TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Dâu Hoàng Gia
Chương 1: Sống lại một đời

Một luồng phương hồn xa xăm tỉnh lại,

Phượng Loan nằm thẳng trên chiếc giường lớn, ánh mắt mờ mịt.

Trong đầu hiện ra cảnh tượng huyết sắc hỗn loạn, nhóm cung nhân bận rộn ra vào, bên tai ầm ĩ náo loạn, tiếng thái y run rẩy, "Hoàng thượng... tình hình của quý nhân sợ là không tốt, giữ người lớn? hay là thai nhi?"

Ngoài cửa vang lên giọng nói nam nhân tựa như chuông ngân ngọc hội, "Thai nhi..."

A, Phượng Loan khinh giễu (khinh thường và giễu cợt)

Qủa nhiên là tác phong dứt khoát của Tiêu Đạc, ích kỷ, lãnh huyết vô tình, trong mắt chỉ có chính hắn và vạn dặm giang sơn cẩm tú của hắn. Con cái là người thừa kế, là con cờ lợi thế dùng để củng cố hoàng quyền, còn nữ nhân chỉ là công cụ sinh dục mà thôi. Huống chi chính mình cũng chỉ là một nô tỳ trong cung khiến hắn mất mặt, có gì đáng giá để lưu luyến đây?

Phượng Loan nhắm mắt lại, kết thúc những hình ảnh ân oán hiện lên kia.

Lần thứ hai mở mắt, quay đầu nhìn lại gian phòng lúc này.

Bên trái dựa sát vào tường là hai chiếc ghế phối sơn màu đen thượng hạng, đối diện trên hương án bày một lư hương nhỏ mạ vàng, bên phải là bàn trang điểm mặt gương đồng, khung gương được điêu khắc theo hình dáng hoa văn lá sen. Dựa vào hướng cánh cửa, được đặt một bức bình phong vải lụa thêu bức đồ hoa Ngọc Lan, tạo thành một vách ngăn khuê phòng, cả phòng bố trí đơn giản, vừa phải nhưng không mất đi sự hoa lệ.

Đây là... khuê phòng của mình ở Phượng gia?

Phượng Loan kinh sợ.

Chính mình thân là hậu cung phi tần, sinh là người hoàng thất, chết cũng là quỷ của hoàng thất, nào có thể về lại Phượng gia? Huống chi từ mười năm trước Phượng gia bị tịch biên thì đã không còn tồn tại.

Chẳng lẽ nàng gần chết lại sinh ra ảo giác, vì thế mới mơ thấy Phượng gia?

Phượng Loan thử động đậy thân thể, cũng không có suy yếu vô lực cùng đau đớn sau khi khó sinh, trong lòng nàng gật gù, quả nhiên là mình đang nằm mơ. Đi tới trước gương đồng, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một khuôn mặt thiếu nữ trẻ con ngây thơ, thanh lệ, xinh tươi, khóe mắt đuôi lồng mày còn có chút thần thái mềm mại.

Hình dáng này......chính là mình mười năm trước.

Khi đó nàng vẫn là nhị tiểu thư của Phượng gia phủ Quốc Công, ngây thơ hồn nhiên, không rành thế sự, sống cuộc sống của một thiên kim tiểu thư, an nhàn sung sướng. Buồn phiền thường ngày bất quá là mùa xuân hoa hải đường nở muộn, mùa hạ dưa hấu không đủ thanh, mùa thu mật hoa quế màu sắc không tốt, mùa đông tuyết rơi trễ một chút.

Mãi cho đến khi tai họa ngập trời giáng xuống....

Ai cũng không nghĩ tới, chỉ trong một đêm Phượng gia cả nhà sập đỗ, -----bá phụ bị xử tử, phụ thân bệnh chết, đường huynh đệ* bị lưu đày tây lĩnh, Phượng gia nữ quyến thì bắt làm quan nô**, tất cả vinh hoa phú quý tiêu tan theo gió.

* anh em con bác
**nô tỳ nhà quan


Ngày hôm đó, tiếng kêu gào khóc bi thương của Phượng gia vang vọng kinh thiên động địa.

-----Vận mệnh kịch biến chỉ trong nháy mắy.

Bởi vì nàng và thứ muội, Trinh Nương, vẫn là thiếu nữ chưa xuất giá, dáng dấp sạch sẽ, nên bị tiến cung trở thành tiểu cung nữ. Còn các nữ quyến của Phượng gia đã thành thân thì bị bán vào nhà quan làm nô tỳ. Tổ mẩu, đại bá mẫu, mẫu thân và đại tẩu, còn có Trinh Nương, đều không chịu được sự sỉ nhục này, nên tất cả tự mình kết liễu.

Khác biệt duy nhất là mẫu thân và các nàng chết ở bên ngoài giáo phường quan nô, muội muội chết ở trong cung.

Vì sao mình không chết?

Lúc nhận được tin Trinh Nương tự tử, mình cũng đã tìm một sợi đai lưng muốn treo cổ tự sát.

Cùng là thiên kim tiểu thư Phương gia phủ Quốc Công, Trinh Nương là do Cung di nương nuôi dưỡng, mình là do phu nhân nuôi, chẵng lẽ còn có thể sợ chết không bằng thứ muội sao? huống hồ bản thân giờ chỉ còn cô độc một mình, lại có gì hứng thú?

Mới vừa đem đai lưng treo lên xà nhà, liền nghe tiếng cung nữ Hồng Anh cùng phòng cười gằn, "Lúc trước ta có thể được tuyển chọn làm cung nữ, trong nhà nghĩ vừa bớt đi chi phí sinh hoạt hàng ngày của một người, còn có tiền tiêu hàng tháng, tất cả đều sướng như điên. Làm sao giống các ngươi lúc này, chính là gặp ngàn khổ sai, lại chịu không được mà muốn đi chết sao?" giọng nói nàng khinh thường, "Ta rất xem thường những người như các ngươi, có điều trước đây sống quá tốt đi, chịu chút khổ sở cũng không được, chết rồi cũng tốt, sống chỉ tổ lãng phí thức ăn!".

Chính bản thân xông qua muốn liều mạng cùng nàng, lôi kéo vật lộn, cuối cùng cả hai đều bị quản sự cô cô dạy dỗ một trận, nhưng chính bởi vì sự phẫn nộ này cùng hận ý mới khiến cho mình sống sót.

Suy nghĩ tới lui, Phượng Loan đau đầu khó chịu được.

"Tiểu thư tỉnh rồi?" Ngoài cửa vang lên tiếng động, một phụ nhân trung niên mặc sam y sắc thu đi vào, nàng quay đầu răn dạy nha hoàn phía sau, "Các ngươi hầu hạ thế nào vậy? Tiểu thư tỉnh rồi cũng không biết." Ngữ khí mang vẻ khó chịu, "Lúc này Bích Lạc mới bị bệnh hai ngày, một đám liền không có người quản."

Phượng Loan ngơ ngác nhìn đối phương, đây là...nhũ mẫu của mình lúc nhỏ.

"Ma ma đừng tức giận." Nha đầu Bảo Châu mặc bộ váy áo màu đỏ, từ phía sau chạy tới, cười hì hì nói: "Ta đây liền hầu hạ tiểu thư rửa mặt ". Chẳng những không có nhận sai, còn tỏ vẻ không thèm để ý lời răn dạy.

Phượng Loan thấy thế, tâm trạng không khỏi có chút giễu cợt.

Năm đó nàng thích Bảo Châu dáng dấp xinh đẹp, nói chuyện thoải mái, nuông chiều nàng có phần không biết lớn nhỏ, thậm chí ngay cả Khương ma ma cũng không để trong mắt. Nhắc tới thì cũng không muốn so đo tính xấu đấy, chỉ là sau đó...Phượng gia mang tội bị bắt, thời điểm bị tịch biên, không ít đảng đối đầu muốn nắm chặt tội danh người nhà họ Phượng, nên lén lút thu mua hạ nhân Phượng gia.

Bảo Châu nàng....vu khống Tam đường ca vứt bỏ việc thành thân, lại đổ tội danh hành hung nô bộc.

Tam đường ca từ nhỏ tính tình cứng rắn, tính khí nóng nảy, thời điểm hỏi cung còn ở trên công đường cùng hình quan tranh cãi ầm ĩ, kết quả cả bị chặt đứt một chân, sau đó vết thương nhiễm trùng. Cuối cùng chết trên đường lưu đày đến tây lĩnh.

Trong lòng Phượng Loan cảm thấy đau xót.

"Tiểu thư" Bảo Châu để tiểu nha hoàn nâng chậu đồng, ngọt ngào cười hỏi, "Người xem thử nước có lạnh không?"

Tại lúc Phượng Loan còn đang thất thần, sớm có năm, sáu nha hoàn đi vào, bưng chậu, cầm bột thơm, giúp nàng cuốn ống tay áo, từng người vội vàng nhưng ngay ngắn có thứ tự. Bảo Châu tự mình chọn lấy hộp kem thoa trắng, dùng cây trâm khơi ra một ít, vừa giúp nàng bôi lên, vừa nói, "Chỉ cần thoa một lớp mỏng, tránh khỏi khô da lại thấy thoải mái, đây thật là đồ tốt."

Nàng nói lời này là có ý tứ mong được ban thưởng một hộp.

Phượng Loan nghe được rõ ràng nhưng không đáp lại.

Trong lòng cười gằn, cái loại cẩu nô tài bán chủ cầu vinh, lại còn dám bày ra tâm kế đòi đồ vật? Lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa, không giữ quy tắc, nên kéo ra ngoài loạn côn đánh chết!

"Tiểu thư không thoải mái sao?" Khương ma ma thấy nàng nhíu mày, lo lắng hỏi.

Phượng Loan lắc đầu, "Không có". Nhìn nhũ mẫu lúc mình mười tuổi, trong lòng cảm khái vạn lần, trước khi chết trong mộng có thể gặp lại nhũ mẫu cũng coi như là phúc phận của chính mình rồi.

Năm đó, sau khi Phượng gia bị tịch biên, cả nhà nhũ mẫu bị liên lụy giáng thành quan nô. Từ nhỏ nhũ mẫu nuôi dưỡng nàng, nâng trong lòng bàn tay suốt mười mấy năm, so với thân sinh cốt nhục còn muốn thân hơn. Bởi vì nhớ thương đến nàng mà ban đêm âm thầm lén lút khóc, chỉ trong mấy năm đã khóc mù cả đôi mắt.

Một nô tỳ bị mù mắt thì có chủ nhân nhà nào chịu thu nhận chứ? Đến lúc chết đi cũng chỉ có một manh chiếu cói quấn vào.

Nghĩ đến đây, trong lòng Phượng Loan ức nghẹn khó chịu.

"Tiểu thư." Khương ma ma thấy sắc mặt nàng không tốt, càng lo lắng, đi tới xoa nhẹ trán nàng, "Ước chừng là chỉ mới đầu xuân hay thay xiêm áo mùa đông đi?" Sau đó thở phào nhẹ nhõm, "Cũng còn tốt, không bị sốt."

"Ta thật sự không có chuyện gì." Phượng Loan lo sẽ hù dọa nàng, cố nén tâm tình bất định đang dâng trào, mỉm cười nói: "Chỉ là mới vừa thức dậy còn chưa có thật sự tỉnh táo nên có chút mơ màng thôi." Khoan đã... hình như không thích hợp lắm, tại sao trong mộng còn có thể ngửi được mùi hương quen thuộc? Còn cảm nhận được nhiệt độ trên tay của nhũ mẫu, cùng với cảm xúc nhu hòa.

Mộng này thật sự là quá mức rõ ràng, quá mức chân thực rồi.

Dường như...nàng đã sống lại.

*******

Phượng Loan bỏ ra thời gian vài ngày, mới chậm rãi thích ứng với việc chính mình sống lại đời này một cách ly kỳ.

Không chỉ có khởi tử hồi sinh, nàng còn trở về mười năm trước.

Có thể không làm cung nữ, không làm thị thiếp của Tiêu Đạc, trở lại là một thiên kim tiểu thư của phủ Quốc Công, thật tốt.... Quả thực chính là từ địa ngục trở lại thiên đường, giống như cuộc sống thần tiên vậy.

Như vậy, kiếp này bản thân nàng phải làm sao qua đây?

Đầu tiên Phượng Loan nghĩ đến chính là, tuyệt đối sẽ không thể cùng Tiêu Đạc có bất kỳ quan hệ nào! Đúng rồi, chỉ cần ngày đó nàng không đi đưa trà cho Mai quý phi, thì sẽ không được thưởng váy áo, không đi con đường kia cũng sẽ không gặp phải Tiêu Đạc rồi.

Ngày đó khí trời rất tốt, xanh thẳm như ngọc.

Mai quý phi khen mình đưa đến món tráng miệng ngon, thưởng cho một xiêm váy áo bách điệp tung bay có thêu chỉ vàng, hơn nữa rất là cao hứng, không muốn cho mình thay ra, nói là nhìn giống hình dáng của nàng khi còn trẻ.

Bản thân thay đồ chờ đến khi Mai quý phi xem được rồi, lần thứ hai tạ ân xin cáo lui.

Bởi vì thời gian trì hoãn quá lâu, nàng vội vã trở về, một đường cúi đầu, dưới chân bước nhanh, cứ như vậy.......đột nhiên va vào trong lồng ngực Tiêu Đạc. Chỉ vừa nhận ra trang sức hình rồng của hoàng tử trên người hắn, còn không kịp nhìn rõ mặt, liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, đã bị hắn lôi vào trong động núi giả.

Trước mắt cảnh vật đan xen xoay tròn hỗn loạn, trong lòng kinh hoảng, làn váy của nàng bị người kéo lên, tiếp theo chính là tiếng gấm lụa xé rách, bản thân liều mạng giãy dụa, "Điện hạ, thả ta ra..."

Tiếp theo một cái chớp mắt lại nghe thấy cung nhân rít gào, "A, Là Đoan Vương Điện hạ."

Vụ bê bối chiếm đoạt cung nữ của Tiêu Đạc rất nhanh truyền đến tai ngự tiền.

Hoàng đế nghe xong yên lặng một hồi, sau đó nói: "Thiên hạ của trẫm giàu có, chỉ là một cung nữ thì đáng gì?" Khẩu khí nhẹ tựa mây gió, "Nếu lão Lục yêu thích cung nữ này, trẫm liền thưởng cho ngươi."

Ai cũng rõ ràng trong vụ bê bối này có điều kỳ lạ.

Nghĩ xem, Tiêu Đạc thân là hoàng tử vô cùng tôn quý, nữ nhân gì mà chưa từng thấy? nữ nhân gì mà không lấy được đến tay? Dĩ nhiên ở trong cung say rượu là thất đức, lúc đó sẽ bị bắt giam, không thể không khiến người ta phải suy nghĩ.

Lúc này đây Tiêu Đạc uống rượu tội danh đầy đủ.

Huy động nhân lực đi thăm dò chứng cứ, nhưng vỡ lỡ ra nghi vấn vu khống lẫn nhau, tỷ như hoàng tử mưu hại hoàng tử, phi tần tính toán hoàng trữ*, không thiếu được một hồi gió tanh mưa máu.

* người được thừa kế ngôi vua

Ai cũng không nghĩ tới, một tay Hoàng đế hòa phong hóa vũ, liền đem mọi sự nhiễu loạn áp chế xuống.

Chính mình bị liên quan cũng coi như nhặt lại tánh mạng.

-------mọi người ai cũng nói mình vận khí tốt.

Thử nghĩ xem đứa con gái của tội thần bị đày làm nô, tên ghi vào tiện tịch*, ở trong cung không có chỗ dựa giống như lục bình vậy, không chắc ngày nào đó chết đi cũng không ai biết, càng khỏi nói đến việc lập gia đình. Bản thân cũng không nghĩ sẽ lập gia đình, gả cho hoàng tử, chính là Đoan Vương Tiêu Đạc quyền thế hiển hách, thậm chí vào cửa còn có phong hào.

* hộ tịch cho người thấp hèn

Hai tháng sau, chính mình lại được chuẩn ra có thai.

Mọi chuyện tựa hồ như đang tốt lên...

Sau khi Phượng gia bị tịch biên, bản thân mình từ một thiên kim tiểu thư phủ Quốc Công trở thành cung nữ, từ đám mây rơi xuống vũng bùn suốt gần mười năm, sớm đem một lòng tìm chết mài mòn, từ từ trở nên tham sống sợ chết. Dù cho bị Tiêu Đạc làm nhục, nhưng vừa vào Đoan Vương Phủ, một lần nữa sống những tháng ngày trong nhung lụa, dần dần quên đi hận ý.

Sống tiếp, sống tiếp, cứ như vậy sống tiếp.

Năm đó trên triều đình tình hình biến đổi kỳ quái, sóng lớn mãnh liệt, Thái tử chết đi, Túc Vương bị phế, Thành vương bị lật đổ, còn lại duy nhất Đoan Vương Tiêu Đạc siêu quần xuất chúng, tại lúc Hoàng đế băng hà, thành công đăng cơ ngôi vị Hoàng đế.

Sau đó nàng được phong thành quý nhân, trở lại hoàng cung, cuối cùng thế nhưng khó sinh mà xảy ra chuyện.

Phượng Loan tự giễu cười khẽ, đảo một vòng lớn như vậy, chính mình vẫn là chạy không thoát cái chết. Cẩn thận nghĩ lại, cùng với hơn tám năm làm cung nữ, lại bị Tiêu Đạc sỉ nhục, sau đó rơi vào cuộc tranh đấu cùng thê thiếp của hắn rồi chết thảm, còn không bằng lúc trước cùng mẫu thân và các nàng chết đi.

Thế nhưng hiện tại, chính mình sống lại một đời cũng không muốn chết đi một cách uổng phí.

Như vậy liệu có biện pháp nào để cách xa Tiêu Đạc, mà nàng có thể sống tốt đây?

Xem ra kiếp này chuyện bản thân cần làm đầu tiên không phải căm hận Tiêu Đạc, không phải truy ra chân tướng sự tình khó sinh của kiếp trước, càng không phải cùng Bảo Châu loại nô tài này so đo, mà là...hoàn toàn thay đổi bi kịch Phượng gia bị tịch biên của kiếp trước.

Chỉ cần Phượng gia vẫn luôn tốt, chính mình sẽ không phải vào cung làm nô tỳ, sẽ không bị Tiêu Đạc chiếm đoạt, càng sẽ không cùng thê thiếp của hắn tranh đấu, sẽ không một lòng đau khổ vẫn là phải chết thảm.

----- chỉ cần Phượng gia sừng sững không ngã, hết thảy đều không giống nhau.

Phượng Loan âm thầm hạ quyết tâm.

"Tiểu thư" Tiểu nha hoàn từ bên ngoài đi vào nói: "Phu nhân truyền lời bảo tiểu thư đi qua một chuyến."

"Biết rồi" Phượng Loan thu hồi tâm tư bay xa, dặn dò Bảo Châu, “Lại đây thay ta thu thập một chút”. Chính mình ngồi vào bàn trang điểm, một lần nữa dặm lại son phấn, chỉnh trang trâm cài, sau đó cẩn thận sửa sang lại xiêm y, cuối cùng soi gương xác định không có chỗ nào không ổn mới đi ra ngoài.

Trịnh trọng như vậy, chỉ vì mẫu thân Chân thị rất là chú ý dung nhan trên mặt, gần như đạt đến trình độ cố chấp, trâm cài không được sai lệch, tóc mai không được buông lỏng, liền ngay cả quần áo phối hợp màu sắc phải thật tương xứng, tuỳ tùng nha hoàng đều phải được đem giáo huấn một trận. Đối với cung trang bản thân nàng thì càng không cần phải nói, mỗi lần thấy chỉ có thể dùng một câu để hình dung.

--- ----- hoàn mỹ không tì vết

Xiêm áo như mây trang dung như hoa, quyến rũ như nước, đó chính là mẫu thân, nữ nhân trong nữ nhân.

So với mẫu thân, chính nàng là một tiểu thư nhà quan cũng có vẻ có chút thô ráp.

Phượng Loan nghĩ đến đây trong lòng buồn bã, vì lẽ đó kiếp trước khi Phượng gia bị giáng tội, mẫu thân là người đầu tiên thắt cổ tự tự, nàng giống như một nụ hoa mềm mại, làm sao có thể rơi xuống bùn lầy cho người dẫm đạp? Ngay cả lúc chết, trang phục của mẫu thân đều không hề có chút tỳ vết, chỉ lẳng lặng nằm ở nơi đó, giống như một mỹ nhân đang chìm vào giấc ngủ sâu.

Phượng Loan đứng ở sân cửa viện trồng đầy hoa hải đường, điều chỉnh lại tâm tình, chậm rãi đi vào.

"Loan nhi, vào đi con." Chân thị tiếng nói thanh thúy, cho dù đã ngoài ba mươi, thế nhưng coi trọng nhất việc bảo dưỡng, thêm vào tâm thái giọng điệu mang vẻ mềm mại, ngược lại càng giống như thiếu phụ vừa lập gia đình. Nàng nâng tay chỉ về cái khay, bộ ba vòng tay Linh lung kết sợi tơ vàng va vào nhau kêu leng keng, "Con xem, cây trâm lần trước đã được làm xong."

Phượng Loan không khỏi cảm thấy buồn cười.

Mẫu thân đặc biệt cho truyền nàng lại đây chỉ vì một cây trâm? Tính tình đối với kiếp trước vẫn giống như đúc.

"Để con nhìn xem." Phượng Loan ngồi trên giường mỹ nhân, cầm lấy trâm phượng có điểm chín viên ngọc phỉ thúy đan với những sợi tua mỏng, thân trâm ánh vàng sáng bóng, ngọc phỉ thúy óng ánh trong suốt bảo quang lưu chuyển, vẻ đẹp làm cho người ta không nỡ buông tay.

"Con thấy khéo không?" Chân thị mặc dù là hỏi, nhưng lại có vẻ đắc ý, "Tuy hình dáng đơn giản, nhưng so với đồ của người Hồ* ngoài kia thì đẹp hơn nhiều."

*dân tộc phía bắc và phía tây Trung quốc

Bởi vì bản vẽ cây trâm xuất từ tay nàng, càng ngày càng thêm yêu thích, cầm về cây trâm trong tay nữ nhi xoay chuyển qua lại, giọng nói dịu dàng: "Trở về lại làm một bộ theo bản vẽ cho con, cái này ta chọn trước."

Ngụ ý này tự nhiên là cho nàng hưởng dụng trước tiên.

Tính trẻ con này của mẫu thân, cùng con gái tranh giành, nếu như ở nhà khác kiên quyết là không có, nha hoàn ma ma ở nhị phòng sớm nhìn thành thói quen.

Phượng Loan cũng không để ý lắm, cười nói: "Dạ, trở về con sẽ chọn."

Chân thị chơi đùa với cây trâm một lúc, dáng vẻ hứng thú không giảm, để nha đầu cầm gương đến, nhìn trước nhìn sau, rồi chính nàng nhìn gương thử cài trâm phượng. Làm mấy lần vẫn thấy không hài lòng lắm, lại lo sẽ làm rối búi tóc kiểu dao đài vọng tiên kế phức tạp, nhất thời do dự bất định, không biết phải ra tay cài chỗ nào nên dừng lại.

Phượng Loan đứng dậy, đưa tay nói: "Mẫu thân, để con thay người cài lên."

"Không cần." Chân thị nhất thời giơ tay lên, tránh được con gái nói: "Minh Châu, Triêu Lộ, các ngươi giúp ta đem trâm phượng cài lên, cẩn thận chút, đừng làm hỏng búi tóc."

Tay Phượng Loan dừng ở giữa không trung, một lát sau, chậm rãi thu về.

Trong lòng nàng khẽ thở dài.

Hai kiếp, mẫu thân vẫn là cổ quái như vậy.

Không biết do duyên cớ gì, từ nhỏ mẫu thân đã không thích tiếp xúc với mình, trong ấn tượng là chưa bao giờ ôm ấp mình, nói chuẩn xác thì chỉ tí xíu đụng chạm đều không có.

----- hay là mỗi người đều có chút cổ quái?

Tỷ như Tiêu Đạc, uống trà kiên quyết không uống Hoa Trà.

Có một lần Đoan Vương phi dẫn cơ thiếp vương phủ ra sau sân viện uống trà ngắm hoa, nữ nhân đều thích màu hoa trà sắc sảo, có người còn nói nếu thường uống có thể mỹ dung dưỡng nhan, đều có đủ loại hoa trà, mộc tê, mân côi (hoa hồng), mạt ly (hoa nhài). Vừa vặn Tiêu Đạc đi đến, Tưởng trắc phi nhất thời không có để ý, bưng một ly trà mân côi cho hắn.

Tiêu Đạc không có xem cẩn thận, lại nhận lấy, sau khi uống một hớp, liền đem ly trà đập bể tại chỗ.

"Trà ngon đều bị các ngươi làm hỏng hết!"

Khiến Tưởng trắc phi sượng cả mặt, lúc thì đỏ, lúc thì trắng, suýt chút nữa bật khóc.

Đoan Vương phi nhanh chóng giúp đỡ hòa giải, cũng bị giáo huấn.

Một buổi phẩm trà ngắm hoa tốt đẹp, vốn vô cùng náo nhiệt, chí ít ở bề ngoài cơ thiếp vương phủ vẫn tỏ vẻ hoà thuận, kết quả bởi vì Tiêu Đạc uống hoa trà, cuối cùng huyên náo tan rã trong không vui.

"Loan nhi, con làm sao vậy?" Chân thị thấy con gái ngơ ngác, tưởng chính mình làm nàng mất mặt, không khỏi có chút băn khoăn, liền tháo xuống trâm phượng cho nàng, "Cái này con cầm trước đi."

Mẫu thân là muốn bồi thường cho mình? Nhưng chính mình cũng không phải đang tức giận vì nàng.

Phượng Loan thuận thế nhận lấy, cười nói: "Đa tạ mẫu thân, vậy lần này con có thể chiếm trước rồi."

Nhưng trong lòng hơi buồn bực, thỉnh thoảng nàng đều nhớ tới Tiêu Đạc, cái cảm giác này, như bị tơ nhện quấn quanh không dứt, thực sự là phiền chán không thôi.

Phượng Loan hít sâu một hơi.

Đã quên hắn, cũng không muốn tiếp tục cùng hắn có bất kỳ quan hệ.

----Kiếp này nàng muốn sống thật tốt.

Đọc truyện chữ Full