Nam Cung Hàn bế Tôn Ngọc Nhi trong lòng, đứng trước cửa nhà trọ lớn. Cửa đã đóng chặt, cũng không thấy treo đèn trước cửa chính.
Tôn Ngọc Nhi từ trong chiếc áo choàng ló đầu ra, mắt xem xét xung quanh, lại nhìn nhà trọ trước mắt thấy đã đóng cửa, nàng nhíu mày trừng mắt:
"Đây là cái nhà trọ thứ tư rồi!" Hôm nay rốt cuộc là ngày gì? Đi đến
hai, ba cái nhà trọ để nghỉ ngơi, thì đều bị đóng cửa cả!
Nam Cung Hàn cúi đầu nhìn người trong lòng, thấy Tôn Ngọc Nhi không vui, bản thân hắn cũng rất khó chịu. Đi cả canh giờ, muốn tìm cái nhà trọ để dừng chân, vậy mà đều đã đóng cửa, hắn thì không sao, nhưng Ngọc Nhi
thì không thể ngủ ngoài đường được. Nam Cung Hàn ngẩn đầu nhìn lên bầu
trời đã tối đen, nhưng vẫn còn chiếu rõ ánh trăng trên cao, ánh sáng lờ
mờ màu trắng như cái bóng trải rộng cả con đường, trời vẫn chưa khuya
đến mức các nhà trọ, dịch quán phải đóng cửa! Vậy thì sao... ?
Nam Cung Hàn mang theo sự nghi hoặc bước đến cửa lớn, tay gõ liên tục,
phát ra âm thanh lớn giữa đêm khuya. Ngạc nhiên với hành động của Nam
Cung Hàn, Tôn Ngọc Nhi bắt lấy tay hắn, không cho hắn gõ.
"Không cần gõ nữa! Chúng ta đi chỗ khác đi" Đùa gì chứ! Đóng cửa thì
thôi, đi kiếm chỗ khác là được. Đâu cần làm phiền người ta như vậy. Thấy Nam Cung Hàn còn chưa chịu đi, Tôn Ngọc Nhi lấy làm lạ, nắm lấy góc áo
hắn mà giật: "Sao ngài còn chưa đi?" Quan sát thấy vẻ mặt Nam Cung Hàn
vẫn im lặng như thường, chỉ là đồng tử mắt hắn lại tỏ ra cảnh giác đa
nghi.
Trong khi Tôn Ngọc Nhi còn chưa hiểu Nam Cung Hàn muốn làm gì, thì cánh
cửa vốn đóng chặt lại phát ra tiếng "Két" thật nhỏ, một khe hở hiện ra,
tiếp theo là cánh cửa mở lớn, từ bên trong đi ra là một nam nhân lớn
tuổi, sắc mặt ông ta có vẻ sợ sệt, lúc nhìn Nam Cung Hàn, lại có chút
hoảng hốt giật mình.
Mâu quang đồng tử Nam Cung Hàn thoáng hiện tia dò xét trên người ông ta: "Ông là chủ quán?"
"Phải, ngài nữa đêm gõ cửa là?"
"Chúng ta đến ở trọ" Chủ quán có vẻ còn chưa tin bọn họ thật đến ở trọ,
còn cố hỏi thêm vài câu: "Vậy các vị từ xa đến sao? Tại ta chưa từng
thấy các vị" Ông chủ quán lén đánh giá vị khách trước mắt. Bản thân ông
sống lâu như vậy, nhưng chưa từng gặp ai mà tỏ ra sự u ám thần bí làm
người khác không dám đến gần, dù chỉ mặc toàn đồ đen trên người nhưng
vẫn không cách nào che giấu sự cao quý từ bên trong thế này, người nam
nhân này thân phận chắc không tầm thường.
Nghĩ như vậy, ông chủ quán khi nhìn vào Nam Cung Hàn càng ra vẻ thận trọng.
Tôn Ngọc Nhi nhìn vẻ mặt của chủ quán khi hỏi Nam Cung Hàn, giọng điệu
lại như điều tra đối phương? Có chủ quán nào thấy khách đến mà hỏi vậy
chứ! Nàng mín môi, cũng như Nam Cung Hàn, trong mắt cũng hiện cảnh giác
như nhau.
"Ông chủ, bọn ta sống ở kinh thành, hôm nay có chút chuyện đi ra ngoài
xa nhà, nên mới kiếm chỗ ngủ qua đêm, để mai tiếp tục lên đường!" Chớp
chớp mắt thật to, ý cười ngọt ngào trên môi, tựa như tiểu tiên nữ xinh
xắn. Ai lại nỡ nghi ngờ cô bé dể thương như vậy! Ngay cả ông chủ quán
cũng không nhịn được mà lòng không khỏi mền xuống. Đứa bé này rất đáng
yêu! Không giống người có mưu tính xấu gì! Bản thân cũng bắt đầu bỏ sự
đa nghi lúc nãy.
"Vậy các vị định ở trọ một đêm sao?"
Biết rõ Tôn Ngọc Nhi muốn tìm lý do để qua mặt ông chủ quán, Nam Cung Hàn cũng rất phối hợp theo.
"Đúng vậy! Bọn ta đi cả ngày hôm nay, thật sự rất mệt, mấy quán trọ xung quanh ta đã đi tới thử, nhưng đều đã đóng cửa, không còn cách nào khác
nên mới nữa đêm gõ cửa làm phiền!"
Nói xong thầm liếc phản ứng của chủ quán, thấy ông ta có vẻ đã tin bèn
lấy bạc ra đưa cho ông ta: "Bao nhiêu tiền ta cũng sẽ trả, chỉ cần có
phòng để nghỉ ngơi là được"
"Cái này..." Chủ quán tỏ vẻ khó nói, khi nhìn bạc trên tay Nam Cung Hàn, lại do dự nghĩ một thì lúc mới gật đầu: "Được rồi, các vị vào đi, nhưng mà ở đây chỉ còn một phòng thôi!"
"Vậy lấy một phòng đi" Tôn Ngọc Nhi không đợi Nam Cung Hàn lên tiếng,
nàng đã dành lời trước, một chút e ngại nam nữ khác biệt cũng không hề
có, trong lòng Tôn Ngọc Nhi vốn không lo chuyện này. Nàng dù sao bây giờ cũng chỉ mới mười ba tuổi, là oa nhi còn chưa trưởng thành phát dục,
nên không lo sẽ bị ăn đậu hủ! Huống chi người ở cùng nàng là Hàn Lăng
Vương đó, chỉ cần hắn muốn mỹ nữ, ngoắc tay một cái, đã có vô số mỹ nữ
ngực to eo nhỏ xếp cả hàng dài để đợi, làm sao có thể hứng thú với tiểu
nha đầu còn chưa có "Kinh nguyệt" lần đầu như nàng! Tuyệt đối là không.
Sau này thì Tôn Ngọc Nhi mới ân hận cái suy nghĩ ngày hôm nay, Nam Cung
Hàn quả thật chính cầm tinh con sói, ngay cả trẻ vị thành niên cũng ăn
sạch.
Nam Cung Hàn nhìn nàng không nói gì, nhưng lại đầy sủng ái yêu thương. Chỉ cần nàng muốn, thì hắn cũng đều sẽ làm theo cả!
Ông chủ quán nhìn Nam Cung Hàn từ trên đến chân, lại nhìn Tôn Ngọc Nhi
đang được Nam Cung Hàn bế với vẻ yêu thương chăm sóc kia, như hiểu ra
được cái gì mà gật tỏ ý đã biết rõ: "Hai cha con ở chung một phòng, vậy
để ta đi dọn phòng cho hai người"
Cha con? Khóe mắt Nam Cung Hàn giật mấy cái, ông ta nói hắn giống cha
của Ngọc Nhi? Mặt hắn nhanh chóng tối sầm lại, thật muốn cho lão già này một chưởng!
Hắn dù có lớn tuổi hơn Ngọc Nhi, nhưng mà không đến nổi bị xem là cha của nàng chứ!
Đối với câu nói của ông chủ quán Tôn Ngọc Nhi cũng không để tâm, chỉ đang bận rộn quan sát vẻ mặt của ông ta.
Chủ quán gấp gáp dịch sang một bên, nhường đường cho Nam Cung Hàn đi
vào. Khi ông ta cúi thấp đầu xuống, không ai nhìn thấy vẻ thấp thỏm trên mặt.
Tay Tôn Ngọc Nhi nắm chặt vạt áo trước ngực Nam Cung Hàn, mắt khẩn
trương luôn dừng trên ông chủ quán, đến khi đã vào trong quán trọ, nàng
cũng chưa từng rời mắt khỏi ông ta, cho đến khi chủ quán đi vào trong,
thì nàng mới thu mắt lại. Giống như làm cảm nhận được sự khác lạ của
người trong ngực, chân đang đi chợt dừng lại, Nam Cung Hàn cúi đầu nhìn
Tôn Ngọc Nhi, thấy nàng khẩn trương lo sợ, biết Tôn Ngọc Nhi đang nghĩ
gì, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc mái trên trán nàng.
"Nếu nàng không thích nơi này, vậy chúng ta đi chỗ khác" Môi thoáng nở
nụ cười nhạt, nhẹ mở miệng hỏi ý kiến Tôn Ngọc Nhi. Chỉ cần nàng không
thích, thì dù ngủ ở ngoài đường, thì hắn cũng bằng lòng, chỉ là sợ khổ
cho nàng thôi.
"Không cần!" Lắc đầu từ chối, Tôn Ngọc Nhi khẽ thì thầm mà chỉ cả hai
mới có thể nghe được: "Ta không sợ! Ta muốn ở lại, không muốn chạy
trốn!"
Khi nói ra những lời này, tâm tình bất an của Tôn Ngọc Nhi đã bớt đi vài phần lo sợ, trong tâm cũng đã có thêm vài phần mạnh mẽ. Dù bản thân
nàng không phải dũng cảm kiên cường, nhưng ít ra nàng cũng không nhát
gan tới mức vì sợ hãi mà chạy trốn, có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng còn
có hắn luôn đi theo... Thì chắc sẽ không sao đâu!
Nam Cung Hàn nghe lời nàng nói ra, mặt trầm xuống, cũng không nói câu nào mà tiếp tục đi vào bên trong.
Không phải là không muốn nói, mà là không biết phải nói gì! Trong lòng
Nam Cung Hàn nổi lên cổ u buồn không thể nói ra, chỉ có thể im lặng mà
che giấu đi.
Kiếp trước hắn cũng từng làm Ngọc Nhi phải một mình đối mặt với biết bao nhiêu khó khăn nguy hiểm, nhưng lại không có ai bên cạnh cùng nàng vượt qua, chỉ có mình nàng gượng đứng dậy mà tự bảo vệ bản thân mình.
Những vết thương đầy máu ấy, không cách nào có thể chữa lành, cũng không có cách nào làm nó biến mất, cái đau đớn đó mãi mãi vẫn tồn tại trong
lòng nàng...
Đến cả khi sống lại lần nữa, dù hắn có bên cạnh, nhưng vẫn chỉ có thể
trơ mắt nhìn nàng một lần nữa, tự mình đối đầu với sự sợ hãi.
Nhắm chặt mắt lại, sự khổ sở của quá khứ, như một lần nữa hiện về, làm
hắn đau đớn đến không thở được! Muốn quên nhưng lại không thể quên. Bởi
vì cái đau đớn ân hận này, một lần còn tồn tại trong Nam Cung Hàn hắn,
thì vẫn luôn nhắc nhở hắn rằng. Bản thân đã từng tạo ra tội lỗi không
thể tha thứ!
"Ta đói bụng!" Không hề phát hiện ra Nam Cung Hàn có điều khác lạ, Tôn
Ngọc Nhi sờ bụng nàng đang đau nhói. Thu lại suy nghĩ lúc nãy, Nam Cung
Hàn thoáng cười yếu ớt. Biết nàng buổi tối chưa ăn gì, bèn ôm Tôn Ngọc
nhanh tới ngồi vào bàn cho khách.
"Để ta kêu tiểu nhị của quán, để lấy đồ ăn. Nàng ở đây đợi ta"
Kì lạ! Nhìn bóng lưng Nam Cung Hàn đã đi xa, mày thanh tú của Tôn Ngọc
Nhi nhíu lại. Nàng luôn cảm thấy Hàn Lăng Vương này, hình như là rất
quan tâm nàng?
Bị cái suy đoán của bản thân làm cho buồn cười, Tôn Ngọc Nhi cảm thấy
nàng gần đây gặp ai cũng đều thấy đối phương tiếp cận là có ý xấu!
Bỏ cái ý nghĩ phức tạp kia ra khỏi đầu, Tôn Ngọc Nhi tập trung nhìn một
lượt mọi thứ trong quán, lúc này Tôn Ngọc Nhi mới có thể nhìn kĩ xung
quanh nhà trọ, không gian khá lớn, nhưng vì để bàn ghế nên có vẻ chật
hẹp, nơi này cũng không như những quán trọ lớn khác, không có sự phát
đạt làm ăn, ngược lại tỏ ra sự hiu quạnh đơn bạc, trên cả bức tường còn
có vài màn nhện trắng dính lên.
Lại nhìn đồ dùng quanh đây, trong mọi thứ có vẻ rất cũ kĩ, lại còn có
mùi bụi bay quanh mũi, ngay cả cái bàn trước mặt nàng, cũng đã chóc gỗ
ra, hiện lên vài vết nứt ngắn dài.
Ừm... Nhìn thế nào vẫn là có vấn đề! Đôi mắt nhỏ nhắn nhẹ di chuyển lay động, ẩn hiện tia sáng bên trong.
Nơi này giống quán trọ gì! Rõ ràng là giống nhà hoang hơn!
Chợt trên đầu có ánh sáng bóng che khuất, cơn lạnh từ trên đỉnh đầu
truyền xuống, làm da đầu Tôn Ngọc Nhi căng ra, xung quanh như có cơn gió thổi không ngừng, tạo ra tiếng gió cắt trong thật điếc tai, hoảng hốt
ngẩn đầu lên, thì mọi thứ trở lại rất bình thường, ngay cả âm thanh
tiếng gió cũng không còn, cảm giác lạnh làm da đầu căng ra cũng biến
mất... Giống như hồi nãy chỉ là ảo giác.
Nam Cung Hàn từ bên trong phòng bếp bước ra, trên tay cầm bát cháo còn đang nóng hổi.
"Ở trong bếp không còn gì ăn cả, chỉ có một ít gạo để nấu cháo thôi" nhẹ đặt chén trên bàn, Nam Cung Hàn ngồi xuống, tay lấy thìa đưa cho Tôn
Ngọc Nhi: "Vốn ta muốn nấu cơm với một ít đồ ăn cho nàng, nhưng mà lại
không kiếm được nguyên liệu để nấu, nên chỉ có thể làm chút cháo!"
Khi nãy khi Nam Cung Hàn vào bếp, vốn là muốn tìm tiểu nhị, nhưng nơi
này như không có người ở, dù tìm như thế nào vẫn không tìm thấy ai, ngay cả ông chủ quán cũng chẳng thấy đâu cả. Không còn cách nào, hắn chỉ
đằng tự tay vào bếp.
"Không sao! Ăn cháo cũng được mà" Tay cầm thìa đút cháo bỏ vào miệng,
vừa ăn vừa nghĩ tới chuyện mới xảy ra khi nãy, cảm giạ lạ ấy vẫn còn tồn tại trong đầu... Trong lúc Tôn Ngọc Nhi còn muốn suy nghĩ thêm, thì
hương vị thơm của gạo lại làm nàng phân tâm, mền mà lại có chút hương
cay. Ừm ăn rất ngon!
"Mà cháo này là do ngài nấu?" Tôn Ngọc Nhi không dám tin, một vị Vương
Gia từ nhỏ được người ta hầu hạ, mà có thể xuống bếp nấu cháo! Đúng là
chuyện lạ hiếm có!
"Là do ta nấu, ăn không ngon? Nhìn sắc mặt Tôn Ngọc Nhi không được tốt,
Nam Cung Hàn lo lắng bản thân nấu không ngon, trước đây hắn cũng chưa
từng nấu ăn bao giờ, nhưng kiếp trước khi Uyển Nhi bị bệnh, hắn mới bắt
đầu học nấu từng món một.
"Nếu không ngon, vậy để ta nấu cái khác cho nàng"
Tôn Ngọc Nhi biết Nam Cung Hàn là có thiện ý nấu cho nàng ăn, dù món này không ngon, nàng vẫn cố mà ăn hết.
"Không, ăn rất ngon!" Đây dù sao cũng là thành ý của hắn mà! Khóe môi
Tôn Ngọc ở nụ cười thỏa mãn sau khi được ăn no, tay thì vỗ bụng no tròn.
"Thật ngon! Buổi tối ta còn chưa được cơm!"
Bữa chiều dù đã ăn cùng với vị Hàn Nương tỷ tỷ kia, nhưng nàng cũng
không ăn nhiều, lúc về phủ thì đã tiêu hóa hết rồi! Bây giờ được ăn no,
quá tốt rồi.
Tâm tình Nam Cung Hàn vui vẻ rất nhiều, khi nhìn Tôn Ngọc Nhi ăn món do
hắn nấu, sự thích thú khi được chăm sóc nàng làm Nam Cung Hàn vui tới
mức, miệng cười không dứt.
"Nếu nàng thích, khi nào nàng muốn, ta cũng sẽ nấu cho nàng!"
Vẻ mặt hiện đầy kinh hãi quay đầu sang nhìn Nam Cung Hàn, Tôn Ngọc Nhi
khó tin há mồn thật to. Nàng không nghe nhầm! Thế mà Hàn Lăng Vương oai
phong hơn người, vậy mà muốn xuống bếp vì nàng?
"Không cần!" Tôn Ngọc Nhi lắc đầu, không vui nhăn mặt lại: "Ta không muốn!"
Nghe Tôn Ngọc Nhi từ chối, biểu cảm trên mặt Nam Cung Hàn đầy thất vọng
buồn bã. Thấy Nam Cung Hàn biểu lộ thương tâm như bị mất mát thứ quan
trọng gì đó, khóe môi Tôn Ngọc Nhi cười run rẩy.
Người này đúng là lạ! Đây là lần đầu bọn họ gặp nhau đấy! Từ khi rời
khỏi Tôn gia, họ nói chuyện cũng chưa được đến mấy câu, không thân không quen, mà lại muốn nấu cơm cho nàng? Bất kể là ai đều cũng sẽ nghi ngờ
là có vấn đề!
"Ta cũng không thân thiết với ngài, làm sao mà dám làm phiền kêu ngài xuống bếp vì ta?"
Lời Tôn Ngọc Nhi như đánh thức Nam Cung Hàn. Sao hắn có thể quên chứ!
Nếu tính lúc sống lại từ kiếp này, thì đúng là đây là lần đầu tiên gặp
mặt của nhau!
Nam Cung Hàn thầm tự mắng bản thân, cũng tự oán trách hắn không suy xét
mọi chuyện cẩn thận. Bây giờ lại không thể nói gì với Ngọc Nhi...
"Ta chỉ là nói đùa! Nói đùa thôi!"
Nhìn nụ cười gượng ngập của Nam Cung Hàn, Tôn Ngọc Nhi cũng chỉ im lặng, xem như chuyện nói lúc nãy là không nghe thấy.
Rót hai ly trà cho cả hai, Tôn Ngọc Nhi ẩn hiện tia cười hờ nhạt trong
mắt: "Không sao! Ta biết ngài đang đùa mà! Làm sao có chuyện một Vương
Gia cao quý như ngài lại có thể vì ta mà làm chuyện như vậy, vốn là
không thể nào!"
Chỉ là câu nói lơ đãng, nhưng Tôn Ngọc Nhi không biết rằng, bởi vì câu
nói này của nàng lại khiến mặt Nam Cung Hàn trắng bệch, bàn tay đặt trên đùi dưới bàn không ngừng run lên, đồng tử hắn co rút lại, hóc mắt nhìn
vào diện mạo xinh đẹp của Tôn Ngọc Nhi, tựa trước đây rất quen thuộc,
bây giờ lại tỏ ra xa lạ. Câu khi nãy nàng nói ra, lại làm Nam Cung Hàn
nhớ tới câu nói tương tự của trước đây...
"Vương Gia ngài đây là cao quý trên cao, sao có thể vì ta mà lo lắng
chứ? Sao lại vì ta mà rơi lệ được? Vốn là không thể. Ta không tin, mãi
sau này cũng sẽ không tin!"
Vẻ mặt lúc ấy của nàng đến bây giờ Nam Cung Hàn còn nhớ rõ, lạnh nhạt
trống rỗng nhìn hắn, vô lo vô tâm, là khi nàng đối mặt với hắn.
Tâm nàng chết lặng khi đem hắn rời khỏi trong tim nàng...
Mãi mãi nàng cũng không tin hắn...
Đến bây giờ mới biết thì ra bản thân hắn mới là người đáng chết duy
nhất! Người Tôn gia đều đáng bị trừng phạt, nhưng đem hắn so với Tôn gia có khác gì nhau? Hận những kẻ làm tổn thương Ngọc Nhi, vậy còn hắn thì
sao?
Hắn còn tuyệt tình tàn nhẫn hơn họ rất nhiều, bọn họ làm Ngọc Nhi bị
thương bên ngoài, còn hắn thì chính là làm nàng đau từ tận trong tim,
hại nàng rơi lệ biết bao nhiêu lần... !
Đến cuối cùng người làm Ngọc Nhi đến tâm cũng chết đi vẫn là hắn... Dù
bản thân sống lại, muốn bù đắp cho nàng, nhưng mà hắn vẫn nợ Ngọc Nhi
của kiếp trước, không phải sao?
Bạc môi khẽ cười thê lương, cười cho sự ân hận trong hắn, cười cho tội
lỗi gây ra không cách nào cứu chữa, cũng cười cho sự mù quáng của quá
khứ!
"Ngài làm sao vậy?" Vẻ mặt thương tâm của Nam Cung Hàn như in sâu vào
mắt Tôn Ngọc Nhi, nụ cười trong có vẻ thê lương chua xót... Làm tim nàng thoáng đau nhói...
Mâu ưng trầm lặng như mặt hồ nhìn thẳng vào ánh mắt ngơ ngác của Tôn
Ngọc Nhi, mí mắt đỏ hoe hiện lên từng tơ máu trong tròng mắt, Tôn Ngọc
Nhi cứ ngỡ là nàng nhìn nhầm, nhưng nàng thấy Nam Cung Hàn đang khóc!
Đúng vậy Nam Cung Hàn thật sự đang khóc, người ta nói nước mắt nam nhân
không dể rơi, nhất là với người được sinh ra từ hoàng thất thì sẽ không
có nước mắt thật lòng, thế mà giờ Hàn Lăng Vương có quyền có thế, lại
trước mặt nàng rơi lệ...
Tâm rất khó chịu... Không biết là vì nước mắy của hắn hay là vì thứ khác? Tôn Ngọc Nhi không cách nào biết được câu trả lời!
Lúc nàng còn đang suy nghĩ, thì đã bị kéo vào lồng ngực quen thuộc, sự
ấm áp bao phủ lấy nàng, dù kinh ngạc cũng không giãy giụa đẩy nam nhân
đang ôm nàng ra, ngược lại ngồi im lặng đợi hắn buông ra. Nam nhân này
sẽ không ôm nàng lâu được...
Nam Cung Hàn siết chặt Tôn Ngọc Nhi vào lòng, Cằm tựa trên đỉnh đầu
nàng, mắt nhắm lại, từng giọt lệ trong suốt chảy xuống làm ướt ẩm trên
tóc nàng.
"Xin lỗi..."
Lời xin lỗi này hắn đã nợ nàng suốt một kiếp rồi.
Xin lỗi vì đã làm nàng khóc vì hắn, xin lỗi đã khiến nàng đau lòng... Cũng xin lỗi tình yêu nàng đã dành cho hắn...
Xin lỗi tất cả những điều sai lầm hắn đã làm, một câu xin lỗi không thể
chữa sai những chuyện đã làm trong quá khứ... Nhưng hắn vẫn muốn nói với nàng.
Ngọc Nhi ta xin lỗi...Vì đến bây giờ mới có thể đứng trước mặt nàng, mà bù đắp tổn thương cho nàng...
Hắn đang xin lỗi nàng? Tôn Ngọc Nhi kinh hãi tới mức không nói ra được
từ ngữ gì, chỉ biết nằm trong lòng Nam Cung Hàn, nghe tim hắn đập, cũng
như lắng tim nàng cũng đang đập nhanh...
Dù không biết tại sao hắn xin lỗi nàng, nhưng mà cảm giác ấm áp này cũng không tệ!
Trong không gian im lặng, chỉ nghe tiếng tim đập của đối phương, hai
bóng hình một đen một hồng y ôm lấy nhau, phong cảnh say đắm lòng người, nhẹ dịu nồng đậm thương nhớ, như muốn khắc sâu vào trí nhớ của ai đó...
Đây đúng là một bức tranh xinh đẹp nếu như không có kẻ phá rối.
"Xọat!"
Tiếng thứ gì đó đang ngắm vào cả hai mà bay tới, giữa màn đêm khuya, tia sáng thứ đang bay khẽ chiếu sáng nhắm vào mục tiêu mà bắn tới.
Đôi mắt hổ phách nhanh chóng mở ra, sự u ám trong mắt hiện lên, Nam Cung Hàn nhanh ôm lấy Tôn Ngọc Nhi xoay người lại, né một bên tránh lấy ám
khí bắn tới.
"Phanh!"
Tiếng ám khí cắm vào tường vang thật lớn, là một cây kim?
Lo lắng xem Tôn Ngọc Nhi trong ngực, thấy nàng không bị thương thì hắn mới an tâm thở ra.
Bị dọa cho sợ, Tôn Ngọc Nhi kinh hoàng tái nhợt cả mặt. Nam Cung Hàn thấy vậy đau lòng cho nàng.
"Đừng sợ! Mọi chuyện không sao rồi!" Vỗ lưng Tôn Ngọc Nhi để an ủi, lại
quay đầu nhìn thứ đang cắm trên tường, Nam Cung Hàn nhíu mày trầm tư suy đoán.
Là ai? Là ai có nội lực cao tới mức, theo dõi ám sát mà ngay cả hắn cũng không cảm nhận ra được?
Dùng trâm làm ám khí? Nhìn rất quen?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Độc Sủng Kiều Thê
Chương 9: Người quen thuộc lại như xa lạ
Chương 9: Người quen thuộc lại như xa lạ