Kinh nghiệm nói cho Vương Quốc Hoa biết mình cứ ngồi ăn như bình thường thì người sốt ruột không phải là hắn. Hắn cứ chậm rãi hưởng thụ thức ăn trước mặt, không nhìn Nghiêm Giai Ngọc đang cứ lắc lư tạo dáng ở đối diện.
Nghiêm Giai Ngọc đứng ở đối diện đặt tay lên đùi khiến càng lộ ra đường cong hình S rõ ràng hơn, đồng thời cũng nhìn tới với ánh mắt câu hồn lạc phách.
Vương Quốc Hoa bỏ bát châm điếu thuốc thoải mái dựa lưng ra sau:
- Cần gì khổ sở tạo dáng như vậy? Yên tĩnh ngồi xuống, có yêu cầu gì thì cứ nói, anh đây sẽ cố gắng làm cho được.
Nghiêm Giai Ngọc giống như bị thuật định thân làm cô yên lặng ngồi ở đối diện không nói gì. Vương Quốc Hoa thấy thế cười cười đi tới ngồi xuống sát bên ôm eo cô:
- Định giảm béo à mà không ăn?
Nghiêm Giai Ngọc vẫn không nói gì mà quay đầu đi nơi khác. Vương Quốc Hoa cười cười ôm ngang eo cô. Nghiêm Giai Ngọc kêu lên một tiếng thì đã rơi vào đùi hắn. Vương Quốc Hoa nhẹ nhàng nói bên tai cô:
- Sao? Giận ai à?
- Người ta nào dám? Người ta có là gì đâu?
Tuy nói vậy nhưng cô không che giấu được tâm trạng của mình.
Vương Quốc Hoa cười hì hì nói:
- Còn nói không giận, có phải thấy mình quá thiệt thòi không? Chuẩn bị nhiều như vậy cho mệt ra, em cho rằng anh là ông lão bảy mươi à?
Vừa nói bên dưới hắn hơi đẩy lên, tay phải duỗi ra búng nhè nhẹ ở điểm đỏ kia. Vẻ mặt đang căng thẳng của Nghiêm Giai Ngọc giãn ra, cô khẽ hừ một tiếng, người mềm oặt, eo không tự giác lắc lư.
- Dụ dỗ người ta rồi trốn vào bếp, quả nhiên không xử lý không được.
Vương Quốc Hoa cười mắng một câu rồi véo mạnh vào một bên vú.
Nghiêm Giai Ngọc bị đau nên ngoan ngoãn lại. Cô hơi vén một bên quần, kéo khóa quần hắn xuống để đối phương tiến vào.
….
Sáng hôm sau Vương Quốc Hoa theo bình thường cùng Tằng Trạch Quang tiến vào phòng. Trước khi vào phòng trong Tằng Trạch Quang quay đầu lại nói:
- Đã có ý kiến xử lý chuyện công ty giống, Quản Nhất Vĩ sẽ thông báo trong cuộc họp tới. Cậu là con của đương sự nên không cần tham gia cuộc họp sáng nay.
Vương Quốc Hoa muốn nói lại thôi cuối cùng ừ một tiếng tỏ vẻ chấp nhận. Tằng Trạch Quang hiểu thấu suy nghĩ của hắn nên cười nói:
- Chuyện của Quan Tiểu Quân thì tôi cũng nghe nói. Nghe nói Quản Nhất Vĩ hơn Quan Tiểu Quân mười tuổi, anh như cha. Y chủ động ôm việc này vào thực ra cũng là việc tốt.
Tằng Trạch Quang nói như vậy thực ra là coi trọng Vương Quốc Hoa. Bình thường lãnh đạo không bao giờ giải thích với thư ký. Vương Quốc Hoa cảm kích nói:
- Cảm ơn bí thư.
Tằng Trạch Quang lấy một bản thảo trong cặp ra đưa tới.
- Đây là bản kế hoạch khảo sát vị trí của Hồng Tồn Minh, cậu xem một chút, không cần phát biểu ý kiến.
Vương Quốc Hoa cầm lên cẩn thận xem. Mười phút sau Vương Quốc Hoa vào nhắc Tằng Trạch Quang đã đến giờ đi họp. Tằng Trạch Quang cầm chén trà, cầm cặp đi ra ngoài.
Không lâu sau Cao Cận Giang tiến vào cẩn thận nhìn quanh mới nói:
- Bí thư Tằng đi họp rồi ư?
Vương Quốc Hoa lúc đầu không coi trọng tên này, nhưng sau mấy ngày hắn cảm thấy chỉ cần có thể có văn phòng riêng ở trong trụ sở huyện ủy thì đó không phải là người đơn giản.
- Sao? Cao ca có việc ư?
Vương Quốc Hoa khá tự nhiên nói.
Cao Cận Giang không vội vàng nói chuyện mà đi ra cửa nhìn hành lang có ai không, sau đó mới vào nhỏ giọng nói:
- Bí thư Hồng Tồn Minh đưa ra đề nghị về chế độ khảo sát cán bộ, cậu biết chuyện này không?
Vương Quốc Hoa lặng lẽ bỏ tập văn bản vào ngăn kéo, sau đó nói:
- Nghe nói qua nhưng không rõ nội dung. Sao, lão ca biết ư?
- Tiểu Trịnh đánh chữ nói bí thư Tồn Minh cầm một bản thảo xuống gõ máy, gõ xong còn bảo xóa nội dung đã gõ, dặn Tiểu Trịnh không được lộ ra một chữ. Trong tỉnh xuống đúng là khác, huyện ủy chúng ta có ba bốn máy đánh chữ bình thường đều bỏ cho bụi bám, bây giờ cuối cùng đã được mang ra sử dụng.
Cao Cận Giang nói như vậy lại làm Vương Quốc Hoa nhớ đến máy vi tính thời sau. Bây giờ cũng có máy vi tính chẳng qua còn sử dụng hệ điều hành DOS. Ở huyện Nam Sơn này có máy đánh chữ loại này tuyệt đối là hàng hóa xa xỉ. Lúc Vương Quốc Hoa đi học thì khởi động máy vi tính còn cần đĩa mềm nhưng lại không có đĩa cứng, tất cả văn bản đều chứa trong đĩa mềm.
Cao Cận Giang không nghĩ Vương Quốc Hoa nghe xong mình nói lại thất thần, trong lòng y không khỏi thầm hối hận vì đã nói ra Tiểu Trịnh. Mỗi văn bản quan trọng của huyện đều cần gõ máy lưu lại, đây là con đường tin tức quan trọng của Cao Cận Giang.
Vương Quốc Hoa nói:
- Lát tôi sẽ hỏi thăm chí tiết, chuyện này thực ra là để làm gì?
Cao Cận Giang nghe hắn nói thế cũng yên tâm đôi chút.
- Chủ yếu phải xem ý của bí thư Tằng, việc này còn có người khác hiểu hơn cậu sao?
Nói xong Cao Cận Giang bắt đầu nhìn lảng đi, xem ra không ít người quan tâm đến đề nghị khảo sát cán bộ này.
Vương Quốc Hoa đã xem ra văn bản về kế hoạch này nên nhớ được một ít điều trong đó. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Thực ra cũng không có gì, tôi thấy bí thư Hồng muốn nhanh chóng mở cục diện mà thôi. Y xuống để rèn luyện, không làm được gì thì sao lên chức được?
Cao Cận Giang cười khổ nói:
- Rất nhiều người sợ chính là cái này. Cậu nghĩ xem, y xuống rèn luyện làm loạn để cục diện rối rắm cũng có quan hệ gì đến y? Có thành tích thì y nắm, ở huyện Nam Sơn này có bao người muốn sống mà.
Vương Quốc Hoa hơi hiểu ra mục đích mà Cao Cận Giang đến hỏi thăm. Làm quan chỉ cần không phải đi theo cái mông lãnh đạo thì có mấy ai làm việc mà không lười biếng. Chuyện quan hệ đến phúc lợi của dân chúng cũng không có mấy cán bộ chú ý. Trong mắt quan chức nhà nước bây giờ chỉ có cấp trên, chuyện bên dưới chỉ cần không quá lớn thì cơ bản không tồn tại.
Hồng Tồn Minh đưa ra chế độ khảo sát cán bộ mà nói không phải chuyện tốt đối với nhiều người, không chừng để Hồng Tồn Minh làm phó bí thư đảng đàn nắm được nhược điểm của ai đó còn không phải lấy đó làm điển hình sao? Cho nên bây giờ quan trọng nhất là thái độ của Tằng Trạch Quang. Bí thư huyện ủy không gật đầu thì Hồng Tồn Minh muốn làm gì cũng không được, mọi người cũng không phải chịu tội theo. Vương Quốc Hoa cẩn thận suy nghĩ thấy cũng có lý. Nghĩ đến Tằng Trạch Quang đưa tài liệu cho mình, hắn coi như hiểu đôi chút.
- Cao ca, tôi cảm thấy bí thư Tằng sẽ đồng ý.
Vương Quốc Hoa chỉ đưa ra kết luận theo cảm giác, Tằng Trạch Quang nghe xong liền nói:
- Sao có thể chứ? Chắc không như vậy đâu?
Y lẩm bẩm vài câu rồi đột nhiên vỗ đùi nói:
- Hiểu rồi, bí thư Tằng đây là muốn bí thư Hồng đi ra đánh lôi đài với chủ tịch Quản.
Vừa dứt câu Cao Cận Giang lại thấy hối hận, lời này mình sao có thể nói trước mặt Vương Quốc Hoa. đây thực ra là do Cao Cận Giang thiếu đề phòng với Vương Quốc Hoa vì hắn luôn ra vẻ ngây ngô, chân thật.
Vương Quốc Hoa nghe Cao Cận Giang nói thế cũng giật mình trong lòng nhưng trên mặt lại ra vẻ không tin.
- Không phải chứ? Lời này không được nói linh tinh. Cao lão ca phân tích chút coi, tôi cũng muốn nghe.
Cao Cận Giang thấy vẻ mặt Vương Quốc Hoa rất bình thường nên thầm nghĩ đối phương có lẽ thực lòng muốn nghe mình nói. Hắn dù sao cũng mới ra xã hội, rất nhiều điều không nghĩ sâu được. Cao Cận Giang khẽ cắn môi đi ra xem có ai không, sau khi vào mới nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch Quản trước kia là làm gì? phó bí thư Đảng đàn. Bí thư Hồng đến thay chân đối phương nên cũng muốn đề bạt mấy người củ mình. Khối này trước kia là địa bàn của chủ tịch Quản, bí thư Tằng hơi thả lỏng một chút để bí thư Hồng làm việc thì cậu nói ai sẽ sốt ruột?
Vương Quốc Hoa thầm suy nghĩ thấy cũng đúng. Vương Quốc Hoa không nhìn ra sâu cạn của Tằng Trạch Quang, nhất là qua mấy chuyện gần đây làm Vương Quốc Hoa dần ý thức được ánh mắt và kinh nghiệm của mình có chênh lệch rất lớn với đối phương. Xa không nói, chỉ riêng mấy lời Cao Cận Giang phân tích thì bản thân Vương Quốc Hoa cũng không nghĩ ra được. Cùng là suy nghĩ người, ở thương trường và quan trường sẽ khác nhau.
- Có lợi không ít, Cao lão ca sau này phải chỉ bảo nhiều hơn đó.
Vương Quốc Hoa nói rất chân thành làm Cao Cận Giang khá vui.
- Khách khí rồi, cứ như vậy đi, tôi xuống đây. Đúng, phòng họp đang diễn ra hội nghị ban bí thư bàn về việc công ty giống. Bên bí thư Tằng thì cậu phải đẩy đẩy một chút, không thể bỏ qua kẻ nào đó.
Cao Cận Giang bỏ lại một câu rồi đi.
Vương Quốc Hoa liên lạc hai chuyện nhìn như không quan hệ với nhau lại. Hắn không khỏi giật mình. Nếu Cao Cận Giang đoán không sai thì chuyện công ty giống chỉ cần túm được một nhược điểm của Quản Nhất Vĩ, thêm Hồng Tồn Minh đứng sau đảy đẩy, hai mũi giáp công thì sau này Quản Nhất Vĩ sao có thể chống lại Tằng Trạch Quang?
- Kế hay.
Vương Quốc Hoa hít sâu một hơi thầm nghĩ bảo sao Tằng Trạch Quang lại để quyền xử lý chuyện này cho Quản Nhất Vĩ, đây không phải là nhường mà là đào bẫy. Một khi Quản Nhất Vĩ hơi không cẩn thận thì mấy chiêu tiếp sau của Tằng Trạch Quang sẽ có thể đánh ngã Quản Nhất Vĩ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Diêu
Chương 55: Mấy chiêu liên tục
Chương 55: Mấy chiêu liên tục