Editor: Mai Tuyết Vân
Nghe Lưu Minh nói, cuối cùng Bạch Nhược Oánh cũng biết làm thế nào Lưu Minh có thể sống sót tại mạt thế rồi. Chẳng qua vì sao đời trước anh ta không có dị năng, có thể là có nhưng cô lại không biết. Kiếp trước chính anh vì cứu người mà chết, kiếp này anh vẫn không thay đổi cũng như thế. Đã qua hai kiếp người anh chỉ làm cùng một chuyện, không hề có sự do dự.
“Được rồi.’’ Bạch Nhược Oánh lái xe về phía họ, lúc này Lưu Minh sử dụng toàn bộ tinh thần lực, dựng nên một bức tường băng sau lưng những người đang chạy trốn đằng xa. Mặc dù không dày lắm, nhưng cũng tranh thủ cho Bạch Nhược Oánh được một chút thời gian.
Khi bức tường băng vừa thành hình, trong nháy mắt Bạch Nhược Oánh đã lái xe đến trước mặt mấy người kia, cô nói: “Lên xe!’’ Zombie chuột bị bức tường băng ngăn cản, chúng rất tức giận đập thẳng vào bức tường băng.
Bọn họ chợt nhìn thấy xe của Bạch Nhược Oánh xuất hiện sửng sốt một chút nhưng vẫn phản ứng rất nhanh. Mở cửa xe vội vàng trèo lên, lúc này bức tường băng cũng vừa nứt ra, Bạch Nhược Oánh tăng tốc độ, lái xe cách xe nơi này, Lưu Minh mệt mỏi nằm trên băng ghế.
“Hừ hừ, cảm ơn, cảm ơn mọi người đã cứu chúng tôi, hộc hộc, đây là cái gì vậy, hộc hộc, sao lại đáng sợ thế này?’’
Lúc này không có ai nói chuyện, Bạch Nhược Oánh vẫn đang lái xe, người trong buồng xe vẫn đang hoảng sợ, trong xe còn có ba người đàn ông thở hồng hộc. Cuối cùng cũng thoát khỏi zombie chuột, Bạch Nhược Oánh thở phào nhẹ nhõm, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía gương chiếu hậu. Khi cô nhìn rõ khuôn mặt của bọn họ, cảm giác đau đớn chợt ập đến. Không phải cô đau lòng vì bọn họ, mà bởi vì họ khiến cô nhớ đến một chuyện.
Chẳng qua cô vẫn giữa thần sắc bình tĩnh, lái xe như bình thường, khi ông Bạch và cô đổi ca, Bạch Nhược Oánh trở lại buồng xe, nằm xuống nhắm mắt lại. Thần thức của Bạch Nhược Oánh tiến vào không gian, cô ngồi dưới đất, hai tay ôm lấy đầu gối, nước mắt chảy ra từ khóe mi rơi xuống mặt đất.
Trời không biết đã sáng từ lúc nào, Bạch Nhược Oánh cũng đã thức dậy. “Cảm ơn mọi người đã cứu chúng tôi…’’ Nhìn đằng xa, ông Bạch và ông Hình đang nói chuyện với anh ta, Bạch Nhược Oánh không đến gần.
"Tiểu Oánh, con làm sao vậy, có phải khó chịu ở chỗ nào không?’’ Nhìn thấy phản ứng và sắc mặt của con gái có chút khác thường, bà Bạch quan tâm hỏi.
"Không có gì, mẹ đừng lo lắng." Thấy ánh mắt quan tâm của mẹ, Bạch Nhược Oánh không nói gì, cô không muốn khiến mẹ mình lo lắng.
Khi anh ta và ba cô nói chuyện xong, nhìn thấy cô thì gật đầu chào một cái rồi rời đi, sau khi anh ta đi rồi, Bạch Nhược Oánh mới đi về phía ông Bạch. “Chàng trai này không tệ.’’ Ông Bạch gật đầu nói, “Cái gì không tệ.’’ Nghe chồng mình nói gì đó không tệ, bà Bạch hỏi lại.
"Không có việc gì, anh nói chàng trai vừa rồi. Đúng rồi, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào đây?’’
"Trước mắt chúng ta cứ đến thành phố C, để những người muốn rời đi lại, sau đó chúng ta trực tiếp đến thành phố B, ba thấy làm vậy được không?’’ Nhìn thấy vẻ mặt của ba mình, Bạch Nhược Oánh có chút nghi ngờ. “Ba muốn đi xem ông nội con thế nào.’’ Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ba cô cũng lên tiếng.
“Ông nội?’’ Nghe ba mình nhắc đến ông nội, Bạch Nhược Oánh kinh ngạc hỏi, đến tận bây giờ cô còn không biết mình có ông nội. Bạch Nhược Oánh vẫn cho rằng ông bà nội cô đã sớm qua đời, “Chồng à!’’ Bà Bạch đến bên cạnh ông, nắm lấy bàn tay của ông Bạch.
Thì ra ông Bạch sinh ra trong một thế gia (gia đình nhiều đời làm quan), ông là con thứ hai trong nhà, phía trên ông còn có anh trai có thể giúp ông nội quản lý công ty. Phía dưới còn có em trai út được ông nội cưng chiều, còn ông lại là con giữa, không giỏi giang giống con trưởng, cũng không khiến người yêu mến như con út. Cho nên nội cô đối với ông Bạch luôn bình thường, đến khi ông Bạch không để ý đến nghiệp nhà binh của gia đình và gặp gỡ bà Bạch.
Xuất thân của mẹ cô rất bình thường, nhưng lại dịu dàng lương thiện, hai người vừa gặp đã yêu. Nhưng ông nội cô lại không đồng ý với cuộc hôn nhân này, nên ba mẹ cô bỏ trốn, còn cắt đứt liên lạc với người nhà. Nghe ba cô nói xong, Bạch Nhược Oánh so sánh trong lòng, đột nhiên rất muốn cười, bởi vì cô đã từng làm chuyện giống như vậy.
Hỏi địa chỉ nhà ông nội rõ ràng, Bạch Nhược Oánh không có ý gì khác, ông Hình cũng giống như vậy, về phần những người khác, muốn đi thì đi cùng nhau, không muốn thì mỗi người một ngả. Trên xe còn có hai cô gái, nhìn thấy dị năng của Lưu Minh thì rất kinh ngạc, nhất là Phương Di, khi cô ta nhìn thấy Lưu Minh sử dụng dị nặng, hai mắt lập tức phát sáng. Sau đó lại nhìn thấy chàng trai vừa được cứu, trông dáng vẻ của anh ta, đó mới là đàn ông chứ. Phương Di cảm thán trong lòng, anh ta đẹp trai hơn tất cả những người đàn ông mà cô từng gặp, còn khí chất kia nữa, vừa nhìn đã biết là người làm nên chuyện lớn.
Nhưng cô ta còn chưa phát động thế tấn công, thì anh ta đã đi mất, không còn cách nào khác cô chỉ có thể nhìn về phía Lưu Minh. Nhưng từ khi bắt đầu lên xe, Lưu Minh vẫn để khuôn mặt mặt bám đầy bụi bẩn khiến cô ta thật sự nuốt không trôi. Còn so với người đàn ông tên Trình Vĩ bên cạnh, đúng là không có cách nào so sánh được, cân nhắc hết thảy, Phương Di vẫn chọn sẽ sống bên cạnh Trình Vĩ. Mặc dù bên cạnh hắn ta có một cô gái, nhưng mà bông hoa yếu mềm ấy vốn không phải đối thủ của cô ta. Thấy Trình Vĩ luôn lén lút nhìn vòng một của mình, cô ta cố ý kéo thấp cổ áo xuống để lộ một chút ngực, trong lòng cô ta thầm có tính toán.
Nhớ đến địa chỉ nhà ông nội, Bạch Nhược Oánh mỉm cười trong lòng, bởi vì cũng chính nơi đó Lý Hiển Nghiêu đã thức tỉnh dị năng. Lý Hiển Nghiêu, chúng ta sẽ gặp lại nhau rất nhanh thôi, hy vọng hắn vẫn sẽ đến chỗ đó. Lái xe suốt dọc đường, ông Hình khá quen thuộc với con đường này, nên vẫn luôn do ông cầm lái. Còn những người đang ở trong buồng xe, Phương Di luôn thừa dịp Ngải Tiểu Vũ không chú ý mà dùng bộ ngực đầy đặn va chạm vào Trình Vĩ, tất cả những điều đó cô đều nhìn thấy.
Sắc trời dần tối, mặc dù là mùa hè nhưng khi mở cửa sổ buồng xe ra thì không hề nóng nực. Trước đó ở chỗ Phương Di lấy được rất nhiều thứ, cho nên bây giờ mọi người cũng không lo lắng về vấn đề thức ăn. Không lâu sau xe ngừng lại: “Buổi tối quá yên tĩnh, tiếng động cơ và ánh đèn xe sợ rằng sẽ kéo zombie đến. Nên mọi người nghỉ ngơi tại chỗ chút đi.’’
Nghe ông Bạch nói, mọi người không có ý kiến, có người nói muốn đi vệ sinh, có người lại bảo muốn đi vận động thư giản gân cốt một chút. Trời cũng không quá tối, nên mọi người đều lập tức tách nhau ra sinh hoạt. Gần đây mọi người luôn phải ăn những đồ ăn khô cứng, ông bà Bạch lấy ra một chiếc nồi đã cất từ trước, ông Hình canh chừng, còn ông Bạch thì thừa lúc mọi người không chú ý dùng dị năng rót nước vào trong nồi.
Không có đồ ăn ngon, nhưng có thì vẫn còn hơn không, nấu chút đồ nóng, đối với mọi người mà nói đều là chuyện tốt. Bạch Nhược Oánh dùng thần thức quan sát khu vực xung quanh không có nguy hiểm gì, cũng đồng ý với cách làm của ba mẹ.
Không biết có phải tác dụng của suối nước trong không gian hay không mà nhu cầu bài tiết chất thải trong cơ thể của nhà họ Bạch rất ít. Lưu Minh cảm thấy không thoải mái, anh ta ôm bụng vội vàng chạy xuống xe. Không lâu sau nước sôi lên, bà Bạch gọi mọi người đến ăn mì, họ đều trở lại.
Ban đêm yên tĩnh, tính an toàn của xe chở hàng rất cao, cho nên mọi người đều an tâm ngủ, lúc này Bạch Nhược Oánh lại nghe một tiếng động. Có một người nhẹ nhàng từ trong xe ra ngoài, sau đó có thêm một người nữa. Người luôn thấy rõ ràng là Bạch Nhược Oánh thì không cần kể đến, thế nhưng tiếng động kia lại làm Lưu Minh thức giấc.
“Haizz. Tôi muốn đi vệ sinh.’’ Nói xong, Lưu Minh mơ màng đi ra ngoài. Con hàng ngốc này, Bạch Nhược Oánh cảm thán trong lòng. Cô không để ý đến bọn họ nữa mà tiếp tục nghỉ ngơi, không lâu sau đó cô lại bắt được một cảm giác, Bạch Nhược Oánh mở thần thức lần theo cảm giác kia. Đột nhiên cô nhìn thấy một dáng người thô tục đang đứng trong bụi cỏ, nhìn lén cái gì đó ở phía trước, trông bộ dáng rất cẩn trọng.
Con hàng này không phải Lưu Minh sao? Nhìn dáng vẻ có lẽ đã đi vệ sinh xong, nhưng anh ta đang nhìn cái gì vậy, dáng vẻ còn bỉ ổi đến thế. Mà từ phía xe, có tiếng động không rõ ràng truyền đến.
Hiện tại thần thức của Bạch Nhược Oánh chỉ có thể mở rộng đến 50m, xa hơn nữa thì không được. Cô nhìn sang chỉ thấy Phương Di toàn thân trần truồng nằm trên cỏ, cô ta nâng cao cặp mông trắng như tuyết. Phía sau cô ta, là Trình Vĩ, lúc này quần của hắn còn chưa kéo xuống hết vẫn mắc lại trên chân. Hắn ở đằng sau lưng Phương Di mạnh mẽ chạy nước rút, một tay Trình Vĩ hung hăng bắt lấy cặp mông trắng noãn của Phương Di, quả thật vóc người của cô ta so với Ngải Tiểu Vũ thì đầy đặn hơn nhiều.
Cô ta nhét quần lót của mình vào trong miệng, khuôn mặt say mê, Phương Di rên rỉ, dộ dáng sắp không chịu nổi rồi. Trình Vĩ dùng sức đánh mạnh lên mông cô ta: ‘‘Điếm ranh, cô đúng là lẳng lơ mà, kẹp chặt một chút.’’
"Ư, á." Phương Di cắn đồ trong miệng, chỉ có thể rên rỉ trả lời.
Nhìn thấy cảnh này trong lòng Bạch Nhược Oánh cười lạnh, chuyện này cô đã đoán ra được. Chính cô cũng đã từng trải qua, nên nhìn thấy cảnh ấy cô cũng không có biểu cảm gì. Nhưng khi nhìn thấy Lưu Minh, con hàng bại não ấy, bộ dạng muốn nhìn lại không dám nhìn, dáng vẻ vò đầu bứt tai. Bạch Nhược Oánh lắc đầu một cái, mặc kệ anh ta nghĩ nhiều làm gì, cô rút thần thức về đúng là lãng phí sức lực mà, rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Không lâu sau, Lưu Minh trở lại xe, anh ta nhìn Ngải Tiểu Vũ một cái, bạn gái chính thức của Trình Vĩ vẫn còn ngủ say: ‘‘Bạn trai còn đang bị hồ ly tinh quyến rũ, cô còn có thể nằm ngủ ngon lành.’’ Suy nghĩ trong lòng như vậy, Lưu Mình trở lại chỗ ngủ của mình.
Sau đó, Trình Vĩ và Phương Di cùng lên xe, trên mặt Phương Di còn ửng hồng, cô ta còn đá lông nheo với Trình Vĩ, sau đó trở lại chỗ của mình. Còn Trình Vĩ cũng vậy, nhìn Ngải Tiểu Vũ đang ngủ say, nằm xuống bên cạnh cô gái…
Trong lòng Trình Vĩ nhớ lại tư vị vừa rồi, nhớ đến vóc người đầy đặn của Phương Di rồi ôm lấy bạn gái của mình. Hai phong cách, hai phong vị, thật sự muốn làm người hưởng thụ tề nhân chi phúc mà, nghĩ như thế xong hắn đã ngủ mất.
Thật ra, chỗ bọn Bạch Nhược Oánh cách thành phố C không xa, ông Hình lại quen thuộc đường xám chọn con đường nhỏ vắng vẻ không có người mà đi. Lúc đi có gặp vài zombie đều bị xe hàng nghiền nát, Bạch Nhược Oánh than thở trong lòng, kiểu xe hàng này chắc chắn thật, rất nhanh mọi người đã đến được thành phố C.
Lời người dịch: Là phụ nữ phải độc lập và kiên cường, dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào, đừng hạ thấp giá trị bản thân như Phương Di. Tuy mỗi người một cách suy nghĩ cà hành xử nhưng chà đạp bản thân mình như cô gái này không đáng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế
Chương 29: No 29
Chương 29: No 29