Bỗng nhiên phía chân trời nhá lên tiếng sấm rền vang, xé toạc màn đêm lạnh
lẽo. Ánh bình minh như ẩn hiện bỗng khuất xa dần, Phó Nghi Ân dùng hết
sức bình sinh, xô ngã lão già, hớt hải bỏ chạy. Nhưng càng chạy đến gần, ánh sáng mong manh kia càng yếu đi, cô hoang mang tột độ, mọi thứ trước mắt nhòa dần vào bóng tối.
Tếng gào rú như con thú dữ bị thương
văng vẳng bên tai, Phó Nghi Ân cảm thấy hơi thở gớm ghiếc của lão gần
kề, trên trán cô mồ hôi nhễ nhại, tay chân rụng rời, hơi thở dần trở nên yếu ớt. Cô với tay về phía trước mặt, cố sức thều thào.
“Đừng!...Xin đừng bắt tôi!”
Ngay trước thời khắc sắp ngất lịm đi, Phó Nghi Ân nhìn thấy bàn tay gân guốc gầy xanh của lão già đặt lên cần cổ lạnh buốt của cô. Lại một lần nữa,
cô nhắm nghiền đôi mắt, chìm trong nỗi tuyệt vọng.
“Ầm!” Tia chớp xoẹt lửa đột nhiên đánh thẳng xuống đất, hất tung lão lên không
trung, Phó Nghi Ân khiếp sợ lồm cồm bò dậy, há hốc nhìn lão già đang
quằn quại như một con rắn mất đầu, con ngươi đục ngầu của lão trợn ngược lên. Từ lòng bàn tay gầy gò của lão bốc lên sương khói nghi ngút, lão
đau đớn gục ngã, bàn tay vốn đã trơ xương nay biến thành những đốt xương đen ngòm. Lão ta như bị một sức mạnh nào đó khống chế, Phó Nghi Ân đứng yên bất động, không dám thở mạnh, cô sợ đến mức ngừng rơi nước mắt, cố
hết sức lê đôi chân đang run rẩy của mình. diendanlequydon
Trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất: “Chạy trốn! Cách xa những mối hiểm nguy càng xa càng tốt!!”
Dùng chút sức lực cuối cùng, cô nhấc chân lên chạy thục mạng, bỏ lại sau
lưng tiếng thét thê lương. Vừa mới nãy, bình minh rõ ràng ở ngay trước
mắt, nhưng giờ đây, bóng đêm đã nuốt chửng mọi thứ. Bốn bề lúc này tĩnh
mịch đến ghê rợn, xa xa vang lên những tiếng than khóc não lòng xen lẫn
những tiếng cười the thé. Bước chân gấp gáp đến nỗi hai chân quýnh quáng đan vào nhau, Phó Nghi Ân loạng choạng ngã nhào, hai tay cô dính đầy
bùn đất, mùi hôi thối, ẩm mốc xộc thẳng vào mũi.
Phó Nghi Ân co
rút người, hai hốc mắt ứ đọng ngập nước, cô tủi thân òa khóc nức nở, quơ quào cánh tay, mong có thể tìm thấy hình bóng thân thương của mẹ.
“Mẹ! Mẹ đang ở đâu? Nghi Ân nhớ mẹ...”
Từ trong hốc mắt sưng đỏ chảy xuống hai dòng lệ cay xè, nóng hổi lăn dài
trên gương mặt trắng bệch của Phó Nghi Ân, hai tay cô bưng lấy mặt,
tuyệt vọng nấc lên từng tiếng nghẹn ngào.
“Có muốn đến nơi mà cô mong ước không?”
Thanh âm ngọt lịm, dịu dàng khiến Phó Nghi Ân ngừng khóc và ngẩng đầu lên.
Người phụ nữ xinh đẹp như tiên, cả người toả ra vầng hào quang sáng
ngời, từ từ bước đến, chìa tay ra đỡ cô lên, đôi mắt sắc sảo uyển chuyển đong đưa.
“Bà là ai?”Phó Nghi Ân vô thức bước đến bên người phụ nữ.
“Ta đến để giúp cô, đến nơi mà cô mơ ước!” Người phụ nữ xinh đẹp lại một lần nữa chìa tay ra nói.
“Thật sao? Bà biết mẹ tôi ở đâu sao? Có thể cho tôi gặp mẹ không?” Cô mừng rỡ như bắt được vàng, chụp lấy tay người phụ nữ hỏi dồn.
“Đúng vậy”
“Cám ơn bà, xin hãy cho tôi theo với, xin hãy cho tôi gặp được mẹ tôi!”
“Đi theo ta”
Trên con đường dẫn vào lối mòn chật hẹp, đá lớn đá bé nhấp nhô dưới chân,
Phó Nghi Ân bước theo sau người phụ nữ, ánh mắt vẫn dõi về phía trước.
Chân vướng phải hòn đá nhọn hoắt khiến cô ngã sóng xoài, đầu gối chảy
máu ròng ròng. Cố nhịn đau, cô cắn chặt hai hàm răng để kìm nén những
giọt nước mắt đang chực trào.
….
“Nghi Ân! Nghi Ân! Con không được đi! Mau quay lại đi con!”
Giọng nói thân thuộc thúc giục bên tai, khiến bước chân của Phó Nghi Ân chợt
sững lại, hô hấp có chút khó khăn, cô nghẹn ngào òa lên.truyện được đăng trên diễn đàn lê quý đôn.
“Mẹ! Mẹ!”
“Nghi Ân, nghe lời mẹ! Không được đi!”. Trong gió, giọng nói của mẹ thổi bên tai cô, tuyệt nhiên lại chẳng thấy bóng hình.
“Mẹ! Con muốn gặp mẹ! Mẹ ra đây gặp con đi!”
Lúc này, người phụ nữ quay ngoắt mặt lại, lạnh lùng hối thúc.
“Đi nhanh lên!”
Phó Nghi Ân ngẩn người, chậm chạp tiến bước. Ngọn gió bất ngờ quấn chặt lấy hai chân cô, tiếng mẹ khóc nỉ non khiến lòng cô xáo động.
“Nghi Ân, con phải chạy về nơi có ánh sáng kia”
“Mẹ…”
Phó Nghi Ân lảo đảo nhìn chung quanh, không có tiếng đáp lại, cô không nhìn thấy thứ ánh sáng kia nữa, trước mặt chỉ còn màn sương mù dày đặc.
“Nghi Ân, đi mau! Con không được quay đầu lại”
Cô cố lắng tai nghe, theo bản năng cẩn thận lùi bước, nhưng người phụ nữ
đã trợn mắt gầm gừ giật mạnh tay cô kéo về. Bà ta cười phá lên, trên mặt nổi gân tím tái, quần áo trên người nứt toạc bay tung tóe, cơ thịt
phình to như một gã khổng lồ, cái lưỡi vừa dài vừa nhọn, nhiễu nhão nước bọt trông vô cùng gớm ghiếc.
“Đi theo ta”
“Á…” Cô run lên bần bật, cảm nhận được cái lưỡi nhớp nháp ghê tởm đang chuẩn bị quấn lấy cổ mình.
“Nghi Ân…Chạy đi” Tiếng nói mẹ cô lần nữa thì thầm thúc giục bên tai.
Sấm chớp đùng đùng rền vang như xả cơn thịnh nộ khiến cả một vùng trời cũng rung chuyển, hạt mưa bắt đầu lất phất rơi. Màn đêm bị lùa về một phía,
bóng tối dần tản ra, bầu trời là một khung màu xám tro ảm đảm. Cơn mưa
lất phất trở nên nặng hạt, mặt đất nhão như bùn bì bõm tiếng mưa rơi,
mùi ẩm mốc xộc lên tận đỉnh đầu. Phó Nghi Ân cảm thấy cả khuôn mặt mình
bị từng hạt mưa rơi đập vào đến đau rát, nước mưa hòa lẫn với nước mắt
lăn trên gò má cô. Cô không nghe thấy giọng nói của mẹ, ngoài những âm
hồn phách tán vật vờ xung quanh, còn bị giam cầm bởi quỷ dữ, dường như
chỉ cần nhắm mắt lại một lúc là cô có thể từ bỏ mọi cố gắng.
“Nghi Ân, đừng từ bỏ, con cần đến nơi mà con phải đến!”
Hai mắt cô mông lung nhìn mọi thứ xung quanh mờ mờ ảo ảo, thều thào giơ tay chạm đến bóng trắng như sương trước mặt mình.
“Mẹ! Con muốn ở cùng với mẹ”
Cánh tay truyền đến cơn đau nhức nhối, màu tím đen lan rộng hết bàn tay cô.
Con quỷ điên cuồng nhảy múa, Phó Nghi Ân cảm nhận được thân thể mình sắp bị nuốt chửng. Nghĩ đến cuộc đời bất hạnh của mình, cô vô cùng chua
xót…Nhưng tất cả cũng là do bản thân tự chuốc lấy. Có lẽ, cô xứng đáng
xuống địa ngục để nhận lấy hình phạt từ lỗi lầm mình gây ra.
“Nghi Ân!”
“Mẹ!” Âm thanh nghẹn ngào đến mức có thể xé toạc tâm can, hai mắt nhắm nghiền của Phó Nghi Ân chợt choàng mở vì ánh sáng chói lòa, tia hào quang ấm
ấp sưởi ấm linh hồn nhỏ bé của cô.
Phó Nghi Ân gào khóc vùng vẫy
mong thoát khỏi sự kìm hãm của quỷ dữ, cả người cô đổ ập về phía trước,
cố níu kéo tia hi vọng mà nức nở.
“Mẹ! Mẹ!”
Quỷ dữ bám
riết không tha, cổ chân cô bị nó nắm chặt, tay cô cố vươn về phía ánh
sáng. Ngay giây phút chạm được đến vệt sáng, cô nghe thấy tiếng gào rú
của thú dữ, nó lăn lộn cuồng loạn, tròng mắt đen ngòm sắp lọt ra khỏi
hốc mắt đen sẫm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trùng Sinh Đồng Kí Ức
Chương 18-1: Choàng tỉnh (P1)
Chương 18-1: Choàng tỉnh (P1)