Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Dù người của hắn có lui về sau năm mươi bước, nàng vẫn ở trong vòng vây của hắn, hắn có thể đảm bảo nàng không thể đi được.
Trong xe ngựa, cơn co thắt đã dần giảm nhẹ, nàng mệt mỏi tựa vào vách xe. Trên trán toàn bộ đều là mồ hôi lạnh, nàng tiện tay lấy ống tay áo lên lau mồ hôi, điều chỉnh lại hơi thở xong mới hỏi: “Chàng không phải nghi hoặc vì sao thiếp lại để ý cái chết của Mạch Chiêu Nam và Mạch Sương đến vậy sao?”
Tần Liễm chưa từng nghe nói Thanh Linh cùng huynh muội Mạch gia có giao tình nhưng Thanh Linh lại nhất mực để bụng chuyện của một nhà Hầu gia như vậy quả thật khiến hắn cảm thấy khá là nghi ngờ.
“Bởi vì thiếp chính là Mạch Sương.” Thanh Linh cắn răng nói. (MTLTH.dđlqđ)
Sau đó Thanh Linh một năm một mười kể những chuyện xảy ra với nàng ở kiếp trước. Mạch Sương bị Dung Thi Thi giết chết, linh hồn lại chưa chết, tá thi hoàn hồn, mượn thân xác của Diệp Thanh Linh Diệp phủ mà sống cho tới hôm nay.
Tần Liễm chấn kinh thật lâu, nguyên nhân tá thi hoàn hồn này thực sự rất khó tin, thế nhưng hắn vẫn quyết định tin tưởng.
“Chàng đã nói cái chết của Mạch Sương có liên quan đến chàng, cho nên chàng chính là một trong những kẻ thù của thiếp.
Thiếp yêu chàng nhưng đồng dạng, thiếp cũng hận chàng, thiếp đã từng muốn giết chàng báo thù nhưng không thể nào ra tay. Kẻ thù ở ngay bên cạnh mà không thể xuống tay báo thù, với thiếp mà nói đó chính là một loại dày vò, nếu như thiếp vẫn ở bên cạnh chàng, thiếp sợ rằng bản thân mình sẽ phát điên.” Thanh Linh nói những lời này, là tàn nhẫn với hắn, cũng là tàn nhẫn với chính bản thân nàng. Trái tim nàng rất đau, rất đau, không phân biệt được là đau vì hắn hay đau vì Thực Tâm Tán bắt đầu phát tác.
Từng lơi của nàng như cây dao đâm vào tim hắn từng chút một, lồng ngực tựa như đã loang lổ vết máu: “Thì ra bên cạnh ta thời thời khắc khắc đều là dày vò, thực sự là như vậy sao?”
Xe ngựa thật lâu sau đó không truyền ra bất cứ thanh âm nào khác.
Hắn khổ sợ, tự giễu bản thân: “Nàng đã từng muốn rời khỏi ta, phải không?” Hắn biết nàng đã từng lên kế hoạch rời bỏ hắn, nhưng hắn không cam lòng, hắn trao trọn cả trái tim cho nàng, nàng lại muốn bỏ hắn lại, hắn không cho phép điều đó xảy ra.
Kết quả lại nằm ngoài suy nghĩ của hắn, nàng chính là Mạch Sương, là người mà hắn đã gián tiếp hại chết.
“Trước ngày chúng ta thành thân, Cơ Khinh Hoa giả trang thành phụ nhân trải giường tiến vào Diệp phủ bắt cóc nàng, nàng từng mượn cơ hội đó mà tránh né ta, phải không?
Sau đó nếu không phải ta tự thân đi tìm, lại bị chôn vùi trong lớp tuyết dày, nàng đã tự ý bỏ ta mà đi, càng không thể có ngày thành thân của hai ta, phải không?”
Thanh Linh vòng tay ôm chặt lấy chân mình, cả ngươi co lại, hai hàng lệ ướt nóng hai má, tầm mắt đã trở nên mơ hồ: “Quả nhiên chàng không thể lừa được chàng?” Nàng nhỏ giọng nói, dường như chỉ nói cho bản thân.
Hắn nói đúng, ngày thành thân đó nàng đã có ý niệm rời đi, lúc Cơ Khinh Hoa bắt cóc nàng, nàng đã không chống cự, chờ thời cơ ra khỏi thành, nàng sẽ đi.
Như vậy thoạt nhìn chính là nàng bất đắc dĩ mà phải xa rời hắn, trong lòng hắn sẽ cảm thấy được an ủi phần nào.
Nhưng nàng vẫn không thể ngờ ngày đó chính bản thân hắn lại dẫn người đuổi theo. Hắn biết, nhưng chưa bao giờ nói với nàng.
“Tần Thừa tướng, cái chết của tiểu thư Mạch Sương có liên quan đến ngài, tốt nhất hai người đừng nên bên nhau nữa.”Vô Ảnh vẫn luôn trầm mặc giờ mới lạnh nhạt nói. Chuyện tiểu thư nhà nàng tá thi hoàn hồn nàng cảm thấy rất kinh ngạc, sau đó nàng hoàn toàn tin tưởng lời tiểu thư nói: “Tiểu thư ở bên cạnh nàng chỉ có dày vò và đau khổ, ít nhất tiểu thư bây giờ đã quyết tâm rời đi, dù đó không phải kết quả tốt nhất nhưng cũng là một sự giải thoát. Thỉnh Tần Thừa tướng nên trở về để tiểu thư đi thôi, nếu như tiểu thư có thể thông suốt mọi chuyện, tiểu thư chắc chắn sẽ trở về.”
Tần Liễm đứng yên, gió thổi bồng tay áo hắn, phiêu linh như sương khói. (MTLTH.dđlqđ)
“Rõ ràng nàng rất yêu ta!” Đột nhiên Tần Liễm hô to.
Đôi mắt hắn thâm u, nhìn chăm chú xe ngựa, lên tiếng, thanh âm khàn khàn: “Ta dùng cả đời để trả lại oan trái kiếp trước của nàng, thế còn không đủ sao? Như vậy…nàng đừng đi, có được không?”
Tâm hung hăng thắt chặt. Nàng nhắm mắt, chôn đầu xuống hai chân, gian nan nói: “Chàng chưa từng nợ thiếp, là thiếp nợ chàng.”
Tần Liễm nhìn xe ngựa của nàng, đáy mắt nồng đậm bi thương.
“Bảo trọng.” Rất lâu sau đó, thanh âm nhàn nhạt truyền ra khỏi xe ngựa.
Sắc mặt hắn trắng bệch, trắng đến dọa người. Gió thổi hoa đào rơi xuống một mảnh cánh hoa thê lương, tựa như máu chảy trong lòng hắn. (MTLTH.dđlqđ)
“Vô Ảnh, đi.” Nàng phân phó Vô Ảnh.
Xe ngựa dần đi xa, Tần Liễm vẫn ngẩn ngơ đứng tại chỗ, vẫn không dám lên tiếng ngăn xe ngựa lại.
“Công tử, phu nhân đi rồi sao?” Minh Lục từ xa chạy lại, nhìn sắc mặt trắng đến dọa người của Tần Liễm, hắn nuột một ngụm nước bọt, cẩn thận hỏi.
Tần Liễm rũ mắt, phảng phất như người mất hồn, lẩm bẩm: “Nàng nói ở bên cạnh ra là dày vò.” Hắn cười khổ: “Là dày vò.”
Hắn đã từng nói nếu như nàng bỏ hắn mà đi, hắn chắc chắn sẽ giết nàng. Thế nhưng đó cũng là chỉ là lời dọa nạt ngoài miệng, hắn hận không thể dâng những thứ trân quý nhất thiên hạ này cho nàng, hắn thương nàng như vậy…
“Công tử, có cần thuộc hạ đi ngăn xe ngựa của phu nhân hay không?” Minh Lục hỏi, dựa vào sự để ý của công tử dành cho phu nhân làm sao lại để phu nhân đi rồi?
“Làm sao để níu giữ người vừa yêu vừa hận ngươi ở lại đây?” Tần Liễm tựa như lẩm bẩm nói.
Minh Lục nghĩ rằng Tần Liễm đang hỏi hắn: “Công tử…này có chút khó.”Hắn vẫn luôn một thân một mình, làm sao hiểu được nhưng chuyện tình tình ái ái này?
Hắn hình như có hiểu chút ít về chuyện tình yêu, tất cả là nhờ công rảnh rỗi lại ngồi đọc thoại bản. Bỗng nhiên, đôi mắt hắn sáng lên, cười hề hề nói: “Công tử, thuộc hạ có biện pháp. Ngài trước tiên cứ đứng đây đợi thuộc hạ, thuộc hạ đi chút rồi về.”
Minh Lục biến mất khoảng hai khắc, sau đó hắn gấp gáp chạy về, trong tay lại đang cầm thứ gì đó. Cái gói đó nhìn qua dường như được bao bởi một lớp da thú, nhìn khá là to.
“Công tử, thuộc hạ không biết vì sao phu nhân lại nhất quyết phải rời khỏi ngài, nhưng thuộc hạ biết trong lòng phu nhân có công tử. Chỉ cần trong lòng phu nhân còn có ngài, chắc chắn phu nhân sẽ không chịu đựng được việc công tử bị thương.” Minh Lục dâng gói da thú lên như dâng vật hiếm.
Tần Liễm nhìn nhìn gói đồ trong tay hắn, hoang mang hỏi: “Đây là cái gì?”
“Máu chó.” Minh Lục ân cần trả lời.
Cung may nơi đây không xa chợ, hắn chạy vào chợ không mất bao nhiêu thời gian đã mua được chút máu chó.
Hắn bước từng bước lại gần Tần Liễm, nói: “Thuộc hạ có diệu kế, kế này vừa ra, chắc chắn phu nhân sẽ quay trở lại.” Sau đó hắn nói nhỏ vào tai Tần Liễm kế hoạch của hắn.
Tần Liễm nghe xong, mặt trầm xuống: “Đây chính là diệu kế của ngươi?”
“Hừ, kế hoạch này không ổn chút nào.” Tần Liễm lạnh nhạt kích hắn.
Minh Lục hoàn toàn không bị hắn đả kích, khuôn mặt vẫn ân cần như cũ: “Công tử, kế không cần xấu hay đẹp, hữu dụng là được.” Diệu kế của hắn chính là kế trăm phát trăm trúng, một kế phải gọi là thuộc hàng kinh điển trong thoại bản: “ Thuộc hạ cam đoan, diệu kế này vừa ra, chắc chắn phu nhân sẽ lưu lại.” Bởi vì kế này dùng máu chó làm đạo cụ chính, vậy nên nó có tên Cẩu Huyết kế.
Tần Liễm do dự một lúc lâu, giống như vừa trải qua một cuộc đấu tranh nội tâm dữ dội, sau đó đồng ý với câu ‘Kế không cần biết xấu đẹp, hữu dụng là được’ của Minh Lục. Sau đó, hắn tiếp nhận gói máu chó trong tay Minh Lục.