Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Đêm khuya, trong đình nhỏ tại hậu hoa viên tại Vinh Vương phủ tràn ngập mùi rượu. Ném mấy vò rượu không, Hách Liên Dực tựa lưng vào cây cột, trên ray cầm một vò rượu, ngửa đầu uống từng ngụm từng ngụm.
“Vương gia, vết thương của ngài còn chưa khỏi hẳn, đừng uống nữa. Hiện tại đêm đã khuya, nên trở về phòng nghỉ ngơi.” Tâm phúc Lưu Hải cỉ Hách Liên Dực nói.
Sau khi biết tin Tĩnh Vương được Phụ hoàng phong làm Thái tử, Hách Liên Dực liền hồn bay phách lạc. Hắn phân phó hạ nhân mang rất nhiều rượu ra lương đình, một thân một mình ngồi đây sầu khổ.
Hết vài vò rượu, hắn đã không còn cảm thấy đau đớn ở nơi đã từng bị khoét thịt kia nữa.
Hắn uống từ xế chiều liên tục cho đến đêm khuya, trước Lưu Hải cũng có rất nhiều thị nữ cùng thị vệ khuyên can hắn nhưng đều bị hắn quát mắng lui ra.
Đối với lời của Lưu Hải, Hách Liên Dực vẫn cứ mắt điếc tai ngơ, sầu mi khổ đoản uống rượu cho quên sự đời. Tóc hắn chưa buộc, mất trật tự xõa tung, nhìn chật vật vô cùng. Hắn uống một ngụm rượu to, rượu rớt ướt hết mảng áo trước ngực, càng nhìn càng cảm thấy thê thảm.
“Vương gia, thắng bại là chuyện thường binh gia, kính xin Vương gia thông suốt chút ít.” Lưu Hải tiếp tục khuyên nhủ.
“Cút!” Hách Liên Dực lạnh lùng phun ra một chữ.
“Vương gia….” Lưu Hải vẫn muốn can ngăn, chỉ là lời còn chưa dứt, Hách Liên Dực liền ném vò rượu trên tay về phía hắn, chuẩn xác đập trúng trán.
Lưu Hải không dám nói nữa, che cái trán bị thương vội vã rời đi. (MTLTH.dđlqđ)
Gió nổi lên, mạng che bốn phía ở lương đình chập chờn.
Một bóng đen đột nhiên xuất hiện, cái bong bao trùm cả lên người Hách Liên Dực.
“Không nghĩ tới Vinh Vương gia lại là kẻ hèn nhát như vậy, mượn rượu tiêu sầu.” Thanh âm hắc y nhân trầm thấp khàn khàn, che lại giọng của mình.
Hách Liên Dực cảm thấy hàn khí bò dọc sống lưng, trong cơn nửa tỉnh nửa say, hắn cho rẳng Lưu Hải lại đến khuyên can hắn đừng uống rượu. Hắn nhìn cũng không nhìn, trực tiếp quăng vò rượu ra phía sau.
Không nghe tiếng vò rượu rơi, hắn kinh ngạc quay đầu liền thấy một hắc y nhân đep mặt nạ bạc.
Nam nhân mặt nạ bạc cầm trên tay vò rượu Hách Liên Dực vừa mới ném.
“Cút!” Hách Liên Dực lạnh lùng phun ra một chữ, tiện tay mở vò rượu bên cạnh, ngửa cổ uống một hớp lớn.
Nam nhận đeo mặt nạ bạc vẫn cầm vò rượu rỗng, trong chớp mắt liền không thấy bóng dáng, im hơi lặng tiếng tựa như chưa từng xuất hiện ở đây. Hăn biến mất một lát, rồi lại nhanh chóng quay lại, vò rượu vốn trống không trên tay hắn giờ đã đựng đầy nước lạnh.
Hắn đến gần Hách Liên Dực, giội toàn bộ vò nước lạnh trên người hắn.
“Ào.” Một vò nước lạnh xối từ đỉnh đầu xuống, trong nháy mắt Hách Liên Dực thanh tỉnh không ít. “Muốn chết!!!” Bị người khác giội nước, Hách Liên Dực tức giận đánh ra Hàn Băng chưởng về phía hắc y nhân đeo mặt nạ bạc.
Biết Tĩnh Vương làm Thái tử, hắn đã vô cùng phẫn hận, phiền muộn trong lòng không có cách nào phát tiết. Vừa vặn hắc y nhân lại đến đây chọc giận hắn, hắn liền đem toàn bộ khó chịu u uất trong lòng đánh hắc y nhân.
Một chưởng này dùng đến tám phần công lực, lực đạo không hề nhỏ. Trong lúc nhất thời, nhiệt độ tứ phía dường như có dấu hiệu hạ xuống.
Nhưng không ngờ hắc y nhân đeo mặt nạ bạc này lại có thể dễ dàng hóa giải chưởng phong của hắn.
Hách Liên Dực hoảng sợ trừng lớn mắt, người này có lại lịch gì? Công phu sâu không lường được. Hắn vận nội lực, luân phiên tấn công hắc y nhân.
Hắc y nhân không những có thể hóa giải hết các chưởng phong của Hách Liên Dực mà còn đánh hắn đến quỳ rạp xuống đất.
“Ngươi là ai?” Hách Liên Dực lau khóe môi rỉ máu, giương mắt quan sát cẩn thận hắc y nhân.
Hắc y nhân dáng người cao lớn, khí thế uy nghiêm, cỗ khí sát phạt, nhìn giống người đứng trên thao túng nhân sinh.
Hách Liên Dực thấy hắn có chút quen mắt, khẩu âm lại có phần quen thuộc, hắn chăm chú nhìn, vắt óc nghĩ. Trong đầu đột nhiên lóe ra một bóng dáng: “Ngươi chính là người đeo mặt nạc bạc từng bức bổn vương phải nhảy vào sông Thương?!!” Hắn khẳng định nói.
Lúc đó Diệp Thiên Minh đánh bại Ô Quốc đại thắng khải hoàn, Phụ hoàng cử hành khánh công chúng tượng sĩ, thừa lúc đó hắn tính kế Tần Liễm, bàn bạc với Thục phi nương nương động tay chân vào ly rượu của Tần Liễm. Sau khi Tần Liễm xuất cung thì mất nội lực, hắn phái người đi giết Tần Liễm.
Hắn mai phục bên bờ sông Thương, Tần Liễm lừa gạt dẫn hắn lộ mặt, kết quả đại bại. Hắn bắt Diệp Thanh Linh để uy hiếp Tần Liễm dùng độc tạm thời mất đi nội lực, nhân cơ hội đó hắn chạy trốn. Vào thời khắc đó hắc y nhân đeo mặt nạ bạc xuất hiện, bức hắn chật vật nhảy xuống sông Thương để chạy trốn.
“Nguyệt hắc phong cao*, ngươi tới đây là có ý gì?” Hách Liên Dực cảnh giác nhìn hắc y nhân, cho rằng hắn là lai giả bất thiện**.
*Nguyệt hắc phong cao: trời đen gió lớn, ý chỉ thời cơ tốt để làm chuyện không minh bạch.
*Lai giả bất thiện: người đến không có ý tốt.
“Tĩnh Vương lên làm Thái tử, Vương gia nhất định không cam lòng, lão phu lần này tới chính là muốn tương trợ Vương gia.
Thật không nghĩ vừa đến liền nhìn thấy Vương gia đang uống rượu giải sầu, bộ dáng ủ rũ chán chường, trong lòng lão phu không khỏi cảm thấy thất vọng.” Hắc y nhân tiếc nuối nói.
“Chiếu thư lập Tĩnh Vương làm Thái tử cũng đã chiếu cáo thiên hạ, bản vương lại bị cấm túc ba tháng, trù tính có tác dụng gì? Cũng không thể trở thành Thái tử.” Hách Liên Dực ủ rũ cúi đầu nói.
“Trong mắt Vương gia chỉ thấy Thái tử vị, ngôi vị Hoàng Đế ngươi không chiếm được cũng không có gì là lạ!” Hắc y nhân lạnh lùng nói.
Nhắc tới Hoàng vị, Hách Liên Dực tựa như được khuấy máu gà, tâm tình kích động nói: “Ngôi vị Hoàng Đế cuối cùng thuộc về ai còn chưa biết được, hết thảy còn có thể cứu vãn.”
Lời vừa ra khỏi miệng, Hách Liên Dực liền cảnh giác: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Vương gia không buông tha Hoàng vị, tốt, rất tốt.” Hắc y nhân không đáp lại lời Hách Liên Dực.
Lời này của hắn là đại nghịch bất đạo, Hách Liên Dực cũng không thèm để trong lòng.
Hắc y nhân lại nói: “Lão phu đưa tới cho Vương gia một tin, tháng sau sẽ cử hành đại điển lập Thái tử.”
Thượng thư Kinh khâm Thiên giám nói rằng một tháng sau mới có ngày lành thích họp để làm đại lễ phong Thái tử.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 130: Không cam lòng
Chương 130: Không cam lòng