Ngày thường Chân Bảo Lộ vốn có một đôi mắt to long lanh ngập nước, lúc này lo lắng, từng giọt nước mắt to như hạt đậu 'lộp bộp' rơi xuống, bộ dáng đáng thương, khiến cho Tiết Nhượng xưa nay dù đứng trước núi thái sơn sụp đổ cũng ung dung thản nhiên, bị sợ hết hồn.
Tiết Nhượng cầm chặt bàn tay bé nhỏ của nàng, vầng trán ngưng trọng, vổ về nói: "Đừng có gấp, muội từ từ nói, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
Chân Bảo Lộ tin hắn, đem đầu đuôi sự tình nói với hắn, "... Thế nhưng mà Nghi Phương biểu tỷ nói với ta, bên người ngoại tổ mẫu không có nha hoàn gọi là Lục Đàn. Ta lo lắng tỷ tỷ sẽ xảy ra chuyện." Mặc dù sốt ruột, nhưng đến cùng không có rối loạn, dù sao trước mắt tìm tỷ tỷ mới là quan trọng nhất.
Tiết Nhượng suy nghĩ, rồi nói: "Như vậy đi, ta dẫn muội đi tới chỗ tổ mẫu xem thử."
Cũng chỉ có thể như vậy. Chân Bảo Lộ tình nguyện là mình suy nghĩ nhiều, nói với Tiết Nhượng, "Vậy chúng ta đi nhanh lên đi."
"Ừm." Tiết Nhượng gật đầu, lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy vết nước mắt, thì lấy khăn tay ra lau cho nàng.
Lúc này Chân Bảo Lộ mới phản ứng được, cảm thấy thật xấu hổ quá đi, vội nói: "Để ta tựlàmđược rồi." Nàng tiếp nhận cái khăn trong tay Tiết Nhượng, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, đợi lau xong rồi, mới dè dặt giương mắt, nhìn vào đôi mắt đen kịt thâm thúy của thiếu niên trước mặt, Chân Bảo Lộ lầu bầu, thanh âm cònlàmbộ khóc thút thít, "Không cho Đại Biểu Ca chê cười ta."
Bất quá, hiện nay nàng vẫn còn là con nít, khóc nhè không tính mất mặt chứ? Chỉ có tự an ủi mình như vậy, Chân Bảo Lộ mới thấy khá hơn chút.
Đợi hai người theo phương hướng Như Ý Đường đi đến, từ rất xa, thấy đình nghỉ mát Bát Giác dưới cây đại thụ, có một thiếu nữ mặc y phục màu xanh nhạt đang lẳng lặng đứng đó, bộ dáng thanh tú động lòng người, tựa như nụ sen nhỏ mới nở trong ao ngày hè.
Chân Bảo Lộ vui mừng không thôi, vội bỏ tay của thiếu niên ra, vội vàng hấp tấp chạy tới, "Tỷ tỷ!"
Chân Bảo Quỳnh thấy muội muội chạy nhanh, sợ nàng ngã sấp xuống, bèn đi lên trước nắm hai tay của nàng vội nói: "Đi từ từ thôi."
Chân Bảo Lộ gật đầu, lại hỏi: "Tỷ tỷ, không phải đi gặp ngoại tổ mẫu sao? Tại sao lại ở chỗ này?" Tuy đã tìm được tỷ tỷ, nhưng bây giờ thấy nàng một mình đứng ở chỗ này, Chân Bảo Lộ cũng lo lắng liệu có phải đã xảy ra chuyện gì rồi. Lại nhìn gương mặt của tỷ tỷ, có chút hồng hồng, trên mặt mặc dù không có vết nước mắt, nhưng hốc mắt có chút ẩm ướt.
Chân Bảo Quỳnh muốn nói, thì thấy Tiết Nhượng đi theo phía sau muội muội, có Tiết Nhượng biểu ca ở đây, nàng không tiện nói với muội muội là nàng gặp Tống Chấp. Chỉ là... Chân Bảo Quỳnh vẫn còn có chút nghĩ mà sợ, nếu không phải gặp được Tống nhị công tử, không biết hôm nay nàng sẽ phát sinh sự tình gì.
Chân Bảo Quỳnh đành phải mỉm cười nói: "Muội yên tâm, không có chuyện gì." Lại thấy muội muội tỏ ra lo lắng, còn đã khóc, Chân Bảo Quỳnh càng cảm động lại tự trách, "Khiến muội lo lắng rồi."
Chân Bảo Lộ lắc đầu: "Tỷ tỷ không có chuyện là tốt rồi."
Nhìn tình hình trước mắt, tỷ tỷ không có xảy ra chuyện gì. Nhưng Chân Bảo Lộ cũng hiểu được, chuyện hôm nay, chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy. Người đã tìm được thì tốt rồi. Chân Bảo Lộ một mực lôi kéo tay tỷ tỷ, nhất thời ngược lại là đã quên Đại Biểu Ca nãy giờ đi theo sau lưng nàng.
Vẫn là Chân Bảo Quỳnh mỉm cười, nói với Tiết Nhượng: "Đa tạ biểu ca giúp ta chăm sóc cho Tiểu Lộ."
Lúc này Chân Bảo Lộ mới nhớ tới Tiết Nhượng, xoay người, cũng muốn nói tiếng cảm tạ, nhưng Đại Biểu Ca đã mở miệng nói trước: "Ta đưa các ngươi quay lại."
Chân Bảo Quỳnh khẽ vuốt cằm, ánh mắt nhìn về phía hành lang cách đó không xa. Thấy thiếu niên áo bào xanh vốn nên đứng đó đã đi rồi, lúc này mới rủ mắt xuống, thoáng khẽ cong môi.
Chân Bảo Lộ một lòng để trên người tỷ tỷ, lúc này biểu lộ rất nhỏ của Chân Bảo Quỳnh, tự nhiên cũng đã rơi vào trong mắt nàng. Chân Bảo Lộ là người từng trải, hiểu được loại vẻ mặt này có ý vị như thế nào, lập tức liền suy nghĩ: Chớ không phải là tỷ tỷ đã gặp người nào rồi chứ?
Trên đường đi Chân Bảo Lộ cứ một mực nắm tay tỷ tỷ như vậy, nghĩ đến chuyện vừa rồi, đợi về tới dưới sân khấu kịch, hai người ngồi xuống, Chân Bảo Lộ nhìn chiếc khăn màu xanh ngọc trong tay, mới nghĩ tới điều gì, lầu bầu: "Ôi, Đại Biểu Ca ----"
Chân Bảo Lộ đang muốn đứng dậy, lại bị Chân Bảo Quỳnh kéo lại, nàng ta cười nói: "Đã đi rồi."
Đi rồi.
Chân Bảo Lộ nắm khăn trong tay, nhìn thoáng qua hành lang cách đó không xa, đúng vậy, thấy Đại Biểu Ca đã đi xa.
Là đi qua chỗ bằng hữu mời đến sao?
Thế nhưng mà... Như thế nào ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng với nàng. Thói quen này đúng là khiến người ta không thích chút nào. Chân Bảo Lộ tức giận oán trách, rồi cất chiếc khăn này vào.
.
Hôm nay xảy ra loại chuyện này, đương nhiên Chân Bảo Quỳnh cũng không dám lưu lại nữa. Sau khi tàn tiệc, Chân Bảo Quỳnh đến nói tạm biệt với lão thái thái, chuẩn bị mang theo muội muội hồi phủ. Mà Tiết Nghi Phương vốn nghĩ đến hôm nay có thể đem hai vị biểu tỷ biểu muội lưu lại, buổi tối còn có thể ngủ cùng một chỗ, lúc này nghe hai người phải đi, rất không tình nguyện, khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống nói: "Không phải nói ở lại mấy ngày sao? Tại sao muốn đi trở về?"
Nhìn bộ dáng của Tiết Nghi Phương, Chân Bảo Lộ cũng không nỡ, nhưng nàng biết hôm nay tỷ tỷ bị kinh hãi, nếu bây giờ ở lại phủ An Quốc Công, buổi tốilàmsao ngủ được? Chân Bảo Lộ nắm tay Tiết Nghi Phương nói: "Lần tới đi. Lần tới ta nói với phụ mẫu, cùng tỷ tỷ tới chơi với ngươi, nhất định sẽ ngủ lại qua đêm, thế nào?"
Tiết Nghi Phương là tiểu cô nương thông minh, sao không biết đây chỉ là lời nói có lệ..., vì có quan hệ tốt với Chân Bảo Lộ, Tiết Nghi Phương cũng không khách khí, lúc này liền vạch trần nói: "Ta mới không tin đâu, ta thấy là ngươi không thích nhà của ta thôi."
Lúc này đến phiên Chân Bảo Lộ không biếtlàmsao.
Vương Thị nhìn con gái nhà mình như vậy, vội tới kéo con gái đến bên cạnh, nói: "Con nhìn con xem, sao lại nói vậy? Hôm nay Quỳnh nhi cùng Lộ nhi không ở lại, cũng không phải ngày sau không tới nữa. Lần tới nương sẽ nói với cô mẫu, cho Quỳnh nhi và Lộ nhi tới nhà chúng ta ở lại một thời gian, cùng chơi với ngươi được chứ."
Đến cùng Tiết Nghi Phương vẫn phải nghe lời của nương..., đành lưu luyến gật đầu.
Lão thái thái cũng ở đây, thấy tình cảm của mấy cháu gái tốt như vậy, thì rất vui. Lúc này ngoại tôn nữ phải về phủ, lão thái thái cũng lo lắng, phân phó ma ma bên cạnh: "Đi Tứ Hòa Cư kêu Đại thiếu gia đến, để hắn đưa Quỳnh nhi và Lộ nhi về phủ."
Ma ma đáp dạ, rồi đi đến Tứ Hòa Cư của Tiết Nhượng.
Vương Thị nghe xong lại cười nói: "Lão tổ tông sợ là hồ đồ rồi, lúc này bằng hữu trong học viện của Nhượng nhi đều ở đây, hôm nay là sinh thần của hắn, thật vất vả mới tụ họp lại,làmsao để hắn đưa Quỳnh nhi và Lộ nhi về được, con dâu thấy hãy để Đàm nhi đưa là được rồi."
Nói cũng đúng. Tuy Lão thái thái muốn cho Nhượng nhi chung đụng với ngoại tôn nữ nhiều hơn, nhưng hôm nay là sinh thần của cháu trai, trong phòng còn có khách khứa, đích thật là không thích hợp.
Lão thái thái nói: "Vậy được, để Đàm nhi đưa cũng tốt."
Ngược lại là Tiết Đàm rất tình nguyện đưa hai vị biểu muội này về phủ.
Trên xe ngựa, Chân Bảo Lộ còn muốn nói đến chuyện vừa rồi, nhưng rõ ràng tỷ tỷ của nàng không muốn nói. Đến tột cùng tỷ tỷ đã gặp người nào? Chân Bảo Lộ biết tính tình tỷ tỷ dịu dàng ngoan ngoãn, chỉ sợ nàng bị người ta khi dễ, cũng không nói ra.
Chân Bảo Lộ phiền não vén rèm xe ngựa lên, nhìn nhị biểu ca Tiết Đàm cưỡi ngựa bên cạnh, nhất thời không thích ứng được là hôm nay không phải Đại Biểu Ca đưa các nàng về.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Thê Làm Hoàng Hậu
Chương 39: Canh hai – Tính tình
Chương 39: Canh hai – Tính tình