Dù xảy ra chuyện gì, cuộc sống cũng sẽ trôi qua.
Huống chi có một số việc không liên quan đến mình, cuộc sống như vậy càng phải trôi qua thật tốt.
Mặc dù đụng phải Đường Dương và Bạch Tước Vũ tại sân bay, nhưng đến nay bọn họ đã không còn liên quan đến Cảnh Thần và Phong Tế, nên bọn họ xảy ra chuyện gì cũng không đến lượt hai vợ chồng cô quan tâm.
Trong phim ba năm trước Cảnh Thần mất hết tất cả, người nhà, vị hôn phu, Cảnh thị. Mà trong thế giới thật Cảnh Thần lại có được tất cả hạnh phúc, người nhà, chồng, con.
đây là thế giới thật, có lẽ đã từng là thế giới theo quỹ đạo khác, nhưng vì Cảnh Thần và Phong Tế mà quỹ đạo đó thay đổi.
Vất vả lắm mới dỗ được ba đứa nhỏ ngủ, Cảnh Thần vỗ vỗ vai mình về phòng ngủ, lại phát hiện Phong Tế đang đứng ngay ban công ngẩn người, cô yên lặng đi tới, đứng phía sau anh khẽ hỏi, “Đang nghĩ gì vậy?”
“Đang ngắm trăng, tiểu Thần, trăng tròn quá đúng không?” Khuôn mặt Phong Tế dưới ánh trăng trở nên hơi mơ hồ, khiến anh có vài phần nhu hòa.
“Sao thế, đột nhiên Tế muốn ăn bánh trung thu hả?” Cố ý lờ đi tâm tình sa sút của Phong Tế, Cảnh Thần trêu chọc đổi đề tài.
Phong Tế thở dài một tiếng, giọng nói thoáng mơ hồ, “Tiểu Thần à, trung thu còn cách mấy tháng lận.”
“Tế, đâu phải trung thu mới được ăn bánh trung thu đâu.” Cảnh Thần nhíu mày, kéo anh xuống bốn mắt nhìn nhau, “Nói đi, có chuyện gì nè?”
Nếu ngay cả trêu chọc không làm tâm tình anh tốt lên, vậy chắc chắn có chuyện lớn.
“Tiểu Thần, anh không sao, chỉ cảm thấy có chút bất đắc dĩ thôi.” Phong Tế cười trấn an cô, trong mắt lại hơi trống rỗng, “Con người có quá nhiều tính cách, rõ ràng đều tiếp thu nền giáo dục giống nhau và lớn lên trong hoàn cảnh tương tự, nhưng tại sao khác nhau nhiều vậy?”
Cảnh Thần nhíu mày, Phong Tế thế này cô chưa từng thấy, chẳng lẽ do Lan Lăng?
Hình như ông nội có nói, hôm nay Lan Lăng đến tập đoàn Cảnh Phong gặp Phong Tế. Chắc hẳn không có chuyện gì nhỉ, bởi Phong Tế chỉ xem Lan Lăng như người dưng, hành động của bà ta không thể có ảnh hưởng anh tới vậy.
Rốt cục ánh mắt không còn trống rỗng, Phong Tế thấy nét mặt rối rắm của Cảnh Thần, anh vươn tay ôm cô vào lòng, nói bên tai cô, “Anh không có việc gì, chỉ có chút cảm thán thôi.”
“Cảm thán cũng phải có nguyên nhân chứ, mặc dù em cảm thấy không phải cái gì mình cũng am hiểu, nhưng em là vợ của anh đấy, Tế. Từ trước đến nay chúng ta đều chia sẻ mọi chuyện với nhau, không phải sao?” Cảnh Thần rất mẫn cảm với tất cả của Phong Tế, biết rằng anh đã không sao, nhưng cô vẫn chưa biết nguyên nhân khiến anh trở nên thất thường.
“Hôm nay Lan Lăng đến công ty tìm anh.”
Giọng điệu anh rất bình thản, lại khiến sắc mặt Cảnh Thần không tốt lắm. Nói thế nghĩa là cô đoán sai rồi, Lan Lăng có sức ảnh hưởng rất lớn tới Phong Tế?
“Kiếp trước anh biết có người vì lợi ích mà lục thân không nhận, nhưng ít ra xung quanh chúng ta không có người như vậy. Không ngờ kiếp này lại gặp, còn gặp nhiều nữa chứ.” Phong Tế cười khổ nói.
“Lan Lăng lại làm gì?” Giọng điệu Cảnh Thần rất nguy hiểm, tuy cô biết Phong Tế có năng lực xử lý tốt chuyện này, nhưng anh là chồng cô, tất nhiên cô muốn bảo vệ anh. Nếu Lan Lăng làm chuyện gì quá đáng, cô sẽ không bỏ qua cho bà ta.
Lan Lăng chỉ là mẹ thân thể hiện tại của Phong Tế, nếu không thấy rõ hiện thực, thì Cảnh Thần không ngại giúp bà ta một tay. Cho dù cuối cùng Phong Hồng Thịnh sẽ vì chuyện đó mà đau lòng, nhưng xưa nay cô không phải thánh mẫu, cô rất ích kỉ, cô chỉ muốn bảo vệ người quan trọng của mình.
“Bà ta có thể làm gì?” Phong Tế cúi đầu hôn trán cô, “Hôm nay bà ấy tìm anh, hi vọng anh có thể hợp tác với hai đứa con của bà ấy, giành quyền thừa kế Phong gia. Kì thật bà ấy chỉ muốn lợi dụng anh, dù sao anh cũng sẽ không giúp bà ta, nên anh cũng sẽ không để ý. Chẳng qua…”
Phong Tế rũ đôi mắt thoáng qua tia sắc bén, anh đã mặc kệ Lan Lăng rất nhiều lần, nếu bà ta còn tiếp tục nữa…
“Anh không cho phép mình bị lợi dụng, bởi người cha trên danh nghĩa của anh cũng bị bà ta kéo về phía mình. Anh đã rời khỏi nhà họ Phong, đối với việc tranh chấp làm người thừa kế cũng chẳng có hứng thú, nếu bọn họ cố tình kéo anh vào cuộ, thì dù có làm ông nội đau lòng, anh cũng sẽ ra tay.”
Khóe môi mang theo vài phần nguy hiểm, Phong Tế nói tiếp, “Hai người anh kia của anh nếu vẫn cho rằng anh là kẻ dễ lợi dụng, thì sai hoàn toàn rồi. Mặc dù anh không phải người thủ đoạn độc ác, nhưng thời điểm nên ra tay anh cũng sẽ không do dự.”
Nói thế lần này không chỉ có Lan Lăng, mà còn có Phong Lãng và hai người anh kia ra tay. Cảnh Thần tựa vào lòng anh nghĩ, cô luôn cho rằng những người này không ảnh hưởng anh nhiều, có điều Phong Tế thực sự không muốn nói thì thôi.
Giữa hai người tuy không có bí mật, nhưng cô vẫn tôn trọng quyền riêng tư của anh. Nếu Phong Tế cảm thấy chuyện này không quan trọng, anh có thể xử lý tốt thì việc một người vợ như cô phải làm, là tín nhiệm anh.
“Được rồi, em không hỏi nữa, em sẽ chờ anh xử lý xong mọi chuyện, mới nói kết quả cho em nghe là được.”
“Ừ.”
Phong Tế ôm cô thật chặt, sự chăm sóc bao dung của cô vĩnh viễn khiến anh cảm thấy ấm áp. Hai người không có quan hệ huyết thống cũng có thể yêu nhau, bao dung nhau, vì sao người có quan hệ huyết thống lại vì quyền lợi và tiền tài mà phản bội người thân của mình?
Điều khiến anh hiếm khi hoang mang, không phải vì anh đau lòng, mà anh lo lắng cho Phong Hồng Thịnh. Việc Phong Lãng và Lan Lăng làm sao có thể qua mắt được người cơ trí như ông, con mình và con dâu tính kế mình như vậy, thậm chí muốn lật đổ mình, dù ông có kiên cường chăng nữa, cũng sẽ khổ sở.
“Tiểu Thần, quả thật rất cảm ơn em.” Đột nhiên Phong Tế nói vậy.
“Hả?” Cảnh Thần rất đỗi kinh ngạc, sao đột nhiên anh nói thế.
“Dù là kiếp trước hay kiếp này, em đều nuôi dạy các con rất tốt, tiền tài rất quan trọng, nhưng với các con, tình thân mới quan trọng nhất.” Phong Tế nói bên tai cô, “Rất cảm ơn em, tiểu Thần.”
Kiếp trước Phong Tế chưa bao giờ lo lắng điều này, anh chỉ biết bọn nhỏ rất ngoan ngoãn. Kiếp này trở thành một thành viên trong gia tộc lớn anh mới biết, hóa ra tiền tài có thể mê hoặc con người, khiến con người ta ngay cả người thân cũng mặc kệ.
Phong Tế cũng biết kiếp trước, Cảnh Thần vì gia đình mà phải trả giá nhiều thế nào. Ít nhất ba đứa con đều yêu thương lẫn nhau, không có ý tưởng khác với tài sản trong nhà, chắ chắn cô đã tốn rất nhiều tâm huyết.
Kiếp trước lúc về già hai người rất hạnh phúc, ba đứa nhỏ trong nhà không vì tiền bạc mà lục đục, tất cả đều nhờ anh đã cưới được người vợ tốt.
“Nói những điều đó làm gì, đây không phải là điều em phải làm sao?” Cảnh Thần mỉm cười nói, “Kiếp này con chúng ta cũng sẽ không bị tiền tài mê hoặc, nếu thật sự cần tiền, thì phải dùng năng lực của mình để kiếm.”
Lúc còn trẻ có thể dựa vào cha mẹ, nhưng sau này chỉ có thể dựa vào chính mình.
***
Nhìn người ngồi trên chiếc ghế đối diện, Phong Tế rất ung dung, anh không ngờ người này lại đến tìm anh.
Sau khi thư kí bưng một ly cà phê vào lại ra ngoài, Phong Tế mới mở miệng, “Không biết Đường tiên sinh đến tìm tôi có chuyện gì?”
Đường Miện bưng cà phê lên uống một ngụm, mới nhìn anh đi thẳng vào vấn đề, bất đắc dĩ nói, “Phong tổng, tôi cũng không vòng vèo. Có lẽ lần này tôi tới rất đường đột nhưng vì Đường gia tôi không thể không tới.”
Lúc trước do Cảnh Hoằng Hi ra tay nên Đường Minh Húc mới tuyên bố người thừa kế nhà họ Đường là Đường Miện, có điều người ông ta coi trọng là đứa con trai út - Đường Dương.
Vài năm nay tuy đời sống riêng của hắn không thể chấp nhận nổi, song năng lực cá nhân lại không thể phủ nhận, do đó nhóm cổ đông trong công ty không vì việc hắn có khúc mắc tình cảm với hai chị em mà để hắn rời khỏi Đường thị, ngược lại rất coi trọng hắn.
Mà tất cả những điều này khiến Đường Miện cảm thấy áp lực, nếu hắn không có thân phận người thừa kế này, thì hắn cũng sẽ không ghét Đường Dương, bởi hắn tự biết năng lực của mình không bằng em trai.
Nhưng Đường Miện lại có thân phận người thừa kế, đồng thời vì một số nguyên nhân mà Đường Minh Húc không thể không giao một ít quyền lực cho Đường Dương, sao Đường Miện bằng lòng nhổ thức ăn trong miệng ra chứ.
Do đó từ con đường bí mật Đường Minh Húc thấy dư luận và thế cục hiện tại cũng không tồi, tính giao vị trí thừa kế Đường gia cho Đường Dương, Đường Miện không khỏi bất bình. Mấy năm nay tuy hắn chưa tạo ra nhiều của cải cho Đường thị và Đường gia, song ít nhất cũng không để Đường thị gặp rắc rối gì.
Thận trọng làm việc như vậy, cuối cùng lại nhận được kết quả thế kia, sao Đường Miện cam tâm
Mà Phong Tế - CEO tập đoàn Cảnh Phong, còn có Cảnh gia đều không ưa Đường Dương, cho nên Đường Miện mới trực tiếp tìm tới cửa.
Đường Miện biết năng lực của mình không đủ, nhưng nếu Đường Dương trở thành người thừa kế lại khiến hai tập đoàn Cảnh Phong và Cảnh thị bất mãn, có lẽ Đường Minh Húc cũng không dám dễ dàng bỏ cũ thay mới người thừa kế Đường gia như vậy.
“Đường gia?” Phong Tế rất tao nhã tựa lưng vào ghế, vẻ mặt khó lường nhìn Đường Miện, “Cảnh Phong chúng tôi không có hạng mục nào hợp tác với Đường thị cả, càng không có bất kỳ quan hệ gì với Đường gia, có phải Đường tiên sinh đi nhầm chỗ rồi không?”
Mím môi một lúc lâu, dưới cái nhìn soi mói đầy áp lực của Phong Tế, Đường Miện chậm rãi nói, “Nếu tôi nói ba tôi muốn bỏ cũ thay mới người thừa kế Đường thị thì sao? Mà người thừa kế mới chính là Đường Dương.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Duyên Nợ Ba Sinh
Chương 29
Chương 29