TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 133-2: Gặp báo ứng 2

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu

Vừa dứt tiếng, lâm thị liền phát ra âm thanh thống khổ. Đau nhức kịch liệt khiến bà ta lăn từ trên giường xuống, một vòng nằm dưới chân Thanh Linh.

“Cứu….ta…” Lâm thị khẩn ầu nói nhưng ánh mắt lại ngoan độc không nói nên lời.

Thanh Linh coi như không nhìn thấy, chỉ phối hợp nói: “Trúng gió kết hợp với Phệ Nhân Cốt mà thôi, bà nên cảm thấy may mắn mới đúng.” Nếu không phải sắp đến ngày thành thân của Tần Liễm và nàng, lo lắng những năm này Lâm thị quen sống an nhàn sung sướng sẽ không chịu nổi đau đớn mà chết đi, kết cục Lâm thị sẽ không đớn giản chỉ là thế này.

Lâm thị chết, nàng thân là nữ nhi phải giữ đạo hiếu ba năm. Ngày thành thân tất nhiên sẽ bị trì hoãn.

Chờ hơn một tháng, người kia cũng đã oán hận ngất trời, cảm thán thời gian quá dài. Nếu đợi ba năm, không biết hắn sẽ phát điên thế nào nữa.

Ngữ điệu nàng đều đều: “Bất quá mẫu thân, bà có thể hoàn toàn yên tâm, cho dù Phệ Nhân Cốt phát tác nhưng tốc độ gặm nhấm của nó không nhanh, bà còn nửa năm để tận hưởng nốt cuộc sống.”

Trở thành phế nhân bất toại nằm trên giường, lại phải chịu những cơn đau thống khổ khi Phệ Nhân Cốt phát tác, Lâm thị tình nguyện chết đi còn hơn.

“Nhị tiểu thư, phu nhân làm sao vậy?” Thanh Linh đánh ngất Trương ma ma lực đại rất nhẹ, Trương ma ma nhanh chóng đã tỉnh lại.

“Trương ma ma, bổn tiểu thư cũng không làm khó ngươi, mấy ngày nay ngươi tìm lý do tránh khỏi Diệp phủ đi. Ngươi cũng đã nhiều năm không về nhà, hẳn nhi tử nhi nữ cũng rất trông mong ngươi.” Thanh Linh nhàn nhạt nói, lúc này không phải thời cơ tốt để diệt trừ Trương ma ma tránh rước lấy phiền toái, nàng cũng đỡ mệt mỏi. (MTLTH.dđlqđ)

Trương ma ma đột nhiên kinh hãi, từ lời nói của Thanh Linh, bà ta có thể biết hai đứa con của mình đang ở trong tay Thanh Linh.

“Trước khi rời khỏi đây, chuyện gì nên nói chuyện gì nên giữ, hẳn ngươi cũng biết rõ chứ?” Ngữ điệu Thanh Linh vẫn nhẹ nhàng như thế, tựa như một tiểu cô nương chưa rành việc thế sự.

Trương ma ma là người thức thời, hai đứa còn vẫn còn nằm trong tay Thanh Linh, bà ta không dám mạo hiểm chống đối nàng, đành phải ngoan ngoãn cúi đầu: “Nhị tiểu thư yên tâm, lão nô hiểu nên làm như thế nào, ba bà tử này cũng không phải hạ nhân Diệp phủ, lão nô biết cách bịt miệng ba người này. Mấy ngày sau, lão nô sẽ kiếm cớ rời khỏi Diệp phủ, cầu xin Nhị tiểu thư đứng làm hại đứa bé.”

Lâm thị tức giận trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào ót của Trương ma ma. Bà ta hoàn toàn không nghĩ được rằng Trương ma ma sẽ phản bội, trong lòng tức giận thiếu chút nữa đã ngất đi.

Bà ta nghiêng đầu, dùng ánh mắt oán độc nhìn Thanh Linh: “Ngoan….độc, ngươi bị….báo ứng!”

Thanh Linh cụp mi mắt, không trực tiếp đáp lại Trương ma ma. Gặp báo ứng sao? Có lẽ vậy. Cho dù có gặp báo ứng, nàng cũng sẽ không hối hận vì những chuyện bản thân đã làm.

Thật lâu sau đó, nàng nói với Trương ma ma: “Vậy còn phải xem Trương ma ma làm thế nào.” Sau đó rời khỏi phòng ngủ của Lâm thị.

Nàng hoàn toàn không lo lắng Trương ma ma sẽ lật lọng, xoay người nhanh chóng chạy đi cáo trạnh Diệp Thiên Minh.

Dù sao người già trúng gió cũng là chuyện thường, Trương ma ma muốn tố tội nàng trước mặt Diệp Thiên Minh cũng không được.

Đêm khuya, tiếng bước chân rất nhỏ vang lên.

Thanh Linh mở mắt, đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn thấu màn đêm.

Tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Thanh Linh choàng thêm áo khoác: “Tiến vào.” Nàng nói.

Người vào chính là người đã chấp hành nhiệm vụ giả mạo người của Vinh Vương phủ, cứu Dung Thi Thi ra khỏi tử lao.

Nhìn người đi vào không phải Vô Ảnh, Thanh Linh đoán sự việc tiến triển không thuận lợi.

Quả nhiên người nọ nói: “Chủ Thượng, tối nay khi chấp hành nhiệm vụ gặp phải Kính Nam Vương, hắn liền ra tay đánh trọng thương Vô Ảnh, bên chúng ta tổn thất không ít người.:

Thư Nghiễn lúc này lại xuất hiện, cửa không đóng, hắn liền trực tiếp bước vào: “Chủ Thượng, Kính Nam Vương ra ngoại thành lịch lãm, đêm khuya trở về đi ngang qua tử lao Hình bộ. Hắn nghe thấy có người cướp phạm nhân…”

“Ta phân phó bọn họ giả mạo người của Vinh Vương phủ xông vào tử lao cứu Dung Thi Thi.” Thanh Linh nói.

Thư Nghiễn gật đầu, lại nói tiếp: “Kính Nam Vương xong vào tử lao nghe nói trên người người cướp ngục có lệnh bài của Vinh Vương phủ liền ra tay đối phó với người của chúng ta, chúng ta tổn thất không ít người. Hắn có giao tình không tệ với người phụ trách quản lý tử lao, cho nên khi người của tử lao tìm thấy lệnh bài Vinh Vương phủ cũng là lúc Kính Nam Vương ép đè chuyện này xuống.”

Thanh Linh mấp máy môi, đáy mắt lóe ra phiền muộn sâu sắc. Kính Nam Vương giữa đường làm Trình Giảo Kim, làm hư chuyện của nàng, lần này nàng tính hết lên đầu Hách Liên Dực.

“Mang ta đi xem Vô Ảnh.” Thanh Linh nói.

Vô Ảnh bị Kính Nam Vương đánh trọng thương, trốn ở một nơi kín đáo yên tĩnh.

Thanh Linh đến gặp Vô Ảnh, nàng đã hôn mê rồi. Nàng cho Vô Ảnh uống thuốc, lại đợi một thời gian, Vô Ảnh mới mơ hồ tỉnh lại.

“Vô Ảnh, sao rồi?” Thanh Linh ân cần hỏi.

“Đỡ hơn nhiều rồi.” Sắc mặt Vô Ảnh trắng bệch: “Tiểu thư, thực xin lỗi, Vô Ảnh không hoàn thành nhiệm vụ.”

Thanh Linh cầm tay của nàng nói: “Không cần nhiều lời nữa, ngươi cứ an tâm dưỡng thương trước.”

“Kính Nam Vương quả thật rất lợi hại, chỉ mới ba chiêu đã đánh trọng thương Vô Ảnh. May mắn Vô Ảnh được người Đại Hối huấn luyện liều chết bảo vệ mới có thể bảo toàn tính mạng mà trốn thoát.” Vô Ảnh nói.

“Thật sao?” Thanh Linh rũ mắt, nếu như có cơ hội, nàng muốn gặp Kính Nam Vương một lần.

Tin tức Nhị tiểu thư Diệp phủ mất tích một thời gian đột nhiên trở lại, Tần Thừa tướng nhanh chóng tìm bà mối Lý đến Diệp phủ nghị sự thành thân đã nhanh chóng truyền khắp Hạ thành.

Trong phủ Công chúa, Vô Ưu không buồn không lo ngồi trước bàn trang điểm, thị nữ vừa mới trang điểm cho nàng. Mái tóc đen nhánh chỉ dùng một sợi dây bạc buộc lên, búi tóc cài ba trâm ngọc hình hoa lan, thanh lệ thoát tục mà không mất đi cao quý trang nhã.

Mi như lá liễu, mắt hạnh sáng như sao, môi tô son đỏ, khuôn mặt tuyệt mỹ như họa. Nàng nhìn chằm chăm thiếu nữ trong gương, trên mặt hiên ra vẻ hài lòng.

“Công chúa, thuốc rất nhanh sẽ nguội mất, ngài thừa dịp thuộc còn ấm mau uống.” Thị nữ bang chén thuốc trên tay nói.

“Không uống, không uống, mắt của bổn công chúa đã rất tốt rồi. Đừng có bưng thuốc này lại đây.” Đôi mắt nàng ngày Mộc Tuyền bị Tần Liễm làm bị thương, sau đó Thái y bắt mạch khai mở đơn thuốc, nàng ngày ngày khổ cực uống. Hiện thời vừa ngửi được mùi thuốc nàng đã muốn nôn mửa, dù mắt vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nàng cũng không muốn uống nữa. (MTLTH.dđlqđ)

“Công chúa, hôm qua Thái y đến bắt mạch có nói nếu như Công chúa không uống thuốc, mắt sẽ hồi phục không tốt.” Thị nữ thấp giọng khuyên can.

“Không uống, không uống! Ngươi điếc sao?” Vô Ưu đột nhiên quát tháo, hù dọa thị nữ cuống quít lùi ra sau.

“Hoa Lan Mộng, bên ngoài gần đây có tin tức gì mới không?” Hoa Lan Mộng là thị nữ tâm phúc của Vô Ưu Công chúa, nàng bởi vì mắt bị thương mà không thể ra ngoài phủ liền nghe tin tức từ trong miệng thị nữ giải sầu.

“Hồi Công chúa, bên ngoài gần đây truyền tin Diệp Nhị tiểu thư phủ Diệp Tướng quân sau thời gian biến mất đã trở lại, Tần Thừa tướng liền tìm bá mối Lý đến nghị sự thành thân. Cũng đã nhanh chóng định ra ngày thành hôn.” Hoa Lan Mộng nhẹ giọng nói.

“Cái gì?” Vô Ưu Công chúa kích động đứng lên, trên gương mặt tràn đầy thần sắc kinh hoàng: “Diệp Thanh Linh trở lại? Liễm ca ca còn tìm bà mối Lý đến bàn chuyện thành thân? Này…đây chắc chắn là giả. Diệp Thanh Linh biến mất một thời giandaif như vậy, một cô nương gia, ai biết thân thể nàng ta còn trong sạch hay không?” Trong lòng nàng tràn ngập không cam lòng. Diệp Thanh Linh có cái gì tốt, Liễm ca ca còn gấp gáp muốn cưới nàng ta về làm thê, ngày thành hôn cũng đã nhanh chóng định xuống.

Đọc truyện chữ Full