TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Thê Làm Hoàng Hậu
Chương 150: Đại kết cục

Nắng sớm mờ mờ.

Chân Bảo Lộ mở mắt ra, nghe mùi vị quen thuộc nam nhân bên người, sững sờ nhìn một mảnh minh hoàng. Đần độn u mê, nàng cứ như vậy làm tới hoàng hậu. Chân Bảo Lộ giật giật khóe miệng, cảm thấy có chút giống là đang nằm mơ. Phát giác được tay nam nhân trên vai nàng thoáng giật một cái, mới mỉm cười xoay người nói: “Đại biểu ca.”

“Ân.” Tiết Nhượng vươn tới, gò má nhẹ nhàng cọ mặt nàng, buồn ngủ lười biếng, giọng nói còn có chút khàn khàn.

Chân Bảo Lộ đưa tay vuốt ve mặt mày hắn tuấn lãng, cảm thấy cho dù hắn thành Hoàng thượng, ở trong mắt của nàng, cũng bất quá chỉ là nam nhân của Chân Bảo Lộ nàng.

Nàng vươn người, hôn một cái trên môi hắn.

Hôm nay là ngày Tiết Khiêm thành thân.

Tiết Khiêm ngày xưa, chỉ là thứ xuất An Quốc công phủ không được sủng ái, mà Tiết Khiêm hiện thời, lại là đại tài tử nổi danh hoàng thành. Ngay cả danh tiếng Từ Thừa Lãng lúc trước, cũng không khiến người khác chấn động bằng Tiết Khiêm.

Tiết Khiêm thành tài, lại là đệ đệ Hoàng thượng, hôn sự tự nhiên thành đại mỹ vị hút người. Bà mối đến cửa quả thực có thể xếp thành một vòng dọc theo hoàng thành. Không biết sao Tiết Khiêm lại không để bụng hôn sự, đã sắp nhược quán 20 tuổi, bên cạnh cũng không có người biết nóng lạnh. Tiết Khiêm thuở nhỏ tang mẫu, hôn sự tự nhiên do trưởng tẩu Chân Bảo Lộ lo liệu, hắn nghe lời trưởng tẩu, muốn hắn nhìn liền đi nhìn, chỉ là không có gật đầu một cái.

Trước mắt cuối cùng chịu thành thân.

Tân nương là nữ nhi Đường viện phán thái y viện Đường Bảo Nguyệt. Viện phán chỉ là chức quan chính lục phẩm, mà Tiết Khiêm thân là hoàng đệ hiện thời là Cảnh vương, nhưng Chân Bảo Lộ lại là không thèm để ý điều này, thật vất vả có cô nương vừa ý, dù cho là người dân nữ bình thường, chỉ cần Tiết Khiêm thích, nàng liền làm chủ đồng ý.

Tiết Nhượng ngày thường không thèm để ý vị thứ đệ này, đặc biệt là mỗi lần nhìn hoàng hậu mình quan tâm hắn ta như thế, lại là muốn tùy tiện ban thưởng tứ hôn cho hắn ta, đỡ phải khiến thê tử hắn hao tâm tốn sức. Lúc này cuối cùng thành thân, Tiết Nhượng cũng khó được cảm khái nói: “Cuối cùng là chịu thành hôn, vị Đường cô nương này có chút khả năng.”

Hôm đó Tiết Khiêm chủ động tìm nàng nói muốn lấy vợ, Chân Bảo Lộ cũng là phi thường kinh ngạc, tự nhiên hỏi nguyên do. Tiết Khiêm cùng nàng xưa nay là không chuyện không nói, tự nhiên hễ biết thì sẽ nói. Chân Bảo Lộ liền nói với Tiết Nhượng chân tướng sự tình.

Tiết Khiêm cùng Đường Bảo Nguyệt coi như là nhân duyên trời định. Hôm đó Tiết Khiêm đi phía sau núi Linh Phong Tự vẽ tranh, trong lúc rảnh rỗi đi dạo bốn phía một chút, nào biết vô ý rơi xuống sườn núi, đúng lúc gặp được Đường Bảo Nguyệt lên núi hái thuốc. Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp, xưa nay là một đoạn giai thoại, ngược lại cũng là như thế.

Chân Bảo Lộ nói xong, mới nhìn Tiết Nhượng nói: “Mấy năm này nhìn Khiêm đệ không chịu thành thân, ta còn sợ hắn thích nam nhân, không nghĩ tới...” Nàng lại trêu ghẹo, “ Nam nhân các ngươi đều là như thế, gặp một cô nương thiện lương, liền cảm thấy người ta tựa như tiên nữ.”

Vừa nghĩ tới hôm đó Tiết Khiêm đỏ mặt nói với nàng, Chân Bảo Lộ ngẫm lại đều cảm thấy buồn cười. Nàng cũng gặp qua vị Đường cô nương kia, nhã nhặn sạch sẽ thanh tú, nếu bàn về dung mạo, xa không kịp mấy người lúc trước nàng giới thiệu cho Tiết Khiêm, nhưng mà trong miệng Tiết Khiêm, vị Đường cô nương này liền thành tiểu tiên nữ nhân gian có một không hai.

Phảng phất như hồi tưởng cái gì xa xôi, Tiết Nhượng mắt sắc mỉm cười, thản nhiên nói: “Ừ. Sợ là cảm thấy thế gian này, không có ai đẹp hơn cô nương đó.”

Như thể người từng trải, thấu hiểu rất rõ.

Chân Bảo Lộ nhạy cảm, lúc này thu liễm cười, đưa tay nhéo mặt hắn hỏi: “Như thế nào? Ngươi cũng đã gặp qua tiên tử thiện lương như vậy?”

Chân Bảo Lộ đột nhiên nghĩ đến cô nương tên Dung Ngọc. Nàng ngược lại không nghĩ tới, Tiết Nhượng sau lưng gạt nàng nhiều chuyện như vậy. Bất quá nàng đối Dung Ngọc cũng là trong lòng tồn cảm kích - - dù sao nàng ấy một cô nương gia, thật sự là trả giá quá nhiều.

Chân Bảo Lộ nghe nói, ba năm trước Dung Ngọc sinh một tiểu nữ oa, hiện thời hai mẹ con sinh hoạt trong một thôn nhỏ. Nàng có tâm giúp mẹ con các nàng, nhưng mỗi lần đều bị Dung Ngọc cự tuyệt.

Tiết Nhượng cúi đầu chống đỡ mặt nàng, nói: “Nàng chính là tiên tử của ta.”

Chân Bảo Lộ nhịn không được tươi cười, sẵng giọng: “Miệng lưỡi trơn tru.” Trong lòng lại phi thường hưởng thụ.

Hai người bọn họ thành thân nhiều năm, nàng tự nhiên sẽ không hoài nghi hắn hai lòng.

Cảnh vương phủ tràn ngập vui sướng, đế hậu Tiết Nhượng cùng Chân Bảo Lộ xưa nay coi trọng vị thứ đệ này, cùng có mặt dự hôn lễ Tiết Khiêm, có thể nói là đủ nể mặt.

Giang Mi theo mẫu thân Lô thị tiến vào Cảnh vương phủ, một bước vào, tiểu cô nương nhất hai mắt to, liền vội tìm người.

Mà thiếu niên một bộ cẩm bào tuyết sắc trong sáng, chi lan ngọc thụ, dẫn tới không ít nữ tử tuổi trẻ liên tiếp nghỉ chân, người người đều mặt đỏ tới mang tai.

Giang Mi vừa thấy hắn, liền không dời mắt.

Lô thị thân là người từng trải, tự nhiên lại rõ ràng, liền cũng không câu nệ nàng, để nàng đi chơi.

Thiếu nữ đã mười bốn tuổi, mắt hạnh má đào, ấn đường có nốt ruồi chu sa lớn cỡ hạt gạo tăng thêm vài phần xinh đẹp. Nàng chậm rãi lại đây, đỏ mặt gọi: “A Thượng ca ca.”

Chân Cảnh Thượng nhìn qua nữ hài trước mặt, nhìn nồng đậm ái mộ trong mắt nàng, khóe miệng khẽ giương lên: “Tháng sau là sinh nhật ngươi, có muốn lễ vật gì?”

Giang Mi lắc lắc đầu: “Không cần.” Nàng thật tâm nói, dù sao mấy năm này hắn đưa lễ vật sinh nhật cho mình, đều là chuẩn bị tỉ mỉ. Nàng biết rõ hắn tốt với mình, nhưng năm nay, nàng không nghĩ để hắn tốn nhiều tâm tư như vậy. Nói chuyện, nàng thấy thiếu niên trước mặt thoáng nhíu mày, mới biết được mình nói sai, đỏ mặt giải thích, “ Ý ta là... huynh có thể tới, ta cũng đã thật cao hứng.”

Nàng không muốn lễ vật gì. Hắn có thể đến chúc mừng sinh nhật nàng, chính là lễ vật tốt nhất cho nàng.

Mấy năm này, nàng có thể cảm giác được, tính tình hắn trở nên mềm mại ôn hòa, đối nàng càng ngày càng tốt.

Lúc này, phía trước truyền đến tiếng chiêng trống cùng tiếng pháo náo nhiệt, Giang Mi quay đầu nhìn nhìn, xa xa tân nương tử mặc đồ cưới đỏ thẫm, còn có tân lang một bộ hỉ bào, cũng có chút hâm mộ.

Nhìn xong rồi, Giang Mi theo bước chân Chân Cảnh Thượng, tản bộ ở trong sân. Ngẫu nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, hắn đẹp mắt, nếu là mặc hỉ bào, khẳng định càng đẹp mắt hơn Cảnh vương.

Vừa nghĩ vậy, khóe miệng Giang Mi vô ý thức cong lên, trong lòng vô cùng mong đợi.

Chân Cảnh Thượng nơi nào không biết tiểu cô nương bên người thỉnh thoảng nhìn lén hắn.

Hắn khó được có tâm tư trêu cợt, dừng bước chân, kéo nàng đến sau hòn non bộ, trên cao nhìn xuống nói: “Đẹp không?”

Trong ngày thường Giang Mi cũng là cô nương cơ trí thông tuệ, cũng không biết tại sao, mỗi lần ở trước mặt Chân Cảnh Thượng, liền trở nên có chút ít trì độn ngu ngốc. Sau đó nhớ tới, Giang Mi liền ảo não không thôi, nghĩ tới lần tới nhất định muốn ở trước mặt hắn biểu hiện tự nhiên thanh thản chút ít, nhưng lần tới cũng là như thế. Hiện nay nàng giương mắt, nhìn đôi mắt nam nhân thâm thúy đen, gò má ửng hồng, nghiêm túc quan sát, nho nhỏ bình luận: “Đẹp mắt.”

Chân Cảnh Thượng ngẩn ra, nhìn qua gò má nàng phiếm hồng, đưa tay vuốt ve, mới cúi người, nhịn không được hôn lên môi nàng.

Giang Mi dừng một chút, sau đó nhắm mắt lại, thân thể cứng ngắc tựa trên vách núi đá hòn non bộ. Bất quá là đụng môi một cái, cũng không có cái khác, nam nhân rất nhanh liền đứng thẳng. Khuôn mặt Giang Mi lại là đỏ bừng, nghĩ đưa tay sờ miệng, nhưng là cảm thấy thẹn thùng, liền cúi đầu xuống, kìm lòng không được cười cười.

Hắn hôn nàng.

Chân Cảnh Thượng nhìn nàng cười, cũng cảm giác được thư thái. Quanh đi quẩn lại, hắn đúng là vẫn nhịn không được trói nàng bên người. Hắn nói: “Sang năm chúng ta thành hôn.”

Nàng đã cập kê, có thể lập gia đình.

Giang Mi vừa nghe, ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng trong nhìn qua hắn: “Tốt.” Thiếu niên xưa nay ít nói chững chạc, bị ánh mắt nàng nhiệt tình thẳng thắn nhìn, bên tai trắng nõn, khó được nhiễm hồng phấn nhẹ nhàng.

Nhưng nàng cũng không cảm giác mình trả lời quá mức không thận trọng.

Nàng thích hắn, là chuyện tất cả mọi người biết rõ; nàng muốn gả cho hắn, cũng là theo lý thường cần phải.

Chân Cảnh Thượng cười cười, lần nữa nhìn nàng, cổ họng hơi động một chút, khàn giọng hỏi: “Còn nghĩ hôn sao?”

Dù không thận trọng, lúc này Giang Mi nhịn không được thẹn thùng, dừng một chút, mới khe khẽ gật đầu: “... Ừm.”

Nghĩ.

Chân Cảnh Thượng ngưng mắt nhìn cánh môi tiểu cô nương, nhìn một lát, mới lại một lần nữa cúi người.

Lúc hai cánh môi sắp chạm nhau, một tiếng gọi non nớt cắt ngang.

“Cữu cữu!”

Chân Cảnh Thượng nghe ra là ai, mà tiểu cô nương trong lòng, cũng đỏ mặt không biết làm sao. Chân Cảnh Thượng đến cùng chững chạc, nhẹ giọng nhìn Giang Mi nói một câu: “Không có việc gì.” Rồi sau đó mới nhìn kẻ phá rối, thái tử điện hạ mặc một thân tiểu bào màu vàng hơi đỏ.

Tiểu Trường Phúc đã là thái tử, năm nay đã chín tuổi, bất quá gò má vẫn là tròn tròn phúng phính, một đôi mắt ngập nước nhìn qua Chân Cảnh Thượng nói: “Cữu cữu, cữu cùng Giang tỷ tỷ đang làm cái gì?”

Chân Cảnh Thượng chuẩn bị tùy tiện tìm lý do hồ lộng qua.

Lại thấy tiểu thái tử bưng một bộ “Đừng cho là ta nhỏ có thể tùy tiện gạt ta”, nói: “Ta đều trông thấy, cữu cữu hôn miệng Giang tỷ tỷ.”

Vừa dứt lời, Chân Cảnh Thượng nhịn không được nhìn tiểu cô nương bên người. Quả nhiên, mắc cỡ không ngẩng đầu lên nổi.

Trường Phúc chuẩn bị nói thêm gì nữa, một tiểu cô nương giống hắn như đúc, lại mặc váy ngắn màu đỏ đi tới trước mặt hắn. Tiểu cô nương không béo như hắn vậy, cũng thoáng cao hơn hắn chút ít. Trường Phúc nhìn, gấp rút ngoan ngoãn gọi: “Hoàng tỷ!”

Khuôn mặt Đường Đường lạnh nhạt, giáo dục đệ đệ: “Đừng quấy rầy cữu cữu.”

“Nhưng là...” Trường Phúc nghĩ giải thích.

Đường Đường nói: “Nghe lời.”

“... Dạ.” Trường Phúc chu mỏ một cái, quyết định vẫn là nghe lời hoàng tỷ, dắt tay tỷ tỷ, rời đi cùng nàng.

Lúc này, Chân Cảnh Thượng mới cúi đầu nhìn tiểu cô nương trước mắt, thấp giọng nói: “Muốn tiếp tục sao?”

Khuôn mặt Giang Mi hồng sắp rỉ máu, khó được có chút ít tiểu tỳ khí trừng mắt liếc hắn một cái.

Chân Cảnh Thượng kìm lòng không được nở nụ cười.

Nhìn thấy hắn tươi cười, Giang Mi lại một lần nữa đỏ mặt. Hắn cười rộ lên, sao lại càng đẹp mắt vậy chứ?

Buổi tối Chân Bảo Lộ dẫn một đôi trai gái hồi cung, tiểu Trường Phúc kể chuyện hôm nay nhìn thấy cữu cữu hôn miệng Giang tỷ tỷ với nương. Chân Bảo Lộ vừa nghe, liền nói lời thấm thía: “Chuyện này trừ nương. Không được phép nói cho người khác biết.”

Tính tình đệ đệ nàng lạnh nhạt, cũng chỉ có Giang Mi mới có thể khiến hắn trở nên ôn hòa chút ít. Nàng là người từng trải, biết thiếu niên huyết khí sôi trào cùng một chỗ với tiểu cô nương mình thích, tránh không được nghĩ thân cận. Nhưng nàng tin tưởng đệ đệ nhà mình, là biết rõ đúng mực.

Tiểu Trường Phúc gật gật đầu: “Ta biết rõ. Hoàng tỷ cũng nói như vậy.”

Chân Bảo Lộ ngẩn ra: “Đường Đường cũng nhìn thấy?”

Tiểu Trường Phúc nói: “Phải. Ta còn tưởng rằng cữu cữu bắt nạt Giang tỷ tỷ, nhưng hoàng tỷ bảo ta không cần lo, kéo ta đi, còn dặn ta không được phép nói cho người khác biết, nếu không người khác sẽ nói xấu Giang tỷ tỷ.”

Chân Bảo Lộ cũng là không chỉ một lần thấy khuê nữ mình nghiêm trang dạy bảo nhi tử, hai người rõ ràng là cùng tuổi, tính tình sao khác biệt đến vậy.

Một ngày kia, tiểu thái tử Trường Phúc viết xong công khóa liền đi tìm nương, lại phát hiện nương không ở tẩm điện, lại chạy tới ngự thư phòng, phụ thân cũng không ở đây.

Tiểu Trường Phúc chép miệng, tất nhiên là phụ thân cùng nương vụng trộm chơi cái gì, liền nện chân ngắn đi ngự hoa viên tìm.

Chạng vạng mùa hè có chút ít nóng bức, một góc hồ sen ngự hoa viên, bốn phía không người.

Lá sen xanh biên biếc, ngẫu nhiên chuồn chuồn bay ở trên, xen lẫn hương sen. Ở chỗ sâu trong hồ sen, một chiếc thuyền lá nhỏ ngừng ở chỗ này, bị tầng tầng lớp lớp lá sen xanh biếc che dấu cực kỳ chặt chẽ, khẽ lay động.

“Ưm... Là Trường Phúc.” Chân Bảo Lộ nhẹ nhàng nhéo nhéo bả vai nam nhân.

Tiết Nhượng hôn nàng một cái, cái trán không ngừng tuôn mồ hôi, trầm giọng nói: “Đừng quản hắn. Đã chín tuổi, sau này không thể lại để hắn dính nàng.”

Chân Bảo Lộ buồn cười, chỉ là muốn nói, bị đụng phải đứt quãng.

Tiết Nhượng nhìn qua người dưới thân trắng nõn mảnh khảnh, dưới lá sen xanh biếc càng như mỹ ngọc. Tiết Nhượng hít sâu một hơi, càng làm càn.

Chân Bảo Lộ nghe con nhà mình gọi từng tiếng, gắt gao cắn môi, sợ mình phát ra âm thanh, đợi nhi tử đi xa một chút, mới ảo não nện lồng ngực nam nhân.

Tiết Nhượng nắm chặt tay nàng, đưa đến bên môi mình, nói: “Tiểu Lộ, ta yêu nàng.”

Chân Bảo Lộ cảm giác mình quá không có cốt khí, cũng bởi vì hắn nói những lời này, bỗng chốc liền không giận. Nàng giương mắt, nhìn qua đôi mắt nam nhân thâm tình, mân mím môi, mới khẽ mỉm cười nói: “Ta biết rõ.”

Tiết Nhượng cười cười, cúi người nhẹ khẽ hôn nàng một cái.

Không, nàng vĩnh viễn sẽ không biết ta yêu nàng đến mức nào.

Bất quá không sao cả, nàng chỉ cần mỗi ngày đều vui vẻ là được rồi.

Đọc truyện chữ Full