” Thủ hạ Dương vương đánh giá.
“Thời gian có mười ngày, bản vương không tin Hách Liên Dực tốt số như vậy, có thể nhiều lần trốn thoát khỏi đội ngũ ám sát.” Dương Vương khinh thường nói.
Ở gian phòng trang nhã trong trà lâu, Thanh Linh cùng Tần Liễm ngồi gần cửa sổ, Tần Liễm đối diện nhìn chằm chằm vào gò má nàng, Nơi này không có người ngoài, nhờ vào uy quyền của Tần Liễm mà nàng bắt buộc phải khôi phục lại khuôn mặt.
Một màn Hách Liên dực bị người ta ám sát giữa phố đều rơi vào trong mắt hai người, Thanh Linh thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài: “Vừa rồi ám sát Hách Liên Dực có ba nhóm nhân mã, bởi lời của Đại tiểu thư mà Hách Liên Dực lần này liền trở thành mục tiêu công kích.
Ta nghĩ các quốc gia tới cầu hôn hiện tại đều ghen tị Hách Liên Dực đến mức muốn lập tức giết chết Hách Liên Dực, xem ra mấy ngày nay hắn không được an tâm rồi.”
“Đó là do hắn tự tìm.” Tần Liễm nhàn nhạt đáp lời.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 88: Cái đích cho mọi người chỉ trích
Chương 88: Cái đích cho mọi người chỉ trích