Phượng Loan không hề biết, ở kiêp trước... trong nhà từng có ý đem mình gả tới Mục gia.
Cũng đúng, năm đó mình trải qua tháng ngày không buồn không lo, mỗi ngày sống trong thế giới của riêng mình, sẽ không để cho người đi nghe ngóng chuyện bên Đại bá mẫu, dĩ nhiên là sẽ không nghe được tin tức này.
Dựa theo dấu vết thời gian, từng cái từng cái tai họa liên tiếp xảy ra, khoảng chừng một năm sau, cả nhà Phượng gia cũng sẽ bị phán tội tịch biên, ---- nói vậy lúc đó việc hôn sự giữa hai nhà vẫn không thương nghị được, liền cho qua chuyện, sau đó đượng nhiên là bỏ mặc.
Thế nhưng kiếp này không giống nhau.
Chính mình phải cố gắng sống tiếp, còn muốn người của Phượng gia sống thật tốt. Như vậy..., hôn sự này không thể thảo luận tiếp tục, bằng không một khi đã định, Tiêu Đạc không chỉ là biểu tỷ phu, mà còn là trượng phu của chị chồng, càng kéo càng gần, càng kéo càng rối loạn.
Đến lúc mình gả tới Mục gia, ngày lễ ngày tết, sinh thần chúc thọ, mẹ chồng mang theo các con dâu đi Đoan vương phủ tặng lễ, mình lại phải gặp Tiêu Đạc, nhìn thấy hắn và vương phi ân ân ái ái, cùng các thị thiếp gần gũi thân mật, chỉ sợ sẽ không nhịn được mà bưng chậu nước nóng giội vào mặt hắn!
Không muốn cùng Tiêu Đạc có dính líu quan hệ, không muốn gặp lại hắn.
Bảo Châu ở bên cạnh hỏi: "Chuyện thông gia giữa tiểu thư và Mục gia là do Đại thái thái đề ra? Hay là Đại phu nhân?"
Thiến Hương trả lời: "Là đại phu nhân, nói Mục Tứ gia tuổi không còn nhỏ, hỏi xem đã định ra hôn sự hay chưa." Khóe miệng nàng vô cùng lanh lợi, tinh tế phân tích, "Nhà chúng ta có nhị tiểu thư và tam tiểu thư, nhưng tam tiểu thư là con thứ, Mục Tứ gia là con trai trưởng của Quốc Công phủ, vì lẽ đó việc hôn nhân nhất định là cho nhị tiểu thư rồi."
Phượng Loan cười nói với Bảo Châu: "Ngươi đi lấy hồng bao nhị đẳng thưởng cho Thiến Hương."
Đại cô mẫu luôn không thích mẫu thân, cảm thấy cả ngày mẫu thân chỉ biết chưng diện, không phải phụ nhân hiền lương thục đức, nên cũng không quá yêu thích mình. Trước mắt Đại bá mẫu (bác gái) nói ra suy tính này, Đại cô mẫu (cô dì) nhất định sẽ cần suy nghĩ, không lập tức đồng ý. Như vậy chỉ cần mình gây ra mâu thuẫn với Đại cô mẫu, chọc cho nàng tức giận, nói không chừng việc hôn sự sẽ thất bại.
Bảo Châu đẩy Thiến Hương trở về, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, hôn sự này người cảm thấy thế nào?"
Nàng không thể không sốt sắng, như Bích Lạc lớn tuổi sẽ phải nhanh chóng xuất giá, mà mình và Đại Mạo sẽ theo tiểu thư làm của hồi môn. Gia thế đối phương cao quý hay không, tính tình cô gia thế nào, những thứ này đều vô cùng quan trọng. Chỉ có chủ nhân sống tốt, bọn hạ nhân mới sống tốt theo.
Thậm chí nghĩ xa hơn, tương lai khi tiểu thư mang thai, không tiện hầu hạ cô gia, có thể từ trong đám nha hoàn hồi môn chọn ra một người làm thông phòng cho cô gia.
Nên việc chọn lựa cô gia tốt càng quan trọng.
Phượng Loan không muốn nhiều lời với nha hoàn, chỉ nói qua loa: "Mục Tứ ca ngoại trừ có tính mọt sách, những cái khác đều tốt."
"Tiểu thư cảm thấy có thể sao?" Bảo Châu ngồi dưới ghế nhỏ mơ tưởng viển vông: "Trong kinh thành muốn cùng so với Phượng gia, chỉ có Phạm gia, Mục gia, ừm... Tần gia cũng tạm được. Nhưng đại cô nãi nãi đã gả tới Phạm gia, tất nhiên không thể lại gả thêm một người nữa, Tần gia mặc dù là nhà mẹ của Thái hậu nương nương, nhưng không thể so với quan hệ thân thiết giữa Mục gia và Phượng gia, Mục Tứ gia từ nhỏ đã quen biết, hiểu rõ trong lòng."
Nghĩ tới nghĩ lui, lại muốn gia thế tốt nhất, lại muốn con vợ cả, lại muốn bằng tuổi nhau, dĩ nhiên chỉ có duy nhất Mục Tứ gia.
Không không, còn có một!
Ánh mắt Bảo Châu bỗng sáng lên, nói nhỏ: "Tiểu thư, kỳ thực Thành vương Điện hạ cũng tốt lắm chứ?" Nếu như tiểu thư làm Thành vương phi, mình có thể có được lễ chải tóc*, tiếp theo trở thành nữa nữ nhân, không chừng còn có thể được xem như một phu nhân nữa.
*phong tục xưa, cô gái đã lấy chồng thì phải thay đổi kiểu chải đầu, búi tóc
Phượng Loan không hề trả lời nàng, phân phó nói: "Đi tìm một bộ y phục có màu sắc tươi sáng chút, lấy cả đôi giày...chính là đôi giày mới có thêu hoa sen và gắn viên ngọc đông châu."
"Tiểu thư thích Mục Tứ gia hơn?" Bảo Châu hơi thất vọng, dù sao Thành vương Tiêu Trạm thân phận càng cao quý, lại còn tuấn tú xuất chúng, không giống Mục Tứ gia, chỉ là con mọt sách tính tình cổ hủ, cho nên khuyên nhủ: "Tiểu thư, đây là đại sự quan hệ cả đời, xin hãy ngàn vạn lần nghĩ rõ"
"Tại sao nhiều lời như vậy?" Phượng Loan cau mày, "Ngươi muốn gả cho Thành vương Điện hạ thì tự mình đi mà gả."
Bảo Châu cười nói: "Nô tỳ nào dám si tâm vọng tưởng?" Thấy Tiểu Chủ Tử có chút để ý, không dám dài dòng nữa, miễn cho lại làm sai bị nhốt vào phòng chứa củi, nhanh chóng đi tới tủ quần áo chọn y phục màu sắc tươi sáng, rồi lấy ra đôi giày thêu gắn viên ngọc đông châu. Động tác lanh lẹ hầu hạ Tiểu Chủ Tử thay đồ, khen: "Dáng người tiểu thư vốn đã đẹp, nên mặc gì cũng rất đẹp."
Trong lòng Phượng Loan cười lạnh, Bảo Châu đang suy nghĩ gì, mình đều có thể đoán được, ---- đơn giản là chút suy nghĩ viễn vong mà thôi. Cũng tốt, nàng gấp gáp muốn lập công, tham mộ phú quý, hơn nữa kiếp trước phạm vào tội ác, tương lai lúc mình bỏ qua cho nàng, thì sẽ không làm khó.
Bảo Châu cười nói: "Em nói đều là lời thật."
"Nịnh hót." Phượng Loan không chút biến sắc nở nụ cười nói một câu, "Đi ngắt một đóa Thược Dược lại đây cho ta."
******
"Cháu gái gặp đại cô mẫu." Phượng dịu dàng cúi đầu.
Mục phu nhân thấy nàng y phục trang điểm lộng lẫy, trên chân còn đặc biệt mang đôi giày gắn một viên ngọc đông châu, thực sự là muốn rêu rao bao nhiêu có bấy nhiêu rêu rao. Tâm trạng nhất thời không vui, nhíu nhíu mày, nhàn nhạt nói một câu lấy lệ, "Tiểu Loan đã là đại cô nương trưởng thành, hiểu chuyện rồi." Nàng mỉm cười nói lời khách sáo, "Không giống Nhu Gia chúng ta, cả ngày vẫn chỉ biết náo loạn thôi."
Ngồi bên cạnh là thiếu nữ mặc y phục màu đỏ tươi, dáng dấp tươi đẹp, bĩu môi nói: "Mẫu thân, nào có ai như người? Ở trước mặt người khác lại cố ý bêu xấu con gái của mình đây." Đưa tay ra nắm lấy Phượng Loan, "Đến đây, để ta xem có thật là ngươi có tiến bộ."
Phượng Loan hé miệng nở nụ cười, "Nhu Gia ghen tị."
Mục phu nhân và đại phu nhân đều cười, bọn nha hoàn cũng cười hùa theo, bầu không khí tương đối náo nhiệt.
Phượng Loan cùng trưởng bối nói mấy câu khách sáo, liền cùng Mục Nhu Gia đi vào phòng trong, tỷ muội bạn bè cùng lứa tuổi tất nhiên có nhiều chuyện để nói. Tuy trong lòng Phượng Loan đã trưởng thành hơn nhiều, nhưng nhớ tới tình tỷ muội năm đó, vẫn rất thích cùng Mục Nhu Gia thân cận, đặc biệt cảm kích nàng vì mình cầu xin ở kiếp trước.
Mà trước mắt, Mục Nhu Gia đang nhỏ giọng oán giận, "Vài ngày trước, bên ngoài nói ngươi bệnh nặng, nhưng bên Phạm gia đang có tang sự, mẫu thân thường hay qua đó, bởi vậy không cho ta ra ngoài một mình." Kéo nàng lại đánh giá từ trên xuống dưới một hồi, "Nhìn dáng vẻ ngươi sắc mặt cũng không tệ lắm."
Phượng Loan mỉm cười nói: "Tốt hơn một chút rồi."
Con ngươi linh động của Mục Nhu Gia xoay chuyển, hạ thấp giọng, "Bệnh thật sao?"
Phượng Loan nhìn nàng cười nhưng không nói.
Mục Nhu Gia bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhếch nhếch khóe miệng, "Ta biết ngay mà." Sau đó đuổi lui nha hoàn, thần thần bí bí hỏi: "Bên ngoài đều nói ngươi vì không muốn gả cho Thành vương làm vương phi, nên mới lấy cớ giả bộ bệnh? Chuyện này có thật không?"
"Nói bậy!" Phượng Loan sẵng giọng: "Ta là người như thế nào? Tự đại như vậy sao." Khó nói nguyên nhân mình bị 'Bệnh', chỉ nói: "Vừa vặn mấy ngày trước có chút không thoải mái, nên ta không đi thôi."
Mục Nhu Gia 'Hừ' một tiếng, "Ở trước mặt ta còn giả thần giả quỷ!" Tiện đà lại nói: "Bất quá ta cũng không thích Tiêu Trạm, làm bộ ra dáng bề trên, cười đến ngọt ngào, nhưng lúc nào cũng khiến người khác cảm thấy rét lạnh, giống như nếu không cẩn thận, sẽ đâm ngươi một đao sau lưng."
Phượng Loan cười thành tiếng, "Thành vương đâm đao vào ngươi lúc nào vậy hả?"
"Dù sao ta cũng không thích hắn." Mục Nhu Gia bĩu môi.
Phượng Loan cùng nàng tranh luận, cười nói: "Người ta cũng không cho ngươi yêu thích nha."
"Đồ mồm mép lém lỉnh." Mục Nhu Gia xấu hổ véo mặt nàng, "Thế mà lúc nãy mẫu thân còn khen ngươi." Trong lòng coi như một trận hòa nhau, vội hỏi: "Hừ! Ngươi đừng già mồm với ta, chờ mà xem, chẳng mấy chốc sẽ thành Tứ tẩu của ta đấy."
Phượng Loan cười nhạt, "Đại cô mẫu thích loại cô nương dịu dàng hiền thục, nên không thích ta thế này đâu."
Mục Nhu Gia cười nói: "Ngươi giả bộ ngoan ngoãn thành thật không được sao."
Phượng Loan nắm lấy những sợi tóc rủ xuống, mỉm cười nói: "Nhưng giả bộ thật không tốt."
"Tại sao? Ngươi xem không vừa mắt Tứ ca?" Cuối cùng Mục Nhu Gia cũng coi như hiểu ra chút ý vị, một đôi mắt sáng trừng lớn, "Tứ ca của ta có gì không tốt?" Không nhịn được bao che khuyết điểm, "Lớn lên dáng vẻ mạnh mẽ, thích đọc sách, người lại đôn hậu săn sóc, bao nhiêu cô nương muốn gả mà không được đó."
Phượng Loan cười nói: "Đúng vậy, vì lẽ đó ta không lên trèo cao."
Trước tiên mình tiết lộ tin tức bản thân không tình nguyện, sau đó để đại cô mẫu biết được. Tính tình nàng kiêu ngạo, vốn ghét bỏ trang phục xinh đẹp của mình, lại biết mình không muốn, hôn sự này sẽ khó mà định xuống.
Mục Nhu Gia có chút mất hứng.
Nàng chu mỏ, "Tứ ca của ta đâu kém như thế? Ngươi một chút cũng không muốn? Gả tới Mục gia, mẹ chồng là cô cô ruột thịt, còn sợ chịu thiệt sao? Hôn sự này có điểm nào không tốt chứ?"
---- chỉ có một chút không tốt, Tiêu Đạc không tốt.
Nhưng câu nói này, Phượng Loan không có cách nào nói với Mục Nhu Gia, lại lo làm mất thể diện của nàng, chỉ có thể làm ra vẻ tiểu nữ nhi nhõng nhẽo, "Chính là ta không muốn gả đi thôi." Một mặt hơi hơi oán giận, "Làm vợ Mục gia dù có tốt cũng không tốt bằng làm một cô nương, ta mới mười bốn, đang còn muốn tự do thêm mấy năm nữa."
Nói đến đây, trong lòng Mục Nhu Gia cũng thấy đồng cảm, "Ừ, lời này đúng là không sai."
So sánh với nhà mình, tuy mẫu thân không cố ý làm khó dễ con dâu quá mức, nhưng ở trước mặt mẫu thân các tẩu tẩu (chị dâu) đều rất cung kính, còn phải kiềm chế gò bó, vậy làm một đứa con gái tự tại thì sao? Lấy chồng, đích thực chơi không vui.
*******
Một mình Phượng Loan loay hoay mấy ngày, vẫn thấy không yên lòng.
Dù sao Phượng gia, Mục gia, Phạm gia luôn có thói quen kết thông gia, có lúc tình cảm cá nhân là thứ yếu, quan trọng là người của mấy nhà kết làm Tần Tấn chi hảo*, duy trì quan hệ thông gia đời đời kiếp kiếp.
*Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về nghĩa tình hôn nhân.
Lỡ như đại cô mẫu chỉ nhìn thoáng qua, xem nhỏ tính khí trẻ con của mình thì sao? Nói cho cùng, cũng không phải thói xấu gì lớn.
Phượng Loan quyết định đi tìm mẫu thân nói chuyện.
Dù sao việc hôn nhân của mình, đến đánh tiếng với mẫu thân, nếu mẫu thân kiên quyết đứng về phía mình, không đồng ý, người ngoài không thể làm gì, ừ... chỉ cần thuyết phục mẫu thân là tốt rồi.
Như vậy, nên dùng lý do gì thuyết phục mẫu thân đây?
Kỳ thực có rất nhiều lý do, ví dụ như mình không muốn cùng Tiêu Đạc có liên quan; hoặc như kiếp trước đại cô mẫu bạc bẽo, sau khi Phượng gia bị ngã, không chỉ không đưa tay ra cứu giúp hỗ trợ chu toàn, ngay cả đem nữ quyến Phượng gia chuộc ra dễ như ăn cháo nàng cũng không có làm, chỉ dựa vào chuyện từng người từng người nữ quyến Phượng gia hương tiêu ngọc vẫn, đã là máu lạnh vô tình biết bao!?
Nhưng những lý do này không thể nói với mẫu thân.
Chỉ có thể nói, đại cô mẫu tính tình cao ngạo, Mục Tứ gia lại hơi ngốc, nhưng những lý do này không có sức thuyết phục mấy. Tâm trạng không khỏi thấy buồn bực, trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra cách nào tốt, cuối cùng quyết định vẫn nên đi tìm mẫu thân trước. Dù sao mẹ con liền tâm, nhất định mẫu thân sẽ đứng về phía mình.
Đến viện Hải Đường Xuân, trong sân hoàn toàn an bình yên tĩnh.
Phượng Loan đi vào không cần thông báo, trực tiếp bước lên bậc thang vào cửa.
Minh Châu và Triêu Lộ canh giữ ngoài bức rèm che thủy tinh, ngẩng đầu nhìn thấy Tiểu Chủ Tử, nhanh chóng đứng lên, "Nhị tiểu thư." Thấy nàng muốn tiến vào trong, Triêu Lộ hoảng hốt vội nói: "Tiểu thư, phu nhân đang ngủ."
Minh Châu cũng nói: "Dạ đúng vậy, muộn một chút tiểu thư quay lại đi."
"Ta có chuyện gấp." Trong lòng Phượng Loan phiền muộn, không thèm để ý, trực tiếp đi thẳng qua các nàng.
Minh Châu vội vàng hô: "Chân ma ma, tiểu thư đến."
Phượng Loan xuyên qua bức rèm che thủy tinh, mới vừa vòng qua bức bình phong, lại thấy Chân ma ma tiến lên đón, cười nói: "Tiểu thư đến rồi." Chỉ sang phòng bên cạnh, "Tiểu thư qua đó ngồi chờ một chút, phu nhân ăn không tiêu, dạ dày không thoải mái, mãi lúc lâu mới ngủ được, lúc này còn đang ngủ say."
"Mẫu thân không thoải mái?" Phượng Loan đi lên phía trước, muốn vén rèm nhìn một cái, "Mẫu thân."
Chân ma ma mặt mày biến sắc, vội vàng đuổi theo kéo nàng lại, "Tiểu thư không được." Nàng trưng ra khuôn mặt tươi cười, thấp giọng nói: "Thật vất vả phu nhân mới ngủ được, nếu bị đánh thức, phu nhân nhất định sẽ tức giận." Dáng vẻ cẩn thận sợ hãi, "Xin tiểu thư hãy thương xót cho bọn nô tỳ tội nghiệp đây, tạm thời ngồi chờ một chút đi nha."
Phượng Loan biết tính tình mẫu thân được nuông chiều, lúc ngủ không thích bị người ta quấy rối. Nhưng hành động của Chân ma ma và bọn nha hoàn, khiến mình cảm thấy kỳ lạ, nhìn về phía trước, màn che buông thả kín đáo vẫn không nhúc nhích, cái gì cũng không nhìn thấy. Không khỏi nhiều chuyện hỏi một câu, "Hôm nay thời tiến cũng dần ấm lên rồi, mẫu thân không thấy nóng sao?"
Chân ma ma sắc mặt cứng đờ, tiện đà cười nói, "Phu nhân lo bị trúng gió."
Phượng Loan càng cảm thấy cổ quái.
Mình nhớ rõ ràng, mẫu thân rất sợ nóng, lại thích sạch sẽ, một chút mồ hôi cũng không chịu được. Bây giờ bịt kín chặt chẽ như vậy, chẳng phải rất khó chịu? Trong lúc đang nghi ngờ, vô tình đã bị Chân ma ma kéo ra ngoài, không khỏi hất tay, "Được rồi, được rồi, ta không đi làm phiền mẫu thân nữa."
Chân ma ma cười làm lành, "Đa tạ tiểu thư thương cảm."
Phượng Loan ảo não đi ra, "Giờ cơm tối ta lại tới." Nhưng vẫn cố chấp, đi khỏi cửa chính viện Hải Đường Xuân, lại vòng một vòng, tìm tớ cái hang nhỏ lúc còn bé nghịch ngợm thường hay ra đây chơi trốn tìm.
Bảo Châu sợ hết hồn, "Tiểu thư đừng bướng bỉnh, làm dơ hết y phục và giày mới đó."
"Đừng lắm mồm." Phượng Loan mắng một câu sau giao phó nói: "Các ngươi ra ngồi gần đình Lục Y, nếu có người tình cờ bắt gặp, thì nói đang ngồi chờ ta ra hoa viên hái hoa."
Sau đó không để ý Bảo Châu trợn tròn mắt, cúi lưng chui vào.
Phượng Loan nhấc váy, rón ra rón rén từ hang nhỏ tiến vào sân sau Hải Đường Xuân viện, dọc theo chân tường, dưới bóng cây che khuất một đường đi thẳng tới bên cửa sổ, lặng lẽ đứng nghe ngóng.
Nàng luôn cảm thấy kỳ quái, không lý do gì mẫu thân lại không ngủ trên giường.
Bởi vì bên trong màn không có ai, vì thế Chân ma ma mới không dám để mình xốc lên xem? Nhưng nếu mẫu thân không ở trên giường, thì ở nơi nào? Lẽ nào đi ra ngoài rồi?
Mình trước tiên rời đi khỏi tầm mắt của Chân ma ma, nàng vừa buông lỏng, không chắc sẽ cùng Minh Châu, Triêu Lộ nói chuyện, nhưng là..., tại sao bên trong một chút tiếng động đều không có?
Không đúng, không đúng! Chân ma ma và Minh Châu, Triêu Lộ đều ở trong phòng, mẫu thân đi ra ngoài, vậy bên người không phải không có người hầu hạ sao? Vậy thì mẫu thân còn ở trong phòng? Nếu là vậy tại sao Chân ma ma sợ mình xốc màn lên? Bản thân như vướng vào sương mù mâu thuẫn, quanh quẩn không giải được.
Phượng Loan đứng ở góc tường dưới tàng cây cũng không dễ chịu, nơi này ẩm thấp, không có gì ngăn mấy con muỗi, thỉnh thoảng lại bị chúng đốt một cái, thật là ngứa, phiền phức vô cùng.
Đợi thêm nửa ngày vẫn không có động tĩnh, trong lòng thất vọng, liền muốn thôi quên đi.
Như vậy không được, mình cứ trở lại trực tiếp xốc màn lên xác nhận, liền biết mẫu thân có hay không ở trong phòng rồi.
Đang muốn đi, bên trong bỗng truyền đến một loạt tiếng động.
Là giọng nói của Chân ma ma, "Phu nhân." Nàng thấp giọng nói: "Vừa nãy tiểu thư đã tới, nhất định phải gặp người, nô tỳ khuyên can đủ đường đều không khuyên nổi nàng, không có cách nào đành kéo nàng ra ngoài. Chờ chút đến giờ cơm tối, tiểu thư còn muốn qua lại đây, dù sao phu nhân cũng nên cẩn thận, chỉ nói buổi chiều ăn không tiêu, khó chịu rất lâu mới ngủ được."
---- Chân ma ma chỉ mẫu thân nói dối!
Phượng Loan hoảng sợ.
Càng kinh ngạc chính là, không phải lúc nãy mẫu thân ở trong phòng sao? Vừa nãy là ngủ thiếp đi? Cho dù là vậy, Chân ma ma cần gì ngăn mình lại, không chịu để mình nhìn xem.
Tiếp đó, nàng lại nghe mẫu thân nói: "Được rồi, lần tới trực tiếp ngăn nàng không cho tiến vào là được."
Phượng Loan thật bị uất nghẹn, mẫu thân là có ý gì? Nàng chỉ ngủ một giấc, mình ngay cả xem cũng không thể xem, còn trực tiếp để hạ nhân ngăn mình lại, không cho phép vào? Bản thân không nhịn được có chút giận hờn, mình cũng không phải người ngoài kiếm tới mà.
Nàng cảm thấy thật bực tức, đang tính quay đầu bỏ đi.
Lại nghe Chân ma ma thở dài nói: "Những tháng ngày lén lén lút lút này, rốt cuộc..., muốn đến khi nào đây?" Giọng điệu muốn nói lại thôi, "Phu nhân, người vẫn nên khuyên người kia ít gặp mặt đi."
Trong lòng Phượng Loan bất chợt hồi hộp, như bị người tạt một chậu nước lạnh, rét lạnh thấu tim!
Có ý gì? Lời nói kia của Chân ma ma là có ý gì?
Nói là..., mẫu thân của nàng, sau lưng phụ thân lén gặp người khác? Mẫu thân là...đang vụng trộm? Trong lòng bỗng chốc trào lên trận dơ bẩn chán ghét, muốn phun ra mà không được.
Lại sợ vừa nãy mình nghe nhầm, vội vàng vểnh tai lên.
"Người kia muốn gặp, ta có thể làm gì?" Trong giọng nói Chân thị có mấy phần uể oải bất đắc dĩ, nhưng càng thêm lười biếng thờ ơ, tự giễu nói: "Vả lại, người như ta..., chết rồi sẽ phải xuống địa ngục, khi còn sống vì sao không để cho mình vui vẻ một chút? Được rồi, ngươi đừng khuyên nữa."
---- quả nhiên là sự thật?! Thật sự!
Phượng Loan muốn nhảy lên cho mẫu thân một cái tát vào mặt, hỏi nàng một câu, "Người lén lút vụng trộm sau lưng trượng phu, có nghĩ tới con gái và trượng phu hay không? Nếu bị phát hiện, mọi người còn mặt mũi nào nữa?" Nhưng cuối cùng một chút động tĩnh cũng không dám gây ra, cả người run rẩy liên tục, cắn răng lặng lẽ chui ra khỏi hang nhỏ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Dâu Hoàng Gia
Chương 8: Ngoài ý muốn
Chương 8: Ngoài ý muốn