Từ lúc cậu có ký ức, thế giới chỉ là 4 bức tường với mùi cồn nồng nặc trong không khí. Sự xuất hiện thỉnh thoảng của họ cũng chẳng làm thay đổi cuộc sống của Tịnh An. Với họ, cậu là ngọn nguồn của mọi nỗi bất hạnh.
Vì sao?
Mỗi lần say xỉn, ba mẹ cậu không ngừng dùng mọi thứ có thể đánh cậu. Lúc tỉnh, họ luôn gọi cậu là đồ phế vật. Ban đầu, cậu tưởng đó là tên của mình, nhưng bạn nhậu tới nhà chơi nói, đó vì cậu sinh ra, nên cuộc sống của họ bị hủy hoại.
Cậu còn quá nhỏ, không hiểu được điều đó.
Kế vách nhà cậu là bà lão đã nghỉ hưu, thỉnh thoảng sẽ thấy cháu bà qua chơi. Vì cô sẽ thò đầu qua ban công líu lô nói đủ thứ cùng cậu. Cô là người giải thích nghĩa từ hủy hoại, đồ phế vật, còn khuyên cậu không nên nói những từ đó. Cuộc sống trầm tĩnh của cậu cũng ồn ào hơn từ khi cô tới.
Dần dà, cậu học về thế giới bên ngoài qua lời kể của cô, hiểu hơn về câu chuyện lúc ba mẹ cùng bạn họ say xỉn. Học cách tiếp nhận cuộc sống hiện tại. Học cách chiều lòng ba mẹ, để họ một ngày sẽ cười với mình. Giống như mẹ cô bé xoa đầu cô mỗi lần cô làm việc tốt.
Không lâu sau, bà lão mất, cô bé kia không xuất hiện nữa.
Một ngày, bố mẹ cậu trở về, u ám hơn thường lệ, nhưng không lôi cậu ra trút giận. Họ lấy trong túi lọ chứa những viên màu trắng, nói cậu uống hết. Trái tim cậu run rẩy kịch liệt, bản năng mách bảo đây không phải là kẹo có lần cô bé đã cho cậu. Lúc vùng lên định chạy thoát, họ đè cậu xuống trút vào miệng, ép cậu nuốt xuống. Cậu thấy cả người không còn khí lực, mí mắt nặng dần. Còn ba mẹ cậu nắm tay nhau trèo lên bàn.
Sau đó, mọi thứ tối om. Im lặng tuyệt đối.
Lúc cậu tỉnh lại, xung quanh là căn phòng trắng xóa, đầy những người cậu chưa gặp bao giờ. Ai cũng nhìn cậu bằng cái nhìn thương cảm, ái ngại. Ánh mắt làm cậu có chút không quen. Trước đây, cậu chỉ như không khí, hoặc đôi khi, như bọc rác bốc mùi bị người qua đường ném cho cái nhìn khinh bỉ trong chốc lát. Người nhìn thấy cậu cũng luôn miệng gọi đồ phế vật.
Thái độ vây quanh cậu lúc này, làm cậu cảm thấy sợ hãi. Giống thái độ cha mẹ cậu lúc tách miệng cậu ra, nhét thuốc xuống. Im lặng, cậu cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Dường như chỉ lát nữa ba mẹ cậu sẽ xuất hiện, đem cậu trở về căn phòng ẩm thấp kia. Cậu vờ như không biết, không nhớ gì hết. Nếu vậy, phải chăng cậu có thể trốn chạy khỏi ba mẹ?
Thời gian chậm chạp trôi qua. Tịnh An không ngừng nhìn ra cửa sổ. Nỗi sợ dần dà bị thay thế bởi sự thất vọng. Ba mẹ thật sự bỏ cậu.
"Phế vật là đồ bị hỏng, sớm muộn cũng bị bỏ đi" – lời cô bé kia vui vẻ giải thích cho cậu lúc trước lặp đi lặp lại như cuốn băng cũ trong máy cát sét.
- Họ sẽ không quay lại, điều này nhóc cũng biết rõ?
Người phụ nữ trước mặt thẳng thắn nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lẽo, không tránh né, không ái ngại. Cậu nghe thấy mình thầm thở phào nhẹ nhõm, lại hốt hoảng trước cảm xúc này.Mọi nỗi tủi hận, sợ hãi, thất vọng trào lên, cậu trút toàn bộ lên người này, một chút cũng không giấu giếm. Còn cô, chỉ lặng im tiếp nhận cơn nổi loạn của cậu, thỉnh thoảng nhẹ nhàng vỗ về. Cảm thấy ấm áp, cậu an tâm thiếp đi, tâm trạng lấp lửng cũng bay biến.
- Như vậy đi, mẹ mình sẽ nhận nuôi cậu! Cậu sẽ chơi với mình cả ngày, được không?
- Tâm Hương, con nói nhăng cuội gì đó?
Ánh mắt mẹ cô bé nói rõ, cậu và cô không giống nhau.
Giật mình tỉnh lại, cậu bị bao phủ bởi bóng tối một lần nữa. Dù xung quanh cậu vô cùng mềm mại ấp áp, cảm giác bất an không ngừng cuộn trào trong dạ dày. Nền đất cùng bức tường lạnh lẽo vẫn đem lại cảm giác bình an cho cậu.
Tiếng tích tắc vang lên từ chiếc đồng hồ ở đâu đó trong phòng như từng hồi trống đánh vào tim cậu. Như cảm nhận được tâm trạng phấp phỏng của cậu, đèn phòng bật mở. Nín thở lắng nghe tiếng chân lại gần, cậu quên mất mình nên ngẩng đầu xác định đối phương là ai.
Chạm vào cậu, lại là bàn tay ấm áp, dịu dàng xoa đầu an ủi. Bình yên đến lạ kì. Cậu ngước nhìn cô, người phụ nữ mình vừa đấm đạp đá hồi chiều. Khuỷu tay cô còn dấu máu từ vết cắn của cậu. Muốn giúp cô lau vết máu, cậu theo cô rời khỏi buồng ngủ. Trước đây, cậu từng vô ý khiến mẹ bị xước tay, bà liền mắng cậu rất lâu, còn đánh đấm, nhéo tai cậu tới đỏ ửng. Sự dửng dưng từ người phụ nữ này làm mặc cảm tội lỗi trong cậu tăng lên. Câu xin lỗi trong miệng cũng ấp úng không thành lời.
Đợi chờ cậu, không phải những lời nhiếc móc, là một bát cháo nóng hổi thơm phức trước mặt. Cậu càng im lặng, có phần chưa thích ứng nổi.
Tịnh An lúc này vô cùng bối rối, đây là lần đầu có người nấu ăn cho cậu. Trước đây, ba mẹ cậu lúc tỉnh sẽ đánh bạc chửi nhau cùng mấy người bạn, lúc say rượu sẽ tiện mồm mắng chửi hay tiện tay đánh đập cậu cho hả giận. Thời gian bình yên nhất trong ngày là lúc họ đã mệt lả vì mắng, đánh, chửi mà đi vào giấc ngủ hoặc ra ngoài, bỏ mặc cậu trong nhà. Lúc này cậu có thể tự do đi lại kiếm đồ ăn, phần lớn là đồ nhậu còn thừa hay bất cứ thứ gì xung quanh.
Một lần, cha mẹ cậu vô cùng cao hứng do thắng cược, hôm đó, họ mang túi bánh sô cô la lớn cho cậu. Đó là ngày hạnh phúc nhất, vì họ hướng cậu mà cười vui vẻ, cha còn xoa đầu cậu.
Nên với đồ ăn trước mắt, cậu vẫn kinh ngạc.
Khả Khả dường như chờ đợi quá lâu, mất kiên nhẫn đứng dậy. Lòng chợt hỗn loạn, cậu giơ tay kéo vạt áo cô lần nữa. Hình ảnh ba mẹ cậu ép cậu uống thuốc rồi bỏ đi lúc thế giới sụp tối quanh cậu như bóng ma ám ảnh Tịnh An. Dù bàn tay đang giơ lên muốn đánh xuống cậu cũng không buông bỏ.
Nhưng cậu đã đoán lầm, bàn tay cô vô cùng ấm áp, khẽ xoa mái tóc xơ xác của mình. Giọng trấn an cậu mang thêm vài phần trìu mến.
Từng thìa cháo như dòng nước ấm áp, kì diệu chảy vào trong lòng Tịnh An. Dễ chịu đến mức cậu tham lam cả gan đòi thêm. Cô cũng chiều theo sự tùy tiện của cậu, cẩn thận đem cháo hâm nóng nhiều lần.
Đêm đó, lần đầu tiên cậu không mộng mị, không ác mộng, yên bình ngủ.
Lúc Tịnh Thu đề nghị cậu gọi mẹ, Tịnh An nghĩ mình nhanh như vậy không được ở cùng Khả Khả liền chạy tới níu lấy chân cô. Từ trước đến giờ, mỗi lần cậu làm như vậy, cô đều nhẹ nhàng xoa đầu trấn an cậu. Lần này cũng không là ngoại lệ. Mấy dì thấy cậu đều cưng chiều, riêng với Khả Khả, Tịnh An có cảm giác gắn bó không thể rời xa.
Tối đến, trước mặt Khả Khả, tuy giả vờ ngủ, sau khi cô đi, cậu lăn qua lăn lại vẫn không gặp Chu công. Rón rén bước qua, cậu tự nhủ, chỉ cần cô nhìn cô ngủ một lúc sẽ quay lại phòng mình.
- Xin lỗi, Khả Khả không bảo vệ được mọi người, xin lỗi mẹ không bảo vệ được con.
Cô lặp đi lặp lại lời thú tội, hàng mi nhăn lại vô cùng khổ sở khiến cậu đau lòng, càng lúng túng không biết làm gì. Nhớ lại lúc cậu sợ khóc, cái ôm dịu dàng của cô khiến lòng cậu như có lông vũ khẽ chạm, từ từ lau đi nỗi đau tê tái, Tịnh An quyết định chen lên giường đem cô bọc trong vòng tay bé xíu của mình rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Cũng bởi tiếng lẩm bẩm của Khả Khả yếu dần, nhường chỗ cho sự yên tĩnh.
Người này, vô cùng giống cậu. Tịnh An kết luận. Cậu cũng đau lòng khi thấy cô khó chịu. Người này, nếu là mẹ lâu dài của cậu cũng không quá tệ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Giam Cầm Tim Anh
Chương 16: Tịnh An (2)
Chương 16: Tịnh An (2)