Editor: Mai Tuyết Vân
“Sao thế, sao không có tiếng gì?’’ Không biết đã qua bao lâu, tiếng huyên náo bên ngoài đã dừng lại, lúc này không biết là ai đang nói. Người lính trẻ nhìn ra ngoài, từng đàn quạ đen lần lượt bay ra: “Nó, bọn chúng đều bay đi rồi.’’ Sĩ quan chỉ huy và mọi người nghe anh ta nói bầy quạ đen đã đi rồi, đều thở phào nhẹ nhõm.
"Đi rồi."
"Nhanh như vậy sao."
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Đột nhiên, tất cả đều có một cảm xúc vui mừng vì sống sót qua tai họa, nghe quạ đen đã bay đi, cũng thở phào. Lúc này, Bạch Nhược Oánh cảm thấy có một luồng hơi thở nóng ấm kề sát bên tai, phả lên mặt cô. Bạch Nhược Oánh vừa muốn cử động, đột nhiên, một loại cảm giác ấm áp chạm vào môi cô.
Mặc Doãn Cuồng, sao lại là anh ta, lại hôn trộm mình vào lúc này chứ? Ở đây nhiều người như vậy, nếu bị phát hiện sẽ làm sao? Còn nữa sao cô không cảm nhận được nhỉ? Trong lúc Bạch Nhược Oánh còn bận suy nghĩ, thì đầu lưỡi của Mặc Doãn Cuồng không biết đã tiến vào khoang miệng cô khi nào. Hơi thở nóng ấm lấp đầy khoang miệng, cái lưỡi nóng bỏng đảo quanh từng ngóc ngách, sau đó mút chặt lấy đầu lưỡi cô.
Người đàn ông này, thật sự, nếu không phải nơi này có người, cô lại không muốn bị người khác nhìn thấy điệu bộ lúng túng. Rất muốn đánh anh, nhưng mà bây giờ không được, may mắn anh đã tắt đèn pin rồi, không phải đã dự tính đó chứ.
Anh hôn càng lúc càng sâu, Bạch Nhược Oánh cảm thấy mình không thở được, đúng lúc cô hết dưỡng khí để thở, cuối cùng anh cũng buông cô ra. Tham lam hít thở, Bạch Nhược Oánh tức giận nhìn chằm chằm Mặc Doãn Cuồng. Trong bóng tối, giống như anh có thể nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô. Anh mỉm cười, còn cô lại bị nụ cười ấy làm ngây ngẩn. Đều nói, mỹ nhân cười khuynh thiên hạ, khi Mặc Doãn Cuồng cười đúng là một yêu nghiệt. Hơi thở ấm áp lại thổi bên tai, khiến Bạch Nhược Oánh run rẩy, tỉnh táo lên.
“Em là của anh.’’ Giọng điệu phảng phất sự tự tiên, kiên định, những lời này vẫn cứ lặp lại bên tai Bạch Nhược Oánh. Lại đợi một lát, xác định đám quạ đã bay đi xa, người lính trẻ thận trọng mở cửa, nhìn thi thể đầy đất. Anh ta lập tức nôn, sau đó mọi người đi ra ngoài, ngửi thấy mùi máu tươi trong phòng, nhìn mảnh vụn xác người khắp nơi, nội tạng đều bị lôi ra ngoài. Trong lòng mới thấy may mắn, hên là mình đã núp kịp.
“Sao đám quạ lại bay đến đây?’’ Nhìn tình cảnh trước mắt, Tần Thiên cau mày. “Tuyết tan, dưới tuyết lộ ra rất nhiều zombie, động vật ăn thịt zombie bị thối rửa nên bị lây nhiễm, giống như chuột vậy.’’ Nghe câu hỏi của Tần Thiên, Nguyên Ưng cau mày suy nghĩ rồi nói.
Không sai, Bạch Nhược Oánh biết, mạt thế rất nhiều động vật ăn thịt zombie, một số sẽ bị lây, trong số đó quạ là loài chim điển hình thích ăn thịt thối rữa nhất. Chỉ có một số ít bị lây, còn lại phần lớn không có việc gì cả, nhưng loài quạ không biết sao lại như thế. Trên lý thuyết thì không bị lây mà là tiến háo, cho nên hỏi trong mạt thế loài nào đáng ghét nhất, tuyệt đối quạ đen sẽ đứng đầu bản. Bở vì zombie quạ đều xuất hiện theo đàn, nhiều kiến còn cắn chết con voi, huống chi là một đám quạ đen có cánh.
“Chúng ta mau rời khỏi đây, nếu quả thật là zombie quạ, vậy xác người khắp nơi sẽ biến thành zombie đấy.’’ Đột nhiên nhớ đến vấn đề này, sĩ quan chỉ huy lớn tiếng nói. Nghe anh ta nói thế, mọi người run rẩy, đúng vậy, trong trụ sở này có bao nhiêu con người. Nhưng ai sẽ ngăn nổi đám zombie này, trong căn cứ đã trở thành một căn cứ chết, khắp nơi đều là zombie. Nghĩ thế, mọi người nhanh chóng rời đi.
Xác chết trên đất có bạn bè, có chiến hữu, trong lòng họ đều khổ sở, nhưng ngay cả khi như vậy, chỉ có một đường để đi. Chạy ra bên ngoài hội trường, xác chết khắp nơi không hề khiến họ dừng lại, mục tiêu của họ chỉ muốn lái xe rời đi. Loáng tháng nghe thấy tiếng kêu cứu bên tai, nhưng không ai qua giúp họ, bởi vì kết cục đã được định sẵn rồi.
Cuối cùng cũng chạy đến xe, còn may, bên trong xe không có ai, nên không bị quạ đen tấn công, cửa sổ xe vẫn nguyên vẹn. Khi lái xe đi, họ nhìn về phía cửa sổ, đã có một số bộ phận người bắt đầu cử động, bò dậy…
Không biết lính canh phòng và những người lãnh đạo căn cứ thế nào, tin rằng một căn cứ lớn như vậy, có thể vẫn còn người sống sót. Nhưng bên mình còn chưa lo xong, dù là ai cũng không thể quản nổi. Bạch Nhược Oánh cảm thấy một luồng sóng tinh thần ập đến, sau đó tiếp theo là tiếng thắng xe. Người trên xe lao về phía trước theo quán tính, không đợi họ kịp phản ứng thì rầm một tiếng. Xe của đám người Bạch Nhược Oánh bị một lực mạnh đập vào, khiến mui xe lõm xuống một lỗ.
Binh lính trên xe trong thời gian ngắn nhất đã chuẩn bị xong súng ống, nổ sủng, nhắm vào con zombie ngay mui xe. Một con zombie người đầy cơ bắp, lại là một zombie cấp bốn? Chẳng lẽ đây là hình thái sau khi tiến hóa của zombie? Tốc độ zombie tăng nhanh, sức mạnh rất lớn, đô phản xạ cũng khiến người khác kinh sợ.
Bạch Nhược Oánh nhìn con zombie, đời trước cô chưa từng thấy qua, bây giờ zombie cấp bốn đã có cơ thịt, chẳng sẽ sau khi tiến hóa hoàn toàn, zombie sẽ biến thành bộ dạng ban đầu? Vì sao cô chưa từng thấy qua, chẳng lẽ cô sống lại đã tạo hiệu ứng cánh bướm? Thật ra khi nhìn thấy con zombie này, Bạch Nhược Oánh rất vui mừng! Vì cuối cùng cũng có thủy tinh thể, vậy sen đỏ trong không gian mới có thể nhanh chóng nở hoa, và năng lực của cô mới có thể thăng cấp được.
Sĩ quan chỉ huy trấn định, nhìn hai cô gái trong xe, Phương Di và Vương San San im lặng. Phương Di là dị năng giả không gian, người này nhất định phải mang theo, nhưng còn Vương San San, không biết sao lại theo đến đây.
Nhìn Vương San San khỏe mạnh, Bạch Nhược Oánh liếc mắt, vừa rồi Mặc Doãn Cuồng đạp một cái, ít nhất phải gãy mấy cái xương sườn. Nhưng bây giờ nhìn lại, vốn không sao cả, cô nhìn Vương San San kỹ một chút. Thì ra là vậy, không ngờ Vương San San lại là dị năng song hệ. Vương San San muốn dựa sát vào Mặc Doãn Cuồng, cô ta nhìn Mặc Doãn Cuồng, sóng mắt lưu chuyển, khóe miệng mỉm cười. Vật mà chỉ cười được một giây, Vương San San đã ngẩn người, giây sau đó đau đớn bất tỉnh dưới đất.
Nhìn Vương San San như vậy, người trong xe khinh thường, bọn họ cho là Vương San San bị dọa sợ nên ngất đi. Hình Phong càng thêm mắng phụ nữ là như thế, cảm thấy toàn bộ đàn bà đều yếu đuối thế kia. Còn cả Bạch Nhược Oánh không nhúc nhích kia nữa, dĩ nhiên ngoại trừ cô gái bên cạnh anh ta, Lãnh Thanh Thanh. Nhưng chỉ có Bạch Nhược Oánh biết, Vương San San không phài vì sợ mà ngất, chỉ là cô ta sử dụng dị năng với Mặc Doãn Cuồng, kết quả bị tinh thần lực cắn trả, dẫn đến hôn mê.
Bạch Nhược Oánh nhìn hai người họ, không hiểu sao khóe miệng mình đã cong lên. Không ngờ Vương San San lại có thể sở hữu mị hoặc và chữa khỏi, khó trách đội ngũ lại mang cô ta theo. Dị năng chữa khỏi đúng là bảo bối đấy, chỉ tiếc rằng cấp bậc của Vương San San quá thấp.
Lúc này, zombie cấp 4 bị đạn lửa bắn bốc cháy, nó vung tay lên, một loạt cầu lửa lao đến. Mọi người đề ứng phó không kịp, đạn bắn cũng dừng lại, zombie cấp bốn dùng móng vuốt sắc bén của nó cào rách mui xe, mở toang nắp mui kim loại.
“Á!’’ Lần này chỉ còn Phương Di hét, Vương San San đã hôn mê, nhưng càng khiến người ta phiền não gì tiếng hét như xé rách màn nhỉ. Móng vuốt đen vung lên, quờ quạng trong không trung hình như muốn kiếm gì đó. Nhưng vì mui xe mở ra quá nhỏ, không thể làm gì được, lúc này Mặc Doãn Cuồng vung một đao, trong nháy mắt cánh tay của nó đã bị chặt đứt. Còn rơi một cách đẹp mắt lên người Vương San San đang hôn mê, nhưng không ai quản việc ấy, có lẽ một đao kia khiến zombie càng thêm tức giận, lập tức nhảy xuống xe.
Nhìn cầu lửa trong tay zombie, mọi người vội vàng xuống xe, còn Vương San San cũng được Trương Hồng khiêng xuống xe. Từng quả cầu lửa bay về phía xe, không biết là cái nào đã đánh trúng thúng xe, khiến xe nổ tung. May là mọi người đã chạy nhanh, nhưng tiếng nổ to đã hấp dẫn xung quanh. Những zombie từ từ đứng dậy đi về phía này. Nhìn đám zombie xung quanh, toàn bộ đều ra tay, dĩ nhiên ngoại trừ Phương Di và Vương San San, trong lúc nhất thời, các loại dị năng đều thi triển trên người đám zombie.
Bạch Nhược Oánh lấy Ẩm Huyết từ trong balo ra, đây chỉ là che mắt, Ẩm Huyết luôn trong cơ thể cô, zombie chưa đến Bạch Nhược Oánh đã áp sát. Lửa đen, Bạch Nhược Oánh không muốn để lộ, cô nhắm ngay vào zombie cấp bốn. Nghĩ như thế, Bạch Nhược Oánh xông lên, dị năng tốc độ của cô phát huy ưu thế, xoay người thuấn dị, Đường đao vung lên. Zombie cấp mới có trí khôn, đột nhiên cảm nhận được một hơi thở nguy hiểm đang lao đến mình.
nó lập tức muốn lách người tránh đi, nhưng tốc độ của nó sao sánh bằng Bạch Nhược Oánh được. Bạch Nhược Oánh vung đao chém vào thân thể của nó, cơ bắp zombie cấp 4 cứng như sắt, nhưng ngay cả khi thế cũng không quan tâm, cô đã có bảo đao Ẩm Huyết.
Một đao của Bạch Nhược Oánh chém đứt nửa người của zombie, máu của nó đều bị Ẩm Huyết âm thầm hấp thụ, không dây vào áo lông trắng của Bạch Nhược Oánh. Khi uống máu Đường đao rất phấn khích, nhưng zombie không mất đầu sẽ không chết. Bạch Nhược Oánh xoay người né tránh zombie cấp 4 vì tức giận mà bắn cần lửa. Lại bồi thêm một đao, đã bổ đôi đầu zombie, cuối cùng nó cũng ngã xuống, rớt xuống thủy tinh thể. Bạch Nhược Oánh ném vào balo, âm thầm thu vào không gian, ném vào ao máu. Bạch Nhược Oánh thu hồi Đường đao, xoay người lại, chỉ thấy đám người phía sau ngây người.
Ban đầu, họ không biết thực lực của cô, cho rằng cô chỉ là một cô gái không phù hợp. Mạt thế đến, dựa vào người thân mới có thể thoát nạn, dù lập tiểu đội Huyết Sắc, lấy được rất nhiều thủy tinh thể đổi điểm vinh dự. Trở thành tiểu đội cao cấp, nhưng đó cũng dựa vào người nhà hoặc là may mắn mà thôi. Nhưng hôm nay, thấy cô chỉ cần vài động tác đã tiêu diệt zombie lơi hại như vậy. Thấy cô di chuyển trong tích tắt, rồi nhìn thanh bảo đao của cô, khí chất thế kia, thật sự rất soái! Ngẩn người, thực lực của cô không yếu, như vậy nếu cô muốn lấy những thủy tinh thể kia chắc cũng là điều dễ dàng rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế
Chương 50: No 50
Chương 50: No 50