Tứ công chúa khuôn mặt hơi phiếm hồng, đôi mắt tròn long lanh chăm chú nhìn người bên cạnh. Nàng ta đã động tâm, ta chắc chắn. Người kia cứ như một thỏi nam châm với lực hút cực mạnh, ai nhìn vào đôi mắt đen ấy đều sẽ bị hút mất linh hồn.
Chân chính là họa thủy!
Tiệc đã bắt đầu, nhạc nổi lên từng tiếng dập dìu. Những thiếu nữ mặt đỏ hồng liếc nhìn sang phía bên kia. Nam tử đưa quạt tỏ vẻ phong lưu, nhâm nhi vài ly rượu, ngâm vài câu thơ. Đám đông các vị phu nhân cười cợt trò chuyện phiếm bằng những lời khiêm tốn xã giao...
Ta im lặng, nhẹ nhàng đưa một thìa canh gà hạt sen vào miệng. Thứ duy nhất ta thấy thú vị chính là mấy món sơn hào hải vị này. Yến tiệc thật lãng phí, bao nhiêu món ngon như vậy lẽ nào chỉ để ngắm nhìn thôi sao?
Lại nhìn sang tỷ tỷ, đũa ngọc vẫn để trên bát, rượu còn đầy bình. Ta biết tỷ tỷ đang mải ngắm con trai của Lại Bộ Thượng Thư, làm sao còn tâm trí thưởng thức mỹ vị nữa chứ.
“Như thế này thật không thú vị. Hoàng thượng, hay là tổ chức một cuộc thi được không?”
Giọng nói êm dịu của hoàng hậu vang lên khiến cho cả đám nữ tử bắt đầu nhốn nháo. Ta đưa ly rượu lên miệng, nghĩ thầm “rốt cuộc đã đến”. Tâm trạng hoàng đế rất vui vẻ, cười cười quay xuống nhìn mọi người: “Cũng tốt, cứ ăn uống thế này thì không thú vị. Các khanh cứ tự nhiên, trẫm nhất định có thưởng.”
Không khí vui tươi háo hức nổi lên khắp cung điện. Phải nói đế hậu rất tinh ý khi bày ra cuộc trổ tài này. Tỷ tỷ ngồi bên cạnh ta cũng rục rịch chuẩn bị góp vui.
Ta nhàm chán nuốt một miếng Quế Hoa Cao, lại nhìn về phía đại điện, thấy những nữ tử không ngừng lên rồi lại xuống. Một bà cô sắp ba mươi như ta thì còn hiếm lạ gì mấy cái này nữa...
Mà kể ra cũng lạ, từ nãy tới giờ ta vẫn cảm thấy như bị người theo dõi. Lúc ta ngồi im thì không có chuyện gì, nhưng lúc ta xem diễn thì chắc chắn sẽ có cảm giác đó. Nhìn về phía các nam tử thì đều thấy họ đắm đuối nhìn lên sàn diễn, ta thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Dù sao có năm hàng thì ta đã ngồi ở hàng thứ ba, còn có một cô nương (không biết nhà nào) to béo che trước mặt, ai lại để ý tới ta chứ.
Rốt cuộc sau khi tỷ tỷ ta lên đài thì cũng tới lượt Tứ công chúa. Chẳng biết từ lúc nào nàng ta đã khoác trên người một bộ xiêm y trắng xóa, hoa văn thêu chỉ bạc tinh xảo, ống tay dài thướt tha. Rất đẹp, rất hoa lệ...
Nàng ta múa một khúc “Tiên duyên” tú lệ. Kiếp trước nàng ta cũng múa, nhưng là múa khúc “Thưởng mẫu đơn” vừa lộng lẫy vừa hào nhoáng. Bây giờ Quân Linh Lạc một thân bạch y, vạt áo lả lướt, khuôn mặt hồng nhạt xinh đẹp.
Ta thở dài. Nàng ta e ấp thẹn thùng như đóa hoa đang mời quân tới hái. Ôi, tình ý dào dạt như thế... Người kia tâm tư kín đáo, nhất định đã biết tiếng lòng của giai nhân rồi!
Uống một chén nữa vậy...
“Đẹp! Lạc Nhi múa rất hay!”
Hoàng đế thoải mái cười to, tiếng khen ngợi từ đó nổi lên khắp đại điện. Tứ công chúa e lệ mỉm cười cảm ơn mọi người, nhưng đôi mắt vẫn dán chặt trên người Tuyết công tử. Hoàng hậu rất hiểu ý con gái, nâng khăn lên che miệng mà cười. “Tuyết công tử và Thái tử thấy sao?”
“Công chúa quả là sắc nước hương trời, hoa nhường nguyệt thẹn.”
Thái tử Tây Kỳ rất khách sáo. Ta có cảm giác hắn không hứng thú cho lắm. Lúc nói xong hắn còn đảo mắt một cái, khiến cho nữ tử trong điện ai nấy đều tim đập thình thịch.
“Công chúa tài mạo song toàn, tại hạ thật may mắn được xem một điệu múa như trên cõi tiên thế này.”
Tuyết công tử đúng là Tuyết công tử, nói một câu cũng có thể mê hoặc lòng người như vậy. Ánh mắt dịu dàng kia khiến công chúa Linh Lạc má càng thêm đỏ, hai mắt si mê đắm đuối phủ thêm một tầng sương. Nàng ta e lệ mỉm cười. “Nhị vị quá khen rồi. Linh Lạc cũng chỉ có chút tài mọn mà thôi. Thật ra thì so với...”
Ta chỉ kịp rùng mình, đã cảm nhận được ánh mắt sắc bén đột nhiên bắn về phía bên này. Chỉ thấy nàng ta vẫn cười đến xinh đẹp, đôi mâu chăm chú nhìn ta. “... Đệ nhất tài nữ kinh thành còn chưa ăn thua gì.”
Sau câu nói đó, mọi ánh mắt đổ dồn về chỗ ta.
Ta thật sự rất bất ngờ. Thế này là sao?
“Ồ... Là con gái của Thừa tướng.”
“Trời ạ, từ nãy tới giờ ta còn không nhìn thấy.”
Ta vội vàng bày ra vẻ mặt cung kính “Công chúa quá khen rồi.”, trong đầu là một mớ hỗn độn. Đúng rồi, ta đã quên mất, sau khi ta đàn một khúc trong lễ mừng thọ của Thái hậu năm mười ba tuổi, ta đã trở thành Đệ nhất tài nữ. Trùng sinh khiến cho ta quên mất rất nhiều điều. Nàng ta nói như vậy, ngụ ý là muốn so tài với ta?
Nhưng mà, ta có chọc gì tới nàng ta đâu nhỉ?
Công chúa Quân Linh Lạc nhìn ta bằng vẻ mặt căm ghét lẫn khiêu khích, giống như đang tuyên chiến với kẻ thù một mất một còn. Ta im lặng suy nghĩ, lẽ nào là ghen tị ta đoạt nổi bật của nàng ta năm đó? Nhưng có cần phải phát tác ra lúc này không?
Chắc hẳn đã có chuyện gì khác nữa khiến nàng ta tức giận như vậy.
Chạy trời không khỏi nắng, cuối cùng nàng ta vẫn muốn kết thù với ta. Tỷ tỷ nhìn ta với vẻ mặt lo lắng, giống như muốn hỏi tại sao ta lại chọc tới tiểu tổ tông này. Ta chỉ biết khẽ lắc đầu.
“À, vậy ngươi lên biểu diễn chút tài nghệ cho trẫm xem thử.”
Công chúa đã nói vậy, đế hậu làm sao buông tha ta. Hoàng đế nhìn ta với vẻ mặt đây hứng thú, còn hoàng hậu thì vẫn cười cười nhưng ánh mắt tỏa ra chút lạnh lẽo khó phát hiện.
“Hoàng thượng đã nói vậy, tiểu nữ đành bêu xấu, mong mọi người không chê.” Ta nhẹ nhàng đứng dậy, khuôn mặt bình thản. Sợ hãi ư? Có đấy, nhưng bây giờ ta có thể làm gì khác nữa? Chi bằng bình tĩnh tính toán, xem phải ứng phó thế nào. “Tiểu nữ xin tấu một khúc...”
“Không được phép ngươi dùng đàn!”
Chưa nói hết câu, công chúa Linh Lạc đã vội vàng cắt đứt lời ta. Sau đó nàng ta mới nhận ra mình luống cuống, vội vàng sửa lại: “À... Thì... Ta... Ta muốn xem ngươi múa... Dù sao ta cũng vừa múa mà...”
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta... Bây giờ nghĩ lại ngươi mới thấy sợ? Vậy lúc ngươi ép bức người khác tại sao không chịu nghĩ đến hậu quả?
Hoàng đế nhìn tứ công chúa bằng ánh mắt không hài lòng, đang định lên tiếng khiển trách thì hoàng hậu ngăn lại. Bà ta cười hiền: “Cũng tốt. Tài đàn đã nghe qua, còn tài múa thì chưa ai biết, chi bằng ngươi múa một khúc đi”
Múa cái gì? Bắt ta biểu diễn, còn chọn luôn tiết mục cho ta nữa. Chu đáo làm sao.
Ta hít sâu một hơi, chuẩn bị đi lên lại bị tỷ tỷ kéo lại. Tỷ tỷ nhẹ nhàng rút cây trâm ngọc đơn giản trên đầu ta xuống, tỉ mỉ cài cây trâm hồng điệp của mình lên, giọng nói nhẹ nhàng đầy lo lắng: “Đừng sợ, chỉ đơn thuần là so tài thôi.”
Ta cười cười gật đầu. Hôm nay, ta bị dính vào vụ này, cũng chính là liên quan tới bộ mặt của cha ta, của gia đình ta..
Các người muốn xem tài nữ chứ gì? Vậy mở to mắt ra mà nhìn cho rõ đây!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đào Viên Tương Ngộ
Chương 10
Chương 10