Sau từ biệt ở Thượng Hải, Lưu Linh vẫn không liên lạc cho hắn, Vương Quốc Hoa ngược lại chủ động gọi điện mấy lần đáng tiếc luôn tắt máy. Bên cạnh hắn không thiếu phụ nữ nên sau vài lần là hắn không gọi nữa, không ngờ lại gặp ở đây.
Giơ tay ra hiệu chậm lại, Lưu Linh đang lao tới dừng lại cúi đầu cười nói.
- Em giải thích.
Vương Quốc Hoa gật đầu, Lưu Linh sung sướng nhảy dựng lên ôm cổ hắn. Vương Quốc Hoa thuận thế ngã xuống giường, hai bên vú Lưu Linh đánh vào người hắn.
Bên dưới bị đẩy đẩy nhưng Lưu Linh quyết định coi như không phát hiện, cô chạy sang bên lấy máy gọi điện nhỏ giọng nói gì đó. Vương Quốc Hoa thấy thế dựa lưng vào giường, thuận tay ném chiếc áo ngoài sang ghế bên cạnh.
Nói chuyện xong Lưu Linh đi bỏ áo khoác lộ ra chiếc áo len màu trắng bó sát người. Nhẹ nhàng tiến lên, Lưu Linh cố ý đặt mông ngồi xuống đó.
- Em chưa nói xong thì không được động tay động chân, ừ, em làm gì cũng không được chống cự.
Vương Quốc Hoa đưa tay lấy thuốc ở đầu giường nhưng bật lửa đã bị Lưu Linh đoạt lấy, lúc châm thuốc Lưu Linh hơi di chuyển mông làm Vương Quốc Hoa khẽ rên lên.
- Muốn nghe thật hay giả?
Nhìn tới đầy quyến rũ, Lưu Linh hơi xoay lưng làm thứ kia rơi vào khe.
- Đầu tiên nói giả đi.
- Giả thì em cho rằng chúng ta nếu có duyên phận nhất định sẽ gặp lại.
Lưu Linh lại lắc mông, tiết tấu hơi loạn. Vương Quốc Hoa cười mà không nói, Lưu Linh lắc lắc vài cái thấy không thể thỏa mãn khi tiếp xúc ngoài như vậy vì thế cô ngồi dạng chân ra, một tay từ đưa vào cổ áo của mình, tiết tấu lắc lư thoáng nhanh hơn.
- Nói thật thì sao?
Câu hỏi không có đáp án mà chỉ thấy bị chèn ép liên hồi và nhanh như động cơ điện. Sau đó Lưu Linh ngã tới trước, mặt đỏ hồng, mắt nhắm lại.
- Không phải chứ?
Vương Quốc Hoa không nhịn được cười.
- Có phải hay không thì anh sờ một chút sẽ biết mà.
Giọng nhỏ như muỗi kêu, nói xong cô xấu hổ vùi mặt xuống.
- Cởi ra đi nếu không sẽ cảm đó.
Lý do rất không ổn nhưng ai đó vẫn phối hợp nhấc mông lên, trắng và đen đối lập nhau, cái này làm người ta có thể nhịn được sao?
Vương Quốc Hoa cảm thấy không cần biết câu trả lời của Lưu Linh nữa.
Chuyện Lưu Linh phân phó luôn là việc lớn. Chiều vừa đi làm chánh văn phòng Cát đã lên báo cáo với trưởng ban Ứng, đương nhiên không quên nói đến Phó trưởng ban thường trực Tạ. Không ngờ Ứng Sơn nghe xong mặt hơi kỳ quái. Hắn suy nghĩ một lúc mới nói.
- Chủ tịch Vương này anh cần chiêu đãi cho tốt, tối liên lạc với hắn nói mai tôi tự đưa hắn xuống.
Chánh văn phòng Cát rất cẩn thận, trưa Vương Quốc Hoa uống rượu nên bây giờ nhất định đang ngủ, hôm nay không đi được. Vì thế còn gần tiếng kết thúc giờ làm, hắn tự mình tới khách sạn ấn chuông cửa một lúc mới có động tĩnh. Lưu Linh mở cửa cảnh giác nhìn thoáng qua đối phương rồi có chút bất mãn nói:
- Anh là ai?
Vương Quốc Hoa ăn mặc chỉnh tề đi ra:
- Chánh văn phòng Cát, sao tới sớm như vậy?
Thấy Lưu Linh, Chánh văn phòng Cát chút giật mình, thầm nghĩ cô ả này rất đẹp, nhìn qua là không phải loại gái kia. Vương Quốc Hoa quả nhiên không đơn giản.
- Không làm phiền chủ tịch Vương nghỉ ngơi chứ?
Lưu Linh nghe vậy có chút khó hiểu nói:
- Quốc Hoa, anh thành chủ tịch quận ư? Không phải là quận nào ở thị xã Giang Đông đó chứ?
Chánh văn phòng Cát thầm kỳ quái, không khỏi có chút do dự có nên giải thích không? Hai người này nhìn khá thân thiết, Vương Quốc Hoa phải tự mình giải thích mới đúng. Cũng may Vương Quốc Hoa lúc này cười nói:
- Quên không nói với em, anh mới làm quyền chủ tịch quận Hồng Sam.
Hả? Mặt Lưu Linh lộ rõ vẻ vui mừng. Cô cầm tay hắn lắc lư:
- Anh sao không nói sớm. Vậy là giải quyết được chuyện phiền của dược Huy Hoàng rồi.
Chánh văn phòng Cát ở bên nghe vậy đảo mắt một chút rồi cẩn thận nói:
- Là công ty dược Huy Hoàng quận Hồng Sam ư?
Lưu Linh gật đầu, Chánh văn phòng Cát có chút do dự. Vương Quốc Hoa không chú ý mà thuận miệng nói.
- Bố em không phải làm xây dựng ư? Sao lại vào ngành dược, lại gặp phiền phức?
Đây là cơ hội tốt để thăm dò, Chánh văn phòng Cát thầm nhủ như vậy. Hắn cười nói:
- Hay là như vậy, xuống dưới lầu ngồi vừa uống nước vừa nói chuyện, nói chuyện xong rồi cùng ăn cơm.
Vương Quốc Hoa tỏ vẻ đồng ý, Lưu Linh đương nhiên nghe hắn. Ba người xuống lầu tìm vị trí, Lưu Linh không thể chờ đợi nói đến chuyện phiền phức của mình. Công ty dược Huy Hoàng là công ty con của tập đoàn Huy Hoàng, trước đây vốn là công ty thuốc thị xã Hồng Sam. Công ty không lớn chỉ có 300 nhân viên, 10 năm trước công ty này là công ty nhà nước có hiệu quả kinh doanh khá tốt. Nhưng mấy năm gần đây sản phẩm của công ty không bán được. Thị xã cảm thấy phải gánh quá nặng nên đưa ra điều kiện ưu đãi để thu hút đầu tư. Mẹ Lưu Linh – Đổng Diễm Phương thấy đang cải cách y tế nên làm ngành này rất có tương lai. Vì thế bỏ 20 triệu mua lại công ty kia.
Theo thỏa thuận, Đổng Diễm Phương phát cho nhân viên của công ty cũ tiền trợ cấp, một ít nhân viên kỹ thuật ở lại nhưng không biết làm như thế nào mà đám nhân viên công ty vốn đã ký thỏa thuận lại đột nhiên đổi ý, chết sống không chịu rời đi, công nhân còn hợp sức chống đối lại với công ty dược Huy Hoàng, nói gì mà thỏa thuận không hợp lý, muốn ký lại nếu không sẽ không đi. Đổng Diễm Phương tìm chính quyền nói lý nhưng bên kia không ai để ý. Lúc trước Đổng Diễm Phương bỏ tiền ra đầu tư thì chính quyền đã nói rất hay có chuyện gì bọn họ sẽ xử lý.
Tình hình bây giờ là chính quyền không ai đi quản, công nhân công ty đóng cửa, khu đất của công ty này không giải tỏa được. Mỗi ngày một đám ông già bà lão thấy người của dược Huy Hoàng đến là nằm lăn lộn trên mặt đất. Bên Dược Huy Hoàng trước đó đã trả 20 triệu, cũng mua dây chuyền sản xuất của nước ngoài. Vậy mà bên Hồng Sam mãi không giải quyết vì thế tổn thất của dược Huy Hoàng là rất lớn. Đổng Diễm Phương không phải không muốn đi kiện chính quyền quận Hồng Sam nhưng vấn đề là Lưu Chấn Nam đã nói rất rõ dù thắng kiện cũng không có kết quả tốt.
Việc này làm Đổng Diễm Phương rất lo lắng vì thế mới kéo Lưu Linh tới đây.
Nói tới đây, Lưu Linh có chút tức giận nói:
- Quận không ai quản, công ty tìm tới lãnh đạo thị xã thì ai biết lãnh đạo thị xã càng không ra gì. Nếu không phải mẹ emm ngăn lại thì …
Lưu Linh có chút chột dạ nhìn Vương Quốc Hoa. Cô có lời muốn nói nhưng Chánh văn phòng Cát ở đây nên không tiện.
Chánh văn phòng Cát cũng biết một ít, hắn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Quốc Hoa nên rất tự nhiên xen vào một câu:
- Lần trước tôi hình như gặp cô ở ủy ban thị xã, bảo sao vừa nãy thấy quen mắt như vậy.
Vương Quốc Hoa tiếp lời nhìn Lưu Linh:
- Có gì lát em nói cụ thể.
Chánh văn phòng Cát bị Vương Quốc Hoa nhìn tới không khỏi run lên, hắn vội vàng cười nói:
- Không còn sớm nữa, ăn cơm thôi. Đúng rồi, mai trưởng ban Ứng sẽ tự mình đưa chủ tịch Vương tới quận Hồng Sam.
Câu này có chút kỳ quái, Vương Quốc Hoa cảm thấy mình không có quan hệ gì với Ứng Sơn, sao đối phương nhiệt tình như vậy? kết hợp câu nói vừa rồi của Chánh văn phòng Cát, Vương Quốc Hoa thầm nghĩ tiếp đón chỉ do chánh văn phòng ra mặt, đi xuống không ngờ do Ứng Sơn đưa xuống, xem ra tình hình rất phức tạp.
- Được, đi ăn.
Vương Quốc Hoa ra vẻ không phát hiện được gì, hắn cười cười đứng lên. Không ngờ lúc này Chánh văn phòng Cát lại có điện, hắn nghe xong có chút xấu hổ nói với Vương Quốc Hoa:
- Chủ tịch Vương, tình hình có thay đổi, mai tân bí thư thị ủy sẽ tới nhận chức, trưởng ban Ứng không thể đưa anh xuống, đổi thành trưởng ban Tạ.
Vương Quốc Hoa khách khí nói:
- Không sao, đưa hay không cũng không sao.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Phù Diêu
Chương 342
Chương 342