TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 125-3: Mỗi thời khắc nhìn thấy nàng (chàng) đều là ngạc nhiên và mừng rỡ 3

“Diệp Đàm, mau..mau bắt con chó kia lại cho bổn cung.” Ninh Thục phi nấp sau lưng Thanh Linh, run rẩy nói.

Thanh Linh nhíu mày, nàng ngửi thấy mùi dược cực nhạt. Nếu không phải nàng nhạy cảm với mùi thuốc, chỉ sợ là cũng không có cảm giác gì với mùi này.

Dược này tác dụng làm chó nổi điên.

Ninh Thục phi muốn diễn cái gì trước mặt nàng vậy?

Có lẽ là Ninh Thục phi đang ở đằng sau Thanh Linh, con chó nhỏ kia định cứ thế chạy tới cắn Thanh Linh. Thanh Linh vô thức nhấc chân, đạp con chó nhỏ kia bay thật xa.

“Nương nương, người không sao chứ?” Thị nữ của Ninh Thục phi lo lắng hỏi han.

Ninh Thục phi tựa như vẫn chưa tỉnh hồn, vỗ vỗ ngực, hồi lâu mới nói: “Bổn cung không sao.”

Bà ta quay đầu cười nói với Thanh Linh: “Hôm nay may nhờ có Diệp nhị công tử, nếu không bản cung liền bị súc sinh kia cắn rồi.

Như vậy đi, hôm nay vừa đúng là ngày mộc tuyền, vì muốn biểu lộ lòng biết ơn, bản cung liền thưởng ngươi đến Bích Tuyền ngâm nước nóng.”

Trong nháy mắt Thanh Linh hiểu rõ, Ninh Thục phi diễn trò nãy giờ là muốn bắt nàng phải đi ngâm ôn tuyền.

Hành cung ôn tuyền có ba địa hương chỉ dành cho Hoàng gia, đó chính là Long Du các, Di Nhiên các và Bích Tuyền các.

Tam các cách nhau không xa, lần lượt là phòng ngâm dành cho Hoàng Thượng, cung phi và các hoàng tử.

Bích Tuyền các là nơi chuyên dụng của các hoàng tử, hiện thời Ninh Thục phi ban thưởng Diệp Đàm đếm Bích Tuyền các ngâm nước nóng, đối với người bình thường thì đây chính là ân sủng vô hạn.

Tình huống hiện tại của Thanh Linh tuyệt đối không thể ngâm ôn tuyền, nếu không cẩn thận, cả nàng và nhị ca đều sẽ lãnh chịu hậu quả rất lớn.

Nàng âm thầm buồn bực, hôm nay hai mẹ con nhà này đang đánh bàn tính gì? Thế nào lại cứ một hai ép nàng phải đi ngâm ôn tuyền? Hách Liên Dực mời nàng đi không thành, Ninh Thục phi liền tự thân xuất mã, chẳng lẽ bọn họ đã biết cái gì?

“Diệp Đàm cũng chỉ là vô tình đá con chó kia đi, nương nương không cần vì vậy mà phải ban thưởng. Thân thể Diệp Đàm không thoải mái, không đi ngâm ôn tuyền được.” Nàng lấy lí do đã dùng đối với Hách Liên Dực nói với Ninh Thục phi. (MTLTH.dđlqđ)

Ninh Thục phi tựa như đoán được Thanh Linh qua loa tắc trách như vậy liền nói: “Nếu như bản cung nói chuyện này với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng chắc hẳn sẽ đồng ý cách làm của bản cung.”

Lông mày Thanh Linh khẽ nhướn, Ninh Thục phi ấy vậy mà còn định dùng Hoàng Thượng ra áp nàng, hôm nay không muốn ngâm ôn tuyền cũng phải ngâm.

“Bản cung sẽ bảo người cho ít dược thảo vào trong nước ôn tuyền, bất luận thân thể Bình Nhạc Huyền hầu có khó chịu thế nào, ta tin tưởng chỉ cần ngâm một buổi là sẽ khỏe mạnh lại.

Hai người các ngươi còn thất thần gì nữa? Còn không mau đưa Bình Nhạc Huyền hầu đi Bích Tuyền các.” Ninh Thục phi nháy mắt với hai thị nữ kia.

Hai người thị nữ lập tức áp hai bên Thanh Linh.

Thanh Linh nhất thời cảm thấy phiền muộn, lúc này lùi sau mấy bước, đang muốn tiếp tục cự tuyệt, bên tai lại vang lên thanh âm quen thuộc.

“ Thục phi ban thưởng Nhị công tử ngâm ôn tuyền tại Bích Tuyền các, Nhị công tử còn không mau tạ ơn.” Tần Liễm nhàn nhã bước tới.

Thanh Linh có chút sững sờ, ý Tần Liễm là muốn nàng đi ngâm ôn tuyền, chẳng lẽ hắn dụng ý khác?

“Vi thần về phòng lấy chút đồ, sau đó liền nhanh chóng đến Bích Tuyền các.” Thanh Linh nói.

Tần Liễm và Thanh Linh cùng nhau trở về, trở lại hành cung, Tần Liễm kéo Thanh Linh vào phòng hắn rồi đóng chặt cửa.

Thanh Linh vừa bước vào đã cảm nhận còn có một người nữa ở trong phòng.

“Đi ra đi.” Tần Liễm nhẹ giọng nói với người đang ở sau bình phong.

Nam tử mặc y phục màu lam nho nhã từ bình phong đi ra, tướng mạo hắn tuấn tú, trên người có một loại khí chất thư thái, yên tĩnh. Đến gần liền ngửi thấy trên người hắn có mùi thuốc nhàn nhạt.

“Linh nhi.” Nam tử ôn nhu cười.

“Nhị…ca.” Đột nhiên nhìn thấy Diệp Đàm, Thanh Linh còn có chút không thể tin được, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng trước mặt, chỉ sợ tất cả chỉ là ảo giác, chỉ cần nàng nháy mắt một cái liền không thấy ca ca của nàng đâu.

“Linh nhi, nhiều ngày không thấy, Nhị ca rất nhớ muội.” Diệp Đàm ôn hòa nói, sau khi lành bệnh, sắc mạt hắn hồng nhuận, tướng mạo lại càng tuấn mỹ mê người.

“Nhị ca, muội cũng rất nhớ huynh.” Xác định đây không phải ảo giác, nàng vui mừng chạy lại muốn chui vào lồng ngực ấm áp của ca ca, ai ngờ nửa đường lại bị mỗ nam kia ngăn lại.

Tần Liễm kéo cánh tay nàng, cười híp mắt: “Phu nhân đứng đây nói chuyện là được rồi.”

Thanh Linh liếc hắn trắng mắt, quỷ hẹp hòi, Diệp Đàm là Nhị ca của nàng!  Muốn ôm Nhị ca cũng không cho.

“Nhị ca, thực xin lỗi.” Thanh Linh cúi đầu: “Mượn tên của huynh chọc không ít chuyện, nếu huynh giận cứ mắng muội đi.”

Diệp Đàm xoa xoa đầu nàng nói: “ Nha đầu ngốc, làm sao Nhị ca lại giận muội được chứ. Chỉ cần muội bình an khỏe mạnh, những thứ khác đối với Nhị ca đều không quan trọng.”

“Cảm ơn huynh, Nhị ca.” Sống lại một đời, còn có một ca ca sủng ái nàng, thật tốt.

Hách Liên Dực mời Thanh Linh đi ngâm ôn tuyền, sau khi Thanh Linh từ chối liền rời đi. Sau đó hắn cũng viện cớ đi về, không đi ngâm ôn tuyền cùng các quan viên khác.

Lúc này hắn đang ở trong phòng mình.

Lưu hải đẩy cửa tiến vào: “Bẩm Vương gia, hiện tại Diệp Đàm đã đến Bích Tuyền các.”

Hách Liên Dực nhíu mày cười khẽ: “Thay y phục cho bản vương, bản vương cũng muốn đi ngâm ôn tuyền.”

Lưu Hải lập tức chuẩn bị tốt mọi thứ cho Hách Liên Dực, đi theo sau hắn đến Bích Tuyền các.

Tần Liễm nhàn nhã đi dạo trong rừng.

Minh Lục nhanh chóng đuổi theo hắn: “Công tử, Vinh Vương cũng đang đến Bích Tuyền các, xem ra là cũng muốn đi ngâm ôn tuyền.

Chỗ đó hiện tại chỉ có Nhị công tử, Vinh Vương mà đến thì cả tòa các chỉ còn hai người bọn họ.”

“Vinh Vương tốn hết tâm tư chỉ muốn Nhị công tử ngâm ôn tuyền, sợ là cũng chẳng có ý tốt. Công tử, có muốn thỉnh Tĩnh vương đến Bích Tuyền các hay không?” Có Tĩnh Vương ở đây, Minh Lục cảm thấy Hách Liên Dực sẽ thu liễm tay chân lại, cái thứ ‘ý tốt’ kia tốt nhất là không thể thực hiện được.

Lúc này, Tần Liễm đã nhìn thấy Nguyên Ung Đế và Vân Quý phi từ xa chầm chậm bước đến. (MTTH.dđlqđ)

Tần Liễm bỗng nhiên cười một tiếng, trả lời: “Tạm thời không cần.” Hắn thấp giọng phân phó Minh Lục một việc.

“Thuộc hạ đã hiểu, thuộc hạ lập tức phái người đi làm.” Minh Lục nói.

Bởi Nguyên Ung đế từng cho phép Tần Liễm không cần hành lễ trước mặt hắn, khi Nguyên Ung đế gần đến, Tần Liễm chỉ khách sáo cười nói: “Hoàng Thượng.” xem như chào hỏi.

Nguyên Ung Đế gật đầu: “Tần tướng, phong cảnh phía trước thế nào?”

“Cũng không tệ.” Tần Liễm nhàn nhạt trả lời.

“Ánh mắt Tần Tướng vẫn luôn độc đáo, ngươi nói không tệ thì chính là vô cùng tốt. Ngươi cùng trẫm với Quý phi đi tiếp thôi.” Nguyên Ung Đế nói.

Tần Liễm cùng Nguyên Ung Đế một đường tán gẫu, vừa nói vừa cười, bầu không khí quân thần vô cùng hòa hợp.

Đi ngang qua một gốc cây rậm rạp, không biết là vật gì bất ngờ từ trên rơi xuống trên người người Nguyên Ung Đế, Vân Quý phi bị dọa kinh hô một tiếng. Nguyên Ung Đế liền nhanh chóng bắt lấy vật kia.

Thị vệ sau lưng Nguyên Ung Đế lập tức cảnh giác, có một người tiến lên xem đó vật gì: “Hoàng Thượng, đây chính là hồ ly.”

Đột nhiên Nguyên Ung Đế ngửi trên người mình có mùi khai, ông không vui nhíu mày: “Xúi quẩy!”

“Hoàng Thượng, nếu không chúng ta về thay y phục trước.” Vân Quý phi ôn nhu nói.

“Hôm nay lại vừa đúng là ngày mộc tuyền, Hoàng Thượng vẫn chưa đi ngâm ôn tuyền, sai không thừa dịp hiện tại đi ngâm luôn?” Tần Liễm đề nghị.

“Tần tướng nói đúng lắm, Hoàng Thượng vừa vặn có thể đi ngâm ôn tuyền.” Vân Quý phi phụ họa nói.

Nguyên Ung Đế gật đầu, sau đó nhanh chóng bước tới Long Du các.

Bích Tuyền các được chia thành mấy gian phòng liền kề nhau, mỗi phòng đều rất rộng rãi.

Trong phòng, hơi nước mịt mờ làm tầm nhìn cũng trở nên mông lung. Bốn vách tường đều làm từ bạch ngọc, bờ ao ôn tuyền khảm trân châu cùng bảo thạch, ở trong hơi nước tỏa ra ánh sáng quang mang, cái đẹp quý giá mà chói mắt cứ thế được phô bày.

Nước ôn tuyền lăn tăn, vừa bước vào liền nghe thấy tiếng thác chảy.

Có sáu thị nữ đi theo Diệp Đàm vào Bích Tuyền các, trên tay các nàng bưng tinh dầu, chậu cánh hoa, dược thảo và y phục sạch sẽ.

Các nàng lặng lẽ đứng bên cạnh ao nhìn Diệp Đàm, dáng người hắn xinh đẹp nho nhã, hơi nước mịt mờ càng khiến hắn có thêm vài phần tiên khí.

Có thị nữ xấu hổ đỏ mặt nói: “Diệp nhị công tử, nô tỳ hầu ngài cởi áo.”

“Không cần, lui ra hết đi.” Diệp Đàm có hơi chút hấp tấp.

“Không ngờ Diệp nhị công tử cũng có thể thẹn thùng như thế.” Thị nữ đó che miệng cười.

“Diệp Nhị công tử đã nói các ngươi lui xuống, các ngươi còn đứng thất thần sao? Còn không mau đi ra ngoài.” Hách Liên Dực bước vào, y phục thêu hoa màu đen, khí chất tôn quý, khuôn mặt tuấn mỹ.

Sắc mặt hắn trong trẻo mà lạnh lùng nhìn thị nữ, thị nữ lần lượt đặt đồ xuống bàn bạch ngọc bên cạnh ao ôn tuyền, tiếp theo đó lần lượt ra ngoài.

Hách Liên Dực quay đầu ôn nhu thâm tình nhìn Diệp Đàm, hắn đến gần Diệp Đàm, đưa tay gạt đi mấy sợi tóc tán lạc trên gương mặt hắn ra sau tai.

Diệp Đàm bị động tác của hắn làm cho hoảng sợ, lui về sau mấy bước. Hách Liên Dực trầm thấp cười: “Nàng sợ cái gì? Bản vương cũng đâu có ăn nàng.” Hắn từng bước từng bước lại gần Diệp Đàm, Diệp Đàm không ngừng lùi về phía sau.

Hách Liên Dực dựa vào cực kỳ gần, hắn nhìn ra được hô hấp Diệp Đàm có chút không thuận, hắn nghe thấy Diệp Đàm nói: “Thỉnh Vương gia đi ra khỏi đây, nơi này là Thục Phi nương nương ban thưởng cho Diệp Đàm tắm rửa.”

“Bản vương không đi nhầm chỗ, bản vương muốn cùng Nhị công tử cùng nhau ngâm ôn tuyền.” Hách Liên Dực ranh mãnh cười một tiếng: “Nhị công tử, sao không cởi áo?” Hắn chậm rãi cởi áo khoác, Diệp Đàm vẫn đứng đó không nhúc nhích.

“Nhị công tử vẫn không muốn cởi áo sao? Nếu không bản vương thay nàng cởi nhé?” Hắn liền đưa tay ra muốn nắm lấy y phục của Diệp Đàm, Diệp Đàm vô cùng cảnh giác, hắn vừa mới đụng vào áo, Diệp Đàm liền khom lưng chạy thục mạng qua một bên.

“Vương gia nếu đã thích nơi này, Diệp Đàm sẽ đến phòng kế bên.” Diệp Đàm nhanh chân bước hướng cửa nhưng Hách Liên Dực lại nhanh chóng chắn lại lối ra.

“Không cần, bản vương muốn cùng nàng ngâm ôn tuyền.” Hách Liên Dực ôn nhu nói, tâm thầm nói: “Diệp Thanh Linh, hôm nay ngươi đừng hòng chạy trốn!

Lưu ý: mình hay bổ sung đoạn mới ở các chương, nếu mọi người đọc chương tiếp theo mà tình tiết không ăn khớp với đoạn trước thì mọi người quay lại chương trước nhé. 

Đọc truyện chữ Full