Ngày mùng 1 tháng 6, Hoàng Đế làm lễ bái thiên địa, sau đó vái lạy chư thần, hạ chỉ cho Anh Thân Vương dẫn tam quân tướng sĩ xuất chinh. Cờ mao* tung bay, trong tiếng chiêng trống náo nhiệt, Anh Thân Vương giục ngựa lãnh binh dẫn đầu, đi theo phía sau là cả đoàn quân lính đen kịt, từng hàng người dài, từ trong lớp bụi bay cuồn cuộn đi xa.
*Cờ mao là cờ có cắm lông đuôi con bò tót vào cán
Dân chúng ở kinh thành đối với lần này triều đình xuất chinh chiến đánh Tây Lương, đều thấy rất thoải mái, cho rằng triều đình nhất định đại thắng.
Còn Phượng Loan là lo âu và bất an.
Xác thực Tây Lương chính là một loại bệnh ghẻ, không đáng để lo, nhưng đối với Hoàng Đế mà nói, Anh Thân Vương là loại thần tử xương cốt cứng rắn, cũng là tâm phúc đại họa! Ở kinh thành Anh Thân Vương quyền thế ngất trời, lại có mấy gia tộc lớn giúp đỡ, Hoàng Đế không tiện động vào, cho nên mới cho hắn tìm một cơ hội, cơ hội 'Thông địch bán nước"!
Cho dù kiếp này Anh Thân Vương có phòng bị trước, nhưng Hoàng Đế ra một chiêu không thành, chẳng lẽ là sẽ không nghĩ đến chiêu khác? Đứng ở góc độ của Hoàng Đế mà nói, là tuyệt đối sẽ không để Anh Thân Vương lại lập chiến công hiển hách, sau đó hồi kinh để ông ngột ngạt, phải thừa dịp thần tử ở bên ngoài, tìm một cơ hội đập chết mới yên tâm.
Việc phiền toái này tạm thời nguy hiểm.
Mà trước mắt, Anh Thân Vương đã lãnh binh ra khỏi thành, Đại Bá Phụ bên kia, vẫn chưa thấy có an bài gì đặc biệt, Phượng gia vẫn như cũ, ---- nếu đại bá đã nói không để Phượng gia theo chịu chết, rốt cuộc là sắp xếp như thế nào? Không hỏi rõ ràng, bản thân mình thật sự ngủ không yên ổn.
Phượng Loan quyết định lại đi tìm Đại Bá Phụ, để hỏi rõ ràng.
"Tiểu thư, tiểu thư! Không tốt rồi." Thiến Hương hoang mang hoảng loạn từ bên ngoài chạy vào, sắc mặt nàng trắng bệch, như bị dọa mất hồn, lắp bắp nói: "Thái Phu nhân..., Thái Phu nhân ăn đồ, bị măc nghẹn, hiện tại ngất xỉu rồi, nghe nói không tốt lắm..."
Sao lại thế này? Phượng Loan lắp bắp kinh hãi, kiếp trước cũng không có việc này xảy ra.
Vội vàng đuổi tới phòng chính, mới biết được là vì Phượng Thái Phu nhân nhất thời thèm ăn, sau giữa trưa muốn một chén bánh trôi hạt mè nhân táo, vừa ngọt vừa dính dính mềm mềm, kết quả nhất thời không cẩn thận kẹt ở cuống họng. Thái Phu nhân bị nghẹn, cả mặt biến thành tím tái, ném bỏ chén chè, liều mạng đứng lên ho dữ dội.
Bọn nha hoàn sợ tới mức cuống quít chạy lại đấm lưng, xoa ngực, bưng trà đưa nước.
Nhưng vẫn không ho ra được.
Cuối cùng vẫn là một đại nha hoàn lớn gan, đưa tay ra, móc vào trong cổ họng Thái Phu nhân, cuối cùng lấy ra được viên bánh trôi chết tiệt. Nhưng bởi vì nghẹn thời gian quá lâu, nhịn gần chết, hơn nữa Thái Phu nhân là người đã có tuổi, bị giày vò như vậy, liền nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh.
Giờ khắc này, trong phòng người đứng vây thành một vòng.
Trừ bỏ Phượng Uyên và Phượng Thế Triêu còn ở Lại bộ, chưa kịp trở về, tất cả người còn lại của Phượng gia đều đến đông đủ. Phượng Thái Phu nhân nằm mê man ở trên giường, Nhị Lão Gia Phượng Trạch bi thương ngồi bên giường, Đại phu nhân, Phượng đại nãi nãi vội vàng phân phó bọn nha hoàn, Chân thị ngồi bên cạnh uống trà, Cung di nương và Phượng Trinh Nương, Phượng Thế Kiệt quy củ đứng ở một bên.
Vài người con khác của Phượng gia đứng ở bình phong, lôi kéo đại phu hỏi.
Tinh Bão Nguyệt các của Phượng Loan nằm xa nhất, nên nàng là người đến cuối cùng. Phượng Loan tiến lên chào hỏi, sau đó đến bên cạnh mẫu thân yên lặng ngồi xuống, trong lòng vẫn suy nghĩ, thật sự kỳ quái, kiếp trước tổ mẫu không có trải qua hôn mê bất tỉnh. Chẳng lẽ bởi vì mình trọng sinh, thay đổi nhiều chuyện, cho nên liên lụy ảnh hưởng tới tổ mẫu?
Đang lúc nghĩ mãi mà không ra, chợt nghe bên ngoài có người hô: "Mẫu thân, mẫu thân..." Đại lão gia Phượng Uyên nghiêng ngả lảo đảo bước nhanh vào, nhất thời không đề phòng, bị bậc cửa làm vấp té xuống!
"Lão gia!" Đại phu nhân thấy thế kinh hô, vội vàng tiến lên.
Phượng Uyên ngã đập hẳn mặt xuống đất, khi được người nâng dậy, trên trán bị trầy xước lớp da mỏng, ông khoát tay nói: "Không sao, không sao." Ngoài miệng vừa nói như vậy, dưới chân vừa động, lại "Ui" một tiếng, "Không được, hình như trẹo chân rồi."
Mấy người con đỡ phụ thân ngồi xuống ghế, vừa vặn đại phu vẫn ở đây nên tới khám, kết quả thật đúng là chân bị trẹo rồi. Đại phu lắc lắc đầu, thở dài: "Lão gia bị trật gân chân, chân sẽ bị sưng lên, không đến mười ngày nửa tháng, thì khó mà khỏi hẳn."
Phượng Uyên nhíu mày, "Ngươi viết ra toa thuốc đi."
Vẻ mặt Đại phu nhân giống như cảm thấy xui xẻo, oán giận nói: "Sao chuyện lại như vậy? Chân lão gia cũng bị trẹo."
******
Cái gọi là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Không đến nửa ngày thời gian, khắp kinh thành đều nghe nói chuyện xui xẻo của Phượng gia. Đầu tiên là Thái Phu nhân ăn bánh trôi bị nghẹn đến hôn mê bất tỉnh, tiếp theo là Phượng Đại lão gia vội vã thăm hỏi bệnh tình của mẫu thân, thế nhưng ở nhà bị té trẹo chân.
Ngày hôm sau, ma ma ở Phượng gia phân công lĩnh mệnh đi tới Mục gia và Vương gia, nhất trí mở miệng nói: "Tình hình Thái Phu nhân nhà chúng ta có chút không được, không biết sẽ kéo dài tới bao lâu, vạn nhất xảy ra tang sự, tuổi thanh xuân của tiểu thư sợ là bị trì hoãn. Cho nên lão gia và phu nhân chúng ta đã thương nghị qua, không bằng định ra hôn kỳ sớm một chút, kết hợp hai việc vui lại làm một cái xung hỉ, không chừng bệnh của Thái Phu nhân cũng nhờ vậy mà tốt hơn."
Vương gia còn nói được, hôn sự này vốn là nhà họ trèo cao Phượng gia, thật vất vả mới cùng Phượng gia kết thân, nghe nói vì Thái Phu nhân sẽ định hôn kỳ sớm hơn, không nói hai lời liền đáp ứng.
Nhưng bên Mục gia có vẻ khó chơi.
Mục phu nhân tức giận đến không xong, sau khi đuổi ma ma Phượng gia trở về, ở trong phòng phát cáu, "Chẳng lẽ Nhu Gia của ta để cho bọn họ dùng làm xung hỉ? Vốn gả Nhu Gia qua đó, ta đã không bằng lòng, hiện tại lại còn muốn định hôn kỳ sớm! Rồi còn muốn cùng cái Vương gia sa cơ thất thế kia lần lượt trước sau làm, ta..., ta không thể nuốt trôi cơn giận này!"
Mục phu nhân vẫn im lặng không đáp ứng, cách hai ba ngày ma ma Phượng gia lại tới cửa để van cầu.
Tuy rằng tính tình Mục phu nhân cao ngạo, nhưng không thể đem người của Phượng gia đuổi ra ngoài, dù sao làm mất mặt người nhà mẹ đẻ, cũng là làm mất mặt mũi của chính mình. Cho nên cố nhịn xuống sự bực bội, tức giận đến đau ngực, qua vài ngày, ngay cả bên Đoan Vương phủ cũng nghe nói.
Bởi vì Đoan Vương phi đang có thai, không tiện đi ra ngoài, nên đặc biệt sai người mời mẫu thân đi qua nói chuyện.
Mục phu nhân vừa vào cửa, liền nói ngay: "Là ai không hiểu chuyện như vậy? Nương nương đang mang thai, lại còn để người biết cho phiền lòng? Thật sự không có quy củ mà."
"Trước mắt khắp kinh thành đều nghe nói, sao con không biết được?" Đoan Vương phi mỉm cười nói.
Hôm qua đi dạo hoa viên, rốt cuộc là tiểu nha hoàn vô tâm nói huyên thuyên, hay bị người xúi giục, cố ý muốn bản thân mình phiền lòng, thật đúng là khó mà nói. Còn người sau lưng là ai... Lý thị? Hay Lục thị? Thôi, về sau từ từ tra ra cũng được.
Mình không đáng vì các nàng mà tức giận, miễn cho người ở giữa đạt được quỷ kế, thương tổn đến thai khí sẽ không tốt.
Mục phu nhân đang tức giận, không có nghĩ nhiều, chỉ mắng vài câu, "Nô tài bên dưới quá lắm mồm rồi." Lại khuyên đại nữ nhi, "Nương nương, người phải dưỡng thai, tuyệt đối đừng cùng với các nàng chắp nhặt để bị động thai khí."
"Con biết." Đoan Vương phi cười gật đầu, không muốn nói nhiều về vấn đề này, ngược lại nói: "Việc hôn sự với Phượng gia, mẫu thân vẫn là đừng quá cố chấp."
Nói đến đây, trong lòng Mục phu nhân nhất thời cảm thấy khó chịu, "Là bọn họ khinh người quá đáng! Vốn Nhu Gia gả đi, là bọn họ chiếm được tiện nghi, thế nhưng..., còn muốn Nhu Gia đi xung hỉ? Qúa khi dễ người ta rồi."
Đoan Vương phi lại thản nhiên nói: "Dù sao Phượng gia Thái Phu nhân tình hình không được, vội vã muốn thấy cháu dâu, cũng là nhân chi thường tình." Nàng khuyên nhủ: "Nhu Gia muốn gả đi Phượng gia làm thê tử, hiếu thuận tổ mẫu, vốn là cháu dâu ưng thuận tận tâm, tội gì mẫu thân làm nàng khó xử? Còn nữa, dù sao Thái Phu nhân là một kế mẫu, mẫu thân lại gay gắt như vậy, chỉ sợ mang tiếng 'bất hiếu', nghe không hay đâu."
"Chẳng lẽ muốn ta nín thở rồi ngậm luôn miệng?" Mục phu nhân trầm mặt.
Mặc dù Đoan Vương phi là con gái của bà, nhưng làm con dâu Hoàng thất, khắp nơi đều là địa phương gai góc, tính tình không kiêu ngạo như vậy giống mẫu thân, ôn nhu khuyên nhủ: "Mẫu thân cần gì phải giận dỗi? Nếu hôn sự đã định tới đây rồi, Nhu Gia sớm một chút gả đi, và gả trễ có khác nhau lớn bao nhiêu? Không bằng theo ý tứ của nhà chồng, vui vui vẻ vẻ gả đi, ít nhất được cái tiếng hiếu kính tổ mẫu, tóm lại là chuyện tốt nha."
Mục phu nhân tìm không ra lý do để phản bác, nhưng chính là uất ức, lại oán hận, "Không biết Phượng lão nhị cho Nhu Gia uống thứ gì? Làm Nhu Gia khóc hô không phải hắn không lấy chồng!" Không khỏi thấy thương tâm, "Ta đem nàng nâng niu trong lòng bàn tay mười mấy năm nuôi lớn, giống như bảo bối, nàng cư nhiên đem bản thân mình cho dư luận xôn xao, không thể không gả tới Phượng gia..."
"Mẫu thân." Đoan Vương phi đưa khăn tay tới, khẽ thở dài: "Nhu Gia gả đi Phượng gia kỳ thật không sai." Ánh mắt nàng lóe lên sự ảm đạm mờ nhạt, "Vương Phi nương nương rất dễ nghe, làm Vương Phi...cũng đẹp như thế."
Ánh mắt của nàng, lẳng lặng dừng ở chiếc bình mỹ nhân trên bệ cửa sổ.
Có một chút ưu sầu và oán giận.
Mục phu nhân trước còn căm giận không thôi, giờ nghe nữ nhi nói có vẻ không đúng lắm, ngẩng đầu hỏi: "Làm sao... Có phải Đoan Vương Điện hạ đối đãi với người không tốt hay không?" Chợt nhận ra bản thân mình nói lỡ, vội vàng sửa miệng, "Là trong phủ thị thiếp nào khiến người khó chịu? Người nói đi, nương nghĩ biện pháp cho người."
"Không có, Điện hạ đối đãi với con tốt vô cùng." Đoan Vương phi rất nhanh giấu đi cảm xúc, mỉm cười nói: "Chính là hoàng thượng nhiều con, Vương Phi cũng nhiều, có thể làm Vương Phi, ai mà không đem cô nương xuất chúng trong nhà ra? Nhóm tỷ muội bạn dâu của con không ai là nhân vật đơn giản." Nàng không dấu vết chuyển đề tài, "Tính tình Nhu Gia đơn giản, cũng không thích hợp đi con đường vất vả như vậy, nàng gả tới Phượng gia, gả cho biểu ca của mình, trải qua cuộc sống đơn giản là điều tốt vô cùng."
Mục phu nhân bị nữ nhi khuyên không còn tức giận, bất đắc dĩ nói: "Lời Nương nương nói cũng không phải là không có đạo lý."
Đoan Vương phi uống một ngụm nước mật ong để thấm giọng, "Cho nên, mẫu thân trở về rồi đáp lại đi." Nàng đưa tay đặt lên bụng, nhẹ nhàng vuốt ve, "Về phần con bên này, rất tốt..., nếu thai này là con trai thì càng tốt hơn."
---- trong vương phủ còn không có con trai.
Lực chú ý của Mục phu nhân bị dời đi, nhìn về phía bụng của nữ nhi, nở nụ cười, "Thai này bụng người nhọn, nhất định là con trai!" Càng nói càng là vui mừng, "Sinh ra sẽ là trưởng tử trong Vương phủ rồi."
Đoan Vương phi mỉm cười, "Vậy thì mượn lời chúc lành của mẫu thân."
******
Đến buổi chiều, Tiêu Đạc từ bên ngoài trở về.
Biết được nhạc mẫu đã tới, buột miệng hỏi một câu, "Vì việc hôn sự của Phượng gia và Mục gia?"
"Dạ." Đoan Vương phi thẹn đỏ mặt, thay mẫu thân che lấp nói: "Ở nhà Nhu Gia là tiểu nữ nhi được nuông chiều từ bé, mẫu thân thương yêu nhất, nên luyến tiếc cho muội muội gả sớm, có chút không nỡ." Vừa cười cười, "Bất quá ta và mẫu thân nói rồi, Phượng gia không thể so với nhà khác, vốn là thân thích, Nhu Gia sớm gả đi cũng không vấn đề, dù sao về sau vẫn thường có thể gặp mặt. Mặc dù mẫu thân không nỡ, nhưng thân mình Thái Phu nhân không khỏe, nên đồng tình gật đầu."
Tiêu Đạc đối với nhạc mẫu của mình, vẫn có thể hiểu rõ, biết tính tình bà kiêu ngạo. Phần lớn là Mục phu nhân cảm thấy Phượng gia định hôn kỳ trước thời hạn, lại là vội vàng xung hỉ, tiếp đón nữ nhi mình không được chu đáo. Cảm thấy không khỏi lắc đầu, nữ nhân nha, chính là thích so đo mấy chuyện vụn vặt, thật là không thú vị chút nào.
Giương mắt nhìn Vương Phi của mình.
Cũng may tính tình nàng dịu dàng rộng lượng, không giống với tính tình tính toán chi li của nhạc mẫu.
"Bên ngoài thế nào rồi?" Đoan Vương phi mỉm cười hỏi.
"Hoàn hảo." Tiêu Đạc nghĩ đến đại sự phát sinh gần đây, Anh Thân Vương xuất chinh, nên tránh đem vinh quang trở về, chẳng qua ông ta đã là dưới một người trên vạn người, phụ hoàng nên phong thưởng như thế nào đây? Lại nói tiếp, phụ hoàng không nên để Anh Thân Vương xuất chinh, phương diện này..., luôn cảm thấy rõ ràng có hơi quái dị.
Chính là lòng vua khó dò, các thần tử, các con cũng không phỏng đoán bừa bãi được.
Đoan Vương phi thấy trượng phu trầm mặc không nói, thì muốn tìm đề tài đánh vỡ sự yên lặng giữa phu thê, "Kỳ thật thì, Nhu Gia sớm đã muốn gả tới Phượng gia." Nàng hé miệng cười, "Thuở nhỏ Nhu Gia và Phượng gia Nhị biểu muội quen biết, hai người hận không thể ăn chung chén cơm, ngủ chung một giường, bây giờ thành cô tẩu (gọi chung con gái và con dâu) là có thể gặp nhau mỗi ngày."
Tiêu Đạc hoàn hồn ngẩn ra, gật gật đầu, "Ừ."
Bị Vương Phi nhắc tới, không khỏi lại nghĩ tới ý niệm không được kia, làm cho trong lòng mình tiếc hận Phượng nhị tiểu thư, nếu ngày đó ở Phượng gia không gặp qua nàng thì tốt rồi. Thấy được, kinh diễm, liền như có cái lông chim trong lòng, thỉnh thoảng lướt nhẹ qua, ngưa ngứa, cố tình với không tới gãi không đến.
"Vương Gia." Đoan Vương phi ho khan một cái, "Ta nói chuyện nữ nhi thật nhàm chán, nếu người không thích nghe thì thôi."
Tiêu Đạc ngước mắt, "Không có, tốt vô cùng." Hắn không có nói tiếp đề tài của thê tử, chỉ ngồi thêm chốc lát, nhân tiện nói: "Ngươi là phụ nữ có mang, sớm đi nghĩ đi, sáng mai ta trở lại thăm ngươi."
Đoan Vương phi chậm rãi đứng dậy, đưa tiễn nói: "Vương Gia đi thong thả."
Nàng nhìn theo bóng dáng cao lớn, có một chút mù mịt, giống như..., hai lần mình nhắc tới Phượng gia biểu muội, Vương Gia đều có vẻ hoảng hốt xuất thần. Nhưng Vương Gia cũng chưa từng gặp nàng ta, thì nhớ mong gì chứ?"
Ôi... là bản thân mình đa tâm đi.
"Vương Phi." Không lâu sau, đại nha hoàn bên ngoài bước nhanh vào, thấp giọng cười nói: "Vương Gia đi ra liền rẽ phải, qua khỏi núi giả, dẫn người hướng tới Ngô Trúc U Cư bên kia."
Ngô Trúc U Cư là thư phòng của Tiêu Đạc.
"Ừ." Khí sắc Đoan Vương phi lập tức hồng hào, sáng bóng hơn, nàng tựa đầu nhổ xuống trâm phượng nặng trịch, kêu nha hoàn lại hầu hạ, "Ta muốn đi ngủ sớm một chút." tay vuốt ve bụng, khẽ than, sinh dưỡng một đứa bé thật sự rất tốn thời gian.
Sớm một chút sanh xong đứa nhỏ, mới có thể một lần nữa đem trượng phu giữ bên cạnh mình.
******
Bởi vì rốt cuộc Mục phu nhân cũng đồng ý, ngày tốt của Mục gia và Vương gia được quyết định rất nhanh.
Ngày hoàng đạo của Nhị gia Phượng Thế Ngọc và Nhu Gia là ngày mùng 8 tháng 6. Tam gia Phượng Thế Đạt và Vương gia tiểu thư theo quy cũ sẽ tránh ca ca và tẩu tẩu (chị dâu) vài ngày, chọn ngày 16 giữa tháng sáu.
Cái gọi là song hỉ lâm môn, cũng không thể thật sự thành thân cùng một ngày.
Nếu vậy, khách khứa thân thích hai bên sẽ không ngồi được, còn chồng chéo lộn xộn lẫn nhau, đến lúc đó kêu người ta phải ngồi bàn bên nào? Nói sao cũng quá loạn, không thể làm như vậy, miễn cho khiến hai vị tân nương tử bị ủy khuất.
Ngày mùng 8 tháng 6, Phượng gia và Mục gia đều trở nên tưng bừng náo nhiệt.
Vốn Mục phu nhân muốn đem nữ nhi gả đi phủ Tương Thân Vương, đồ cưới là không cần phải nói, từ lúc Mục Nhu Gia còn nhỏ đã bắt đầu mua sắm. Chỉ so với năm đó gả Đoan Vương phi ít một chút thôi, tỏ vẻ Mục Nhu Gia kính trọng Vương Phi nương nương, ý là không dám vượt trên tỷ tỷ.
Một trăm lẽ tám thùng đồ cưới, mỗi một người khiêng đều có điệu bộ như nặng trình trình, chật cứng.
Nghi Tần Nương nương trong cung ban cho một đôi Ngọc Như Ý, hai vị tỷ tỷ của Mục Nhu Gia, Đoan Vương phi và Nghiễm Xương Hầu phu nhân lại hào phóng, một người tặng muội muội đồ cưới, gom lại thành một trăm mười thùng. Ngày Mục Nhu Gia xuất giá, phía trước đồ cưới đều vào Phượng gia phủ Phụng Quốc Công, mặt sau... còn tại Mục gia phủ Lí Quốc Công cũng chưa có đi ra hết.
Thời điểm đón dâu, Phượng Thế Ngọc cưỡi con ngựa cao to tới đón tân nương tử, Mục gia càng phi thường náo nhiệt.
Hai vị tẩu tẩu, bốn vị đường tẩu của Mục Nhu Gia, mỗi người dẫn theo một cái rương hồng bao (giống bao lì xì) chờ ở cửa nội sảnh, chỉ cần là người thân Phượng gia báo danh tới đón, tới một người, cho nha hoàn khen thưởng một đại hồng bao.
Một bao mười lạng ngân phiếu, sáu cái chính là 60 lượng bạc, nhưng làm người đón dâu vui mừng như điên.
Mai sau có người lén tính toán một chút, không nói những cái khác, chỉ là hôm đó vài vị mợ chủ của Mục gia phái hồng bao, cộng lại phải ngàn lượng bạc đây! Ai ya, đủ cho nhà nghèo người ta gả hai khuê nữ rồi.
Tin tức rơi vào trong tai người Vương gia, Vương phu nhân chạy nhanh tới gặp con gái, "Tuy rằng tổ tiên nhà chúng ta trải qua vinh quang, hiện nay cũng là không đáng chú ý rồi. Nhị tẩu con xuất thân từ Mục gia phủ Lí Quốc Công, con so ra kém hơn. Về sau gả đi, tuyệt đối không cần cùng nàng tranh chấp, lo hiếu kính cha mẹ chồng cho tốt, kính trọng nhóm tẩu tẩu, trải qua cuộc sống tốt đẹp là được rồi."
Vương gia tiểu thư mềm mại nhu thuận đáp: "Nương, nữ nhi nhớ rõ."
Vương phu nhân thở dài nói: "Ta vốn không coi trọng hôn sự này, tề đại phi ngẫu*, còn nghe nói Phượng tam gia có chút nóng tính, sợ con gả đi chịu khổ." Sờ sờ đầu nữ nhi, "Thiên ca ca ngươi ý đồ sự nghiệp quá lớn, một lòng muốn gây dựng lại vinh quanh cho Vương gia, cố ý muốn kết hôn sự này, ôi..., nhưng khiến con vất vả rồi."
*ý nói không phù hợp gả cho gia đình cao quý.
Lời nói này, đã nói đúng tới sự buồn phiền lo lắng của Vương gia tiểu thư.
Nào có biết gả đi lại là tình trạng khác biệt.
Tân hôn đêm đó, trượng phu Phượng Thế Đạt có hơi thô lỗ, khiến bản thân nàng chịu khổ sở, nhưng trừ bỏ điểm ấy, tạm thời không nhìn ra tật xấu khác. Ngày kế gặp qua cha mẹ chồng, đều có vẻ mặt ôn hòa đối với mình, hai vị chị dâu, một đoan trang, một hoạt bát thú vị, nhìn cũng là người dễ chung đụng.
Tiểu thúc tử (em trai của chồng) tuổi còn nhỏ, chỉ là một đứa bé, lấy bạc hoặc kẹo dụ dỗ là được rồi.
Đến buổi chiều, lúc Phượng Tam Nãi nãi đi nhận thân, trước dập đầu với tổ mẫu, sau đó nhìn thấy người của Nhị phòng Phượng gia.
Phượng Nhị Lão Gia bệnh tật, nói mấy câu, rồi kêu người ta nâng trở về.
Phượng Nhị phu nhân khiến người ta không dời nổi mắt, ---- áo gấm cẩm tú thêu hoa văn vải hồng, phối với váy dài mẫu đơn yên vân uốn lượn, trên đầu châu ngọc vờn quanh, trên người ngọc bội leng keng. Trang điểm xa hoa phức tạp, nếu là người bình thường mặc nhất định không thích hợp, nhưng nàng tướng mạo xinh đẹp tuyệt sắc, khiến nàng nổi bật, ánh sáng rực rỡ lưu chuyển không chừng.
Giống như Phi Tiên tử trong lời kịch đi ra, không một chỗ nào không đẹp.
Liền ngay cả Phượng Nhị tiểu thư bên cạnh mắt ngọc mày ngài, mi mục như họa, đứng bên cạnh mẫu thân nàng, có vẻ nhẹ nhàng thanh lịch hơn, ngược lại làm nền cho Phượng Nhị phu nhân.
Về phần Cung di nương bên cạnh và đám người Phượng Tam tiểu thư, thì lại càng không đáng giá nhắc tới.
"Hôm nay ta ước chừng là làm thím rồi." Chân thị sai nha hoàn cầm lễ gặp mặt đi ra, dịu dàng cười nói: "Mỗi lần có thêm vãn bối, khiến cho ta cảm giác mình già đi vài phần, không thể sánh bằng các người thanh niên rồi."
Phượng Tam Nãi nãi kinh sợ nhận này nọ, vội nói: "Nhị thẩm sáng chói, người bên ngoài..., người bên ngoài làm sao so sánh được?" Nàng là con dâu mới, nói nhiều vài câu thì bắt đầu đỏ mặt, "Ta, ta..."
Phượng Loan nghĩ vị này chính là tẩu tẩu kiếp trước chết oan uổng, không khỏi thương tiếc nhiều hơn, thấy nàng giờ phút này vô cùng, quẫn bách, liền đáp lời giải vây nói: "Tam tẩu, trên đầu tẩu cài trâm dài chi bích tỳ thạch rất đẹp, không biết là từ cửa hàng nào vậy?" Từ từ trò chuyện, nói trang sức đến nói sang chuyện khác, "Lần khác ta cũng đi xem thử..."
"Ta cũng phải đi!" Mục Nhu Gia đã vào cửa nhiều ngày, hơn nữa từ nhỏ hay tới Phượng gia, rất là quen thuộc, cười khanh khách hứng thú họp lại nói: "Thứ tốt đương nhiên ta phải trộm xem một chút, không thể chỉ tiện nghi cho ngươi."
Phượng Tam Nãi nãi tuy rằng ngượng ngùng khẩn trương, nhưng trong lòng vẫn là hiểu, Tiểu Cô Tử và chị dâu đều là tiểu thư nhà quan lớn, làm sao để ý cây trâm của mình? Bất quá giúp giải vây thôi.
Mang theo ba phần cảm kích, và không khí bạn cùng lứa tuổi hợp ý, rất nhanh đã cùng nhau tán gẫu.
Phượng Đại nãi nãi ở bên cạnh cười nói: "Hay, hay, mấy người các ngươi hợp lại nói với nhau được rồi." Kéo Phượng Trinh Nương, "Đáng thương cho hai chúng ta ngây ngốc, lại thành thật, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện thôi."
Phượng Trinh Nương mỉm cười, không nói.
Mục Nhu Gia quay đầu chạy nhanh tới, đi lên kéo các nàng, "Đến đây, các người lại đây." Từ nhỏ nàng đã ở Phượng gia thân quen, cũng không mới lạ, dĩ nhiên đứng lên an bài, "Chờ qua thêm vài ngày, chúng ta cùng ra ngoài dạo chơi cho vui."
Chân thị chen miệng nói: "Các ngươi đi chơi, ta cũng đi."
Trong lòng nàng luôn thích đi chơi đây đó, cũng không kiêng kị trưởng bối vãn bối, chỉ muốn tìm việc vui.
Dù sao trượng phu đã như vậy, như thế nào vui cười, không phải vui cười đây? Giống oán phụ lấy nước mắt rửa mặt, sống uổng năm tháng hao phí thời gian, bản thân mình nhưng là học không đến, càng sẽ không ngốc đến thành cái loại tình trạng này.
"Tốt tốt, Nhị thẩm cũng đi." Mục Nhu Gia xưa nay thích Chân thị biết trang điểm, cao hứng nói: "Chúng ta năm cô tẩu và Nhị thẩm, chỉ là chủ tử có sáu chiếc xe ngựa, còn bọn nha hoàn..." Nàng xòe tay tính, "Không đúng, không đúng, ta muốn cùng Tiểu Loan ngồi một chiếc, ừ..., dù sao cũng phải chừng mười chiếc xe ngựa đi."
Người Vương gia rất thưa thớt, còn đang sa sút, lúc Phượng Tam Nãi nãi là tiểu thư ở trong nhà, nào có gặp qua loại ra cửa náo nhiệt phô trương như vậy? Lúc này vui vẻ nói: "Thật có ý tứ, vừa nghe đã rất là uy phong rồi."
Phượng Loan cười nói: "Nghe ý các ngươi, chúng ta đúng là ỷ vào người đông thế mạnh, cùng ra ngoài đánh nhau đây."
Chọc cho mọi người cười.
Phượng đại nãi nãi cũng bật cười theo, cảm thấy có một loại suy nghĩ.
Vốn mẹ chồng đã nói với mình tốt lắm, muốn cưới đường muội vào đây, làm Nhị đệ tức (con dâu), không nghĩ tới đột nhiên thay đổi chủ ý cưới Mục thị, ---- ngẫm lại nàng ta thành thân gây tiếng động lớn ngất trời còn phô trương, đoán rằng mẹ chồng là không bỏ xuống được số đồ cưới phong phú, bản thân mình là Đại tẩu, làm sao so sánh được? Sau này nếu như bị người khác đem ra so, không biết phải để mặt mũi ở đâu, mắc cở chết người.
Trước mắt nhìn thê tử của lão Tam là ngây thơ, tạm thời xuất thân không hiển hách, như vậy có thể mượn sức một chút.
Bản thân mình chỉ có cùng thê tử lão Tam liên hợp lại, mới có thể ép được Mục thị. Nếu không Mục thị đem thê tử lão Tam kéo tới, còn có Tiểu Cô Tử (cô em chồng) trợ giúp, mình làm sao còn có thể đi lại từ trên xuống dưới trong nhà họ Phượng? Nhịn không được trong lòng cảm khái, bản thân mình là con dâu trưởng đại phòng Phượng gia. Là Đại tẩu, bây giờ bắt tay vào làm cũng thật khó nha.
******
Phượng Loan trở về Tinh Bão Nguyệt các, tâm sự nặng nề.
Không phải nàng để ý đến tính toán nhỏ nhặt của Đại đường tẩu, mà là trong lòng cảm thấy quỷ dị không nói lên lời, ---- thời gian tổ mẫu bị bánh trôi làm mắc nghẹn, thật sự là quá trùng hợp.
Người khác không biết nội tình, thoạt nhìn tất nhiên giống như sự việc đơn giản ngoài ý muốn.
Nhưng mình lại cảm thấy càng giống như là có người cố ý gây ra.
Chẳng lẽ đây là..., một bước trong sự 'an bài' của Đại Bá Phụ?
Vốn trước đó còn đang suy nghĩ, cho dù Đại Bá Phụ cùng Mục gia và Vương gia kết thành thân thích, đợi lúc đón dâu, nhanh nhất cũng là hơn một năm sau. Mà lúc ấy, Phượng gia sống hay chết cũng sớm đã kết thúc, Mục Nhu Gia và Vương Thị còn chưa gả vào, mặc dù Phượng gia gặp chuyện không may, nhà các nàng cũng chưa chắc đồng ý vươn tay ra giúp đỡ, thậm chí còn có khả năng hối hôn!
Nhưng bây giờ không giống với lúc trước.
Đột nhiên Tổ mẫu xui xẻo bị mắc nghẹn, hôn mê bất tỉnh, cái gọi là 'vội vã muốn nhìn cháu dâu vào cửa, hớn hở vui mừng', thế nhưng chỉ trong thời gian nửa tháng, đã đem Mục Nhu Gia và Vương Thị cưới vào cửa.
Trong kiếp trước, Mục phu nhân căn bản không quản nữ quyến Phượng gia chết sống.
Nay Mục Nhu Gia làm con dâu Phượng gia, Mục phu nhân nàng..., cũng không thể không quan tâm nữ nhi của mình chứ?
Hiện tại tốt lắm, Mục gia Vương gia đều bị cột vào trên một chiếc thuyền! Tuy nói không thể cam đoan lúc Phượng gia gặp phiền toái, Mục gia và Vương gia sẽ dốc hết sức gia tộc cứu giúp, nhưng bọn họ có hai nữ nhi ở Phượng gia, có lẽ chỉ cần không phải tội diệt môn 'thông đồng với địch phản quốc', họ sẽ luôn ra tay giúp đỡ.
Chiếu theo lòng dạ thâm sâu của Đại Bá Phụ, hẳn là sẽ không làm cho Phượng gia bị liên lụy 'thông đồng với địch phản quốc' chứ?
Như vậy tất cả những thứ này đều là ý trời, hay bởi vì sao?
Phượng Loan không có cách nào khác đi chứng thật suy đoán trong lòng, mơ hồ, cũng không muốn đi chứng thật suy đoán kinh hãi như vậy, chỉ phải tạm thời đặt ở một bên, coi như tổ mẫu trùng hợp không may bị bệnh.
Tiện đà lại nghĩ đến, nếu cùng Mục gia, Vương gia đám hỏi, hình như còn chưa đủ.
Phượng gia cần bứt ra hoàn toàn, tạm thời rời khỏi quan trường, mới có thể tránh né trận mưa rền gió dữ này, như vậy bước tiếp theo, Đại Bá Phụ sẽ làm như thế nào? 'Ý trời' sẽ như thế nào?
Vấn đề này, cả ngày lẫn đêm quấn quýt lấy Phượng Loan làm nàng không thể sống yên ổn.
"Tiểu Loan." Từ ngày Mục Nhu Gia gả vào Phượng gia, liền trở thành khách quen của Tinh Bão Nguyệt các, một ngày ít nhất cũng phải lại đây một lần, nhiều thì hai, ba lần. Bản thân nàng nằm lên giường mỹ nhân, nghiêng ngả nói: "Chán quá! Gần đây Nhị biểu ca luôn làm việc, việc việc, cả ngày không thấy bóng người cho đến tối muộn."
Nàng gả cho người, miệng xưng hô vẫn còn chưa có sửa đổi.
Tạm thời Phượng Loan ngừng suy nghĩ phức tạp, trêu ghẹo nàng nói: "Các ngươi mỗi buổi tối ở cùng một chỗ, còn chưa đủ? Ban ngày cũng muốn tụ lại với nhau cả ngày không chán sao? Nhị ca tốt xấu gì cũng có nhiệm vụ, tuy nói Hồng Lư Tự xem như địa phương thanh nhàn, nhưng đều sẽ có việc, bận bịu này nọ là lẽ thường thôi."
Mục Nhu Gia thầm nói: "Nhưng cũng không có đạo lý cả ngày làm việc? Hơn nữa, Nhị biểu ca ở Hồng Lư Tự làm việc thì thôi, sau khi trở về, hắn còn đi thư phòng của cậu nói chuyện, vừa nói liền nói không hết, nhiều lần hắn trở về ta đều đang ngủ."
Phượng Loan buồn cười nói: "Vậy sao ngươi không chờ thêm một chút?"
Cảm thấy cũng là hiểu được, nhị ca đi tìm Đại Bá Phụ về việc gì đó.
"Ta là muốn chờ hắn nha." Vẻ mặt Mục Nhu Gia buồn bực, "Có lẽ ta lo lắng đến mệt rã rời, khi trời tối đã nghĩ muốn ngủ. Mỗi lần ta chờ chờ, cũng tự nói với bản thân, kiên trì, kiên trì một lát nữa thì tốt rồi." Dùng sức xoa lông mày của mình, "Mí mắt cố tình đánh nhau đến chết, sau đó thì ngủ rồi."
Chết?! Trong đầu Phượng Loan đột nhiên xẹt qua một tia sáng, cảm thấy bắt đầu kinh hãi.
"Nhị biểu ca là liều chết làm việc, còn ta là bị vây chết." Mục Nhu Gia còn nói thầm, hừ hừ nói: "Ban ngày không có thời gian gặp mặt, hai người luôn không đúng dịp, một ngày đều nói không hơn mấy câu..."
Chết! Chết..., mình tựa hồ hiểu được rồi.
Hô hấp Phượng Loan cứng lại, hoàn toàn không hề nghe rõ câu sau nàng ta nói cái gì.
"Này này!" Mục Nhu Gia đập tay lên bàn, nói nửa ngày, cũng không thấy nàng có phản ứng, không vui bảo: "Ngươi rốt cuộc có đang nghe hay không? Tiểu bại hoại, gần đây sao cứ thích thất thần vậy chứ."
Phượng Loan không yên lòng đáp: "Đang nghe, đang nghe."
"Ngươi đang ở đây nói dối..." Mục Nhu Gia bất mãn oán giận, hù dọa nói: "Nếu về sau ngươi gả đi, cô gia nói chuyện mà ngươi không để trong lòng, xem có chê ngươi hay không nha."
Nỗi lòng Phượng Loan lo lắng, cười theo, "Chớ nói nhảm."
"Đáng tiếc." Mục Nhu Gia tỏ ra dáng vẻ thèm nhỏ dãi, tay nhéo nhéo gò má của nàng, "Đáng tiếc ta đã gả cho Nhị ca ngươi, bằng không..., chờ kiếp sau ta đầu thai thành nam nhân sẽ cưới ngươi." Nàng cười hì hì nói: "Chậc chậc, tiểu nương tử như hoa như ngọc được lắm."
Đang nói giỡn, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
"Nhị tiểu thư, nhị nãi nãi." Chỉ nghe bức rèm che 'Rầm' vừa vang, bên ngoài một nha hoàn của phòng chính tiến vào, sắc mặt nàng trắng bệch, "Thái, Thái Phu nhân..., không thở được, vừa mới qua đời rồi."
Tổ mẫu đã chết?! Đầu óc Phượng Loan 'ong' một tiếng nổ tung!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Dâu Hoàng Gia
Chương 21: Diệu chiêu
Chương 21: Diệu chiêu