Bóng người cao lớn kia ngày càng tới gần, khi chỉ còn cách Thẩm Mẫu Đơn không đầy một trượng thì cuối cùng nàng cũng thấy được diện mạo của người đó, áo khoác lông chồn đen, khuôn mặt lạnh như băng, nước mưa từ trán nhỏ xuống sống mũi xuôi theo gương mặt chảy xuống áo khoác lông chồn đen, có chút nhếch nhác nhưng không ảnh hưởng đến vẻ tuấn tú của hắn.
Thẩm Mẫu Đơn chưa kịp thả tay xuống vẫn dừng lại trên không, nàng trừng mắt không thể tin nhìn nam nhân kia cách đó không xa, sao có thể? Sao có thể là hắn tới đây chứ? Nàng có chút không tin vào mắt mình, đưa tay lên dụi dụi mắt, tới lúc nàng nhìn qua lần nữa thì hắn chỉ còn cách nàng khoảng ba bốn bước nữa thôi.
Gương mặt không chút biểu cảm của hắn cuối cùng cũng có chút thay đổi, dường như hơi cau mày: “Nàng quá lỗ mãng rồi.”
Thẩm Mẫu Đơn vẫn còn chưa hoàn hồn, hai mắt mở to nhìn hắn: “Điện… điện hạ, ngài… sao ngài lại tới đây?” Sao có thể là Yến Vương điện hạ tới đây chứ, chẳng lẽ… Thẩm Mẫu Đơn quay đầu nhìn vị cô nương trẻ tuổi vẫn còn đang nằm mơ hồ trên đất. Chẳng lẽ điện hạ là vì tìm cô nương ấy nên mới tới đây.
Hắn nhàn nhạt nhìn Thẩm Mẫu Đơn một cái: “Đương nhiên là tới đây tìm nàng rồi, bây giờ phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này, tìm một chỗ để trú mưa.” Dứt lời, xoay người nhìn quanh bốn phía, trông thấy ngọn núi lớn cách tiền viện không xa, quay đầu nói với nàng: “Ra đằng trước tránh một chút, xem xem có thể tìm ra chỗ nào như sơn động hay không.”
Thẩm Mẫu Đơn cũng nhìn về hướng kia theo hắn, chợt cảm thấy không ổn, bây giờ không phải là lúc nên nhanh chóng trở về hay sao? Nếu như trễ chút nữa chỉ sợ tối nay không về được rồi: “Điện hạ, dân nữ cảm thấy bây giờ tốt nhất nên nhanh chóng quay về chùa mới phải, nếu như trễ chút nữa trời tối rồi thì không nhìn rõ đường về đâu.”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Vệ Lang Yến lại lạnh thêm hai phần: “Con đường về đã bị sạt lỡ đất, chặn hết đường đi, chỉ có thể đợi người của chùa tới cứu viện thôi.” Hắn nhớ tới con đường núi chật hẹp mà hắn vừa đi qua, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, quay đầu nhìn lại, bùn đất đá vụn trên núi rơi xuống toàn bộ. Nếu như trễ thêm chút nữa, chỉ sợ cả người hắn sẽ bị chôn xuống đất rồi.
Sắc mặt Thẩm Mẫu Đơn trắng bệch, hèn chi hồi nãy nàng nghe thấy tiếng ầm ầm, còn tưởng là sấm sét ngày đông, không ngờ lại là sạt lở đất, bây giờ trước mắt chỉ có thể tìm chỗ để trú mưa thôi, chỉ mong người của chùa có thể mau chóng tìm được bọn họ mới phải. Mắt thấy Yến Vương điện hạ đầu cũng không quay lại đi về phía vách núi, Thẩm Mẫu Đơn quay đầu lại nhìn về phía cô nương kia một cái, thầm nghĩ, từ khi Yến Vương điện hạ tới đây dường như chưa từng nhìn qua vị cô nương kia một cái, chẳng lẽ là không quen biết vị cô nương kia?
Nhìn cô nương dáng vẻ nhếch nhác đang nằm dưới đất, nàng thầm thở dài, ngồi xổm xuống: “Cô nương, cô có thể đứng dậy được không? Đường núi phía trước bị sạt lỡ, bây giờ chúng ta không thể trở về chùa được nữa, chỉ có thể tìm nơi trú mưa thôi, cô…cô nương có thể đứng dậy không?” Thấy ánh mắt ảm đảm vô hồn của cô nương kia, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Mặc dù không biết cô nương đã gặp phải chuyện gì, nhưng trước khi làm bất kỳ chuyện gì thì cũng phải nghĩ tới người nhà của cô nương, đừng làm chuyện khiến người thân đau lòng còn kẻ thù thì vui vẻ như vậy, ta đã nói tới nước này rồi, tiếp theo dù cô nương có làm gì thì ta cũng không quan tâm nữa, nếu cô nương còn nhớ tới người nhà thì cùng ta đi tìm chỗ trú mưa, đợi người tới cứu, còn nếu cô nương muốn tiếp tục việc hồi nãy, ta cũng sẽ không lo chuyện bao đồng nữa.” Dứt lời, không nhìn cô nương kia nữa, đứng lên đuổi theo Yến Vương.
Cô nương đang nằm dưới đất kia nhìn theo bóng lưng của Thẩm Mẫu Đơn, nghĩ tới việc nếu bản thân thật sự xảy ra chuyện, thì phụ thân mẫu thân sẽ đau lòng biết bao, tại sao mình lại yếu đuối như vậy, lỗi rõ ràng không phải do mình, sao mình lại làm chuyện như vậy chứ. Sờ nước mưa và nước mắt trên mặt, cô nương ấy chống tay từ từ ngồi dậy, tri giác trên người đã dần phục hồi, nên mới cảm thấy lạnh không chịu được, quần áo trên người đã bị nước mưa và tuyết thấm ướt từ lâu, nhìn theo bóng hai người đằng trước càng lúc càng xa, không lo nhiều nữa, bò dậy đuổi theo hai người kia.
Thẩm Mẫu Đơn rất nhanh đã đuổi kịp Yến Vương, rụt vai đi theo phía sau hắn, lúc ra ngoài quên đem theo áo choàng, quần áo bên trong đã bị thấm ướt một chút, lạnh quá. Nàng ngẩng đầu nhìn Yến Vương ở phía trước, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, dường như hắn không quen biết nữ tử kia, chẳng lẽ hắn không phải vì tìm nữ tử kia mới ra đây? Vậy thì vì sao? Nghĩ nghĩ, nàng ở miệng hỏi: “Điện hạ, sao ngài lại tới chỗ này?”
“Ra đây tìm nàng đó, nàng đã từng cứu Tử An, ân tình này ta phải trả nàng.” Hắn mở miệng nói: “Ở đây không cần gọi ta là điện hạ.”
Thẩm Mẫu Đơn gật gật đầu, lại nhớ hắn không nhìn thấy, vội nói: “Vâng, điện… khụ… Vệ gia.” Nếu đã không gọi điện hạ, vậy xưng hô Vệ gia này thế nào?
Vệ Lang Yến khựng lại một cái, lại tiếp tục bước về phía trước.
Thẩm Mẫu Đơn có chút thảng thốt, lúc trước cứu tiểu thế tử chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên, hắn đã đưa tạ lễ rồi, còn năm lần bảy lượt tha thứ cho mình dù mình đã mạo phạm uy nghiêm của hắn, bây giờ còn tới nơi này tìm mình, nàng cảm thấy mối quan hệ ân tình của hai người ngày càng lộn xộn rồi.
Đi theo sau lưng hắn, Thẩm Mẫu Đơn thấy hắn cứ đi được một đoạn lại dùng chủy thủ khắc lên thân cây một ký hiệu, hiểu rằng vì để người khác có thể tìm được họ nên mới lưu lại, theo hắn đi tới bên cạnh vách núi, lại tìm kiếm một hồi, nàng thấy hắn bỗng hất một đống cành cây khô ra, bên trong liền lộ ra một sơn động cao cỡ một người.
Nàng đi theo Vệ Lang Yến vào trong sơn động, phát hiện bên trong sơn động này cũng khá lớn, có thể chứa được mấy người. Độ cao của sơn động cao cỡ một người, mặt đất cao hơn bên ngoài một chút, vì vậy bên trong rất khô ráo. Ở giữa sơn động có vết tích của lửa, trong góc còn có một đống lá thông và cành khô, còn có mấy bình sứ cũ, rõ ràng ở đây có người tới qua, có lẽ đây là dấu tích của thợ săn để lại khi đi săn trong rừng.
Thẩm Mẫu Đơn còn đang ngẩn ngơ thì Vệ Lang Yến đã ôm lá thông và cành khô trong góc qua đây. Thẩm Mẫu Đơn thấy thế vội tiến lên lấy mồi lửa trong người ra nhóm lửa đốt lá thông, lại bỏ thêm cành cây khô nhỏ bên cạnh vào bên trên lá thông đang cháy, ngọn lửa lốp bốp cháy lên.
Vệ Lang Yến nhìn mồi lửa trong tay nàng, Thẩm Mẫu Đơn cười cười: “Trong chùa thường phải thắp nhang, cho nên vẫn luôn mang theo thứ này trong người.”
Vệ Lang Yến không nói lời nào, ngồi xếp bằng bên cạnh đống lửa, cởi áo khoác lông chồn đen ra phủi hết nước mưa bám trên đó, rồi phủ lên hai chân để hong khô. Da lông chồn đen cực kỳ tốt, không thấm nước mưa, da lông bên ngoài chỉ cần phủi mấy cái là được rồi, lại hong một lát là khô rồi.
Thẩm Mẫu Đơn thấy cành khô không còn nhiều nữa, nói một tiếng với Vệ Lang Yến rồi ra bên ngoài xung quanh cửa sơn động gần đó lượm không ít cành cây về, chỉ là bị nước mưa làm ướt hết, chỉ có thể để xung quanh đống lửa hong khô. Không lâu sau, vị cô nương trẻ tuổi kia cũng tìm tới bước vào, sửng sốt khi nhìn thấy Vệ Lang Yến, rõ ràng lúc nãy không chú ý tới hắn, cô nương ấy đứng ở cửa sơn động hơi ngập ngừng, cuối cùng bước vào sơn động ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mẫu Đơn. Cô nương ấy nói với Thẩm Mẫu Đơn: “Lúc nãy tạ ơn cứu mạng của cô nương, tiểu nữ sẽ ghi nhớ suốt đời.”
Thẩm Mẫu Đơn nhìn cô nương ấy, cảm thấy cô nương ấy đang run nhẹ, nói: “Ngươi mau hong khô người rồi nói, trời lạnh như vậy đừng để lạnh rồi bệnh.”
Cô nương kia khẽ gật đầu, cởi áo choàng trên người xuống, rồi để sát vào đống lửa đang cháy bên cạnh, yên lặng hong khô áo choàng trên tay.
Ba người đều im lặng, ngồi bên đống lửa khoảng nửa canh giờ thì trời tối dần, cơn mưa bên ngoài dường như đã ngừng rơi, chỉ còn lại hoa tuyết bay bay, rõ ràng so với trận tuyết hai hôm trước thì lớn hơn. Trên người Thẩm Mẫu Đơn đã gần khô, áo khoác trong tay cũng đã được hong khô, nàng mặc lại áo khoác, ôm bình sứ cũ ra ngoài hứng chút tuyết đem vào đun trên đống lửa.
Không lâu sau, tuyết trong bình từ từ tan thành nước, bốc hơi nóng, sôi sùng sục. Thẩm Mẫu Đơn lại từ trong góc tìm ra ba chén gốm cũ, cẩn thận rót ba chén nước nóng, chén thứ nhất đưa cho Vệ Lang Yến: “Vệ gia, ngài uống chút nước nóng đi, bây giờ bên ngoài băng tuyết ngập trời cũng không có gì để ăn, nhất thời cũng không thể về chùa, chỉ có thể ở tạm sơn động này một đêm, hi vọng ngày mai người của chùa có thể tìm tới đây.”
Vệ Lang Yến nhận chén nước, nói tiếng cảm tạ, Thẩm Mẫu Đơn nói: “Là… là ta nên nói tiếng tiếng cảm tạ mới đúng, đã liên lụy tới Vệ gia.” Nói xong, lại rót một chén nước đưa cho vị cô nương kia, cô nương ấy tiếp nhận rồi nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn, lại lắp bắp mở miệng nói: “Xin lỗi, đều là lỗi của ta, nếu không phải tại tính bướng bỉnh của ta, cũng sẽ không hại cô nương và vị gia đây phải lưu lại ở đây.”
Hai người đều không lên tiếng, vị cô nương kia nói xong liền cầm chén nước trong tay đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ.
Uống xong chút nước nóng cảm thấy dễ chịu hơn, chỉ là cả tối không ăn, mọi người đều có thể chịu đựng, Thẩm Mẫu Đơn lại thật sự không biết nói gì với Yến Vương, hắn vì trả ân tình cho mình nên mới tới đây tìm mình, vì vậy trong lòng càng cảm thấy bất an. Qua không bao lâu, cơn buồn ngủ kéo đến, ba người liền dựa vào sơn động ở tạm một đêm. Sáng sớm hôm sau, lớp tuyết bên ngoài đã cao tới cổ chân, lúc Thẩm Mẫu Đơn tỉnh lại đã thấy Vệ Lang Yến đang thêm cành khô vào đống lửa, vị cô nương kia đang ngẩn người dựa vào một góc sơn động.
Thẩm Mẫu Đơn ngồi dậy, ôm lấy bình sứ bên cạnh đi ra hứng một chút nước tuyết, vừa ra tới bên ngoài thì thấy một thứ gì đó màu nâu xám đang đứng dưới tàng cây không xa. Nàng nhìn kỹ lại thì thấy là con heo rừng cao khoảng nửa người. Con heo rừng này hơi gầy, rõ ràng là do nạn châu chấu làm cho đói không có gì ăn nên mới vậy, nó thấy người cũng không sợ chỉ phát ra tiếng hừ hừ, nhìn tư thế như muốn xông về phía Thẩm Mẫu Đơn.
Trong lòng Thẩm Mẫu Đơn căng thẳng, tim đập thình thịch thình thịch, lại không dám lớn tiếng kinh hô sợ hãi làm con heo rừng này trực tiếp xông qua, lúc này lại càng không dám chạy vào trong sơn động, bên trong còn hai người, chỗ lại chật hẹp, căn bản trốn không được, lúc đó sẽ bị thương bởi con heo rừng này. Trong lúc này đang ôm bình sứ do dự nên làm như thế nào, sau lưng truyền đến một hồi tiếng bước chân. Phía trước có heo rừng, ngay cả việc quay đầu nhìn lại rốt cuộc là ai ra đây nàng cũng không dám, lại nghe thấy giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Vệ Lang Yến từ sau lưng, hắn nói: “Nàng nhẹ nhàng bước chân quay về sơn động, đừng làm kinh động đến con heo rừng này, ở đây để ta xử lý.”
Lúc này Thẩm Mẫu Đơn mới từ từ quay đầu lại nhìn, hắn đang đứng ở sau lưng nàng cách hai ba bước, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía con heo rừng, trong tay đang cầm một thanh chủy thủ. Thẩm Mẫu Đơn có chút do dự, không biết có nên ở lại giúp đỡ hay là quay về sơn động, chỉ là nàng ở lại đây cũng không giúp được gì, nói không chừng còn ảnh hưởng tới hắn. Nàng không do dự nữa, nhẹ bước quay người đi về phía sơn động.
Vừa mới đi được hai ba bước thì nghe sau lưng tiếng hầm hừ gấp gáp của con heo rừng và tiếng chân chạy trên tuyết, sắc mặt nàng trắng bệch, đang định quay đầu lại nhìn, bên tai lại vang lên giọng nói của Vệ Lang Yến: “Không được quay đầu lại, nhanh trốn về phía sơn động, ở đây ta có thể giải quyết được.”
Thẩm Mẫu Đơn không chần chừ nữa, nhanh chóng chạy về sơn động. Cô nương trong sơn động nghi hoặc nhìn nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Cô nương, ngươi sao vậy.”
Thẩm Mẫu Đơn im lặng, thở hổn hển, bám vào cửa sơn động khiếp sợ nhìn tình hình bên ngoài.
Vệ Lang Yến và con heo rừng đã bắt đầu giao đấu, thân thủ của hắn rất tốt, dù cho trong tay chỉ có thanh chủy thủ nhưng cũng chiếm được thế thượng phong. Thanh chủy thủ này rất sắc bén, chỉ sợ con heo rừng này dù có tầng tầng lớp lớp da dày cũng có thể dễ dàng đâm rách nó. Dù là như thế, nhưng trái tim nàng vẫn nghẹn ở cổ họng, rất sợ vị hoàng đế tương lai thương dân như con này vì nàng mà có sơ suất gì.
Cô nương sau lưng thấy Thẩm Mẫu Đơn không để ý mình, cũng căng thẳng nhìn ra bên ngoài, mơ hồ nghe thấy tiếng giao đấu bên ngoài, đứng dậy đi tới sau lưng Thẩm Mẫu Đơn nhìn ra bên ngoài, lập tức nhìn thấy nam nhân đang giao đấu với con heo rừng. Cô nương ấy bị dọa không nhẹ, vội bịt lại tiếng hét trong miệng, cứng rắn nuốt xuống.
Con heo rừng này hẳn là đã lâu không ăn gì rồi, sức lực dần dần suy yếu, rất nhanh đã bị Vệ Lang Yến đâm trúng chỗ hiểm ngã xuống đất chảy máu không ngừng.
Lúc này Thẩm Mẫu Đơn mới xông ra ngoài, phát hiện cổ tay hắn đã bị thương, còn đang chảy máu, nàng cả kinh, ngẩng đầu nhìn hắn: “Điện… Vệ gia, tay của ngài bị thương rồi, đi vào giúp ngài băng bó lại nào.”
Vệ Lang Yến ừ một tiếng, theo nàng quay về sơn động, Thẩm Mẫu Đơn ngồi xổm bên cạnh hắn, bốc nắm tro ở dưới đất rắc lên vết thương, đợi máu ngừng chảy rồi mới xé mảnh vải từ chân váy băng bó lại giúp hắn.
Nhìn hắn không có gì đáng ngại, Thẩm Mẫu Đơn thở phào nhẹ nhõm, lại nhớ ba người cả đêm không ăn gì rồi, ngẩng đầu nói với Vệ Lang Yến: “Vệ gia, ta đi xử lý con heo rừng bên ngoài một chút, may mà có chút thịt nóng để ăn rồi.”
Vệ Lang Yến ừ một tiếng rồi đưa chủy thủ cho nàng. Nhận lấy chủy thủ từ bàn tay to lớn của hắn, Thẩm Mẫu Đơn ngẩng đầu mỉm cười với hắn, nắm chủy thủ đi ra bên ngoài tới bên cạnh con heo rừng đã chết hẳn kia. Trên người con heo rừng khoa tay múa chân mấy cái, từ đùi sau của con heo rừng cắt mấy miếng thịt đem về sơn động.
Thịt heo rừng tanh, lại không có dầu muối, đem luộc thì mùi vị sẽ rất khó nuốt. Thẩm Mẫu Đơn cắt mấy miếng thịt thành miếng dày hơn ngón tay xâu thành chuỗi trên cành cây đem nướng. Cô nương bên cạnh chần chừ một chút, nhẹ nhàng tới bên cạnh nàng nói muốn giúp, Thẩm Mẫu Đơn liền đưa cho nàng một xâu và dạy nàng cách nướng. Cô nương gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh đống lửa, cách Vệ Lang Yến một khoảng hơi xa, hiển nhiên là cô nương ấy e sợ nam nhân dù tuấn tú nhưng lại lạnh như băng.
Thịt nướng không có muối thì đừng nói có vị ngon gì, nhưng đối với ba người bị đói cả đêm mà nói thì là vị ngon hiếm có.
Ăn xong thịt nướng, ba người tiếp tục nán lại ở sơn động đợi người tới cứu. Vị cô nương kia ngồi bên cạnh Thẩm Mẫu Đơn nhỏ giọng nói chuyện với nàng, hỏi tên Thẩm Mẫu Đơn, rồi nói thân thế của mình, lại nói lý do tại sao bản thân lại tìm đến cái chết, nhắc tới chẳng qua chỉ là chuyện nam nhân phụ tình bạc nghĩa mà thôi. Vị cô nương này tên là Thi Bảo Thu, là nữ nhi của địa chủ ở một thôn gần huyện Lâm Hoài, cũng là từ nhỏ được phụ mẫu nâng niu trong tay nuôi lớn, sau này vừa ý một tiểu tử nghèo, nói thích hắn ta, muốn hứa hôn với tên tiểu tử nghèo nọ. Phụ mẫu không còn cách nào khác, chỉ có thể định hôn sự cho hai người, về sau càng ra sức ra tiền chu cấp cho tên tiểu tử nghèo yên tâm đọc sách đi thi nho sinh. Mùa xuân năm ngoái lên kinh An Dương dự thi, về sau thì không có tin tức, trước đó vài ngày bỗng nhiên gửi bức thư về, nói muốn hủy hôn với Thi Bảo Thu, lại nói hắn ta đã cưới thê tử ở An Dương.
Bỗng Thi Bảo Thu nghe nói như vậy, đau lòng muốn chết, làm thế nào được khi lúc đầu người thân duy nhất trong nhà tên tiểu tử nghèo này là mẫu thân hắn ta đã theo hắn ta lên kinh rồi, bây giờ muốn tìm người để bàn bạc cũng không biết tìm đâu. Phụ mẫu Thi gia chỉ có thể âm thầm phát tiết tiểu tử này, nhưng nhìn nữ nhi đau lòng như vậy cũng không dám nói gì lung tung. Mấy ngày trước, cô nương ấy nói muốn lên chùa ở mấy ngày để tĩnh tâm, phụ mẫu Thi gia hết cách, đành để nữ nhi bảo bối dẫn theo hai nha hoàn lên chùa tĩnh tâm vài ngày, nhưng không ngờ nữ nhi của họ lại làm chuyện đoạn tuyệt như vậy.
Thi Bảo Thu khẽ nói, Thẩm Mẫu Đơn im lặng lắng nghe, Yến Vương ở đối diện vẻ mặt vô cảm nhìn đống lửa, hiển nhiên là không có hứng thú với đề tài như vậy.
Hết chương 35.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc
Chương 35
Chương 35