Bên trong khách viện, La Cẩm Dung đang hào hứng ướm thử lên ngươi từng khúc vải đủ màu sắc trông vô cùng lộng lẫy, ngay ngày hôm sau mẹ con nàng vừa đến Hầu Phủ thì Phúc quản gia mang đến rất nhiều vải vóc cùng trang sức để cho mẹ con nàng lựa chọn, La Cẩm Dung nhìn đến đống đồ kia thì muốn hoa mắt nàng lớn đến chừng này còn chưa thấy qua nhiều trang sức đẹp đẽ, hoa quý đến thế, còn có vải vóc vừa sờ là biết hàng thượng đẳng, Vệ gia dù cho dòng dõi thư hương nhưng cũng chỉ nằm ở mức đủ ăn đủ mặc, còn người phụ thân của nàng thì vốn là thư sinh nghèo rớt mồng tơi làm sao có đủ tiền để mua cho mẹ con nàng những thứ này, La Cẩm Dung sung sướng hết đo vải vóc lại chạy đi cài thử trang sức, trên đầu bị nàng gắn lên đủ loại trâm cài đầu, cả người như hận không thể mang hết toàn bộ chúng lên người, mấy nha hoàn đứng trong phòng nhịn không được mà nhíu mày, vị phu nhân này cùng phu nhân là tỷ muội ruột bọn họ đã nghe nói nhưng khí chất khác nhau hoàn toàn, còn cả vị biểu tiểu thư này nữa, dáng vẻ thô kệch không nói, ngay đến hành động cũng không hề toát lên vẻ thư hương thế gia.
"Dung nhi, có thích không" Vệ Tố Huyền yêu thương giúp nữ nhi mang lên vòng cổ.
La Cẩm Dung hai tay bận bịu cài một cây trâm vàng lên đầu, nghe mẫu thân hỏi thì nhanh chóng gật gật đầu: "Thích, thích, mẫu thân này tất cả điều là của ta", không xác định lắm, La Cẩm Dung ngập ngừng hỏi, nàng sợ những thứ này bị lấy lại.
"Đương nhiên là của ngươi, không phải của ngươi thì còn của ai được, Cẩm Dung ngươi là biểu tiểu thư của Hầu phủ phải có dáng điệu cao quý, rõ chưa, đừng để Hầu gia mất mặt" Vệ Tố Huyền thân thiết nói, nha hoàn Liễu nhi đang châm trà nghe thế động tác có hơi dừng lại một chút, giọng điệu hiển nhiên như những thứ trong Hầu phủ phải thuộc về hai mẹ con bà ta khiến nàng không khỏi cảm khái, người à, đôi khi da mặt thật dày khiến cho ngươi khác vô lực, Liễu nhi là cháu gái của Quế ma ma, được Quế ma ma tin cậy giao cho nhiệm vụ chăm sóc hai vị từ xa đến nhận thân này, nói là chăm sóc nhưng Liễu nhi hiểu, sợ là Quế ma ma ý bảo mình giam sát hai người này, trước nàng còn không hiểu vì sao nhưng giờ có lẽ nàng đoán được một ích.
Vệ Tố Huyền căn bản không ý thức được những lời bản thân nói ra có gì sai, trông đầu óc của bà ta chỉ biết những thứ này là của Hầu gia, bà đã quyết định muốn gả cho Hầu gia thì những thứ này điều thuộc về bà. Ngoài cửa vang lên tiếng xôn xao thỉnh an của nhóm nha hoàn, Vệ Tố Huyền ngẩng đầu nhìn qua thì thấy một thiếu nữ dung mạo tú lệ có đến bảy, tám phần giống Vệ Tư Lan bước vào.
"Biểu cô, biểu tỷ Tuệ Lam được tin hai người từ xa đến thăm nên vội vã đến vấn an" Triệu Tuệ Lam mĩm cười ung dung bước vào, trên người cũng không mang nhiều vật trang sức hoa quý chỉ đơn giản cài một cây trâm bạc, nhưng khí chất cả người điều khiến người khác không thể bỏ qua.
Vệ Tố Huyền ánh mắt trầm xuống, bà ta không hề thích những đứa con của Vệ Tư Lan, mặc dù chúng trên người chảy xuống huyết thống của Triệu Văn Đình nhưng chung quy cũng không phải bà sinh cho hắn, nở nụ cười khách sáo, Vệ Tố Huyền một bộ dáng hiền hòa như trưởng bối đối với vãn bối yêu thích, mềm nhẹ nói: "A...cháu là Lam nhi, quả nhiên giống tỷ tỷ vô cùng...s, cháu chưa gặp biểu tỷ của cháu nhỉ", nói rồi đưa tay kéo La Cẩm Dung vẫn còn đang ngây ngốc đứa một bên đẩy đến trước mặt Triệu Tuệ Lam, nói tiếp: "Biểu tỷ cháu lớn hơn cháu hai tuổi, gọi La Cẩm Dung, hy vọng sau này hai người sẽ hòa thuận ở chung".
"Biểu tỷ...." Triệu Tuệ Lam cho La Cẩm Dung một nụ cười hữu hảo, đối với người biểu tỷ này kiếp trước nàng cũng không có ấn tượng nhiều, nên cũng không có cảm xúc quen thuộc hay bài xích, đối với nàng hai người này chỉ như bà con xa không thân thuộc mà thôi, kiếp trước mẫu thân vì nghe tin hai người này mất tích đã vô cùng thương tâm, hy vọng vị biểu cô này có thể giống tính tình của mẫu thân không gây rắc rối gì cho Hầu phủ.
Lâm Cẩm Dung nhìn một thân hoa phục đơn giản nhưng mang đầy quý khí cộng thêm dung mạo xinh đẹp bức người kia thì cả người vô cùng luống cuống, lúc mới đến đây nàng vô cùng tự tin về nhan sắc của mình, là thiếu nữ đẹp nhất tại Huyện phủ luôn được nhiều thanh niên săn đón nàng tự có cỗ ngạo khí vì dung mạo của mình, nhưng từ khi đến Hầu phủ gặp qua Cô cô đoan trang, hiền thục bản thân có thể an ủi dù có xinh đẹp đến thế nào cũng là phụ nữ có tuổi không thể so được với vẻ trẻ trung của nàng, như thế mới lấy lại căn bằng trong một lúc, nhưng hiện giờ nhìn thấy người được gọi là Triệu gia Hầu phủ tiểu thư, nàng hoàn toàn bị đả kích, dung mạo kia không chỉ hơn nàng một chút mà là tuyệt đối hơn hẳn nàng, ngay đến cả y phục trên người cũng là dạng sang quý hơn tất cả y vải vóc mà nàng đang có trên tay, La Cẩm Dung bất giác sinh ra một cỗ đố kị cùng không hờn giận đối với người trước mặt liên quan đến thái độ của nàng cũng không hữu hảo.
"Biểu muội..." Không tình nguyện gọi một tiếng, La Cẩm Dung lui về phía bàn trang điểm giả bộ xem xét các hộp châu báu của mình, không muốn đối dện với gương mặt khiến bản thân tự ti kia.
Triệu Tuệ Lam đương nhiên nhận ra địch ý đến từ vị biểu tỷ kia của mình nhưng ngẩm lại trong phủ đã có một Triệu Hồng Nhã luôn muốn tìm cách hạ bệ nàng nay đã trở thành vật trong suốt tại Hầu phủ, giờ có thêm một biểu tỷ vô duyên vô cớ chán ghét nàng cũng không phải chuyện gì lớn, Triệu Tuệ Lam không để ý đến thái độ của La Cẩm Dung mà tự nhiên ngồi xuống trò chuyện cùng Vệ Tố Huyền, thăm hỏi theo công thức hoá một chút mới đứng lên về phòng mình, ngày mai có hẹn cùng Tư Đồ Linh Nhã đi Trúc Hiên nên Triệu Tuệ Lam cũng không nán lại quá lâu huống chi giữa đôi bên cũng không quá thân thuộc.
"Các ngươi lui xuống đi" Vệ Tố Huyền phất tay, bảo nha hoàn lui xuống hết toàn bộ, bản thân đi đến bên nữ nhi vẻ mặt không mấy vui vẻ đang ngồi trên nhìn gương trang điểm chải đầu, giọng nói mềm nhẹ hỏi: "Sao thế, nữ nhi ngoan, trông con không được vui, có phải không hài lòng với mấy món trang sức này không"
La Cẩm Dung vẻ mặt nhăn nhó nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương hung hăng đập chiếc lược ngà trong tay xuống, không vui nói: "Con không thích nàng ta, bộ dáng cao cao tại thượng, căn bản là khinh thường chúng ta, hơn nữa y phục trên người vừa nhìn là biết so với thứ vải của chúng ta rõ ràng tốt hơn nhiều"
Vệ Tố Huyền thấy con gái sinh khí thì vội vuốt nhẹ trấn an: "Con đừng gấp, đợi khi chúng ta đứng vững bước chân tại Hầu phủ này rồi thì con muốn thứ gì lại không có...." La Cẩm Dung tuy vẫn buồn bực nhưng không cách nào đành tiếp tục xem châu báu của mình, trong lòng lại không ngừng ao ước đến thời gian bản thân có thể ngẩng cao đầu đứng trước mặt người gọi là Hầu phủ tiểu thư kia, bày ra phong thái hơn người, khiến bản thân nàng ta phải xấu hổ.
--- ------ ------ ------ -------0.0---- ------ ------ ------ ------ -----
"Nhanh lên....Lam Lam, chúng ta sắp đến rồi" tiếng gọi thanh thúy vang vọng tại trong núi. Tư Đồ Linh Nhã tung tăng chạy phía trước, một chút lại dừng lại bắt tay làm loa gọi.
Trúc Hiên là một nơi nghĩ dưỡng được xây dựng giữa một khu rừng trúc, nơi đây có một khu suối nước nóng chảy quanh nên rất được các vương tôn, thế gia yêu thích, nhưng vì độ tinh khiết của mạch nước nóng nên nơi đây cũng liệt vào hàng bảo vệ chỉ có những thế gia lớn cùng hoàng tộc mới được đến nơi này.
Triệu Tuệ Lam nhìn bóng dáng thiếu nữ hết chạy lại nhảy đằng kia thì chỉ mỉm cười nhẹ lắc đầu, muốn Tư Đồ Linh Nhã bày ra bộ dáng hiền thục, đoan trang e rằng còn phải huấn luyện thêm.
Một đoàn người sau khi đưa lệnh bài chứng minh thân phận thì được đón tiếp vào trong khu sân sau của Trúc Hiên dành cho các quý phu nhân cùng tiểu thư, Trúc Hiên chia làm hai phần, sân ngoài là nơi dành phục vụ các hoàng tử vương tôn.
"Tiểu thư, người có chắc là không muốn chúng nô tỳ hầu hạ không" Hỉ Thước lo lắng hỏi, tiểu thư lại không muôn nàng cùng Tiểu Châu hầu hạ, lỡ có việc gì thì sao.
Triệu Tuệ Lam nâng tay để Hỉ Thước cởi xuống áo của mình lộ ra làn da trắng nõn như dương chị bạch ngọc cùng một bộ ngực ngạo nghễ no tròn, tùy ý nói: "Không sao đâu, ta cùng Nhã Nhã chỉ tại hồ này ngâm mình thôi, các ngươi đứng canh cách đó không xa là được", nói rồi bước chân xuống ôn trì hướng về phía Tư Đồ Linh Nhã đang vui vẻ nghịch nước bên kia.
Hỉ Thước cảm thấy từ ôn trì đến gian ngoài nghỉ ngơi không xa nên cũng thỏa hiệp để lại tinh dầu cần sử dụng mà Hình ma ma đã chuẩn bị cho tiểu thư lại, rồi kéo Tiểu Châu về gian nghỉ mát.
"Lam Lam...." Đang đùa nước đến vui vẻ, Tư Đồ Linh Nhã nghi hoặc nghiêng đầu nhìn Triệu Tuệ Lam cầm một cái bình bạch ngọc tinh xảo đi về phía mình.
Giơ giơ cái bình trong tay lên, Triệu Tuệ Lam đổ một ích tinh dầu ra tay lại xoa xoa mấy cái mới hướng Tư Đồ Linh Nhã ngoắc ngoắc chỉ vào bệ đá giữ ôn trì nói: "Lại đây xoa người", Tư Đồ Linh Nhã dịu ngoan bơi lại gần đó cả người thiếp lên bệ đá lộ ra da lưng mịn màng, trắng ngần, Triệu Tuệ Lam đưa tay xoa nhẹ lên mấy cái mới bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng, nhất thời mùi hoa tử đinh hương thoang thoảng phát ra cả không gian, khác với mùi hoa oải hương dịu nhẹ, thanh thoát của Triệu Tuệ Lam, thì mùi tinh dầu tử đinh hương của Tư Đồ Linh Nhã mang theo mùi ngọt ngào, nồng ấm.
Xoa bóp đến khi tất cả tinh dầu điều được thoa điều trên lưng của Tư Đồ Linh Nhã, Triệu Tuệ Lam mới dừng lại, với tay lấy chiếc giỏ trúc đang trôi lềnh bềnh trên nước lấy một chai sứ khác đưa cho Tư Đồ Linh Nhã, bản thân thì thay thế chỗ vừa rồi của nàng, lập lại các động tác của Triệu Tuệ Lam, Tư Đồ Linh Nhã rất chuyên tâm mà thoa dưỡng cho Triệu Tuệ Lam, đột nhiên từ bên ngoài Hỉ Thước và Tiểu Châu bước chân lộn xộn xông vào.
"Tiểu...tiểu thư, ngài mau mau mặc áo vào, bên ngoài có biến, có nhiều người đang đánh nhau" Hỉ Thước hoang mang rối loạn nói năng lộn xộn.
Triệu Tuệ Lam cả kinh, vội kéo Tư Đồ Linh Nhã hướng vào bờ, Hỉ Thước cùng Tiểu Châu nhanh chóng vì tiểu thư nhà mình mặc quần áo, nhưng chưa kịp mặc áo khoác ngoài vào thì Hình ma ma cũng chạy vào, hổn hển nói: "Bên...bên..ngoài cực kì loạn, lão nô e rằng bọn họ sẽ nhanh chóng đánh vào nơi này", Triệu Tuệ Lam nghe thế vội lấy áo khoác phủ lên người nàng cùng Tư Đồ Linh Nhã, cố gắng trấn định hỏi: "Bên ngoài tình hình thế nào, có biết là kẻ nào không".
"Là có người ám sát Thái Tử, lão nô chỉ biết được bấy nhiêu", lúc nãy bọn họ đang ngồi canh tại gian nghỉ mát bên ngoài thì thấy các tỳ nữ của Trúc Hiến rối loạn hướng Trúc Hiến bên trong chạy sâu vào, bắt lấy một người hỏi thì mới biết Thái Tử đang ở tại Trúc Hiên hơn nữa còn gặp ám sát, bọn nô tỳ cũng không biết bên ngoài là tình huống gì.
Triệu Tuệ Lam nhăn mày, nàng biết Hoàng Thượng cực kì yêu thương Thái Tử nên không chỉ phái ám vệ bảo hộ mà còn có những thị vệ võ công điều thuộc dạng nhất lưu bảo vệ, nếu chỉ là thích khách bình thường thì hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ, như vậy chỉ cần trốn sâu vào trong Trúc Hiên thì có thể an toàn.
"Nhanh chân, chạy vào bên trong đi, bên người Thái Tử toàn là cao thủ nhất định sẽ nhanh chóng giải quyết được thích khách" Triệu Tuệ Lam trấn an bọn nô tỳ đang kinh hoàng.
Mọi người gấp gáp đi hướng vào phía bên trong Trúc Hiên, nhưng chưa chạy được bao lâu thì đã đụng độ với nhóm người của Thái Tử từ hướng khác cũng đang vật vã chạy đến, Thái Tử được một thị vệ dìu chạy, hiển nhiên là đã bị thương, chỉ thấy sắc mặt Thái Tử đã trắng bệch, áo choàng màu đen trên tay trái bị thấm ướt bởi máu.
Thị vệ kia ánh mắt băng hàn lướt qua nhóm người Triệu Tuệ Lam giống như xác định bọn họ có nguy hiểm hay không, sau đó lại hướng phía trước chạy,Triệu Tuệ Lam biết mục tiêu hiện tại của sát thủ là Thái Tử nên phân phó nô tỳ chạy theo hướng khác, chỉ cần cách xa Thái Tử thì chắc có thể an toàn, nhưng ở đời chính là nhiều chuyện không chiều lòng người, Triệu Tuệ Lam chính là muốn cách xa Thái Tử càng xa càng tốt nhưng thật không ngờ chạy một lúc lại đụng phải thích khách cùng thị vệ của Thái Tử đang giao đấu, xung quanh chết không ích người có thích khách cũng có thị vệ, khung cảnh xung quanh rất loạn, Triệu Tuệ Lam chỉ gắt gao nắm chặt tay Tư Đồ Linh Nhã một mực chạy về phía trước, đến khi định thần lại thì xung quanh chỉ còn nàng cùng TƯ Đồ Linh Nhã và.......
"Ngươi...ngươi tại sao lại chạy theo chúng ta" Triệu Tuệ Lam thật muốn chửi chết cái tên thị vệ kia nhưng thấy hắn sắc mặt đã chuyển sang tái xanh thì biết xem ra người này đã trúng độc khá nặng.
"Tiểu thư.....xin..." hắn chỉ kịp đưa Thái Tử dựa vào người Triệu Tuệ Lam thì tắt thở, hắn vốn đã là đèn cạn dầu đi được đến đây đã là cố sức, Triệu Tuệ Lam luống cuống đỡ lấy Thái Tử Doãn Hạo Kì đã lâm vào hôn mê, hiện tại chỉ còn có nàng cùng Tư Đồ Linh Nhã tại khu rừng này muốn an toàn trở ra đã khó khăng giờ lại gánh thêm Thái Tử, phía sau nói không chừng còn có sát thủ đuổi theo, thật sự nguy cơ trùng trùng.
"Lam Lam...chúng ta phải làm gì đây" đi đến một bên đỡ lấy Thái Tử giúp Triệu Tuệ Lam phân một nữa sức nặng giúp nàng.
Triệu Tuệ Lam cũng không biết phải làm sao nói nàng là người sống hai kiếp nhưng cả hai kiếp điều tựa như trạch nữ có khi nào phải sinh hoạt tại trong rừng thế này đâu, nhăn mày nghĩ nghĩ, Triệu Tuệ Lam đành cùng Tư Đồ Linh Nhã đi sâu vào rừng một chút, Trúc Hiên bên ngoài là rừng trúc bên trong lại thông với một khu rừng nhưng vì là nơi nghỉ dưỡng nên động vật bên trong khu rừng thứ gì nguy hiểm điều bị thanh trừ hết, đi sâu vào trong nói không chừng còn có cơ may.
Doãn Hạo Kì dù cho chỉ là thiếu niên đang thời kì phát triển nhưng hằng năm luyện võ, một thân cơ bắp tuy không khoa trương như các tướng lĩnh hay binh sĩ nhưng cũng mười phần mười rắn chắc, sức nặng cũng không nói chơi, cả Triệu Tuệ Lam cùng Tư Đồ Linh Nhã còn chưa đến tuổi trưởng thành, lại là tiểu thư khuê cát phải chạy một khoảng đường xa đã mệt vô cùng nay lại còn vác theo Thái Tử thì di chuyển càng thêm khó khăn, Triệu Tuệ Lam cắn răng bước đi nhưng chỉ thấy bước chân của mình càng ngày càng nặng.
"Lam Lam...." Tư Đồ Linh hốt hoảng buông Doãn Hạo Kì ra, chạy sang đỡ lây Triệu Tuệ Lam đột nhiên té sấp xuống.
"Hình như là rể cây" nâng tay xoa xoa bàn chân đang vô cùng đau nhức của mình, Triệu Tuệ Lam nghĩ bàn chân chắc là bị phá da rồi, cảm giác đau rát kia khiến nàng vô cùng khó chịu.
"Đằng kia có con suối nhỏ chúng ta đi lại đó nghĩ ngơi đi, đem Thái Tử đến gốc cây kia ngồi đi" quan sát xung quanh thì Triệu Tuệ Lam xác định bọn họ đã vào sâu trong rừng, ở đây có nhiều loại cây đã có nhiều năm tuổi chỉ có sâu trong rừng mới có.
Tư Đồ Linh Nhã ánh mắt đã có chút hoe đỏ, đói khát cùng đau đớn trên người khiến nàng cực độ hoảng sợ nhưng nhìn thấy Triệu Tuệ Lam ngã xuống mạnh như vậy mà vẫn không rơi một giọt nước mắt thì tự nói bản thân phải kiên cường, chùi chùi khóa mắt đã hơi ướt, không để Triệu Tuệ Lam đỡ Thái Tử nữa, Tư Đồ Linh Nhã đứng lên nâng lây Doãn Hạo Kì để hắn tựa hẳn lên trên người của mình, rồi mới tha người về phía một góc cây lớn mà Triệu Tuệ Lam chỉ.
Sau khi để Doãn Hạo Kì ngồi ngay ngắn, Tư Đồ Linh Nhã lấy từ trong người ra một chiếc khăn tay đi đến dòng suối giặt sạch, mới bước đến bên chỗ Triệu Tuệ Lam đang ngồi muốn lao sạch vết bẩn trên mặt cho nàng nhưng bị Triệu Tuệ Lam cản lại, chỉ chỉ Doãn Hạo Kì còn ngồi đằng kia: "Nhã Nhã qua xem Thái Tử đi, ta đi đến bên suối rửa sạch là được, dù sao Thái Tử bị thương như vậy cần phải chăm sóc"
Tư Đồ Linh Nhã nhìn thoáng qua Doãn Hạo Kì vẫn đang hôn mê gật nhẹ đầu, mặc kệ bàn chân nàng đang đau đớn cũng nhất quyết phải đỡ Triệu Tuệ Lam đến bên khe suối mới bằng lòng quay về chăm sóc Thái Tử.
Triệu Tuệ Lam sau khi rửa sạch lớp bụi trên mặt cùng ngâm bàn chân do đi nhiều mà bị phồng rợp lên vào nước suối mát lạnh thì thấy cả người như khoan khoái dễ chịu hơn, đang tính bảo Tư Đồ Linh Nhã cũng đi qua gột rửa thì vừa nhấc đầu đã bị tình cảnh trước mắt làm cho hoảng sợ, nàng mở to mắt nhìn Tư Đồ Linh Nhã đang bới sạch quần áo của Doãn Hạo Kì đã cởi đến trung y chỉ còn một cái áo lót nữa là Thái Tử toàn thân phía trên sẽ hoàn toàn trần trụi, nhất thời bị tình cảnh trước mắt đập cho choáng váng, không khống chế được giọng điệu rống lên: "Nhã Nhã____, muội đang làm gì thế"
Tư Đồ Linh Nhã bàn tay đang nắm cổ áo của chiếc áo lót cuối cùng của Doãn Hạo Kì bị Triệu Tuệ Lam rống lên như thế, giật mình một cái cánh tay không khống chế lực đạo kéo mạnh, cái áo lót trắng cuối cùng trên người Thái Tử theo lực đạo kia tôi tuột xuống lộ ra lồng ngực tinh tráng cùng từng khối cơ bụng mê người.
Triệu Tuệ Lam bất chấp bàn chân còn chưa kịp mang hài vội đi đến bên Tư Đồ Linh Nhã kéo người đứng lên, lôi xềnh xệch ra một phía răn dạy: "Nhã Nhã, muội làm gì thế, sao lại tùy tiện bới quần áo nam nhân như thế hả, lại còn tùy tiện nhìn nam nhân trần trụi nữa"
Tư Đồ Linh Nhã nhìn Triệu Tuệ Lam gấp đến nắm tay nàng lắc lắc thì vẻ mặt hết sức ngây thơ, lời lẽ chính khí lẫm liệt nói: "Lam Lam bảo đi chăm sóc Thái Tử ca ca, không cởi áo thì sao băng bó vết thương được", nàng từng thấy ca ca bị thương chính là cởi sạch thân trên để quản gia thúc thúc bôi thuốc, băng bó, nàng không hiểu sao Lam Lam lại phản ứng lớn như vậy.
Triệu Tuệ Lam xoa xoa mi tâm đau nhức của mình, thật không hiểu định nghĩa muốn băng bó vết thương thì phải cởi quần áo kia của Nhã Nhã từ đâu mà hình thành, nâng tay nhéo nhéo mặt Tư Đồ Linh Nhã, Triệu Tuệ Lam vừa đi về phía Thái Tử vừa nói: "Chỉ cần xé một miếng vải buộc vòng quanh vết thương để tránh tình trạng đụng trúng là được không cần phải cởi sạch như thế đâu, huống chi nam nữ khác biệt, muội xem hết sạch cơ thể của người ta như thế thì biết làm sao"
Tư Đồ Linh Nhã nhíu nhíu mày, nghiêng đầu tự hỏi một chút, lại thành thật nói suy nghĩ của mình: "Nhũ nương thường nói thân mình của nữ hài tử là rất trân quý không thể để người khác phái nhìn thấy, nhưng mà Lam Lam, Thái Tử ca ca là nam tử mà, nhủ mẫu không có nói thân mình của nam tử thì không thể xem nga~~~"
Triệu Tuệ Lam: "... ...... ......", câm nín nhìn khuê mật đang ngẩng đầu chớp mắt nhìn mình, khóe môi giật giật, nàng rốt cuộc hiểu suy nghĩ của Tư Đồ Linh Nhã vì sao không hề áp lực mà bới quần áo của một nam tử rồi, nàng ấy căn bản không có khái niệm nam nữ khác biệt, này phải bảo nàng giáo dục giới tính cho muội ấy hay sao.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đích Nữ Thiên Kim Mạnh Mẽ Xoay Người
Chương 17
Chương 17