Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Hắn quay đầu nhìn Nguyên Ung Đế: “Phụ Hoàng, người hiểu lầm nhi thần rồi, người này thật ra không phải Diệp Đàm. Nàng là nữ tử đã dịch dung, không biết vì sao nàng lại dám giả mạo Bình Nhạc Huyền hầu Diệp Đàm.” Hách Liên Dực biết mình không thể chiếm được Diệp Thanh Linh, đã không thể có được, vậy thì phá hủy đi.
Hắn nói rất nhanh, không chút thở dốc: “Nàng ngưỡng mộ nhi thần đã lâu, hôm nay mẫu phi ban thưởng cho nàng ngâm ôn tuyền tại Bích Tuyền các, trùng hợp nhi thần cũng đến đây, nàng liền nhân cơ hội cùng nhi thần ngâm ôn tuyền, thẳng thắn thừa nhận thân phận nữ tử với nhi thần.
Nhi thần đối với nàng vô tình, nàng lại dám dùng ngân châm và độc dược uy hiếp nhi thần.” Trên sàn xuất hiện không ít ngân châm lại càng thêm chứng thực lời nói của hắn, hắn thoáng ngẩng đầu, phát hiện sắc mặt Nguyên Ung Đế chuyển biến rất nhanh chóng.
Hắn bất đắc dĩ thở dài: “Nhi thần bị bức bách mà rơi vào đường cùng, đành phải theo nàng, đợi đến khi nàng mất đề phòng rồi tìm cơ hội đối phó với nữ tử này. Không ngờ nhi thần vừa bắt được nàng, Phụ Hoàng cùng Tần Thừa tướng lại đã đến rồi.
Phụ hoàng, nữ tử này to gan lớn mật, dám giả mạo Bình Nhạc Huyền hầu, còn quyến rũ nhi thần, quả thật là tội không thể tha thứ!”
“Công phu trợn mắt nói dối của Vinh Vương ngày càng xuất thần nhập hóa.” Tần Liễm khẽ cười nói. Thân hình nhoáng một cái đã đứng trước mặt Diệp Đàm. Hắn khai mở huyệt đạo của Diệp Đàm, cũng tiện tay cởi dây bó ngực trước ngực Diệp Đàm.
Hách Liên Dực nhìn vòm ngực bằng phẳng của Diệp Đàm, đầu óc trở nên mê muội, hai chân có chút mềm xuống, lảo đảo về sau hai bước mới có thể đứng vững được. Ngẩng đầu, ánh mắt không thể tin nhìn Diệp Đàm một lần nữa, dường như muốn đâm thủng ngực Diệp Đàm.
“Diệp nhị công tử rõ ràng là nam tử, Vương gia lại cứ nói hắn là nữ tử. Là con mắt Vương gia không tốt hay Vương gia cảm thấy Hoàng Thượng dễ bị lừa gạt? Vô lễ với Diệp nhị công tử không thừa nhận thì thôi, còn trực tiếp gán người ta thành thân phận nữ nhân, ha, nực cười.” Khẩu khí Tần Liễm biếng nhác, ý tứ châm chọc hàm xúc cũng không ít.
“Hoàng Thượng, Vinh Vương gai vô lễ với vi thần, cầu Hoàng Thượng làm chủ!” Diệp Đàm với y phục không chỉnh tề, lảo đảo đứng dậy, vọt tới trước mặt Nguyên Ung Đế quỳ xuống.
“Phụ hoàng, nhi thần….” Hách Liên Dực muốn nói lại thôi, ánh mắt rét lạnh của hắn lại gắt gao đính trên người Diệp Đàm: “Đầu óc ngươi có bệnh sao? Hôm nay chẳng lẽ ngươi chưa uống thuốc? Một đại nam nhân như ngươi dùng dây bó ngực làm gì?”
Diệp Đàm quanh năm ngày tháng triền miên nằm trên giường bệnh, cho nên khí lực của hắn yếu hớn so với nam tử bình thường, khung xương hắn lại nhỏ, dáng người khá giống với nữ tử. Hắn lại dùng dây bó ngực, Hách Liên Dực ôm cảm thấy quái dị nhưng vẫn khẳng định người trước mặt là Diệp Thanh Linh.
Diệp Đàm không phải đang ở Linh Y cốc sao? Vì sao đột nhiên lại xuất hiện đây? Rốt cuộc là có chuyện gì? Suy nghĩ của hắn lập tức rối loạn.
Hắn thoáng nhìn Tần Liễm với bộ dạng xem kịch vui, tức giận đến mức ngực cũng cảm thấy đau. Chết tiệt, hắn lại bị người đùa giỡn. Nhìn Tần Liễm đắc ý, hắn suy đoán, tên khốn kiếp đùa giỡn hắn nhất định là Tần Liễm! Đáng giận, tại hắn nhất thời chủ quan mới gặp phải chuyện này. (MTLTH.dđlqđ)
Thân là nam tử lại đi dùng bó ngực của nữ tử, trong mắt Nguyên Ung Đế cũng lóe lên nghi hoặc, chỉ là ông chậm chạp không lên tiếng.
Ông không hỏi, ngược lại Diệp Đàm đã nói ra nguyên do: “Vi thần quấn thứ này lên người là vì xá muội nghịch ngợm…”
“Linh nhi đã trở về?” Tần Liễm lớn tiếng hỏi, thần sắc kinh ngạc, đối với việc Thanh Linh đột nhiên trở lại tựa như hắn không hề biết.
Diệp Đàm gật đầu nói: “Xá muội trước đây luôn đi đây đi đó du ngoạn, ba ngày trước đã chịu về nhà. Chỉ là nàng có chút ham chơi, lại không chịu thành thật hồi phủ, thế nên hiện tại ngay cả phụ thân cũng không biết nàng đã về.
Tính tình nàng ham chơi khó sửa, vừa về đến nhà liền cùng vi thần đánh cuộc, nếu thua phải đáp ứng một yêu cầu của đối phương. Vi thần bị nàng quấn đến không còn cách nào khác đành phải đáp ứng đánh cuộc với nàng, sau kết quả vi thần lại là người thua. Nàng liền ra một yêu cầu chính là…” Mặt Diệp Đàm lộ vẻ xấu hổ: “Dùng dây bó ngực trong năm ngày.”
Dây bó ngực đúng là Thanh Linh giúp Diệp Đàm cuốn lên, bất quá không hề có câu chuyện đánh cuộc.
Hách Liên Dực phí tâm tư muốn Thanh Linh đi ngâm ôn tuyền, Tần Liễm cùng nàng đoán có lẽ hắn đã biết nàng giả mạo ca ca. Vừa vặn Diệp Đàm cũng có mặt ở đây, Tần Liễm liền dứt khoát đưa Diệp Đàm đi Bích Tuyền các.
Hắn muốn thành thân với Thanh Linh, Thanh Linh dù sao cũng phải khôi phục thân phận nữ tử. Làm Diệp Đàm chân chính xuất hiện, đây chính là thời cơ tốt nhất, vừa có thể gỡ bỏ hoài nghi của Hách Liên Dực, lại có thể đâm ngược lại Hách Liên Dực một đao.
Ninh Thục phi nhất quyết muốn Thanh Linh đi ngâm ôn tuyền, nếu muốn vạch trần thân phận của nàng, vậy chắc chắn trong Bích Tuyền các phải có người khác.
Sáng sớm hôm nay Thanh Linh có cảm giác ánh mắt Hách Liên Dực nhìn nàng có hơi là lạ. Về sau ngẫm lại, tâm tư của hắn, nàng cũng đoán được một chút. Hách Liên Dực có lẽ đã đánh chủ ý lên người Thanh Linh.
Diệp Đàm đi Bích Tuyền các, khó đảm bảo Hách Liên Dực sẽ không đi. Mà trên thực tế, Thanh Linh đã đoán đúng. Diệp Đàm vừa vào Bích Tuyền các, Hách Liên Dực liền thay y phục hoa lệ mà đi theo.
Thanh Linh cũng không chắc chắn Hách Liên Dực có phải nhìn trúng nàng hay không, vậy nên nàng nói với ca ca tùy hắn hành sự theo hoàn cảnh.
Nếu Hách Liên Dực thực sự đánh chủ ý lên người Diệp Thanh Linh, Diệp Đàm có thể cùng chơi với hắn một phen, chuẩn bị thế cục dụ hắn vào bẫy do chính mình tạo ra.
Trước khi bệnh triền miên, Diệp Đàm cũng biết một chút công phu, sau khi khỏi bệnh, trong Linh Y cốc, hắn không những học y thuật mà còn tiếp tục võ nghệ hoang phế đã lâu. Trong Linh Y cốc không thiếu linh dược giúp tăng võ lực, hơn nữa có Cốc chủ đích thân chỉ điểm, võ nghệ bản thân hắn đã tiến bộ rất nhiều. Hiện tại bồi Hách Liên Dực chơi một hồi cũng không thành vấn đề.
“Diệp Đàm không hẹn Vương gia cùng nhau ngâm nước nóng, không ngờ lời nói gạt người của Vương gia lại có thể thẳng thắn như chuyện đương nhiên như thế. Vốn thần vẫn tưởng rằng Vương gia là chính nhân quân tử, không nghĩ đến Vương gia lại có tâm muốn lăng nhục thần.
Vương gia thích thần, thần không có tư cách chỉ trích. Nhưng Diệp Đàm ái mộ nữ tử, vĩnh viễn sẽ không thích Vương gia, xin vương gia thu hồi lại tâm tư đi.” Khẩu khí của Diệp Đàm rất quyết liệt.
Nguyên Ung Đế vẫn trầm mặc không mở miệng, đôi mắt nhìn Hách Liên Dực vẫn tĩnh mịch, tựa như đang trầm tư.
Chứng kiến Nguyên Ung Đế như vậy, Hách Liên Dực lại cảm thấy luống cuống.
“Phụ hoàng, người đừng nghe hắn nói bậy!” Hách Liên Dực liều mạng nhìn chằm chằm khuôn mặt Diệp Đàm, muốn nhìn ra dấu vết dịch dung trên khuôn mặt hắn.
Diệp Đàm ở Linh Y cốc, rất xa Kinh thành, không thể nào đột nhiên xuất hiện ở đây được, vậy thì có khả năng người này cũng là giả: “Diệp Đàm này là giả! Nhất định hắn đã dịch dung.” Diệp Thanh Linh có thể dịch dung thành Diệp Đàm mà lừa gạt nhiều người như vậy, người trước mặt là nam tử dịch dung thành Diệp Đàm cũng không phải là điều không thể.
Hắn phi thân đứng trước mặt Diệp Đàm, sờ lên mặt Diệp Đàm. Diệp Đàm quay đầu, hắn liền chế trụ ót Diệp Đàm, động tác thô lỗ vuốt ve sườn mặt Diệp Đàm.
“Vương gia, thỉnh tự trọng!” Ngữ khí Diệp Đàm đã có chút giận dữ.
Hách Liên Dực vẫn không để ý: “Ngươi nhất định là giả, bản vương nhất định phải vạch trần người!”
“Hừ!” Nguyên Ung Đế hừ lạnh một tiếng, không nói tiếng áo, phất tay áo bỏ đi.
Bàn tay đang sờ mặt Diệp Đàm của Hách Liên Dực lập tức cứng ngắc, tâm hắn trong nháy mắt nguội lạnh, sắc mặt trắng bệch. Phụ hoàng cái gì cũng không nói, tức là đối với hắn cực độ thất vọng mới không muốn nhiều lời nữa.
Phụ hoàng thất vọng về hắn, vị trí Thái tử kia cũng không đến lượt hắn. Không! Đây không phải kết quả mà hắn muốn!
Nguyên Ung Đế vừa rời đi, Hách Liên Dực tựa như vừa bị đả kích trầm trọng, hai mắt vô thần, thất thần bất động.
Diệp Đàm dễ dàng đẩy hắn ra, đứng bên cạnh Tần Liễm.
Hách Liên Dực đột ngột ngẩng đầu nhìn Tần Liễm: “Là ngươi! Là ngươi tính kế bảm vương!”
Diệp Đàm mỉa mai cười khẽ: “ Nếu như Vương gia có ý nghĩ xấu xa, vô lễ với thần, ai có thể tính kế được ngươi?”
Tần Liễm cười nhẹ không nói, là hắn sai người bắt hồ ly để trên cây, đợi đến khi Nguyên Ung Đế đi qua liền xuất ám khí khiến hồ ly rơi trúng người Nguyên Ung Đế. Nguyên Ung Đế dính mùi hồi của hồ ly, hôm nay lại là ngày mộc tuyền, nếu Tần Liễm không đề cập đến, Nguyên Ung Đế cũng đi Long Du các ngâm ôn tuyền. (MTLTH.dđlqđ)
Tần Liễm sai người âm thầm vứt vào hồ hai con chuột chết, cái gọi là thân mình vạn kim của Hoàng Thượng, tất nhiên không thể tắm ở nơi đã từng có chuột chết.
Mà Long Du các lại rất gần với Bích Tuyền các, Tần Liễm mở miệng đề nghị đến Bích Tuyền các, khắp y phục đều có mùi hôi, Nguyên Ung Đế không có lý do gì mà không đi. Cho dù ông ta không muốn đi Bích Tuyền các, Tần Liễm cũng có cách khiến ông ta phải đi Bích Tuyền các.
Hách Liên Dực tâm trạng phơi phới bước vào Bích Tuyền các, người của Tần Liễm ở các phòng kế bên đều âm thầm thăm dò động tĩnh của hai người. Tần Liễm đã từng ước định với Diệp Đàm, một khi Hách Liên Dực muốn làm chuyện xấu, vậy thì hô cứu mạng. Như vậy, Tần Liễm sẽ biết bên trong xác thực là đang có chuyện gì?
Nguyên Ung Đế vừa tới Bích Tuyền các, một thị nữ bưng chậu tinh đầu đi ngang qua, gật đầu với Tần Liễm chính là người của hắn. Nàng muốn ám chỉ với hắn Hách Liên Dực đang có hành vi xấu đối với Diệp Đàm.
“Ngươi dám có ý đồ không nên có với nàng, không thể tha thứ.” Tần Liễm đạm mạc nói, ngồi yên trên ghế phất tay, tất các cửa ra vào đều bị đóng chặt. Đồng thời mấy dải bạch lăng đều tập kích Hách Liên Dực.
Hách Liên Dực gấp rút né tránh, đồng thời nhặt lên bội kiếm trên đất, đối phó với Tần Liễm. Rất nhanh, hai người đã so hơn trăm chiêu.
Bọt nước vẩy tung tóe, kiếm quang chói mắt, lụa trắng tung bay.
Hách Liên Dực bị Tần Liễm dùng bạch lăng cuốn chặt. Hắn dùng sức vùng vẫy, lúc này lại vô ý trượt chân, ‘tùm’ một tiếng, người liền rơi vào trong nước.
Bạch lăng không trói tay chân của Hách Liên Dực, hắn chìm xuống đáy giãy dụa một lúc, thật vất cả mới nổi lên mặt nước, thế nhưng lại bị Tần Liễm đứng bên bờ một cước đạp xuống, không cho hắn nổi lên hô hấp.
Một cước kia của Tần Liễm lực đạo không nhẹ, hắn đau đến mức tối sầm mặt mũi. Hô hấp chưa đủ lại đột nhiên bị vùi vào trong nước, mũi cùng miệng hít vào không ít nước, cổ họng đau, lòng ngực trướng, cực kỳ khó chịu.
Hắn muốn cởi bỏ bạch lăng dưới nước, Tần Liễm sao để hắn có cơ hồi trốn ra ngoài. Tay Tần Liễm giật giật, lụa trắng liền cuốn Hách Liên Dực không khác gì bánh chưng. Hách Liên Dực càng giãy dụa, lụa trắng cuốn càng chặt.
Dưới nước mà thở là bị nước vào mũi vào miệng, đã vậy còn là nước ôn tuyền, căn bản không có biện pháp hô hấp. Hách Liên Dực hô hấp khó khăn, lâu dần khí lực tứ chi cũng dần biến mất.
Không, hắn không cam lòng! Trong lòng hắn gào lớm. Bị họ Tần giẫm dưới chân, hắn vừa không cam lòng vừa hận!
Hắn biết rõ Tần Liễm không thể ở chỗ này mà giết hắn, vì vậy hắn cũng không lo bản thân mình sẽ chết. Hiện tại điều hắn cần làm chính là nhẫn nhục chịu đựng, đợi đến khi thoát ra ngoài.
Chỉ cần Thái tử vị một ngày còn trống, hắn liền có cơ hội leo lên, sau này hắn sẽ là Hoàng Thượng. Đợi đến khi hắn nắm Đế vị, nắm cả thiên hạ trong tay, hắn muốn hung hăng lăng nhục Diệp Thanh Linh trước mặt Tần Liễm, sau đó khiếm Tần Liễm sống không bằng chết!
Hách Liên Dực vì khó có thể hô hấp mà ngất đi, Tần Liễm nắm tóc hắn kéo hắn lên, cũng điểm huyệt câm của hắn.
Tần Liễm buông bạch lăng ra, đi ra khỏi cửa. Minh Lục vẫn đứng canh ngoài cửa, Tần Liễm phân phó hắn vài câu rồi trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Ngoài cửa, người của Hách Liên Dực đã sớm bị chế trụ. Bọn họ biết rõ chủ tử ở cùng Tần Liễm bên trong chắc chắn không phải là điều tốt, nhưng bọn họ cũng không thể thoát ra được.
Minh Lục nhanh chóng trở lại, hắn đưa cho Tần Liễm một lọ thuốc bột, lại đi canh giữ ngoài cửa.
Tần Liễm đi đến bên cạnh Hách Liên Dực, nhặt kiếm của hắn dưới đất lên.
“Ngươi muốn làm gì?” Hách Liên Dực bị điểm huyệt câm dần mở mắt, ánh mắt hắn kinh hoàng, hắn dùng khẩu hình hỏi.
“Vinh Vương dạo gần đây mập lên không ít.” Tần Liễm bỗng nhiên nói, Hách Liên Dực sững sờ trong chốc lát, không kịp phản ứng đến cùng hắn muốn nói cái gì: “Quá mập cũng tổn hại đến dáng người tuấn mỹ, như vậy thật không tốt.”
Con mẹ nó, bản vương mập có liên quan quái gì đến ngươi! Hách Liên Dực mắng thầm.
Tần Liễm khoa tay múa chân với cây kiếm: “Nhìn thấy thật mệt mắt.”
Mệt mắt? Đó không phải là chướng mắt sao? Con bà nó chứ, bản vương nhìn tên họ Tần ngươi mới chướng mắt!
Hách Liên Dực vẫn còn đang mắng đến cao hứng trong lòng, trên người đột nhiên trở lạnh, sau đó đau đớn từ sau lưng truyền đến, hắn ngửi thấy mùi máu tươi phiêu tán trong không khí.
Tần Liễm mắt không nháy cắt đi một miếng thịt trên lưng hắn, bị cắt mất miếng thịt trên người, cái loại đau đớn đó người bình thường khó có chịu đựng được, đau thấu tận xương tủy. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, môi bị răng cắn bật máu.
“Chỉ cần cắt bớt thịt thừa liền dễ nhìn hơn rồi.” Tần Liễm không mặn không nhạt nói.
Diệp Đàm bên cạnh chứng kiến cảnh máu tanh này, sợ hết hồn, trong ánh mắt nhìn Tần Liễm có chút sợ hãi. Dạ dày cuộn lên, hắn nghiêng đầu điên cuồng nôn.
Tần Liễm vỗ vỗ lưng hắn, làm cho hắn thoải mái một chút. (MTLTH. Dđlqđ)
Diệp Đàm nhanh chân cách hắn một khoảng: “Đa tạ Tần Thừa tướng, Diệp Đàm không sao.”
“Hắn dù sao cũng là một Vương gia, Tần Thừa tướng đối xử với hắn như vậy, Hoàng Thượng mà biết sẽ trách tội xuống. Tần Thừa tướng dừng đúng chỗ là được, không cần quá mức so đo.” Diệp Đàm đứng bên cạnh khuyên nhủ.
“Hoàng Thượng mà trách tội xuống, bản tướng tự có cách ứng phó, Diệp Nhị công tử không cần lo lắng.” Tần Liễm nói.
Diệp Đàm gật đầu, hắn có hơi sợ máu, vội vã cáo biệt Tần Liễm, trước khi đi hắn còn nói: “Mọi việc làm còn cần suy xét đường lui, Tần Thừa tướng chớ ra tay quá độc.”
Tần Liễm chỉ cười khẽ, không nói gì, hắn cùng với Hách Liên Dực không thể có lưu tình.
Diệp Đàm tựa chạy trốn mà rời khỏi chỗ đó, Tần Liễm không khỏi cau mày. Hắn vừa mới quên Diệp Đàm chân chính đứng ở đây, nếu Diệp Đàm nhìn thấy một màn máu tanh này mà bị dọa sợ, sau đó về giật dây không cho phu nhân cưới mình thì phải làm thế nào? Kia chẳng phải là rất phiền toái sao?
Được thôi, nha đầu kia mà nghe theo Diệp Đàm không chịu thành thân với hắn, hắn tuyệt đối sẽ hung hăng phạt nàng.
Hách Liên Dực phảng phất như vừa đi dạo quanh địa ngục một vòng, hành hạ đến bay mất ba hồn. Tần Liễm này quá mứn cuồng vọng, đây là Bích Tuyền các, hắn lại dám đối xử với mình như thế.
“A, mông ngươi được sinh dưỡng tốt đấy, ngươi không cần sinh con, mông lớn như vậy để làm cái gì?” Tần Liễm vẫn là cái giọng phong khinh vân đạm đó.
Tâm Hách Liên Dực lạnh đi một nửa, trên mông truyền tới đau đớn, hai miếng thịt mỏng liền trên mông liền rớt xuống.
Khốn kiếp, cắt thịt mông người khác, chơi như vậy thật thất đức!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 126-2: Người này quá thất đức rồi 2
Chương 126-2: Người này quá thất đức rồi 2