Tiếu Vĩnh Quý vui vẻ rời đi. Vương Quốc Hoa nói như vậy, về y cũng có cái để khoe khoang. Tiếu Vĩnh Quý vừa đi, Vương Quốc Hoa lập tức gọi điện ra ngoài.
Tằng Trạch Quang nghe xong rất tức giận, ban ngày ban mặt không ngờ xảy ra chuyện này.
- Đây còn là thiên hạ của Đảng nữa không?
Nhìn máy, Vương Quốc Hoa cười khổ một tiếng, cái gì gọi là thiên hạ của Đảng? Hiến pháp không phải quy định nhân dân là chủ của Trung Quốc sao?
Vương Quốc Hoa không có thời gian tiếp tục nghĩ việc này, phía trước Cát Tiếu Mi cũng đã được lấy lời khai xong, thực tế cũng chẳng có gì để nói cả. Bảy tám tên thanh niên cầm hung khí vào bệnh viện hành hung không thành, vụ án này thực ra không hề phức tạp chút nào.
Vương Quốc Hoa gọi điện cho Lý Dật Phong nói chuyện này, Lý Dật Phong im lặng một lúc nhưng Vương Quốc Hoa nghe được tiếng chén trà bị ném xuống mặt đất.
- Quốc Hoa, cậu đưa Cát Tiếu Mi về nhà nghỉ, tôi lập tức tìm bí thư Tằng bàn nên xử lý như thế nào.
Lý Dật Phong trầm ổn nói không kèm theo chút tâm trạng nào cả.
Vương Quốc Hoa đưa Cát Tiếu Mi về nhà, bảo cô không có việc gì thì ở nhà nghỉ, cũng cho Vương Quyên nghỉ ba ngày để cô chăm sóc Cát Tiếu Mi. Lúc này hắn mới đến khách sạn gặp đám người Vương Quốc Duy.
Vương Quốc Duy gặp hỏi ngay hắn có việc gì, Vương Quốc Hoa không giấu. Vương Quốc Duy nghe xong chép miệng nói.
- Còn có pháp luật không? So sánh với bọn họ thì tôi đúng là rất tuân thủ pháp luật.
Vương Quốc Hoa bảo Lam Hâm Phú cùng đám người Vương Quốc Duy đến khu công nghệ cao và Khu khai phát khảo sát thực địa, còn hắn về trụ sở Quận ủy, lên văn phòng Tằng Trạch Quang.
Tằng Trạch Quang và Lý Dật Phong đang trao đổi, thấy Vương Quốc Hoa vào, Tằng Trạch Quang nói:
- Quốc Hoa, cậu đến vừa lúc, cùng tôi đi gặp bí thư Ôn.
Vương Quốc Hoa nghe vậy rất tức giận, hắn phải khống chế mãi mới không bộc phát. Hắn lớn tiếng nói:
- Sao phải đi gặp bí thư Ôn? Chuyện rất rõ ràng, là ai đánh người, Công an quận điều tra bắt người, chẳng lẽ làm bí thư, chủ tịch quận mà hai người không dám làm chủ việc nhỏ này sao?
Tằng Trạch Quang và Lý Dật Phong không biết trả lời. Vừa nãy hai người trao đổi đầu tiên là báo cáo với lãnh đạo thị ủy sau đó làm theo chỉ thị. Do việc liên quan tới Lôi Dụ nên hai người hơi ngại.
Vương Quốc Hoa nói tiếp:
- Ngày xưa quan thất phẩm còn biết làm quan không làm chủ cho dân chúng không bằng về nhà trồng khoai. Quốc gia chúng ta không phải quy định người dân làm chủ sao? Chút chuyện này tại sao cần lãnh đạo gật đầu mới làm? Các ngài nói với tôi tại sao?
Tằng Trạch Quang và Lý Dật Phong không nói gì. Vương Quốc Hoa dần bình tĩnh lại một chút, Lý Dật Phong lúc này mới nhẹ nhàng nói:
- Quốc Hoa, đừng kích động..
Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Tôi không hề kích động, tôi rất bình tĩnh.
Vừa nói Vương Quốc Hoa xoay người đi thẳng. Tằng Trạch Quang và Lý Dật Phong đứng tại chỗ nhìn nhau, Vương Quốc Hoa quay đầu lại nói:
- Tôi xin nghỉ ba ngày.
Hắn không chờ hai vị lãnh đạo đáp ứng đã trực tiếp đi.
Khi quyền lực đã không thể giám sát và khống chế thì anh chỉ có thể hy vọng mình có quyền lực để khống chế. Vương Quốc Hoa vừa đi ra trong đầu cũng hiện lên các chuyện mình từng nghe thấy và trải qua trước kia. Bởi vì quyền lực can thiệp nên vụ án thay đổi, từng chuyện hiện lên trong đầu Vương Quốc Hoa.
Về văn phòng, Vương Quốc Hoa có cảm giác muốn viết để quần chúng đọc. Hắn cầm bút, đóng chặt cửa lại. Sau khi bình tĩnh, Vương Quốc Hoa viết hết tất cả theo sự thật, vốn định ký tên sau đó nghĩ lại hắn lại không ký. Hắn tự mình lái xe đi đến bưu điện gửi bài viết lên báo tỉnh.
Làm xong đã là buổi trưa, Vương Quốc Hoa nhận được điện của Lưu Đông Phàm bảo hắn lập tức tới văn phòng bí thư Ôn. Vương Quốc Hoa thở dài một tiếng, cuối cùng hai người Tằng Trạch Quang vẫn làm theo dự định. Trước mặt quyền lực lớn hơn, bọn họ đã chọn cẩn thận.
Trên đường từ Bưu điện đến thị ủy, Vương Quốc Hoa rất phức tạp. Vương Quốc Hoa biết rõ sau đây sẽ càng có nhiều chuyện lớn hơn nữa xảy ra. Nếu không phải vì nguyên nhân đặc biệt thì việc này sẽ bị che đi, chìm xuống. mấy ngày nay Vương Quốc Hoa đã thấy rất nhiều loại chuyện được ỉm đi như vậy.
Chuyện giống giả ở huyện Nam Sơn đến bây giờ, chính quyền các cấp đầu tiên đều nghĩ tới chính là che lại, chuyện lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa không, cuối cùng không giải quyết được gì cả.
Xe vào trụ sở thị ủy, Vương Quốc Hoa xuống xe nhìn tòa nhà và một lần nữa nói với mình nhất định phải đạt quyền lực lớn hơn. Chỉ khi nắm quyền lực trong tay thì mình mới đảm bảo thực hiện lý tưởng của mình.
Ôn Xương Thịnh thấy Vương Quốc Hoa, y hài lòng nói.
- Tiểu Vương tới, cậu không sai, có thể kiên trì nguyên tắc. Vừa nãy tôi đã chỉ thị hai Trạch Quang cùng đồng chí Dật Phong, đồng chí Dật Phong đã đến Công an quận đốc thúc phá án. Nghe nói cậu có tâm trạng nên tôi muốn mời cậu đến nói chuyện.
- Xin bí thư Ôn yên tâm, tâm trạng của tôi sẽ không ảnh hưởng đến công việc.
Vương Quốc Hoa không hề cảm kích, giọng cũng hơi khô cứng. Tằng Trạch Quang có chút lo lắng liên tục nháy mắt với Vương Quốc Hoa. Đây là cơ hội hiếm có, bí thư Ôn nói chuyện với cậu là để mắt tới cậu.
Vương Quốc Hoa như không phát hiện, nói xong ngậm miệng. Ôn Xương Thịnh rất bất ngờ khi Vương Quốc Hoa nói vậy, y nhìn sang Tằng Trạch Quang, Ôn Xương Thịnh không khỏi cười nói:
- Đồng chí Trạch Quang, đừng nháy mắt như vậy. Tiểu Vương nói đúng, có tâm trạng cũng không ảnh hưởng đến công việc nhưng mà…
Ôn Xương Thịnh đổi giọng:
- Đồng chí Vương Quốc Hoa, tôi hy vọng cậu có thể đối đãi vấn đề một cách chính xác, không nên vì một số đồng chí của Đảng giáo dục con không tốt, gây ảnh hưởng xấu đến xã hội mà mất lòng tin vào Đảng, chính phủ.
Mắt Ôn Xương Thịnh rất độc, nhìn cái là ra khúc mắc trong lòng Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa chỉ im lặng giống như chỉ im lặng mới thể hiện được tâm trạng của hắn lúc này.
Tằng Trạch Quang ở bên mấy lần định nói nhưng đều bị Ôn Xương Thịnh ngăn lại. Nhìn Vương Quốc Hoa ngồi đó, Ôn Xương Thịnh rất thưởng thức khí phách của hắn, y như thấy mình còn trẻ, cũng tài năng, cũng ghét ác như thù.
- Tôi không sao, bí thư Ôn…
Vương Quốc Hoa cuối cùng cũng mở miệng nói.
Ôn Xương Thịnh lúc này mới cười ha hả nói:
- Không có việc gì là tốt rồi. Đồng chí Vương Quốc Hoa, quận Lưỡng Thủy đang gặp cơ hội phát triển, bỏ qua sẽ ảnh hưởng lớn đến phát triển kinh tế của quận Lưỡng Thủy, thậm chí cả thị xã. Quy hoạch của ủy ban quận trình lên tôi đã xem, trên đó còn có ký tên của cậu. Nói thật lòng tôi rất vui. Việc này nói rõ Trung ương xây dựng đội ngũ cán bộ trẻ là chính xác, nói rõ tỉnh ủy rất chú trọng việc đề bạt sử dụng cán bộ trẻ. Thị xã Lưỡng Thủy và quận Lưỡng Thủy cần chính là cán bộ trẻ có tài năng và dũng khí dám nghĩ dám làm như cậu.
Ôn Xương Thịnh nói chính là đại biểu thị ủy đánh giá cao độ với Vương Quốc Hoa. Phải biết rằng từ lúc Ôn Xương Thịnh nhận chức đến nay hiếm khi khen người rõ ràng như vậy. Tằng Trạch Quang ngồi bên không khỏi ghen tị.
Vương Quốc Hoa bình tĩnh nói:
- Cảm ơn bí thư Ôn tin tưởng, cảm ơn thị ủy đã trọng dụng tôi. Xin bí thư Ôn yên tâm, tôi nhất định làm tốt công việc sắp tới.
Nói mấy câu khách khí này giờ Vương Quốc Hoa cũng quen.
Lúc này điện thoại vang lên, Ôn Xương Thịnh cầm lấy ừ một tiếng, nghiêm túc nói
- Đồng chí Lý Dật Phong, tôi vẫn nói câu đó, trong ba ngày nếu không phá được án thì lãnh đạo chủ yếu Công an quận chủ động xin Quận ủy từ chức.
Nghe câu này, Tằng Trạch Quang không khỏi nở nụ cười vui mừng, Vương Quốc Hoa thấy và ghi nhớ trong lòng. Chờ Ôn Xương Thịnh dập máy, hắn nói:
- Bí thư Ôn, hôm nay có hai nhà đầu tư từ Thượng Hải tới, bọn họ rất có thành ý và mang hai đoàn khảo sát đến. Hơn nữa bọn họ cũng hứa một khi đạt thành thỏa thuận trong một tháng sẽ khởi công xây dựng.
Tằng Trạch Quang nghe vậy càng vui hơn, y không nhịn được nói:
- Còn có chút này? Quốc Hoa, sao cậu không nói sớm.
Ôn Xương Thịnh cười hỏi Vương Quốc Hoa:
- Xác định rồi chứ?
Vương Quốc Hoa nghiêm túc nói:
- Về cơ bản đã xác định.
Ôn Xương Thịnh thở dài nói:
- Đồng chí Trạch Quang, anh đúng là may mắn, cấp dưới có người như Tiểu Vương lúc nào cũng đặt công việc lên hàng đầu.
Không đợi Tằng Trạch Quang lên tiếng, Ôn Xương Thịnh nói tiếp với Vương Quốc Hoa:
- Đi, dẫn tôi đi gặp hai vị khách đó, trưa tôi mời bọn họ ăn cơm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Diêu
Chương 114: Thiên hạ của ai
Chương 114: Thiên hạ của ai