Trở về Tề Quốc Công Phủ, Chân Bảo Lộ vẫn như cũ còn nhớ tới Từ Thừa Lãng thành thân. Lúc này chậm rãi bình tĩnh lại tâm tình, mới phản ứng tới, vội vội vàng vàng đi chỗ Vinh Nhi.
Nào biết cuối cùng là nàng quá mức sơ ý lơ là.
Thân thể Vinh Nhi vốn yếu đuối, mấy ngày nay bệnh nặng, nàng rời đi lâu như vậy, liền hấp hối. Tiểu thiếu niên mười tuổi, không có hoạt bát trước kia, nhắm hai mắt lạ, lại cũng không cách nào mở miệng gọi nàng một tiếng tỷ tỷ.
Lúc này, Chân Bảo Lộ mới ý thức tới mình phạm sai lầm lớn.
- - Nàng chỉ nhớ Từ Thừa Lãng thành thân, quên mất đệ đệ bệnh nặng. Nàng vì một người không đáng, hại chết đệ đệ mình.
Nàng cũng không phải là không tim không phổi. Khi còn bé không thích hai đệ đệ này, bất quá là sợ đệ đệ đoạt yêu thương của cha mẹ dành cho nàng. Nhưng hôm nay, tỷ đệ bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, nàng dù phiền bọn họ, cuối cùng cũng quý trọng bọn họ. Nàng sao thật muốn đệ đệ gặp chuyện không may?
Nàng không phải cố ý, nhưng Thượng nhi lại là không tin. ( tin làm sao nổi, thấy trai quên cả em mình)
Tình cảm giữa Thượng nhi cùng Vinh Nhi rất tốt, hắn không tha thứ mình, nàng cũng là có thể lý giải. Huống chi ngay cả nàng đều không cách nào tha thứ bản thân.
Vinh Nhi đột nhiên bệnh qua đời, Chân Bảo Quỳnh đã xuất giá cũng vội vàng chạy đến. Chân Bảo Quỳnh khóc thương tâm, thấy rõ Chân Bảo Lộ cũng là bộ dáng hồn bay phách lạc, biết tất cả mọi người đổ trách nhiệm này lên người nàng, liền trấn an nói: “Chuyện này không thể trách ngươi, tiểu Lộ, ngươi không cần tự trách... Không trách ngươi.”
Chân Bảo Lộ vẫn là có thành kiến tỷ tỷ Chân Bảo Quỳnh này, lại không nghĩ rằng, vào lúc này, nàng ấy còn tin tưởng nàng.
Lúc Thượng nhi chỉ trích nàng, nàng cũng không có cảm thấy ủy khuất, những người khác cảm thấy là nàng làm tỷ tỷ chiếu cố không chu toàn, làm hại đệ đệ tuổi còn bé đã mất, nàng cũng cũng không có cảm giác mình bị oan uổng. Nhưng hôm nay, bởi vì Chân Bảo Quỳnh nói một câu “Không trách ngươi”, mới để cho nàng thật sự ý thức được mình thật là một tỷ tỷ xấu xa.
Sau khi Vinh Nhi chết, Thượng nhi ngay cả liếc mắt cũng không thèm cho nàng một cái.
Chân Bảo Quỳnh dĩ nhiên lo lắng hai tỷ đệ này, nhưng nữ tử đã xuất giá, sao có thể thời thời khắc khắc quản chuyện đệ đệ muội muội nhà mẹ đẻ.
Cứ như vậy qua nửa năm. Cho đến một ngày, Chân Bảo Lộ sinh bệnh, toàn thân nóng hổi, nằm ở trên giường bệnh.
Nàng nhắm mắt lại, nghĩ tới lúc này mình sốt cao hỗn loạn, giống như Vinh Nhi đã từng, lại càng đau lòng đệ đệ.
Tin tức Chân Bảo Lộ ngã bệnh, tự nhiên truyền đến chỗ Thượng nhi.
Trong lòng Thượng nhi cực hận Chân Bảo Lộ, nhưng huyết thống thân tình trong xương là không cách nào dứt bỏ, hắn không nhẫn tâm trơ mắt nhìn Nhị tỷ bệnh chết, liền giúp nàng đi tìm đại phu.
Mà Tiết Nhượng, đã là tướng quân trẻ tuổi chiến công hiển hách tay cầm binh quyền.
Từ ngày Vinh Nhi gặp chuyện không may, hắn liền trong bóng tối giúp đỡ nàng, che chở nàng, nàng ngã bệnh, hắn tự nhiên cũng biết, thừa dịp trời tối lẻn vào Tề Quốc Công Phủ, xông vào khuê phòng của nàng.
Tề Quốc Công Phủ hiện thời coi như là hoàng thân quốc thích, phu nhân cô nương trong phủ, đi ra ngoài mỗi một người đều là ngăn nắp khí phái, nhưng hắn không nghĩ tới, vị cô nương hắn ngày nhớ đêm mong này, ngày trôi qua so với hắn biết, còn muốn vất vả hơn.
Tiết Nhượng ngồi ở bên giường, nhìn gương mặt nàng lớn cỡ bàn tay, ốm tong teo, đã không có ngây thơ mập mạp lúc mới gặp gỡ.
... Tiểu cô nương mới mười bảy tuổi, đúng là tuổi sáng rỡ tươi đẹp nhất.
Nàng nên được nuông chiều, hưởng thụ hết thảy.
Tiết Nhượng đứng chốc lát, quyết định to gan - - dẫn nàng trở về phủ đệ của mình.
Nếu người khác đều không cần nàng, không quan tâm nàng, vậy hãy để cho hắn đến thương yêu nàng.
Nàng nóng sốt hỗn loạn, tùy ý Tiết Nhượng lặng yên không một tiếng động ôm nàng đi.
Sau khi mang về phủ, Tiết Nhượng canh giữ bên giường, lại sai người thỉnh đại phu, trong lòng sớm bắt đầu nghĩ tới: Nếu nàng tỉnh lại, hắn phải giải thích với nàng như thế nào, nàng mới có thể tiếp nhận hắn?
Hắn cẩn thận lại lo sợ bất an, thấp thỏm canh giữ bên cạnh nàng, ngưng mắt nhìn nàng, cứ như vậy nhìn suốt cả đêm.
Chỉ là ngày kế nàng tỉnh lại, mở to một đôi mắt to nhát gan nhìn hắn, giống như là nai con trong rừng thất kinh, mắt chớp chớp, giọng có chút ít khóc nức nở: “Ngươi là ai?” Dừng một chút, phảng phất là bởi vì thực không biết hắn, sợ hãi khóc lên, “... Ta muốn phụ thân.”
Tiết Nhượng là người tâm tư kín đáo cỡ nào, lúc này nơi nào nhìn không ra nàng dị thường? Hắn khẽ dựa gần nàng liền sợ hãi, hắn bó tay hết cách, chờ đại phu nhìn qua, mới biết được nàng là nóng rần quá lâu, tổn hại tâm trí.
Lồng ngực Tiết Nhượng tràn đầy lửa giận, hận không thể tự tay bóp chết tất cả những kẻ bắt nạt nàng.
Nhưng nàng biến thành thế này, như hài tử còn nhỏ tuổi, hắn không thể hù dọa nàng.
Hắn cẩn thận tốt với nàng, mỗi ngày thân cận với nàng chút ít. Nàng vốn hoạt bát, thấy hắn sẽ không làm thương tổn mình, liền cũng dần dần tín nhiệm hắn. Đến về sau, lại là lớn lá gan sai hắn làm cái này cái kia, tính tình kiêu căng lợi hại.
Nhưng hắn lại cảm thấy, nàng như vậy rất đáng yêu.
Thuở nhỏ hắn không có hưởng thụ qua ôn tình như vậy, nương hắn mất sớm, phụ thân bởi vì nương sinh hắn mà bệnh qua đời giận lây sang hắn, từ nhỏ cũng là thờ ơ với hắn. Đây là lần đầu, hắn khát vọng thân cận một người.
Đợi nàng bỏ xuống phòng bị, nhìn hắn tươi cười, hắn lại cảm thấy dù nàng muốn hắn chết, hắn cũng sẽ mỉm cười chết.
Tề Quốc Công Phủ cũng có động tĩnh.
Chân Bảo Lộ đến cùng là cô nương Tề Quốc Công Phủ, đang yên đang lành lại mất tích, tự nhiên không có đạo lý không tìm. Về sau, thị vệ quý phủ lại là từ bờ sông tìm được một cỗ nữ thi chết đuối, dung mạo mặc dù đã không thể phân biệt rõ, nhưng xiêm y phi thường tương tự Chân Bảo Lộ hôm mất tích, mà trong thành này, lại không có cô nương trẻ tuổi mất tích, tự nhiên ai cũng cảm thấy đây là Chân Bảo Lộ.
Tiết Nhượng thuận lý thành chương nuôi nàng ở phủ mình, ngàn kiều trăm sủng, nàng muốn gì đều cho nàng. Mỗi lần nhớ tới nàng đã từng bị ủy khuất, hắn liền không bỏ được nàng chịu một chút xíu tổn thương.
Kỳ thật hắn không hiểu, vì cái gì có nhiều người không thích nàng như vậy, nàng rõ ràng tốt như vậy. ( tỷ ấy chỉ tốt bụng đúng 1 lần, là lần cứu anh. Định mệnh!)
Buổi tối một ngày kia, hai người hóng mát ở trong sân.
Cùng nhau xem những vì sao, xem trăng sáng.
Nàng mặc một thân váy ngắn xinh đẹp, phấn trắng nõn nà, sắc mặt đỏ thắm, được hắn nuôi vô cùng tốt. Nàng ngồi trên xích đu, hắn đứng ở phía sau nhẹ nhàng đẩy. Nàng hiềm khích hắn đẩy thấp, mắt to trắng đen rõ ràng cười nhìn hắn, nói: “Tiết Nhượng khí lực của ngươi quá nhỏ, sáng mai thức dậy ăn nhiều một chén cơm, mới đẩy được ta.”
Hắn cũng cười cười, nói được.
Bắt đầu từ ngày kế, hắn thật nghe lời nàng nói, mỗi bữa ăn nhiều một chén cơm.
Hắn không đẩy, thoáng quỳ gối ngồi xổm bên cạnh nàng, nhìn qua khuôn mặt nàng ngày càng êm dịu, mới hỏi: “Tiểu Lộ, nàng muốn cái gì?”
Chân Bảo Lộ biết rõ hắn tốt với nàng, liền nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Ta muốn rất nhiều rất nhiều đồ trang sức đeo tay cùng xiêm y đẹp.”
Rất nhiều rất nhiều... Kia là bao nhiêu?
Tiết Nhượng không có hỏi lại, chỉ là trong lòng đã bắt đầu quyết định.
Hôm nay hắn là Đại tướng quân tay cầm quân đội hùng hậu, nhưng hắn cảm thấy, cho nàng ngày như vậy, còn là không đủ.
Một ngày kia, hắn mang nàng ra cửa, bồi nàng mua đồ trang sức đeo tay cùng xiêm y. Kỳ thật quý phủ đã có rất nhiều, nhưng cô nương gia yêu thích đồ trang sức đeo tay cùng xiêm y, lại càng hưởng thụ quá trình chọn lựa.
Hắn nhìn nàng chọn, thấy nàng tươi cười sáng lạn, hắn cũng cảm thấy vui vẻ.
Trên đường trở về, hắn thấy nàng nhìn chằm chằm một tiểu nam oa béo ụt ịt ven đường, như có điều suy nghĩ.
Sau nàng mới lẩm bẩm hỏi hắn: “Tiết Nhượng, ta có phải có đệ đệ hay không?”
Khi đó Tiết Nhượng liền biết, cho dù nàng đã không nhớ gì, nhưng trong lòng nàng vẫn là mơ hồ còn nhớ Vinh Nhi. Nhưng thằng bé đã chết, mà Thượng nhi lại là tính tình như vậy. Hắn đành nói dối nàng: “Không có.”
“... Không có sao?” Nàng thất lạc cúi đầu, sau đó nghiêng đầu, lại nhìn thoáng qua tiểu nam oa kia, lưu luyến không rời.
Cho đến một ngày, Tiết Nhượng còn trong quân doanh, gã sai vặt trong phủ vội vàng lại đây, nói là nàng đã xảy ra chuyện.
Hắn mặc kệ công vụ, khẩn cấp trở về, lại thấy toàn thân nàng là máu nằm ở trên giường.
Nha hoàn chiếu cố nàng quỳ trên đất nói: “... Hôm nay nô tỳ theo phu nhân ra cửa, phu nhân nhìn thấy một tiểu nam oa sáu bảy tuổi đứng ở giữa đường, một chiếc xe ngựa chạy nhanh đâm tới, phu nhân quên mình chạy tới cứu đứa bé đó.”
Hắn run run tay ôm nàng, nhìn nàng chậm rãi mở mắt, hỏi hắn: “Vinh Nhi không có sao chứ?”
Hắn nghĩ nàng xem tiểu nam oa kia thành Vinh Nhi. Liền thuận lời nàng nói: “Hắn không có việc gì.”
Nàng cong cong môi, nhìn hắn một cái cuối cùng, nhắm mắt lại.
Tiết Nhượng cúi đầu nhìn nàng không còn sự sống, lẩm bẩm nói: “Nhưng tiểu Lộ, ta có việc...”
Sau khi Chân Bảo Lộ chết, Tiết Nhượng cũng không có sút tinh thần sa, mà là bận rộn như thường ngày. Nên nói, còn bận rộn hơn ngày xưa.
Sau Tuyên Hoà đế băng hà, hắn lợi dùng binh quyền trong tay, ủng lập Đại hoàng tử làm tân đế. Đại hoàng tử ngu ngốc bất lực, hắn làm nhiếp chính vương chấp chính. Tiết Nhượng khi đó, thủ đoạn âm độc, sát phạt quả quyết, ngay cả thân muội muội tiên hoàng Tấn Dương trưởng công chúa, cũng không để vào mắt.
Mà với Tĩnh Vương cùng tranh giành đế vị, Tiết Nhượng lại càng không nhân từ nương tay.
Tĩnh Vương phi Chân Bảo Chương nguyên vốn cho là mình sắp làm hoàng hậu, bỗng chốc Tĩnh Vương thất thế, lấy tính tình Tiết Nhượng, liền biết nếu tiếp tục đi theo Tĩnh Vương, sớm muộn cũng bị Tĩnh Vương liên lụy. Mà Chân Bảo Chương cũng từng xa xa nhìn qua Tiết Nhượng, biết hắn tuổi còn trẻ, khí phái tuấn lãng, nàng tự tin mình xinh đẹp, liền lên kế hoạch một cước đá văng Tĩnh Vương, leo lên giường Tiết Nhượng bám vào cành cao này.
Nàng lén viết thư cho Tiết Nhượng. Thế nhân đều biết nhiếp chính vương này không gần nữ sắc, nhưng nhận được thư, còn không phải là sốt ruột khó nén ước định địa điểm gặp nhau.
Chân Bảo Chương mừng thầm đắc ý, cảm thấy những ngày phú quý của mình cuối cùng là tới, làm nữ nhân của nhiếp chính vương, ngay cả Hoàng thượng đều không cần sợ.
Nàng tỉ mỉ ăn mặc một phen, đến chỗ hẹn, không ngờ lại bị hắn nói năng vũ nhục một trận, sau ban thưởng nàng cho một đám binh lính.
Nàng phủ phục trên mặt đất, ngửa đầu nhìn hắn, phẫn nộ quát: “Tiết Nhượng, ta là thê tử Tĩnh Vương, ngươi sao dám đối ta như vậy?” ( bà còn nhớ bà là phụ nữ có chồng sao, kiếp trước kiesp này đều đê tiện dẫm đãng)
Nào ngờ loạn thần tặc tử lãnh tâm này, bước chân không ngừng, ngay cả liếc mắt cũng không nhìn nàng.
Tĩnh Vương phi dâm loạn, bất quá là một cái ra oai phủ đầu với Tĩnh Vương mà thôi, rất nhanh, Tĩnh Vương triệt để thất thế, sau chết bởi loạn tiễn.
Tĩnh Vương phủ rơi đài, sau liền là phủ trưởng công chúa, cuối cùng, là Trường Ninh Hầu phủ...
Trường Ninh Hầu phủ, lấy tội danh tư thông với địch phản quốc, tịch thu tài sản chém cả nhà.
Mà Thẩm Trầm Ngư, đầu tiên là trải qua chuyện nhà mẹ đẻ, sau nhà chồng cũng bị tai hoạ ngập đầu, kẻ xưa nay kiêu ngạo như nàng nơi nào chịu nổi đả kích?
Lúc này, trong thiên lao âm u ẩm ướt, đại tài tử hoàng thành ngày xưa phong quang vô hạn, biên soạn Hàn Lâm Viện Từ Thừa Lãng, cũng là bộ dáng chán nản.
Tiết Nhượng chậm rãi tiến vào đại lao, cẩm bào cùng giày ủng không lây nhiễm chút bụi, cùng trước mắt Từ Thừa Lãng tạo thành mãnh liệt đối lập.
Từ Thừa Lãng giương mắt, nhìn nam tử trước mặt như băng sương, trên cao nhìn xuống mình, mới nói: “ Trường Ninh Hầu phủ chúng ta không thù không oán với ngươi, vì sao ngươi phải làm như vậy?”
Hắn nghĩ không ra, khi nào Trường Ninh Hầu phủ đắc tội kẻ này?
Thấy hắn nhàn nhạt nhìn mình một cái, nói: “Ai nói không thù không oán?”
Từ Thừa Lãng ngẩn ra, thấy ánh mắt hắn nhìn mình, mới phát giác được có cái gì không đúng. Hắn đến cùng còn giữ lý trí, lập tức nói: “Ta và ngươi, có cừu oán?”
Rồi sau đó nghe hắn nói: “Có.”
“... Thù giết ái thê.”
Làm xong những chuyện này, Tuyên Văn Đế, cũng chính là Đại hoàng tử ngày xưa, không còn giữ nổi ngôi vị hoàng đế nữa. Xưa nay Tiết Nhượng không thèm để ý danh tiếng, thuận lợi leo lên ngôi vị hoàng đế.
Tiết Nhượng mặc một thân long bào, đã là đế vương sở hữu vạn dặm non sông. Hắn đi vào quốc khố Đại Chu, xem núi vàng núi bạc bên trong, lẩm bẩm nói: “Tiểu Lộ, nàng thích, ta đều có... Nàng trở về đi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sủng Thê Làm Hoàng Hậu
Chương 154: Kiếp trước ④
Chương 154: Kiếp trước ④