TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Dâu Hoàng Gia
Chương 50: Phù chính?

Chương 50: Phù chính? (từ thiếp lên làm vợ cả)

Sắc mặt Tiêu Đạc chìm xuống.

Hắn không hề hi vọng, trưởng tử vừa mới sinh ra sẽ không có mẫu thân.

Lưu thái y sợ gánh trách nhiệm, đề nghị: "Một mình hạ quan bắt mạch không đủ chu toàn, không bằng kêu thêm hai người, nhiều đại phu cùng nhau hội chẩn, thương nghị dùng thuốc, đối với chứng bệnh của Vương Phi nương nương cũng có ích."

Làm sao Tiêu Đạc không hiểu được tiểu tâm tư của hắn? Nhưng lúc này không phải lúc tức giận, còn nữa nghĩ nhiều người, luôn nhiều chủ ý, lúc này phân phó hạ nhân, "Chạy nhanh tới Thái Y Viện, mời Chương thái y và Uông thái y lại đây."

Kỳ thật với tư lịch và y thuật của Lưu thái y, loại sự tình rong huyết này, căn bản chính là không có khả năng chẩn đoán sai.

Chương thái y và Uông thái y lại đây, chia ra bắt mạch, rồi tìm bà đỡ hỏi chuyện, thu được kết luận giống nhau, "Vương Phi nương nương hậu sản rong huyết, cần cầm máu, sau đó chậm rãi điều dưỡng thân thể."

Tiêu Đạc nổi nóng, "Vậy còn không nhanh kê đơn thuốc?!"

Đoan Vương Điện hạ vốn là không thường nổi giận, đã giận lên, thì vô cùng dọa người. Ba người Thái y sợ tới mức run rẩy, lui đến cách vách kê đơn thuốc, đều là một ít phương thuốc ôn hòa điều trị. Trước mắt Đoan Vương phi vốn là hậu sản thể hư, hơn nữa rong huyết, không thích hợp dùng thuốc đại bổ quá mạnh, chỉ có thể chậm rãi, từ từ điều dưỡng.

Điều dưỡng từ từ này, sắc mặt Tiêu Đạc bắt đầu mây đen dầy đặc.

Đến buổi chiều, Mục phu nhân nghe tin vội vàng chạy tới.

"Sao lại thế này?" Bà nóng nảy, Đoan Vương phi là nữ nhi xuất sắc nhất trong số ba người nữ nhi của bà, gả đi lại tốt nhất, chính là một trong những chuyện đắc ý nhất của cuộc đời bà, giống như tâm can bảo bối vậy. Nghe nói hậu sản rong huyết, có thể mất đi đại nữ nhi, tiểu ngoại tôn có thể không có mẹ ruột, làm sao mà không vội? Lôi kéo nhóm Thái y hỏi han một hồi.

Hỏi, hỏi tới hỏi lui, nhưng rong huyết vẫn là rong huyết.

Nhóm Thái y cũng chưa nói lời chắc chắn, đều chỉ nói: "Thân mình Vương Phi nương nương khỏe mạnh, máu cũng đã ngừng chảy, chỉ cần dùng thuốc cho tốt rồi tỉ mỉ điều trị, trải qua một khoảng thời gian, hẳn sẽ chậm rãi phục hồi như cũ."

Dùng thuốc cho tốt? Dùng không tốt thì tìm ai, trách ai? Trải qua một khoảng thời gian, vậy thời gian này là sao? Chậm rãi phục hồi như cũ, đó là bao lâu thì phục hồi như cũ? Tất cả đều là lời nói bề ngoài quanh co, không có một câu chính xác.

Mục phu nhân vừa tức vừa vội, mắng nhóm Thái y một trận. Sau đó trở về, không biết từ nơi nào tìm được vài người đại phu, phần nhiều là các gia đình thân thích đề cử người chuyên về phụ khoa, lần lượt từng người tới chuẩn mạch cho Vương Phi, kết luận và biện pháp vẫn không sai biệt lắm với nhóm Thái y, đều là "Tĩnh tâm, từ từ điều dưỡng."

Nói đùa! Bệnh phụ khoa vốn đã khó mà nói được, ai có thể dám nói lời chắc chắn? Hơn nữa, ai muốn tranh cãi cùng người ở Thái Y Viện? A, nhóm Thái y không được, ngươi tài giỏi ư? Vậy được rồi, sau này Đoan Vương phi có chuyện bất trắc, đều là do ngươi xem! Cho nên các đại phu đều rụt rè, thái độ của ai cũng dè dặt.

Ầm ĩ như vậy, lễ tắm ba ngày của tiểu Quận Vương cũng không có làm.

Nghĩ lại xem, làm sao bây giờ? Lễ tắm ba ngày, Đoan Vương phi không thể không đi ra chào hỏi chứ? Mọi người xem thấy, ôi, Vương Phi nương nương còn không bò dậy nổi, vậy còn không phải tạo ra lời đồn đãi sao? Hơn nữa yến hội có nhiều người mới náo nhiệt, thân thể Đoan Vương phi rất suy yếu, còn muốn dày vò, vốn đang có thể sống, giờ đem mạng ra ép buộc đến mất đi thì tìm ai? Cho nên, phủ Đoan Vương truyền ra lời nói, để mọi người chờ tiểu Quận Vương đầy tháng rồi lại đến.

Như vậy nhất định sẽ có một vài lời đồn đãi, nhưng cũng đành phải vậy thôi.

Thời gian gần đây, cứ hai ba ngày Mục phu nhân lại đây thăm nữ nhi, nhị muội của Đoan Vương phi, Nghiễm Xương Hầu phu nhân cũng tới một lần, nhưng Mục Nhu Gia lại không đến. Không biết có phải giận Phượng Loan hay không, nhưng..., người ta đang mang thai, đã được ba tháng, không có cách nào để ra cửa.

Phượng Loan nghe được, nói không nên lời là thở phào nhẹ nhõm, hay tức giận.

Không còn cách nào khác, vết rách cùng Nhu Gia đại khái rất khó chữa trị.

"Trắc phi." Bảo Châu nhẹ nhàng đi đến, đuổi tiểu nha hoàn ra ngoài, thấp giọng nói: "Bà tử trước đó đã tra ra được rồi. Làm việc trong phòng bếp nhỏ của Uy Nhuy Đường, là thô sử bà tử, bình thường thay nhóm đại nha hoàn bưng bê nước canh linh tinh, nếu không chính là cái chân chạy việc."

"Như vậy à." Phượng Loan xoa nhẹ cái trán, suy nghĩ, tạm thời chưa cần nhận xét.

Bảo Châu là một nha hoàn thông minh lanh lợi, sớm có nghi ngờ, "Trắc phi, không phải người đang hoài nghi bà tử kia chứ?” Nàng ta dựa theo ý nghĩ của mình phân tích, "Đêm đó Vương Phi nương nương và Trắc phi bị ngã, người đến người đi, không chừng chính là người nào đó bưng thức ăn bưng canh, lặng lẽ động tay động chân. Nếu thật là bà tử kia đã ra tay, trong lòng sẽ chột dạ, cho nên đi đường cũng không dám bước đến bên kia, cố ý tránh ra."

Nàng ta mang theo vài phần hi vọng, hỏi: "Trắc phi, nô tỳ đoán đúng không?"

"Biết ngươi thông minh." Phượng Loan khen nàng ta một câu, sau đó nói: "Đoán thì đoán được đó, nhưng chúng ta đều không có chứng cớ." Lắc đầu, "Cho dù có bắt bà ta đến thẩm vấn, người ta cũng có thể nói, bởi vì lúc trước Vương Phi nương nương bị ngã, nên quá sợ hãi, vì vậy mới không dám đi bên này."

Bảo Châu buồn bực, "Vậy chúng ta phải làm sao mới tìm được chứng cớ?"

"Chúng ta không tìm."

"Không tìm?"

"Đúng." Phượng Loan mỉm cười, "Đầu tiên, chúng ta chỉ là nghi ngờ, lỡ như đoán sai thì sao? Tiếp theo, cho dù thật là bà tử kia ra tay, ha ha..., ai cho bà ấy lá gan? Sau lưng nhất định là người khác, một khi bị liên lụy, có thể kéo ra đến linh tinh lang tang."

Bảo Châu bĩu môi, "Dù sao Vương Phi nương nương không thể nào tự hại bản thân mình, cũng không thể là Vương Gia, nếu là người khác, chẳng lẽ Trắc phi còn sợ bọn họ?" Nhịn không được trở nên hưng phấn, "Bất kể là Tương Trắc Phi, Miêu phu nhân, hay Ngụy thị, nếu thiếu đi một người, sau này Trắc phi cũng ít đi một kẻ chướng mắt."

"Nha đầu ngốc." Phượng Loan duỗi tay ra, chỉ vào cái trán của nàng ta, "Cần gì đem mình biến thành một cây đao, khắp nơi xông lên phía trước, lại khiến bản thân mình vấy tung tóe máu đen? Chuyện này nha, chúng ta không thể ra mặt, điều tra ra để tay mình vấy bẩn, nhưng 'Tin tức tốt' cũng không thể lãng phí."

Bảo Châu suy nghĩ, "Ý của Trắc phi, đem tin tức này nói cho Vương Phi nương nương?"

Phượng Loan cười nhẹ, "Vương Phi nương nương còn không khỏe, không rảnh." Mình mà nói cho nàng ta biết, chẳng phải chứng minh mắt mình quá kém sao? Phí sức, còn không được gì, tội gì phải vậy? Nhếch miệng cười cười, "Ngươi chớ xía vào, chỉ kêu người tỉ mỉ nhìn chằm chằm bà tử này, có phải hay không mỗi lần đi ngang qua bậc thang, đều tránh đi chỗ trước kia. Chờ chúng ta nắm chắc tin tức, rồi nói với Vương Gia."

Bản thân mình vội vã chạy đi nói với Tiêu Đạc, thứ nhất không nắm chắc, thứ hai có vẻ không được thận trọng.

Không bằng quan sát thêm, nắm chính xác rồi nói cho hắn biết, như vậy không chỉ có bảo đảm hơn, còn ra vẻ mình có đầy đủ bản lĩnh, chứ không phải tùy tiện nghe gió xem là mưa.

Đoan Vương Điện hạ cũng không thích người liều lĩnh lỗ mãng.

"Trắc phi, nên đi thỉnh an Vương Phi nương nương rồi." Khương ma ma lại nhắc nhở, trời giá rét, trong tay cầm theo áo choàng da chồn trắng phủ màu hoa hồng đỏ, để nàng mặc thêm vào, "Canh giờ không sai biệt lắm."

Phượng Loan gật gật đầu, sau đó cầm lấy ấm lô nhỏ mạ vàng điểm thúy.

******

Bên trong Uy Nhuy Đường, Tương Trắc Phi, Miêu phu nhân, Ngụy thị đều đã đến.

Kỳ thật Phượng Loan ở Noãn Hương Ổ là nơi có cảnh trí hoàn cảnh tốt nhất, đồng thời cũng gần với chính viện nhất, nhưng nàng có lòng sắm vai ngây thơ hồn nhiên không hiểu chuyện, mỗi lần đều không vội, thường xuyên có thể tới trễ hơn so với cơ thiếp khác.

Đoan Vương phi cũng vui vẻ biểu hiện ưu đãi với biểu muội, mỗi lần đều nói, "Tiểu Loan đang tuổi lớn, ngủ thêm một lát mới tốt." Sau đó cũng nói với Tương Trắc Phi, "Ngươi cũng không phải vội đến sớm đâu."

Vì điều này, trong lòng Tương Trắc Phi luôn mang một bụng dấm chua với Phượng Loan.

Bất quá trong khoảng thời gian gần nhất này, tâm tình của nàng bắt đầu chuyển biến tốt.

Ngẫm lại xem, lúc trước Phượng thị vẫn luôn đen đủi, không phải rơi xuống nước, thì ngã gãy lưng, hiện tại vào phủ đã non nửa năm, còn chưa viên phòng cùng Vương Gia đây. Điều này còn không phải khiến người ta khoái ý, càng thoải mái hơn là, Vương Gia tựa hồ đối với vẻ làm bộ làm tịch của nàng cũng thấy chán ngấy, gần đây căn bản cũng không đi tìm nàng.

Tuy nói gần đây, Tiêu Đạc đều ở bên Vương Phi, nhưng Tương Trắc Phi cảm thấy, chờ Vương Gia hết bận, khẳng định cũng sẽ ôn nhu săn sóc mình, mà không phải vắng vẻ như Phượng thị.

Nam nhân sao, khẳng định đều thích dụ dỗ lấy lòng, ai muốn nhìn mặt thối? Những ngày tốt lành của Phượng thị sẽ mau chóng sụp đổ.

Trước mắt Vương Phi nương nương đã sinh hạ con trai trưởng, có lẽ không lâu sau, Vương Gia sẽ mở miệng cho cơ thiếp sinh con, nếu mình có thể giành trước sinh ra thứ Trường Tử còn lại, đây còn không phải là người quan trọng nhất sau Vương Phi sao? Lại nghĩ tới Vương Phi hậu sản nên thân thể không khỏe, nếu nàng ta gặp chuyện bất trắc, muốn phù chính, khẳng định sẽ nâng người có thân phận có nhi tử. [Skinny Cat: bà này điên, mơ bàn ngày]

Trong mắt Tương Trắc Phi, Miêu phu nhân, Ngụy thị căn bản không đáng nhắc tới.

Trước mắt lạ thấy Phượng Loan "Thất sủng", tự nhiên là nàng đắc ý nhất, sẽ nhanh sinh thứ Trường Tử cho Tiêu Đạc, tốt nhất là thân thể của Vương Phi không dưỡng tốt trở lại được, kéo dài đến vài năm, cuối cùng thì mất luôn mạng.

Đến lúc đó, bản thân mình phù chính, cả cuộc đời được hoàn mỹ viên mãn rồi.

******

Mộng đẹp của Tương Trắc Phi tan biến.

Đầu tiên, tuy rằng Đoan Vương hậu sản rong huyết, vẫn bị bệnh, nhưng trước mắt nhìn không ra có khả năng mất mạng, tạm thời Vương Phi nương nương vẫn ổn thỏa. Tiếp theo, Tương Trắc Phi muốn mang thai sinh nhi tử, ho khan một cái, trước mắt chỉ là một mộng đẹp, còn chưa mang thai đây. Đối với nàng mà nói, không tốt nhất là, Đoan Vương Điện hạ lại có thể đi tìm Phượng thị!

Hiện nay tình hình Đoan Vương phi hậu sản vẫn còn rất tệ, chỉ nằm dưỡng bệnh, nhất định là không thị tẩm được.

Từ lúc tiền sản Tiêu Đạc đã ở cùng Đoan Vương phi, cho đến lúc hậu sản, đại khái có một tháng, thẳng đến khi thấy Đoan Vương phi không còn nguy hiểm đến tính mạng, tạm thời không có trở ngại, thế này mới nhớ tới chúng cơ thiếp ở hậu viện.

Mà lúc này, cách thời gian ước định giữa hắn và Phượng Loan, đã qua hơn nửa tháng.

Không cần phải nói tới Tiêu Đạc chính là quỷ đói sắc, nhưng tạm thời chính thê không có việc gì, tất nhiên người nào đó muốn đi giải quyết vấn đề về phương diện này, sẽ không cả ngày giống như đối với phụ mẫu bị bệnh nặng, mỗi ngày canh giữ ở trước giường không động đậy.

Người đầu tiên nhớ tới, tất nhiên là Phượng Loan đã cưới vào Vương Phủ non nửa năm.

"Vương Gia đến!" Người ở Noãn Hương Ổ, mang theo vài phần chờ đợi và vui sướng, ---- nghĩ xem, Vương Gia vẫn chưa viên phòng cùng Trắc phi, mà cả một tháng lại không có tới, có thể không nóng nảy sao? Bất quá là sợ Phượng Loan thương tâm, mọi người mới làm bộ như không có chuyện gì.

Bây giờ Tiêu Đạc đến đây, Noãn Hương Ổ liền vui mừng giống như qua năm mới vậy.

Phượng Loan thì không vui mừng lắm.

Tự mình biết Tiêu Đạc sớm muộn gì cũng đến, sự kiện kia cũng tránh không khỏi, nhưng vắng vẻ cơ thiếp hậu viện hơn một tháng, trong lúc Đoan Vương phi lại đang dưỡng bệnh, hắn liền tìm đến mình đầu tiên. Muốn nói Đoan Vương phi sẽ không nghĩ gì, tuyệt đối không thể! Nhưng cái gọi là được cái này mất cái kia, muốn được sủng ái, thì không có cách nào né tránh những nữ nhân khác ghen tị.

Hết cách rồi, chỉ có thể đi ra ngoài, ngàn lần vạn lần làm ra bộ dáng nghênh đón.

"Thế nào rồi?" Tiêu Đạc một thân trường bào thêu hoa văn bàn long màu tím sẫm, trong ánh mắt tỏ vẻ thâm thúy tối tăm, mang theo ý cười, đánh giá Tiểu Kiều Kiều, "Bộ dáng này, là giận dỗi bổn vương sao?"

"Nào có?" Phượng Loan tỏ ra bộ dáng ghen tuông khẩu thị tâm phi, cố tình nói: "Ta chỉ lo lắng cho biểu tỷ thôi." Bưng trà tới cho hắn, ngồi xuống bên đối diện, "Mấy ngày nay biểu tỷ đã đỡ nhiều rồi sao?"

Tiêu Đạc cảm thấy không khỏi buồn cười.

Vương Phi có khỏe không, mỗi ngày nàng đều tới thỉnh an sao lại không biết? Rõ ràng là khẩu thị tâm phi, oán trách mình đã lâu cũng không đến nhìn nàng, cho nên duỗi tay, "Lại đây." Ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào lòng, "Ta đã đến rồi, không được tức giận nữa."

Phượng Loan "Ừ" một tiếng, miễn cưỡng tươi cười.

"Quãng thời gian trước Vương Phi nhìn có vẻ không tốt." Tiêu Đạc thở dài, chờ mãi đến mười năm mới có con trai trưởng, chính thê lại bị tổn hại thân mình, sự vui mừng liền giảm đi một nửa. Lại nói tiếp, bản thân mình đối xử không hề tệ với chính thê, cho nàng suốt thời gian mười năm để sinh con trai trưởng, không nghĩ tới..., lại biến thành tình hình trước mắt.

Mình cũng không muốn chặt đứt mối quan hệ thông gia cùng Mục gia.

Nếu Vương Phi thật sự dưỡng vài năm cũng không khỏe, đi đến một bước nào đó, nghĩ đến đây, hắn không khỏi cẩn thận quan sát Đại Bảo Bối trong lòng, cũng may là..., trên tay mình còn có bảo vật này. Có điều như vậy, kế thê phù chính và Trường Tử lại là thiên địch (kẻ thù trời định), ngược lại đem mười năm chờ đợi trước đó thành dư thừa!

Tiêu Đạc hơi hơi thấy phiền chán.

Phượng Loan thấy hắn hồi lâu cũng không lên tiếng, quay đầu nhìn hắn, thấy trong cặp mắt đen nhánh lóe ra hào quang, chân mày hơi nhíu lại, thì biết hắn đang có chuyện phiền lòng rồi.

Tay vòng qua ôm cổ hắn, dựa sát vào, một bộ dáng cừu nhỏ ôn nhu ngoan ngoãn.

Vốn là bản thân mình ghen tuông tức giận chỉ là giả vờ, khi thấy hắn không thoải mái, có gây nữa cũng không được tự nhiên, vậy thì không phải biết điều. Chuyện, mà là đồ ngốc thiếu thông minh rồi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vương Phi sinh nhi tử khả năng làm cho mọi người cảm giác ngược, nhưng... Đó chỉ là nội dung vở kịch, tránh không khỏi ~ mỗ nhan cam đoan nữ chúa là người cuối cùng được thắng. Sẽ không bạc đãi nàng.

Mấy chương sau đó sẽ ngọt nhất ngọt, rồi xem có thể hay không, ngược cặn bã một phen, thỏa mãn nguyện vọng của mọi người ~~

Đọc truyện chữ Full