Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Thanh Linh biết Hách Liên Dực vẫn gắt gao đuổi theo phía sau nhưng nàng lẩn vào khu phố náo nhiệt nhất Hạ thành, khắp nơi đều là người đến người đi, nàng rất nhanh đã kéo dãn khoảng cách với Hách Liên Dực.
Đột nhiên không thấy Thanh Linh, Hách Liên Dực cảm thấy rất căm tức: “Chết tiệt! Đuổi theo lâu như vậy vẫn để nữ nhân này trốn thoát.”
Hắn vẫn ôm tâm lý may mắn tìm kiếm quanh phụ cận, đúng lúc này lại có đồ vật gì đó đang phi thẳng về mặt hắn. Hắn phản ứng nhanh chóng đưa tay ra bắt liền nghe thấy tiếng gì đó vỡ vụn, lập tức mùi thối xông thẳng vào trong mũi, thỗi đến mức buồn nôn.
“Vô liêm sỉ! Ai dám ném trứng thối về phía bản vương?” Trên mặt cùng ống tay áo đều dính hỗn hợp trừng thối, mùi hôi thối khiến hắn cảm thấy choáng váng.
“Vương gia đang tìm ai vậy?” Thanh âm xen lẫn tiếng cười truyền đến.
Hai mắt Hách Liên Dực như muốn bốc hỏa, xoay đầu nhìn hướng phát ra thanh âm. Liền nhìn thấy Thanh Linh đang lười nhác ngồi trên lan can Mãn Hương lâu, hai chân đong đưa, trong tay còn đang mân mê một quả trứng gà.
Sau lưng nàng có hai nữ tử tục tằng đứng, một nữ tử lại đứng bên cạnh nàng.
Nữ tử đứng bên cạnh Thanh Linh tên là Hoa Lê, lớn lên xấu vô cùng. Khuôn mặt của nàng tựa như bát quái đồ, một bên mặt vừa rỗ vừa mụn, đầu mụn còn căng phồng sáng bóng, nửa bên mặt còn lại có một cái bớt màu đen to như bàn tay.
Nàng còn cầm ống tay áo che kín nửa khuôn mặt, nhìn Hách Liên Dực đá lông nheo.
Tiếc là Hách Liên Dực đang bị lửa giận vọt lên tận đầu không thể thấy được.
Mãn hương lâu là chốn phong hoa tuyết nguyệt nổi danh trong Kinh thành.
“Diệp Thanh Linh!” Hách Liên Dực mũi chân điểm một cái, thân hình nhoáng cái như chim yến đang bay.
Thanh Linh nhanh hơn hắn một bước chân, cả người vọt vào căn phòng ngay cạnh đó.
Hách Liên Dực vừa lên đến lầu hai, Hoa Lê cô nương với khuôn mặt đắp một tầng phấn dầy cộp lắc lắc thân hình không mấy đẹp đẽ của bản thân nhào vào lòng hắn.
Tay áo rộng thùng thình của Hoa Lê vung vẩy qua lại trước mặt Hách Liên Dực, một thứ mùi thơm không ra thơm, thối không ra thối, quái dị tới cực điểm xộc thẳng vào mũi hắn.
“Vị công tử này, chàng thật anh tuấn….” Hoa Lê ngửi thấy mùi trứng thối trên người Hách Liên Dực, khuôn mặt lập tức cứng đờ nhưng thanh âm vẫn cứ ngọt ngấy như thường.
“Cút!” Hách Liên Dực đẩy Hoa Lê sang một bên, vội vã đi vào phòng tìm Thanh Linh, chỉ là hắn vừa thoát khỏi ma trảo của Hoa Lê cô nương, lại thêm một nữ tử khác quấn chết lấy hắn.
“Cút hết đi!” Hách Liên Dực cả giận nói, nghĩ muốn nâng chưởng đánh bay mấy nữ tử quái gở này. Đột nhiên, hắn cảm thấy thân thể không có một chút khí lực nào, cả người yêu đuối mềm nhũn ngả vào ngực Hoa Lê cô nương. (MTLTH.dđlqđ)
“Công tử thật nóng tính, hù thiếp đến nỗi trái tim giờ vẫn còn thấy run rẩy.” Hoa Lê ôm cứng lấy hắn cười hì hì nói.
“Ngươi dám hạ độc bản vương?!” Hách Liên Dực nói, thân thể hắn một chút khí lực cũng không có, ẩn ẩn còn thấy nóng người. Nhất định trong lúc hắn vừa phi thân lên, có người âm thâm hạ độc hắn.
Thư Hách Liên Dực ngửi được chính Nhuyễn cốt tán dạng phấn, chốn phong hoa tuyết nguyệt ở Hạ thành nơi nào cũng có, chủ yếu dùng để dạy dỗ nhưng cô nương mới bị bán vào mà không nghe lời.
“Chụt!” một tiếng, Hoa Lê hôn mặt Hách Liên Dực một cái rất kêu, trên mặt hắn rất nhanh hiện lên dấu son môi đỏ tươi.
Hoa Lê trang điểm rất đậm, nàng vừa ngẩng đầu, phấn trắng rớt lả tả lên người Hách Liên Dực.
Hách Liên Dực chợt cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh*, ghê tởm đến nỗi suýt chút nữa đã nôn sạch bữa sáng. Hắn vừa tức và xấu hổ, giãy giụa muốn đứng lên nhưng lại không có sức.
*Ngũ lôi oanh đỉnh: Năm tia chớp cùng đánh vào đầu, ý muốn nói phải chịu sự đả kích rất lớn.
“Ngươi muốn làm gì bản vương?” Hách Liên Dực cả giận quát.
“Ta muốn hầu hạ công tử.” Hoa Lê thẹn thùng nói, Hách Liên Dực liền nôn mửa luôn tại chỗ.
“Diệp Thanh Linh, ngươi lăn ra đây cho bổn vương!” Bị xú nữ vừa đê tiện vừa ghê tởm này động thủ động cước. Hắn cảm thấy rất nhục nhã. Đây là sỉ nhục! Sỉ nhục! Hắn sống nhiều năm như vậy còn chưa ai có lá gan lớn đến mức biến hắn thành trò đùa như vậy!
“Diệp Thanh….” Hoa Lê hôn chặn lại tiếng quát tháo của hắn.
“Chậc chậc, Vương gia thật đúng là phong lưu.” Thanh âm vô sỉ lúc này lại từ đâu truyền đến.
Hách Liên Dực oán hận mở to mắt, trong mắt như có một ngọn lửa, muốn mở miệng mắng to nhưng lại không có cơ hội.
Thanh Linh liếc nhìn Hoa Lê, ác ý cười: “Chậc chậc chậc, khẩu vị của Vinh Vương quả nhiên khác người.” Nàng đột nhiên nghiêm túc nói: “Bổn công tử không quấy rầy chuyện tốt của Vương gia nữa, cáo từ.”
Hách Liên Dực nghe nàng nói vậy, tức giận nghẹn trong lồng ngực chút nữa liền muốn nổ tung.
Tâm tình Thanh Linh hết sức thoải mái, vừa đi vừa huýt sáo.
Tầng thứ nhất Mãn Hương Lâu, Thư Nghiễn đang đưa một xấp ngân phiếu cho Lâu Chưởng quỹ.
Thanh Linh vừa đi xuống liền đụng mặt Thư Nghiễn.
Hoa Lê vốn là một cô nương của Mãn Hương lâu, sau khi làm sai chuyện liền bị hủy dung, phụ trách việc quét dọn nhà xí.
Nàng sông chết quấn lấy Hách Liên Dực là do trước đó Thanh Linh có giao dịch với chưởng quỹ, chuyện hoàn thành liền trả thù lao phong phú. Thư Nghiễn đưa cho chưởng quỹ ngân phiếu chính là dựa theo phân phó của Thanh Linh.
Thanh Linh vừa đi tới cửa, Thư Nghiễn liền nhìn thấy nàng. Khéo chính là vào lúc này nàng cũng đồng thời nhìn thấy Thư Nghiễn.
“Thư Nghiễn, chúng ta đi.” Thanh Linh hô, nàng còn đứng bên trong lâu, mới bước một chân ra khỏi cửa.
Chẳng biết từ lúc nào, bên ngoài Mãn Hương lâu có một chiếc xe ngựa hoa lệ đang đứng. Tiếng hô vừa rồi của Thanh Linh bay vào trong xe ngựa.
“Không được, công tử, ngài cứ đi trước đi.” Thần sắc Thư Nghiễn có chút né tránh.
Thanh Linh nhướn mày: “Thư Nghiễn, ngươi không đi là còn có việc ở đây sao?”
“Công tử, Tần Thừa tướng đang đợi công tử ở bên ngoài.” Thư Nghiễn nhắm mắt nói, vừa rồi hắn đi lấy ngân phiếu, trở lại gần Mãn Hương lâu liền nhìn thấy xe ngựa của Tần Liễm.
Tần Liễm dừng xe, hỏi Thanh Linh đang ở đâu, hắn không cẩn thận liền lỡ miệng.
“Cái gì?” Da đầu Thanh Linh trong nháy măt tê dại, nam nhân này khẳng định không thích nàng đến những chỗ như thế này.
Hắn xuất hiện ở đây cũng trùng hợp quá đi.
Nàng ló đầu ra ngoài thăm dò liền nhìn thấy bên trái cách Mãn Hương lâu vào bước có một chiếc xe ngựa xa hoa. Minh Lục ngồi ở vị trí phu xe, đang nhìn nàng cười không có ý tốt. Thanh Linh vừa nói chuyện với Thư Nghiễn, nên hắn chắc chắn vị công tử mặc y phục màu lam này là Thanh Linh.
Thanh Linh hướng hắn làm thủ thế chớ lên tiếng cùng uy hiếp, ý muốn nói hắn dám phát ra thanh âm nào, nàng liền cắt cổ hắn.
Nàng dự định vụng trộm chạy trước, sau đó nam nhân kia mà nhắc đến chuyện này, nàng một hai chối bay chối biến là được.
Bất quá Thanh Linh lại không sợ uy hiếp của tql, Thanh Linh chạy chưa được hai bước, Minh Lục liền hô to: “Công tử, phu nhân chạy rồi!”
Thân hình Thanh Linh trong nháy mắt cứng đờ, tên Minh Lục này, không thể tin tưởng được!
“Phu nhân còn muốn chạy sao? Vi phu tiễn nàng một đoạn đường, thế nào?” Trong xe ngựa truyền ra thanh âm trầm thấp ôn nhu say lòng người.
Không đợi nàng đáp lại, một dải bạch lăng liền bay ra cuốn lấy eo nàng. Người đang giữ đầu còn lại của dải bạch lăng khẽ kéo một cái, nàng liền bay thẳng vào trong xe ngựa.
Nam tử trong xe mặt mày như họa, dáng cười ôn nhu như nước.
Người này cười dịu dàng như vậy, nàng có dự cảm xấu.
“Phu nhân chạy tới Mãn Hương lâu này là do vi phu chưa dạy dỗ nàng cẩn thận, muốn đến đây học hỏi kinh nghiệm sao?” Hắn buồn rầu nói, ánh mắt ai oán nhìn nàng chằm chằm.
Thanh Linh nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, thân thể rụt rụt về phía sau, cái biểu cảm này là sao đây? “Không có….không có.” Nàng nhanh miệng một năm một mười nói cho hắn biết chuyện dụ dỗ Hách Liên Dực vào Mãn Hương lâu.
Hắn như có điều suy nghĩ, sau đó nói: “Phu nhân nói muốn khiến Hách Liên Dực nhục nhã, cớ sao lại chọn Mãn Hương lâu này?
Đây chính là ám hiệu cho việc vi phu chưa dạy dỗ nàng cẩn thận sao?”
“Không có.” Thanh Linh khẳng định nói, người này thích hiểu sai vấn đề, cái này thật không tốt.
“ Phu nhân thẹn thùng, khó có thể mở miệng, vi phu hiểu mà.”
Hiểu cái đầu chàng! “Tuyệt đối không có!” Nàng trừng mắt nói.
“Phu nhân không cần thẹn thùng, cứ nói thẳng là được.”
“Ta thật sự là không có.” Mỗ nữ nào đó chuẩn bị xù lông.
“Khiến phu nhân chạy tới đây để học hỏi kinh nghiệm, tất cả lỗi của vi phu.” Hắn buồn rầu nói: “Tối này nàng không cần ngủ quá sớm đâu.”
“Chàng muốn tới Diệp phủ?” Nàng cảnh giác hỏi.
“Tất nhiên.” Hắn ôn nhu nói.
“Không được, chàng không được tới.” Nàng quả quyết cự tuyệt, sau đó lại vội vàng giải thích chuyện nàng có mặt ở Mãn Hương lâu, lại nhiều lần uy hiếp hắn không được đến Diệp phủ.
Nhưng nàng còn chưa nói xong, người này liền nhắm mắt lại ra vẻ ta đã ngủ.
Nàng hận đến nghiến răng, trên mặt lại nở nụ cười ôn nhu: “Phu quân, ta thực sự biết sai rồi, lần sau ta không dám đến đây nữa.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 134-3: Khẩu vị Vương gia thật đặc biệt 3
Chương 134-3: Khẩu vị Vương gia thật đặc biệt 3