Sau bữa tiệc đính hôn của Mỹ Hy, cô càng ra sức trốn tránh ba người Dạ Diễm hơn nữa. Nhưng tại sao vừa rời xa sắc lang lại dính hồ ly? Cô bị sao chổi chiếu à? Tại sao cô lại không biết là bên cạnh mình có con hồ ly khoác da thỏ thế. Quay lại thời gian lúc cô mới đến công ti nào.
Vừa bước vào văn phòng là cô đã thấy Dạ Thiên Tịch ngồi trên sofa đợi cô. Đóng cửa, cô ngồi xuống đối diện Thiên Tịch
- Hôm nay đến tìm chị sớm vậy Tịch Tịch?
- Bởi vì nhớ Băng Băng nha
Kèm theo câu trả lời là một nụ cười ngây thơ đáng yêu, nụ cười đoa hạ gục cô ngay lập tức
- Tịch Tịch thật đáng yêu
- Băng Băng thích ba người Dạ Diễm sao?
- Sao em hỏi vậy?
- Băng Băng trả lời em đi
- ... Chị không biết
Phải, cô không biết. Sau khi phát sinh quan hệ cùng họ, cô không hối hận nhưng cũng không hận họ. Cô không biết cảm giác của mình là gì nhưng cô mơ hồ cảm giác được giữa mình và họ có tồn tại một cái gì đó, mà cô lại không biết đó là gì.
Dạ Thiên Tịch nghe cô trả lời xong thì đáy mắt một trận âm hàn. "Tốt lắm Băng Băng. Em không biết sao? Nếu đã không biết thì đừng biết. Anh sẽ làm em quên những chuyện xảy ra giữa em và họ, bởi em là của anh. Anh sẽ làm cho em chỉ có thể nghĩ đến anh, yêu anh, nhớ anh và mong chờ anh. Anh thật mong chờ dáng vẻ yêu kiều của em đó." Suy nghĩ một đường nhưng thể hiện lại một nẻo, trên gương mặt đáng yêu kia vẫn không có gì thay đổi hết. Đột nhiên anh đứng lên, lôi kéo cô ra ngoài
- Băng Băng đi với em
- Đi đâu nha?
- Đi rồi sẽ biết thôi Băng Băng
- Được rồi
Sau khi đồng ý đi cùng Thiên Tịch, cô quay sang dặn dò thư ký chuyển lịch làm việc của cô sang cho Thiên Hàn, còn bản thân mình thì nghỉ ngơi. Chỉ tội Thiên Hàn, làm việc không có thời gian nghỉ ngơi mà còn bị đùn đẩy công việc nữa chứ.
Thiên Tịch đưa cô đến biệt thự riêng của anh ở gần biển khiến cô rất vui. Cô rất thích không khí nơi đây, mát mẻ dễ chịu, rất sảng khoái. Anh luôn quan sát gương mặt cô từ lúc vừa bước vào biệt thự cho đến khi anh dắt cô lên phòng, vừa đi anh vừa giới thiệu kết cấu của ngôi nhà, anh thấy được cô rất thích nơi đây.
- Băng Băng tối nay chị muốn ăn gì?
- Em nấu sao?
Cô kinh ngạc thốt lên, bởi cô được biết là ngôi nhà này do chính Thiên Tịch thiết kế và lựa chọn vật dụng, bây giờ lại là mẫu đàn ông giỏi việc bếp nữa, thật là hoàn mĩ nha
- Em nấu, Băng Băng muốn ăn gì?
- Chỉ cần là Tịch Tịch nấu thì món gì cũng được
- Ok, bây giờ em đi chuẩn bị
Dứt lời liền quay người bước vào bếp chuẩn bị.Đếnbuổi tối, khi cô bước vào nhà ăn, cô liền cảm thấy bất ngờ, trên bàn ăn chỉ là vài món ăn gia đình đơn giản nhưng đầy ấm cúng khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.
- Băng Băng đến đây nếm thử đi
Cô ngồi xuống thì Thiên Tịch liền gắp một miếng cá đút cho cô. Ngon thật! Cô không ngờ là Tịch Tịch lại giỏi như vậy, ra được thương trường vào được nhà bếp. Bên cạnh bữa tối gia đình còn có một chai Chivas nữa. Cứ như vậy, cả hai vừa ăn uống vừa trò chuyện, khung cảnh thật thanh bình và ấm áp.
Khi cô đang đứng bên cửa sổ để nhìn ra biển thì anh từ phía sau ôm lấy cô, cằm gác lên vai cô, ôm chặt eo cô kéo cô sát vào người
- Băng Băng
- Hử?
- Em yêu Băng Băng
- .... đừng giỡn
- Anh không nói, anh nói thật, anh yêu em (xong, chuyển đổi vai vế luôn)
- Nhưng chị chỉ xem em là em trai thôi, hơn nữa chị... ưm...
Cô chưa kịp nói hết câu thì anh đã chặn môi cô lại bằng một nụ hôn sâu, lưỡi của anh luồn vào bên trong miệng của cô, quấn lấy lưỡi của cô mà trêu đùa, một tay thì anh nâng ót của cô, một tay thì ôm lấy eo cô kéo cô sát vào người "Ưmh..." cô muốn tách rời khỏi, người đàn ông vung một bàn tay to kềm chiếc cằm thon của cô lại thật chặt, chiếc lưỡi của anh mạnh mẽ tiến quân thần tốc, quét ngang ngàn dặm, trong phút chốc đã làm cho cô quân lính tan rã, lien tiếp bại lui. Mà bàn tay nóng như lửa còn lại, không hề an phận chui vào vạt áo của cô chạy vào bên trong áo lót của cô. Vô cùng thuần thục tìm được ngực cô, nhẹ nhàng bao lại, sau đó bắt đầu dung sức vuốt ve, thỉnh thoảng còn dùng đầu ngón tay thô ráp vuốt ve đỉnh hồng môi mềm mại của cô, làm cô bủn rủn, thân thể mảnh khảnh mềm mại ngay cả đứng cũng không vững, chỉ có thể mềm mại không xương dựa vào trong ngực anh mặc anh làm xằng làm bậy. Kỷ xảo tinh xảo của người đàn ông làm cho cô yêu kiều ra tiếng, hai bàn đôi tay nhỏ bé níu lấy đầu vai anh thật chặt, cái miệng nhỏ nhắn ngoan ngoãn khẽ hé mở trong môi anh, mặc cho anh công trì chiếm đất, để cho mình quăng mũ cởi giáp đầu hàng. Dần dần, anh không hề thỏa mãn với chỉ có một tay đụng vào cô, bàn tay vốn là kiềm chế cằm nhỏ của cô đột nhiên buông ra, cùng với một cái tay khác cùng nhau chui vào phía dưới quần áo của cô, hai cái tay chia ra nắm lấy hai bên ngực sữa, hơi có vẻ thô lỗ vừa xoa, vừa nắn vuốt, làm bầu ngực mịn màng biên thành nhiều loại đường cong xinh đẹp hình dạng khác nhau. Xúc cảm dưới lòng bàn tay quá mức tốt đẹp, da thịt trắng như tuyết mềm mại trơn mềm giống như là sữa tươi, bầu ngực sữa nõn nà đang nở rộ ở đầu ngón tay anh, tràn đầy co dãn, rồi lại mềm mại giống như được làm bằng nước, làm cho anh càng thêm yêu thích không thể buông tay. Cô thở gấp lợi hại hơn, cô mềm mại dựa vào trong ngực người đàn ông, bàn đôi tay nhỏ bé níu lấy vạt áo của hắn thật chặt. Trong cái miệng nhỏ nhắn tràn ra tiếng rên rỉ vỡ vụn: "Ưm... đừng.... đừng mà...." Dạ Thiên Tịch cười khàn khàn
- Băng Băng anh muốn em, em không thể không cần.
Đang nói chuyện, tay cũng không an phận, bao phủ lấy bầu ngực sữa mềm nhè nhẹ mân mê, thỉnh thoảng lại nhéo một cái đỉnh mềm mại đỏ tươi, lại đem chúng nó nhét vào giữa hai người bọn họ. Hơi sức hơi lớn, còn có chút thô lỗ, lại chưa từng làm đau cô. Đôi môi mỏng rời khỏi chiếc miệng nhỏ của cô, đi tới phiến da thịt trắng nõn nà như bạch ngọc này. Há mồm ra, cắn khe khẽ một ngụm, sau đó dùng sức mút, liền mút ra một dấu màu đỏ, sau đó mút ra nhiều dấu vết hơn, sau đó quanh co xuống, đến xương quai xanh mảnh khảnh tinh xảo. Xương quai xanh hình bướm của cô cực kì xinh đẹp, mê người giống như là có thể giương cánh bay đi bất cứ lúc nào. Theo xinh đẹp xương quai xanh, anh đem gương mặt của mình hoàn toàn vùi vào trong bộ ngực sữa của cô, quyến luyến liếm, giống như là chú chó đang làm nũng với chủ nhân. Cô bị anh cọ có chút nhột, nhưng há mồm ra lại chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều. Bởi vì anh cọ cọ, lỗ mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng ấy vẫn chạy qua lại giữa khe rãnh đẫy đà của cô, đầu lưỡi nóng ấm cũng quét tới quét lui theo, chiếc lưỡi thô ráp không ngừng liếm mút làn da mịn màng, liếm hết những vùng da thịt trắng noãn, tê ngứa làm cô không tự chủ muốn né tránh, những vẫn ở vòng quanh ở trong ngực anh, có thể trốn được đi đâu? Dạ Thiên Tịch chẳng biết lúc nào thì đã đem quần áo trên người cô cởi hết hầu như không còn, bàn tay không kịp chờ đợi nâng lên bầu ngực đầy đặn đã làm anh tâm nhột khó nhịn. Ông trời ạ! Thật khiến cho người ta không thể tin được, thân thể mảnh khảnh như vậy, lại có bầu ngực sữa đầy đặn xinh đẹp như thế này! Hai mắt anh như phóng hỏa mà nhìn chằm chằm vào cặp ngực nhỏ trong lòng bàn tay, tiếng thở hổn hển vang vọng ở bên trong phòng, giống như là sợ hù dọa cô, anh nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay đụng vào đỉnh vú nhỏ đứng thẳng màu hồng, cuối cùng cũng vẫn không thể nào chống lại sự dụ dỗ xinh đẹp này, hé mở cánh môi ngậm vào một đóa đỏ hồng, làm cô thét kinh hãi một tiếng.Trong miệng mút lấy mỹ vị, người đàn ông phát ra tiếng cười nhẹ ý vị không rõ, hai hàng răng trên dưới nhẹ nhàng gặm cắn nụ hoa đáng yêu, một bàn tay nóng như lửa lặng lẽ thăm dò vào trong quần dài của cô. Cả người cô khẽ run bắt được cánh tay bền chắc của anh, thanh âm mang theo nức nở nghẹn ngào nói: "Đừng... Tôi ──" Anh dùng một bàn tay to ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn làm anh vừa gặp đã thương, từ trên trán chậm rãi hôn đến đôi môi hồng, một chỗ cũng không bỏ qua, đem hết tất cả nhiệt tình đầu nhập vào trong, đương nhiên là muốn cô cũng cùng ý loạn tình mê, không cách nào tự kềm chế giống như mình. Đốt ngón tay nóng bỏng thô ráp đã vén dọc theo chiếc quần lót bằng lụa lên, lấy tốc độ chậm rãi khiến người khó có thể phát giác xâm lấn vùng đào nguyên làm người ta tê dại cả xương cốt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Chủ, Đừng Đến Đây!!!
Chương 14-1
Chương 14-1