Editor: Vanny
Sau khi Trần Hoằng Văn lui ra, thị vệ ném ả nữ nhân không mảnh vải che thân khóc lóc nức nở ở ngoài tẩm cung về phòng ả xong rồi không quan tâm tới ả nữa. Quả nhiên không bao lâu, ngoài cung điện liền truyền đến tiếng thái hậu giá lâm, một phụ nhân mặc quần áo màu vàng sáng vội vã đi vào. Dáng vẻ của phụ nhân không tệ, chỉ là tuổi tác đã cao, khóe mắt, khóe miệng đều có nếp nhăn, vẻ mặt hơi nghiêm túc, sau lưng phụ nhân là một đám cung nữ và thái giám đi theo.
Phụ nhân sắc mặt uy nghiêm đi tới trước mặt Trần Hoằng Văn. Trần Hoằng Văn lập tức quỳ xuống hành lễ: “Thần tham kiến thái hậu."
Thái hậu nhìn thoáng qua tẩm cung đóng chặt, trực tiếp sai thái giám ở sau lưng đi mở cửa tẩm cung, sải bước tiến vào. Sau khi đi vào, vòng qua tấm màn thêu hoa văn màu vàng hồng tinh xảo, vừa vào bên trong phòng ngủ liền nhìn thấy nam nhân cao lớn mặc thường phục màu đen đang ngồi ở phía sau án thư.
Vệ Lang Yến ngẩng đầu, sự lạnh lùng trong ánh mắt không hề giảm đi, đứng dậy ra trước án thư, hành lễ với phụ nhân, mỉm cười nói: “Thái hậu, sao người lại qua đây? Thần đệ đang định đi nghỉ ngơi.”
Sắc mặt thái hậu dịu đi hai phần, đi tới phía sau án thư mà Vệ Lang Yến vừa mới đứng dậy rồi từ từ ngồi xuống, cười nói: “Bổn cung nghe nói lúc nãy điện hạ nổi trận lôi đình với nô tỳ xinh đẹp, có phải là không thích nô tỳ xinh đẹp này không? Nếu như không thích, bổn cung đi tìm một đứa khác tới hầu hạ đệ.”
Tuy trên mặt Vệ Lang Yến tươi cười nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo không hề giảm đi nửa phần, chỉ nói: “Đa tạ sự quan tâm của thái hậu, nô tỳ xinh đẹp này rất tốt, lúc nãy chỉ là tâm trạng của thần đệ không tốt nên mới giận chó đánh mèo với nàng ấy.”
Thái hậu nghẹn lời, dù sao thái hậu cũng không tiện nói với tiểu thúc của mình. Thái hậu nghe người ta nói, tiểu thúc đều không chạm vào nữ tử mà bà ta đưa qua. Thái hậu nghiến răng nghiến lợi hồi lâu, rốt cục cười nói: "Lang Yến, hiện giờ đệ cũng 24 tuổi, cũng nên lập gia đình rồi. Vừa hay nhà mẫu thân ta có đứa chất nữ Vinh Huệ, vừa tròn 16 tuổi, tướng mạo không tệ, tính cách cũng ngoan hiền. Ngày mai ta đi tìm hoàng đế, để hoàng đế tứ hôn cho đệ. Vừa hay mấy ngày nữa đệ trở về Lương Châu rồi, lúc đi dẫn theo Vinh Huệ, tới Lương Châu các đệ liền có thể cử hành đại lễ ngay.”
Vệ Lang Yến nhìn phụ nhân ở sau án thư, bình tĩnh cười nói: “Đa tạ thái hậu quan tâm. Thần đệ luôn muốn hai người đều có tình cảm với nhau mới kết duyên phu thê. Hôn sự của thần đệ không dám phiền thái hậu phải bận tâm.”
Nụ cười của thái hậu không giảm: “Lời này của Lang Yến nói sai rồi. Sau khi thành thân thì từ từ mới có tình cảm, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Ngày mai bảo hoàng đế tứ hôn cho đệ. Thời gian không còn sớm nữa, đệ đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Phụ nhân nói xong, đứng dậy, phất áo rời đi.
Vệ Lang Yến đứng tại chỗ im lặng cau mày, bỗng lớn tiếng gọi: “Hoằng Văn, vào đây!”
Trần Hoằng Văn đẩy cửa vào. Vệ Lang Yến nói nhỏ mấy câu vào bên tai của y. Trần Hoằng Văn gật đầu, lập tức lui ra ngoài.
Vệ Lang Yến đứng tại chỗ, mặt không cảm xúc, một lúc sau mới thở dài.
~~diiiiiiiiiiiiiiiiiieeeeeennnnnnnnndddddaânnnnnnlllleeeeqqqquuuuuyyyyydddddoooon~~
Sáng sớm ngày thứ hai, thái hậu vừa thức dậy liền vào tẩm cung của Tuyên đế đợi hoàng đế về để bàn bạc chuyện tứ hôn cho Vệ Lang Yến và Vệ An Cảnh. Sau nửa canh giờ, Tuyên đế mới quay về tẩm cung. Thái hậu vừa nhắc chuyện này, Tuyên đế liền có chút xem thường nói: “Mẫu hậu, người lo cho bọn họ làm gì!”
Thái hậu thật là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cả giận nói: “Người nói bổn cung lo cho bọn họ làm gì. Trong số mấy vị thân vương người khiến người khác nhìn không thấu nhất chính là hai vị này. Bổn cung tứ hôn hai biểu muội Vinh Huệ và Vinh Hinh của người cho họ, ít nhất cũng có cái để kiềm chế bọn họ, miễn cho sau này bọn họ có hành động gì mà chúng ta còn không biết…”
Tuyên đế không kiên nhẫn xua tay nói: "Bọn họ sao dám? Cả thiên hạ này đều là của trẫm. Nếu bọn họ có ý định đó thì đó là tội mưu phản!”
“Người cứ như vậy… thôi, cái người hồ đồ này. Người đừng lo những cái này nữa, chỉ cần sai người viết thánh chỉ là được rồi!” Thái hậu tức tới nỗi đầu choáng váng. Nhi tử này của bà ta sao lại hồ đồ như thế. Bà ta thật sự lo lắng thiên hạ sau này sẽ biến đổi như thế nào, mặc kệ ra sao, bà ta đều phải loại bỏ những nguy cơ tiềm tàng giúp nhi tử mới được.
Tuyên đế cũng không tiện phản bác điều gì, đang muốn sai người viết thánh chỉ. Bỗng nhiên có người vội vàng chạy từ bên ngoài vào nói nhỏ mấy câu bên tai thái hậu, sắc mặt thái hậu lập tức thay đổi, nắm chặt nắm tay, cuối cùng cũng không kiềm được sự căm hận trong lòng, đập mạnh tay vào cái án thư bên cạnh.
Tuyên đế cau mày nói: "Mẫu hậu, người làm sao vậy?"
Thái hậu cả giận nói: "Người… hai biểu muội Vinh Huệ và Vinh Hinh của người tối hôm qua bị hai tên đạo tặc xông vào khuê phòng của hai đứa, làm ầm lên cả phủ đều biết. Thanh danh của hai vị biểu muội của người cứ như vậy bị huỷ rồi. Chết tiệt, Yến Vương và Cảnh Vương hai người này không diệt trừ thì không tiêu huỷ được mối hận trong lòng bổn cung! Thật không ngờ, bọn họ lại như vậy, lại dám như thế! Người đâu!”
Tên tâm phúc lập tức vội đi vào, thái hậu nghiêng tai nói thầm vài câu. Tên tâm phúc đáp một tiếng rồi lui ra ngoài.
Tuyên đế có chút không cho là đúng, cảm thấy mẫu hậu hơi thần hồn nát thần tính.
~dddddiiiiiiiiiiiieeeeeeeeennnnddddddddaaaaannnnnllllleeeqqqquuuuyyyyydddoooonnnn~~
Mười ngày sau, Thẩm Mẫu Đơn cùng người nhà họ Thẩm khởi hành về Lâm Hoài. Căn nhà cũ ở Lâm Hoài vẫn chưa bán đi. Mọi người vẫn còn ở trong căn nhà cũ. Tới khi người của nhị phòng đón bọn họ vào nhà, mọi người vừa nói vừa cười vô cùng náo nhiệt.
Ngày kia Phương Hoa phải thành thân rồi. Hai ngày nay có không ít thân thích tới đây, bao gồm cả nhà mẫu thân của nhị bá mẫu Du thị cũng tới đây.
Cả gia đình nhà họ Thẩm gia, còn có các thân thích, tụ tập đầy một phòng.
Nữ quyến tập trung ở một cái viện, các đại lão gia tập trung ở một cái viện khác. Hai tháng trước Thẩm Mẫu Đơn có nhờ Trì đại ca đem mấy thứ đồ về, Phương Hoa cũng đều nhận được rồi. Vừa thấy Mẫu Đơn, Phương Hoa liền kéo nàng vào phòng, đỏ mặt nói lời cảm ơn: “Tứ muội, cái áo cưới kia tỷ rất thích, cám ơn muội nha.”
Phương Lan ở bên cạnh cũng theo góp vui, cười hì hì nói: “Mẫu Đơn tỷ, cái áo cưới kia thật là đẹp. Muội mặc kệ, tới lúc muội gả, cũng muốn có một cái áo cưới như vậy.”
Mẫu Đơn cười muội ấy: “Muội có bao lớn chứ, đã nghĩ tới việc cưới gả rồi.”
Phương Lan bĩu môi nói: “Muội đâu có nghĩ tới việc cưới gả đâu. Muội chỉ muốn mặc thử cái áo cưới kia thôi. Thật sự là rất đẹp đó, ngày mà tam tỷ thành thân, nhất định là rất nhiều cô nương đều muốn hỏi cái áo cưới kia là mua từ tiệm y phục nào.”
Phương Hoa trách mắng: “Được rồi, đừng nói nhiều nữa, tứ tỷ của muội vừa mới về, một đường vất vả, để tỷ ấy về nghỉ ngơi môt chút trước đi.” Lại quay đầu nhìn Mẫu Đơn: “Tứ muội, muội về phòng nghỉ ngơi một chút trước đi. Tới tiệc tối thì tỷ sẽ kêu muội dậy.”
Quả thật Mẫu Đơn có chút mệt mỏi, đáp một tiếng rồi về phòng nghỉ ngơi một chút trước.
Tới khi trời sắp tối, nàng mới tỉnh dậy, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.
Ngày mai Phương Hoa thành thân. Hai ngày nay đều mở tiệc ở nhà đãi họ hàng thân thích. Sau khi Mẫu Đơn thức dậy ra ngoài thì trong viện đèn đuốc sáng trưng, bày không ít bàn, bên trên phủ lụa đỏ. Đám nha hoàn đang bày từng đĩa từng đĩa thức ăn lên. Trên bàn ngồi cũng gần đầy người rồi.
Thẩm Phương Hoa nhìn thấy Mẫu Đơn, lập tức qua kéo nàng ngồi xuống, cười nói: “Ngủ có ngon không? Mau mau ngồi xuống đi, lát nữa là khai tiệc rồi.”
Các cô nương, thiếu gia, thiếu phu nhân đồng trang lứa của Thẩm gia đều ngồi ở trong phòng, chỉ có nhị gia Thẩm Khánh Đông ở bên ngoài tiếp rượu với các trưởng bối. Đại tỷ Thẩm Doanh cũng trở về rồi. Sắc mặt của tỷ ấy càng ngày càng tốt. Nhân lúc ăn uống đang rảnh rỗi, Mẫu Đơn hỏi thăm tình hình gần đây của tỷ ấy.
Vẻ mặt Thẩm Doanh mang đầy vẻ hiền từ của người mẹ, cười nói: “Tỷ rất tốt. Mấy ngày trước đại tẩu đã sinh một nhi tử, dưới sự quyết định của mẹ chồng đã đưa qua cho nhị phòng chúng ta làm con thừa tự rồi, tên Nghiêm Thiên Tứ, đứa bé này cũng rất ngoan…” Nhắc tới đứa bé do đại phòng đem qua làm con thừa tự này, Thẩm Doanh liền nói không ngừng miệng, xem ra là thật sự yêu thương đứa bé này rồi.
Trong lòng Mẫu Đơn không biết có cảm tưởng gì. Đời này của đại tỷ e rằng không thể có con do chính mình sinh ra rồi, chỉ là mặc kệ như thế nào thì đây cũng là lựa chọn của tỷ ấy, chỉ cần đại tỷ vui vẻ là được rồi.
Thẩm Doanh nói xong tình hình gần đây của mình, hơi do dự nhìn Mẫu Đơn một cái, nghĩ nghĩ, vẫn nói nhỏ ở bên tai của nàng: “Mẫu Đơn, muội có biết tình hình gần đây của đại gia La gia không. La gia gần đây dường như rất xui xẻo. Đại gia La gia xảy ra chuyện rồi.”
Mẫu Đơn nhớ rõ những lời đã nói với Diêu Nguyệt trước khi rời khỏi. Với tính cách của Diêu Nguyệt mà không làm ra chút một chuyện gì thì thật có lỗi cho sự hiểu biết của nàng về ả rồi. Nàng không khỏi tò mò, cũng bắt đầu lặng lẽ nói với đại tỷ: “Đại tỷ, nhà của hắn ta xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Doanh nói nhỏ vào bên tai nàng: “Trước khi muội đi không phải đã tống đại gia La gia và La phu nhân vào đại lao sao? Bọn họ ở bên trong bị hành hạ một trận, lúc ra ngoài cũng không còn ra hình người nữa. Kết quả là chưa đầy hai tháng, cũng một khoảng thời gian trước, đại gia La gia cũng không biết đã đắc tội ai, bị người ta đánh một trận, nghe nói..." Nói tới đây, sắc mặt đại tỷ cũng không kìm được đỏ mặt: “Nghe nói chỗ đó bị người ta đánh hư rồi, từ nay về sau không thể giao hợp được nữa.”
Mẫu Đơn ngẩn người. Sau khi La Nam ra ngoài lại làm gì đắc tội Diêu Nguyệt rồi? Lại bị Diêu Nguyệt ra tay tàn độc như vậy. Nàng gần như khẳng định chuyện này là do Diêu Nguyệt làm, chỉ là không biết La Nam này rốt cuộc đã làm chuyện gì khiến Diêu Nguyệt phải quyết tâm phế hắn ta như vậy.
Trong lúc còn đang ngạc nhiên, lại nghe Thẩm Doanh nhỏ giọng nói: “Nghe nói mấy tháng trước Diêu Nguyệt đã sinh một khuê nữ làm cho La phu nhân khóc lóc thảm thiết, nói rằng La gia bọn họ tuyệt hậu rồi. Ôi, thật là chuyện đời khó đoán, cũng không biết La gia sao nữa, nhưng mà nói ra thì cũng đáng đời đại gia La gia. Ai kêu hắn có ý nghĩ xấu xa chứ, may mà muội đã từ hôn với hắn.”
Mẫu Đơn cười nói: “Còn không phải sao.” Về phần La gia như thế nào nàng cũng không mấy hứng thú, tất cả đều do La Nam và Diêu Nguyệt tạo thành, không thể trách nàng được.
Hai người cũng không nhắc tới La gia nữa. Thẩm Doanh rót cho Mẫu Đơn một ly rượu trái cây. Vốn Mẫu Đơn cũng không muốn uống, nhưng nghĩ lại hôm nay là ngày vui của tam tỷ, hơn nữa bây giờ cũng tối rồi, có uống say thì cũng có thể gục đầu xuống ngủ, ngăn không được sự khuyên bảo của tỷ tỷ muội muội, kìm không được đã uống mấy ly.
Sau khi tàn tiệc rượu, đầu nàng có chút choáng váng rồi, nhưng người của Thẩm gia đều ngồi lại tán gẫu, nàng cũng không tiện đi về trước, chỉ có thể ngồi một bên ngủ gật. trong lúc mơ mơ màng màng, cảm thấy bên cạnh hình như có bóng dáng của nam nhân bước thoáng qua, nàng ngẩng đầu, phát hiện là nam tử nàng không quen biết. Sắc mặt nam tử hơi trắng tái, đang cười tủm tỉm nhìn nàng: “Muội chính là Mẫu Đơn biểu muội phải không?”
Mắt nàng trợn trừng, người này là ai?
Thẩm Phương Hoa ở bên cạnh đã đứng lên, sắc mặt hơi khó coi, nói: “Biểu ca, huynh qua đây làm gì, ở đây là chỗ của các cô nương chúng ta, huynh mau ra ngoài đi!”
Tên nam nhân này lại không chịu, cười hì hì nói: “Ta đương nhiên là qua đây gặp Mẫu Đơn biểu muội rồi. Ta có nghe di mẫu nói rồi, Mẫu Đơn biểu muội sẽ được hứa gả cho ta đó!” Vừa nói ra lời này, các huynh đệ tỷ muội của Thẩm gia ở trong phòng liền phẫn nộ.
Trong mấy tỷ muội của Thẩm gia chỉ có Thẩm Nhạn Dung biết quan hệ của tứ tỷ mình và điện hạ. Thấy nam tử phù phiếm phóng túng quá độ trước mắt này, Thẩm Nhạn Dung hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Bằng ngươi? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao? Tổ phụ, tổ mẫu và tam thúc đều không đồng ý chuyện này. Ngươi mà nghe di mẫu ngươi nói lung tung, coi chừng Du gia các người rước hoạ vào thân đấy.”
Tên nam nhân này không phải ai khác, chính là điệt nhi nhà mẫu thân của Du thị Du Thế Bình.
Nói ra thì lần này mọi người đã hiểu lầm Du thị rồi, sau khi Du thị trải qua sự tức giận của lão phu nhân lần trước. Du thị cũng không dám nghĩ tới chuyện này nữa, chỉ là không khống chế được suy nghĩ của điệt nhi nhà bà ta là gì thôi. Không chỉ vậy, nhân lúc tiệc rượu còn chạy qua đây, nhìn thấy dáng vẻ của Mẫu Đơn xinh đẹp như vậy, trong lòng Du Thế Bình càng ngày càng ngứa ngáy, tam phòng có tiền, tam lão gia còn làm quan, nếu như cưới được Mẫu Đơn thì việc ăn uống của gã khỏi phải lo nữa rồi.
Đang suy nghĩ ngây ngất, nghe thấy giọng nói trào phúng của Thẩm Nhạn Dung, sắc mặt của Du Thế Bình lập tức sa sầm, không kìm được trừng mắt nhìn Thẩm Nhạn Dung: “Liên quan gì tới ngươi?”
Tuy rằng Mẫu Đơn mơ mơ màng màng, nhưng cũng biết người trước mắt này là ai, cũng không kìm được cười khẩy một cái, trào phúng nói: “Còn không phải sao, bằng ngươi như con cóc ghẻ… còn muốn, ưm, cẩn thận ta kêu… ưm, điện… điện…” Những chữ phía sau còn chưa nói ra, đột nhiên Thẩm Nhạn Dung ở kế bên đã bụm miệng nàng lại: “Được rồi, tứ tỷ thật là, ngay cả rượu trái cây cũng không uống được, lần sau ngàn vạn lần cũng đừng để tỷ uống nữa. Tam tỷ, tỷ mau giúp muội đỡ tứ tỷ về phòng nghỉ đi.”
Thẩm Phương Hoa cũng nhận ra Mẫu Đơn đã say rồi, không dám giữ nàng ở đây nữa, vội đỡ nàng về phòng, còn sai Tư Cúc và Niệm Hương ở bên cạnh hầu hạ. Hai người lúc này mới quay lại tiền viện.
Sau khi quay về, tên Du Thế Bình đã bị đuổi ra ngoài, chỉ còn lại huynh đệ tỷ muội của Thẩm gia ở đây.
Thẩm Phương Hoa sớm đã lưu ý tới ẩn ý trong lời nói của Thẩm Nhạn Dung, lại nghe Mẫu Đơn mơ mơ hồ hồ nói điện gì đó. Trong lòng có chút tò mò, nhịn không được kéo Nhạn Dung hỏi chuyện gì đã xảy ra. Nhạn Dung biết tam tỷ là người đáng tin nên không giấu giếm, kể lại một lượt chuyện đính hôn của Mẫu Đơn và điện hạ, lại nhỏ giọng nói: “Tỷ đừng tiết lộ cho ai hết. Mẫu thân của tỷ là người không đáng tin. Chuyện này trước mắt đừng kể cho mẫu thân tỷ nghe. Muội nói cho tỷ là bởi vì ngày mốt tỷ sẽ gả qua nhà huyện lệnh rồi. Sau này nếu có xảy ra chuyện gì thì cũng nên biết đứng về phía nào, có biết không?”
Thẩm Phương Hoa thật không ngờ lại là chuyện này, có chút giật mình, nhưng cũng lập tức hiểu ý của lục muội là gì, vội không ngừng gạt đầu: “Muội yên tâm, tỷ biết rồi. Mẫu thân tỷ cũng thật là, muội nói bà ấy đã làm ra chuyện gì chứ, sẽ có ngày bà ấy sẽ hối hận.”
~~d ddiiiiiiieeeennnnnnnnnndddddddaaaaaannnnn~~~~llllleeeqqqquuydoodoonnn~~~
Nửa đêm lúc Mẫu Đơn đang ngủ mơ mơ màng màng thì khát nước chịu không được, mơ màng mò xuống giường, cầm ly trên bàn rót một ly nước lọc rồi uống một hơi cạn sạch, lại mơ mơ màng màng bò lại lên giường tiếp tục nghỉ ngơi. Dường như loáng thoáng nghe được tiếng phì cười của nam nhân bên tai, trong lúc còn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên cảm thấy có một thân hình vạm vỡ đè lên người nàng.
Mẫu Đơn bị doạ tỉnh lại, đột nhiên nhớ lại dáng vẻ bỡn cợt của tên Du Thế Bình ở tiền viện lúc nãy. Nàng bị doạ tới hồn vía lên mây, cho rằng người này thừa dịp ban đêm mò vào phòng nàng. Đầu óc đột nhiên tỉnh táo, cơ thể cũng lập tức phản kháng, nhấc chân muốn đá về phía thân hình nặng trĩu trên người nàng!
Hết chương 80.